Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 43

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 43

Mộ Dương quỳ trước cửa điện suốt một canh giờ, nhưng bên trong không còn truyền đến bất luận tiếng động nào.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay siết chặt.

Tại sao, tại sao không người nào nguyện ý tin tưởng Lâm Tử Nhiên là vô tội.

Cậu rõ ràng chưa làm chuyện gì sai.

Đây là cái chính đạo gọi là ý trời?

Thật không công bằng.

Mộ Dương chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết, bất kể như thế nào, hắn tuyệt đối không đứng nhìn Lâm Tử Nhiên chết!

Cầm Địch Trần Kiếm trong tay, hắn lần nữa bước vào băng ngục.

Đệ tử gác cửa nhìn thấy Mộ Dương tới, còn nói hắn tới đây thăm Lâm Tử Nhiên, họ bất đắc dĩ nói: “Mộ sư huynh, huynh vẫn đừng tới thì hơn, nếu có người phát hiện huynh tới nơi này chỉ sợ nhàn ngôn toái ngữ*.”

*nhàn ngôn toái ngữ: tin đồn nhảm.

Bọn họ đều là đệ tử Bảo Giáng Phong, nhìn quan hệ giữa Mộ Dương và Chu Nhạc nên mới kiên nhẫn nói nhiều vài câu, cũng vì tốt cho Mộ Dương thôi.

Mộ Dương cười nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hai vị sư huynh hiểu lầm rồi, là sư phụ muốn đích thân thẩm vấn Lê Diệp cho nên bảo ta mang hắn qua đó.”

Hai gã đệ tử đều sửng sốt, sư phụ Mộ Dương chính là Tôn Thượng! Nhưng sao Tôn Thượng có thể quản loại việc nhỏ như này?

Mộ Dương nói: “Chẳng lẽ hai vị sư huynh không tin lời ta?”

Hai gã đệ tử kinh nghi bất định.*

*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không.

Mộ Dương lại chậm rãi nói: “Sư phụ còn đang đợi ta mang Lê Diệp qua đó.”

Hai gã đệ tử liếc nhau, nói thật thì bọn họ không quá tin tưởng, nhưng Mộ Dương là đệ tử Tôn Thượng, nói vậy cũng không đến mức giả truyền ý chỉ. Hơn nữa nếu thật sự vạn nhất, đám người mình cũng có thể nói đó là do Mộ Dương nói, bọn họ cũng không biết.

Nhưng nếu hiện tại không đáp ứng, vạn nhất đúng là Tôn Thượng yêu cầu thì bản thân trăm triệu lần không đắc tội nổi.

Do dự một lúc bọn họ vẫn tránh ra, nói với Mộ Dương: “Mộ sư huynh, mời vào.”

Mộ Dương chắp tay nói: “Đa tạ hai vị sư huynh.”

Hắn đi sâu vào băng ngục, đến chỗ Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên đã mất ý thức hôn mê trên mặt đất, thần sắc Mộ Dương nôn nóng không thôi. Hắn huy kiếm trực tiếp chặt đứt xiềng xích, một tay ôm Lâm Tử Nhiên vào ngực, một tay nắm cổ tay cậu truyền linh lực vào.

Lâm Tử Nhiên hôn mê trầm trầm, bỗng nhiên cảm giác được một dòng nước ấm chậm rãi lưu chuyển toàn thân, chậm rãi xua tan hàn ý thấu xương. Cậu mở to hai mắt liền đối diện với khuôn mặt Mộ Dương.

Cậu khó khăn hé miệng, phát ra thanh âm khàn khàn: “Ngươi đã đến rồi...”

Hốc mắt Mộ Dương phiếm hồng, hắn nói: “Bây giờ ta mang ngươi rời khỏi nơi này.”

Lâm Tử Nhiên lắc đầu: “Không cần vì ta mà làm chuyện ngu xuẩn, không đáng...”

Mộ Dương mím môi, ánh mắt kiên định: “Ta sẽ không nhìn ngươi chết ở chỗ này, hơn nữa ngươi không cần lo cho ta. Ta là đệ tử Tôn Thượng, thả chạy một kẻ hèn ma tu bình thường không tính là gì, các vị trưởng lão cũng không có tư cách xử phạt ta.”

Lâm Tử Nhiên vẫn lo lắng: “Nhưng..”

Mộ Dương nói từng chữ một: “Không cần nói nữa, ý ta đã quyết.”

Lâm Tử Nhiên thấy thế trầm mặc rốt cuộc không mở miệng nữa. Một là cậu hiện tại xác thật vô lực phản bác; hai là, mặc dù Lê Diệp sẵn sàng chết vì Mộ Dương nhưng Mộ Dương không thể nhìn Lê Diệp cứ thế mà chết, có lẽ đây là tình huynh đệ.

Lúc này chính mình nhất quyết từ chối sẽ chỉ khiến Mộ Dương khó xử, có vẻ quá mức làm kiêu.

Hơn nữa đây cũng là tuyến cốt truyện cần thiết phải đi. Mộ Dương sẽ cứu hắn rời khỏi đây, chờ đến khi trở lại thành Sùng Châu hắn sẽ gặp phụ thân Dạ Lưu Ân của mình.

Tốt xấu gì cũng là nam hai, sao có thể chết dễ như vậy được?

Mộ Dương đỡ bả vai Lâm Tử Nhiên, thấp giọng hỏi: “Ngươi còn có thể đi được không?”

Lâm Tử Nhiên gật đầu, tuy rằng có chút khó khăn nhưng vừa rồi Mộ Dương vận linh lực cũng khiến cậu khôi phục chút ít.

Mộ Dương nói: “Được rồi, vậy ngươi theo sát ta.”

Hắn bảo Lâm Tử Nhiên đi theo sau mình, biểu tình nghiêm nghị bình tĩnh đi ra ngoài.

Đệ tử trông cửa không nói gì thêm, trực tiếp để Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên rời đi.

Một đường này rất thuận lợi, tuy rằng tình cờ gặp vài người nhưng không ai xen vào chuyện của người khác, thậm chí không có người nào tới hỏi. Không phải đệ tử Thánh Cung nào cũng biết Mộ Dương, biết Mộ Dương càng nhiều vì thân phận của hắn, sẽ không ai can thiệp nhiều vào hành động của hắn, cho nên một đường này vượt qua rất thuận lợi.

Mộ Dương không đi tới Thánh Huyền Điện mà trực tiếp đưa Lâm Tử Nhiên ra ngoài, thật nhanh liền rời khỏi Thánh Cung!

Vừa rời khỏi Thánh Cung hắn liền ngự kiếm, lấy tốc độ nhanh rời đi!

Thật nhanh liền tới một tòa thành nhỏ hẻo lánh cách xa Thánh Cung.

Mộ Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn thả Lâm Tử Nhiên xuống, đưa lộ phí mà mình đã chuẩn bị cho Lâm Tử Nhiên rồi dặn dò: “Sau khi rời khỏi đây ngươi hãy trốn đi, đừng để người phát hiện, chờ chuyện này bình ổn ta sẽ đi tìm ngươi.”

Nhưng chưa kịp dứt lời, trong phút chốc mười mấy đạo lưu quang đáp xuống mặt đất!

Vây quanh hai người họ vào giữa!

Chu Nhạc mang theo một đám đệ tử Chấp Pháp Đường đuổi tới đây, hắn nhìn hai người với vẻ mặt phức tạp, khẽ dừng nói: “Ngươi không nên làm vậy.”

Mộ Dương sắc mặt đại biến, hắn không ngờ truy binh đuổi tới nhanh như vậy.

Hắn bảo hộ Lâm Tử Nhiên sau người, tránh cho mọi người nhìn thấy.

Chu Nhạc buông tay ra, bất đắc dĩ thở dài: “Đại trưởng lão muốn đích thân thẩm vấn Lê Diệp, sau khi phái người tới mới biết ngươi đã mang Lê Diệp đi trước. Mộ Dương, Tôn Thượng không hạ mệnh lệnh như này có đúng không? Bất quá ta cam đoan với ngươi, chỉ cần hiện tại ngươi giao Lê Diệp ra đây, sẽ không có ai tiếp tục truy cứu chuyện này.”

Mộ Dương sắc mặt lạnh lẽo như băng sương, hắn nâng kiếm lên trước ngực, nói: “Ta sẽ không giao hắn ra.”

Chu Nhạc cười khổ một tiếng, lộ ra thần sắc khó xử.

Hắn nhìn Lâm Tử Nhiên, rồi nhìn Mộ Dương... Bỗng nhiên mắt nhỏ khẽ nháy nháy, dùng ngữ khí khoa trương xen lẫn tức giận nói: “Ngươi thật gàn bướng hồ đồ, vậy thì đừng trách ta không khách khí! Trừ khi ngươi làm ta bị thương, nếu không hôm nay ta nhất định phải mang hắn trở về!”

Mộ Dương ngẩn ra.

Chu Nhạc hét lên: “Lên cho ta!”

Chúng đệ tử lập tức vây quanh!

Mộ Dương ánh mắt ngưng lại, hắn phất tay, Địch Trần Kiếm giống như một đạo lưu quang phóng thẳng về phía Chu Nhạc! Chu Nhạc vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đột nhiên nghiêng người né tránh, nhưng tựa hồ không tránh kịp, bả vai bị một kiếm đâm xuyên qua, máu chảy như suối!

Hắn ta hét lên một tiếng đầy khoa trương: “A a a a!”

Các đệ tử bị Chu Nhạc hét đến tâm thần đại loạn, quay đầu lại thì thấy trên bả vai Chu Nhạc bê bết máu, vài người trong số họ tựa hồ đang do dự có nên truy kích Mộ Dương và Lâm Tử Nhiên hay không.

Mộ Dương áy náy liếc nhìn Chu Nhạc, xoay người nắm lấy Lâm Tử Nhiên ngự kiếm mà lên!

Hắn mang theo Lâm Tử Nhiên bay thật lâu, cho đến khi xác định lần này không có người đuổi theo mới cẩn thận buông Lâm Tử Nhiên ra.

Mộ Dương nói: “Ngươi đi nhanh đi.”

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, trịnh trọng nhìn vào mắt Mộ Dương sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lúc này Mộ Dương mới lộ ra một nụ cười thoải mái.

Sau nửa canh giờ.

Mộ Dương quay lại chỗ lúc trước, Chu Nhạc khoanh chân ngồi tại chỗ, vết thương đã cầm máu, hữu khí vô lực nhìn hắn.

Mộ Dương trong lòng biết Chu Nhạc thả cho mình chạy, bởi vậy hắn không thể để Chu Nhạc bị trừng phạt một mình, vì vậy mới nhanh chóng quay lại.

Hắn trầm giọng nói: “Lê Diệp đã đào tẩu, ta theo Chu trưởng lão trở về nhận tội.”

Chu Nhạc thở dài: “Hảo.”

………………

Phía trên Thánh Cung xa xôi, Huyền Diễm nhìn hết thảy trong mắt.

Nhưng hắn vẫn không ra tay ngăn cản mà còn ngầm đồng ý để Mộ Dương đưa Lâm Tử Nhiên ra ngoài.

[Tiểu tử thúi này cũng làm nên chuyện đấy, không đáng ghét như ta tưởng, thời khắc mấu chốt còn rất hữu dụng.]

[Ngươi nhìn ngươi đi, còn không bằng tiểu tử thúi này.]

[Nếu ngươi trực tiếp thả người thì mọi chuyện không liên quan gì đến tiểu tử thúi kia, làm trong im lặng ai mà biết được?]

[Ân tình tốt như thế lại đi nhường cho người khác, phế vật.]

Huyền Diễm nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn giết Mộ Dương?”

Thanh âm kia khặc khặc cười quái dị.

[Ta cảm thấy hắn không tồi thì có quan hệ gì đến việc muốn giết hắn?]

Huyền Diễm hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng lười so đo với tên tâm ma này, thuấn di xuất hiện bên chỗ Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão Xích Phong chân nhân đứng giữa Nghị Sự Đường, vốn muốn thẩm vấn Lê Diệp, ai mà biết Lê Diệp bị Mộ Dương giả ý chỉ Tôn Thượng cứu đi. Dưới sự nôn nóng ông ra lệnh cho Chu Nhạc dẫn dắt đệ tử Chấp Pháp Đường đuổi bắt, lúc này đang mặt ủ mày ê chờ đợi.

Dù sao Mộ Dương cũng là đệ tử Tôn Thượng, tuy rằng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng.. hắn không có tư cách xử phạt a! Chuyện này chỉ sợ Tôn Thượng ra tay mới được.



Xích Phong chân nhân nghĩ đến đây thì vẻ mặt lại ủ rũ, chuyện này làm sao mới tốt đây.

Lúc này trước mắt hắn nhoáng lên, liền thấy một nam nhân bạch y tóc đen xuất hiện trước mặt.

Đầu gối Xích Phong chân nhân mềm nhũn, lập tức khuỵu xuống, lắp bắp nói: “Tôn, tôn thượng..”

Tôn Thượng không phải đã biết rồi chứ?

Xích Phong chân nhân thân thể lạnh toát, mồ hôi nhễ nhại, nơm nớp lo sợ không biết làm sao cho phải. Ai mà nghĩ một kẻ hèn ma tu nho nhỏ lại nháo đến nông nỗi kinh động đến Tôn Thượng? Ít nhất cũng coi như mình làm việc bất lực đi.

Ai ngờ Huyền Diễm chỉ rũ mắt liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Việc Lê Diệp ngươi không cần quản nữa.”

Xích Phong chân nhân sửng sốt, nói: “Vâng, Tôn Thượng.”

Một hồi sau hắn mới ngẩng đầu lên, Huyền Diễm đã biến mất từ lúc nào.

………………

Mộ Dương đi theo Chu Nhạc trở về, hắn đã chuẩn bị cho việc tiếp nhận mọi trừng phạt, nhưng đi được nửa đường Chu Nhạc thu được tin tức, tức khắc lộ ra thần sắc kinh ngạc, đối với hắn nói: “Đại trưởng lão vừa nói với ta, ngươi không cần đi qua đó, việc Lê Diệp cũng cho qua.”

Mộ Dương rất khó hiểu, nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Kỳ thực Chu Nhạc cũng rất khó hiểu. Nguyên bản hắn lo lắng Đại trưởng lão sẽ đến vấn tội, nếu Đại trưởng lão khăng khăng truy cứu thì Lê Diệp tạm thời trốn thoát cũng rất nguy hiểm. Dù sao nếu Thánh Cung quyết tâm bắt bằng được thì cậu có chạy trốn bằng trời.. Lại không nghĩ tới cứ như trò khôi hài, bị loại bỏ trong lúc vô hình, không ai truy cứu.

Nhưng ngay sau đó hắn mới phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai Mộ Dương, ý vị thâm trường nói: “Có hậu đài có khác!”

Tự mình thả ma tu chạy, ở Xích Viêm Tiên giới chính là một tội lớn không thể tha thứ! Có thể để Đại trưởng lão không truy cứu, ngoại trừ Tôn Thượng nhúng tay vào thì còn ai nữa? Nếu không phải Tôn Thượng việc này rất khó làm.

Không nghĩ tới Tôn Thượng khoan dung với đệ tử của mình như vậy... Ngay cả loại sai lầm này cũng nguyện ý che chở, không thể tin được, không thể tin được.

Lê Diệp đúng là mạng lớn!

Mộ Dương hơi trầm mặc. Hắn cũng suy nghĩ kỹ lại, hẳn là Huyền Diễm ra tay mới có thể làm Đại trưởng lão không truy cứu việc này. Nhưng mà.. Thời điểm hắn đi cầu Huyền Diễm, rõ ràng sư phụ không tán đồng a? Tại sao bây giờ lại nguyện ý phóng cho Lê Diệp một con ngựa?

Mộ Dương suy tư một lát sau đó nói: “Vô luận như thế nào, hôm nay đa tạ Chu trưởng lão, ta cáo từ trước.”

Chu Nhạc cười cười: “Thật ra ta cũng không giúp được cái gì. Đi đi, sư phụ ngươi hẳn là đang đợi ngươi đó.”

Mộ Dương gật gật đầu, xoay người rời đi.

Hắn trở lại Thánh Huyền Điện. Lần này cửa đại môn mở rộng, Huyền Diễm chắp hai tay sau người, đứng đưa lưng quay về phía cửa điện, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Mộ Dương căng thẳng trong lòng, đi tới thấp giọng nói: “Sư phụ.”

Huyền Diễm xoay người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có biết sai?”

Mộ Dương cắn môi, quỳ trên mặt đất, thẳng lưng: “Đây đều là lỗi của đệ tử, mong sư phụ trách phạt. Nhưng vô luận thế nào, con tin Lê Diệp là vô tội, cũng không hối hận thả hắn đi.”

Huyền Diễm nhíu mày. Mộ Dương làm việc thiếu suy xét, hơn nữa quá mức xử trí theo cảm tính.

Hiện tại đại kiếp nạn đã buông xuống, tâm tính hắn như thế sao có thể hoàn thiện chính mình?

Không chỉ hại chính mình mà còn khó nhận trọng trách.

Huyền Diễm lạnh lùng mở miệng: “Ngươi có biết hắn giấu ngươi cái gì không? Làm sao ngươi có thể vững tin hắn là vô tội?”

Ánh mắt Mộ Dương trong veo, không chút do dự nói: “Hắn không nói cho con biết nhất định có nguyên nhân của hắn. Cho dù.. hắn thật sự là ma tu thì cũng không có nghĩa tội ác tày trời. Quyết định một người tốt hay xấu phụ thuộc vào nhân tâm chứ không phải do công pháp tu luyện.”

Vẻ mặt Huyền Diễm hơi sững lại.

[A, tiểu tử này không hiểu nhiều lắm, ý nghĩ quá mức thiên chân, nhưng lời nói đánh bậy đánh bạ này đúng đấy! Người tu ma đều không phải thứ gì tốt, nhưng vấn đề là Lê Diệp không phải ma tu, hắn chỉ là trời sinh như thế thôi! Không phải chính hắn có thể lựa chọn, hắn hoàn toàn bất đồng với những người tu ma kia.]

[Quyết định không phải huyết mạch của hắn, mà là tâm của hắn. Ta tin hắn là một hài tử tốt.]

Huyền Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Mộ Dương: “Chấp mê bất ngộ, phạt ngươi tu luyện trong ao, không đến cảnh giới Phân Thần thì không được ra. Hảo hảo tu thân dưỡng tính, đừng làm vi sư ta thất vọng.”

Dứt lời liền trực tiếp thu Mộ Dương vào một pháp bảo nhỏ, là cái ao màu trắng, sau đó phất tay một cái, pháp bảo kia dừng ở trong phòng Mộ Dương.

[Ui, nghiêm khắc như vậy, không đến cảnh giới Phân Thần thì không được ra, này cũng khó quá đê? Sợ là vài thập niên nữa cũng chưa ra được đâu!]

[Bất quá làm tốt lắm, như vậy hắn không thể lại đi gặp Lê Diệp, không đến đoạt Lê Diệp với ta!]

[Này, không phải ngươi ghen tỵ đó chứ? Bằng không hà tất nhốt hắn lại, ha ha ha, đúng là khẩu thị tâm phi.]

Huyền Diễm lạnh giọng nói: “Huyết mạch Thiên Ma giáng thế chứng tỏ Dạ Lưu Ân đã sớm lẻn vào Xích Viêm Tiên giới ta, đại kiếp nạn là điều không thể tránh khỏi. Mà hắn thân là người ứng kiếp, là đệ tử duy nhất của ta, không rõ chân tướng không truy xét quá khứ, làm việc một mình xử trí theo cảm tính, vì một kẻ hèn ma tu mà không màng luật pháp tông môn. Chẳng lẽ không nên chịu phạt?”

“Hiện tại hắn căn bản không nên bị phân tâm, sớm ngày tu luyện thành tài mới là chính sự. Hơn nữa với tâm tính hiện giờ của hắn, lúc đại kiếp nạn buông xuống chỉ sợ bị người lợi dụng. Ta làm vậy vì tốt cho hắn.”

Tâm ma khinh thường cười nhạo một tiếng.

[Từ trước đến nay ngươi luôn miệng đầy đạo lý lớn, ta thật muốn xem chừng nào thì ngươi hối hận. Đừng quên tiền đặt cược với ta đó.]

Huyền Diễm khẽ cười một tiếng, không thèm để ý: “Yên tâm, ta sẽ không quên.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng sau đó chậm rãi nói: “Nếu như hắn thật sự rơi vào ma đạo, ta sẽ tự tay lấy mạng hắn.”

………………

Sau khi Lâm Tử Nhiên chia tay Mộ Dương, cậu liền thuê một chiếc xe ngựa đuổi về thành Sùng Châu.

Cậu không biết phi hành cũng không biết pháp thuật, may mắn trên người có lộ phí Mộ Dương đưa cho, cho nên thuê một chiếc xe ngựa. Vì có thể nhanh chóng chạy về nên đoạn đường này không nghỉ ngơi, mệt nhọc thì ngủ một lúc, đói bụng thì ăn một chút lương khô.

Lâm Tử Nhiên: “555 tôi buồn ngủ quá, tôi ngủ một giấc, lát nữa hệ thống mi đánh thức giùm nhé.”

Hệ thống: “Cậu nếu muốn ngủ thì cứ ngủ một giấc đi, hà tất gấp như vậy.”

Lâm Tử Nhiên: QAQ

Có thể không gấp sao?

Cốt truyện kế tiếp thật sự quá ngược tâm!

Lê Diệp vì cứu người mà bại lộ thân phận, ngược lại rơi vào vòng tình nghi cuối cùng suýt nữa bị xử tử! Thật vất vả dưới sự trợ giúp của Mộ Dương trốn đi, trở về thành Sùng Châu, lại tận mắt chứng kiến mẫu thân mình bị đám người tàn nhẫn giết chết.

Sau đó xui xẻo liền nhập ma!

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên chần chừ.

Nếu cậu giữ nguyên kế hoạch trở về, có khả năng vừa vặn nhìn thấy Mộ Nhã Trúc chết thảm sau đó thuận lý thành chương được Dạ Lưu Ân đưa đi.

Nếu cậu đuổi kịp về trước khi Mộ Nhã Trúc xảy ra chuyện, thì có thể cứu Mộ Nhã Trúc, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến đoạn cốt truyện tiếp theo.

Dù sao chứng kiến cái chết của mẫu thân là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời Lê Diệp.

Lâm Tử Nhiên rối rắm chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định chạy về thật nhanh.

Dù ở chung với Mộ Nhã Trúc thời gian không dài nhưng nhìn nàng chết thảm cậu vẫn không làm được.

Hai mẹ con này thật sự quá đáng thương.

Hơn nữa nếu là trò chơi thì luôn có biện pháp ứng đối bất đồng, chỉ cần chiều hướng cốt truyện đi theo hướng tốt, không đến mức mọi chi tiết đều giống nhau?

Cậu nghĩ ra một ý hay!

Tác dụng duy nhất của trận diễn này chính là thúc đẩy Lê Diệp cảm thấy thất vọng ghê tởm với nhân loại. Cái chết của Mộ Nhã Trúc khiến hắn đau đớn muốn chết, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, tất cả những gì hắn nhìn thấy và nghe thấy đều là thế giới đen tối đầy rẫy sự bất công, cho nên về sau mới bị Dạ Lưu Ân mê hoặc nhập ma.

Chính cậu không thể hoàn toàn thay đổi đoạn cốt truyện này được, nhưng chỉ cần nắm tốt thời gian là có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng.

Cậu có thể cứu nàng trước khi Mộ gia tam phòng dẫn người đến ra tay với Mộ Nhã Trúc, có lẽ Mộ Nhã Trúc sẽ chịu chút ủy khuất nhưng bảo toàn được tính mạng! Mà bản thân cậu tận mắt chứng kiến hết thảy, cậu không ngại thấy rõ lòng người đê tiện, đáng ghê tởm. Mộ Nhã Trúc chết và Mộ Nhã Trúc suýt nữa là chết, tuy rằng chỉ kém hai chữ, nhưng kết quả hoàn toàn khác nhau!

Cậu chỉ thay đổi kết quả chứ không thay đổi quá trình.

Tiếp theo cậu sẽ tiếp tục giả vờ mình thất vọng với toàn bộ nhân loại, nói một cách miễn cưỡng rằng bị Dạ Lưu Ân mê hoặc cũng được ha, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau!

Không sai, cứ làm như vậy!

Lâm Tử Nhiên: “Tôi ngủ nửa tiếng, có gì cậu gọi tôi dậy nha.”

Hệ thống khó có lúc khuyên một câu: “Kỳ thực cậu không cần quá mức để ý đến sinh tử của Mộ Nhã Trúc. Nàng bất quá là cái NPC thôi, tử vong là số mệnh của nàng.”

Giọng điệu Lâm Tử Nhiên đạm mạc: “Trò chơi mà thôi, số mệnh cái gì?”

Hệ thống: “...Ha quên đi, người chơi muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy.”

Cứ như vậy cơ hồ một đường không ngừng nghỉ, rốt cuộc Lâm Tử Nhiên cũng chạy về thành Sùng Châu trong vòng nửa tháng.

Thời điểm tới gần thành Sùng Châu cậu liền ngừng lại, thấy cốt truyện còn chưa bắt đầu, khó có thời gian hảo hảo ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi một hồi đại chiến. Dù sao năng lực của cậu bây giờ có hạn, dưới tình huống này cứu người vẫn có chút khó khăn, vạn nhất không cứu được Mộ Nhã Trúc mà chính cậu cũng bị đánh chết, này trở thành một hồi ô long mất.

Lâm Tử Nhiên kiên nhẫn đợi hai ngày, ánh trăng ban đêm treo cao, cậu chợt nghe được trong thành Sùng Châu truyền đến động tĩnh.

………………

Mộ Nguyên Dụ về đến nhà, vừa mới vào chủ trạch liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ, không khỏi dừng bước, đau đầu hỏi người hầu: “Phu nhân lại sinh khí?”

Người hầu kia thấp giọng nói: “Vâng. Buổi sáng phu nhân lại nháo muốn đi giết Mộ Nhã Trúc, nhưng lại bị thị vệ do ngài an bài ngăn cản, vẫn luôn phát giận cho tới giờ.”

Mộ Nguyên Dụ rầu rĩ ấn trán.

Ba tháng trước Mộ Nham bỗng dưng mất tích, mất tích cùng Mộ Nham còn có Linh Khí của mình, lúc đó ông chỉ nghĩ đứa nhỏ này trộm Linh Khí đi ăn chơi đàng điếm nên cũng không để trong lòng.

Ai ngờ Mộ Nham một đi không trở lại, mọi người lúc này mới ý thức được có thể Mộ Nham đã xảy ra chuyện.

Vì thế Mộ Nguyên Dụ đưa người hầu thân cận nhất của Mộ Nham tới, người hầu kia dưới bản tử chăm sóc nói hết tất cả. Nói rằng Mộ Nham trộm theo đuôi Lê Diệp đi ra ngoài muốn giết Lê Diệp, không nghĩ tới ngược lại bị Lê Diệp hạ nhục, vì thế trộm Linh Khí muốn tìm Lê Diệp báo thù rửa hận.

Này vừa đi, liền không trở về nữa.



Mộ Nguyên Dụ lập tức cùng mọi người ra sau núi tìm kiếm, nhưng không thấy dấu vết gì cả, sống không thấy người chết không thấy xác.

Nhưng mọi người đều biết Mộ Nham dữ nhiều lành ít, sợ là đã sớm chết.

Phu nhân của ông sau khi biết đứa con trai duy nhất của mình đã chết, còn chết trong tay tiểu tiện nhân Lê Diệp, phẫn nộ đi tìm Mộ Nhã Trúc báo thù, nhưng lại bị ông ngăn cản.

Mộ Nham bất quá chỉ là một nhi tử không nên thân của ông, cũng không phải là nhi tử duy nhất, càng không phải nhi tử ông thích nhất... Tuy rằng Mộ Nham mất đi là việc khó tiếp thu, nhưng hiện giờ không thể tùy tiện động vào Mộ Nhã Trúc.

Trước kia Mộ Nhã Trúc ngã xuống vũng bùn, vốn tưởng không còn ngày xuất đầu, ai ngờ Lê Diệp trở thành bạn tốt với Mộ Dương, được Mộ Dương cùng đưa đi Thánh Cung.

Chỉ cần Lê Diệp một ngày còn ở Thánh Cung thì chính mình không thể động vào Mộ Nhã Trúc, nếu không nói không chừng sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho tam phòng.

Nỗi đau mất con cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng phu nhân của ông lại không chịu buông tha, nàng ta chỉ có mỗi đứa con này, sao có thể tiếp thu đả kích như vậy? Cả ngày không phải lấy nước mắt rửa mặt thì chính là điên điên khùng khùng.

Mộ Nguyên Dụ cho rằng phu nhân nhà mình không thể nói lý, hài tử còn có thể sinh tiếp nhưng vì điều này mà đắc tội Mộ Dương và Lê Diệp, toàn bộ tam phòng đều không có quả ngon để ăn.

Ông bảo thị vệ trong nhà theo dõi phu nhân thật chặt, không cho nàng ra ngoài gây phiền toái cho Mộ Nhã Trúc.

Ba tháng trôi qua nữ nhân này chẳng những không bình tĩnh, mà ngược lại bệnh điên ngày càng gia tăng.

Mộ Nguyên Dụ xoay người muốn đi, các tiểu thiếp khác mỗi người đều ôn nhu săn sóc, thực sự không cần tới nơi này chịu khinh bỉ.

Ai biết còn chưa đi ra ngoài, nữ nhân điên kia đã phát hiện ra hắn, xông tới dùng móng vuốt cào lên mặt hắn, mắng té tát: “Ngươi là đồ bất lực, ngay cả nhi tử mình còn không bảo vệ được, lúc trước ta mắt mù thế nào mới gả cho ngươi!”

“Ngươi nói, có phải ngươi chưa dứt tình với tiểu tiện nhân Mộ Nhã Trúc kia hay không?”

“Ta hận ngươi!”

Trên mặt Mộ Nguyên Dụ nóng rát, có chút phẫn nộ xen lẫn áy náy, hắn lười so đo với nữ nhân này, liền đẩy nàng ra rời khỏi nơi này.

Lúc này bên ngoài một hạ nhân xông vào, lớn tiếng nói không tốt không tốt!

Mộ Nguyên Dụ tức giận nói: “Có gì nói thì nói, kêu cái gì mà kêu.”

Hạ nhân thở hồng hộc, dùng giọng điệu khoa trương nói: “Nô tài vừa mới nhận được tin, tiểu tiện nhân Lê Diệp kia thế mà trộm tu ma, bị người Thánh Cung phát hiện, muốn xử tử! Lần này ngay cả Mộ Dương cũng không giúp được hắn!”

Mộ Nguyên Dụ đại kinh thất sắc: “Cái gì?”

Hạ nhân kia nói: “Tin tức này thiên chân vạn xác, là từ bên Thánh Cung truyền đến.”

Sắc mặt Mộ Nguyên Dụ đại biến.

Nữ nhân nghe thấy lời này, đầu tiên là giật mình sau đó cười điên cuồng: “Hắn thế nhưng tu ma, ha ha ha ha, đây là tiểu tiện nhân ngươi tự tìm đường chết! Xứng đáng a xứng đáng! Ta biết ngay nữ nhân kia sinh ra tiện chủng không phải thứ gì tốt mà!”

Nàng cười âm trầm nhìn Mộ Nguyên Dụ: “Lão gia, hiện giờ ngươi còn muốn bao che cho nữ nhân kia sao? Tin tức tiện chủng kia tu ma rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, ngươi tiếp tục giữ gìn tiện nhân kia chẳng lẽ có liên quan gì đến ma tu?”

Mộ Nguyên Dụ sắc mặt trắng bệch, quát lên: “Hồ ngôn loạn ngữ! Làm sao ta có quan hệ với ma tu được?”

Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh xuống.

Nếu Lê Diệp thật sự tu ma, vậy trong Xích Viêm Tiên giới này không có chỗ cho cậu dung thân, tất nhiên Mộ Nhã Trúc cũng bị liên lụy.

Lần này không ai có thể bảo vệ được nàng.

………………

Lâm Tử Nhiên ẩn nấp ngoài thành Sùng Châu, nghe âm thanh ầm ĩ, vẻ mặt cậu vô cùng ngưng trọng.

Cái chết của Mộ Nhã Trúc kỳ thật là do Lê Diệp liên lụy. Tin tức Lê Diệp tu ma truyền về Sùng Châu thành, chuyện này ai cũng biết, ngay cả Mộ Dương cũng không thể giữ gìn Lê Diệp. Gia chủ Mộ gia không có khả năng bảo hộ mẫu thân của một ma tu, không trực tiếp đuổi nàng đi hoặc đánh giết đã coi như hết lòng.

Trong nguyên tác là Mộ Nham tự đến tìm phiền toái, mọi người ném đá xuống giếng tàn nhẫn giết Mộ Nhã Trúc, Lê Diệp ngựa không dừng vó gấp gáp trở về, cuối cùng chỉ nhìn thấy một màn mẫu thân chết thảm... Hiện giờ Mộ Nham sớm chết trong tay cậu, nhưng đoạn cốt truyện này vẫn xảy ra, chẳng qua người làm chủ đổi thành cha mẹ Mộ Nham.

Bởi vì chính mình hại chết mẫu thân mới khiến Lê Diệp đau đớn muốn chết.

Lâm Tử Nhiên mím môi, lặng lẽ vào thành.

Cậu linh hoạt du tẩu trên nóc nhà.

Lúc này trời đã về khuya nhưng bốn phía đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Đoàn người cầm đuốc tụ về chỗ ở của Mộ Nhã Trúc. Bởi vì thanh thế to lớn cho nên làm bừng tỉnh không ít người thức đêm vây xem, sôi nổi đứng đó chỉ trỏ.

“Sao thế? Đó không phải Mộ Nguyên Dụ và phu nhân của hắn sao? Này hơn nửa đêm đến nhà Mộ Nhã Trúc làm gì?"

“Ngươi không nghe nói sao? Hình như con trai của hắn bị Lê Diệp giết chết.”

“Thiệt hay giả vậy, Lê Diệp có thể giết Mộ Nham? Hài tử kia hoàn toàn không biết tu luyện, chính là một phế nhân.”

“Ai biết được, nhưng ta có người thân làm việc ở tam phòng, nghe nói là thật đấy. Hơn nữa đó là chuyện ba tháng trước.”

“Loại chuyện này bọn họ cũng có thể nhẫn?”

“Còn không phải vì tiểu tử Lê Diệp kia mệnh tốt, được Mộ Dương mang vào Thánh Cung. Mộ Nguyên Dụ không dám đắc tội Mộ Dương cho nên mới nén giận.”

“Bất quá ta nghe nói, tiểu tử Lê Diệp kia vì muốn tu luyện mà không tiếc tu ma, đó là ma đạo đấy, đi ngược ý trời! Lê Diệp phạm sai lầm lớn như vậy chắc chắn phải bị Thánh Cung xử tử! Mộ Nguyên Dụ không thèm cố kỵ tới để trả thù sao?”

“Ha, ta nghĩ người chân chính muốn trả thù không phải Mộ Nguyên Dụ mà hẳn là mụ điên nhà hắn. Bà điên kia ghen ghét Mộ Nhã Trúc đã lâu, cho dù không có việc này thì cũng không dung được nàng.”

“Hahaha, còn không phải sao?”

“Nhưng bất luận thế nào cũng là Lê Diệp tu ma, Mộ Nhã Trúc lần này chết chắc rồi.”

“Chậc, Mộ Nhã Trúc năm đó là một mỹ nhân a..”

“Cuối cùng còn không phải rơi vào tình trạng này?”

Hàng trăm người vây quanh xem náo nhiệt, có vẻ mặt trào phúng, có vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ mặt chế giễu, có vẻ mặt ác ý, thậm chí có người hận chính mình không thể tự tay kết thúc. Mọi người trăm vẻ mặt, chỉ duy không có ai tâm tồn thương hại, muốn đứng ra ngăn cản hết thảy.

Lâm Tử Nhiên đột nhiên hiểu được tâm thái của Lê Diệp, thật không đáng a!

Cứu người quả nhiên chỉ có thể dựa vào bản thân.

Cậu nhìn nhìn Mộ Nguyên Dụ đứng phía trong, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hai chân có chút phát run. Tuy rằng cậu rất muốn bá khí trắc lậu xông ra nói các ngươi dừng tay, nhưng mà Mộ Nguyên Dụ mang tới hai mươi mấy tay đấm lận đó! Còn là tu luyện giả cao to, tuy rằng chỉ là tu luyện giả cấp thấp nhưng tùy tiện treo Lâm Tử Nhiên lên đánh không là vấn đề.

Cậu chỉ có thể lần nữa hút máu, xem có thể trước khi chính mình bị đánh chết dọa lui được bọn họ hay không.

Cậu là một tay mơ a ~ QAQ

Lâm Tử Nhiên: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng bị đánh, ahuhu.”

Hệ thống phi thường vô ngữ: “Tôi đã nói đây là mệnh của Mộ Nhã Trúc, cậu không cần xen vào chuyện của người khác. Cho dù cậu ra chiêu này, vạn nhất không làm bọn họ sợ hãi mà ngược lại xông lên trực tiếp đánh chết tên ma tu là cậu, cậu liền có thể đương trường thoát khỏi trò chơi luôn. Rốt cuộc những người này không phải Ma Tướng biết nhìn hàng, kẻ ngu dốt không sợ chết a.”

Lâm Tử Nhiên: “…Tôi không phải muốn cậu đả kích tôi.”

Hệ thống không có cảm tình nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật có thể xảy ra.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Hệ thống: “Đây là việc làm tốn công vô ích.”

Lâm Tử Nhiên cũng hiểu đạo lý này, tuy ngày thường cậu rất túng, nhưng gặp cục diện này cậu thực sự không thể lùi bước.

Ở phía bên kia người của Mộ Nguyên Dụ đã đá văng cửa, mọi người hung thần ác sát xúm lại, những ngọn đuốc chiếu sáng khắp sân.

Ầm ĩ như thế.

Mộ Nhã Trúc cuối cùng cũng đi ra.

Nàng mặc một chiếc áo đơn màu trắng, thân mình nhu nhược sắc mặt tái nhợt, ngược lại mang theo vẻ đẹp yếu ớt. Nàng vẻ mặt bình tĩnh thong dong nhìn nhóm người, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Mộ Nguyên Dụ, nhàn nhạt nói: “Các ngươi tìm ta có việc?”

Mộ Nguyên Dụ thần sắc xấu hổ.

Không đợi hắn mở miệng nữ nhân bên cạnh đã vọt ra, hung tợn mắng mỏ Mộ Nhã Trúc: “Nhi tử ngươi giết Mộ Nham, lại còn tự mình tu ma, ngươi thân là mẫu thân mà không biết dạy con, dung túng cho nhi tử mình tu ma, ai cũng có thể giết! Hôm nay chúng ta thay trời hành đạo, nói không chừng ngươi cũng trộm tu ma đạo đâu!”

Mộ Nhã Trúc tựa hồ ngoài ý muốn: “Diệp Nhi tu ma?”

Nữ nhân cả giận nói: “Ngươi cho rằng bây giờ làm như không biết là có thể qua chuyện sao?”

Nữ nhân cười điên cuồng. Hôm nay nàng không chỉ muốn Mộ Nhã Trúc chết, mà còn muốn nàng ta chết vô cùng thảm, như vậy nàng mới có thể giải mối hận trong lòng!

Trong mắt Mộ Nhã Trúc hiện lên một tia ảm đạm, không phải vì nữ nhân này mà bởi vì con trai của nàng.

Quả nhiên cuối cùng vẫn đi tới bước này.

Diệp Nhi, nương không thể bảo vệ con nữa.

Về sau con phải làm sao bây giờ?

Nữ nhân hận Mộ Nhã Trúc thấu xương, nàng ta trực tiếp đoạt kiếm trong tay tôi tớ, liền muốn chém tay Mộ Nhã Trúc! Nàng muốn chặt tay chân nàng ta, lột bỏ quần áo nàng ta, nhìn nàng ta chịu nhục nhã, thống khổ mà chết!

Lâm Tử Nhiên không thể đợi thêm được nữa, cậu cắn răng nhảy xuống, thời điểm sắp tới chợt trước mắt hiện lên một đạo bạch quang chói mắt!

Cậu nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì đã thấy nữ nhân điên kia bay ngược ra ngoài, té xỉu trên đất sống chết không rõ.

Mà đứng ở giữa là nam nhân bạch y tóc đen, dung mạo tuấn mỹ như thần, biểu tình đạm mạc như băng, tròng mắt sâu thẳm như vực sâu nhìn những người ở đây giống như con kiến hạt bụi.

Lâm Tử Nhiên sợ ngây người.

Huyền, Huyền Diễm làm sao lại xuất hiện ở đây? !
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận