Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 58
Chương trước- Chương 1: Văn Án
- Chương 2: Huynh Đệ Tranh Giành Tình Yêu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Hết Thế Giới 1
- Chương 28: Thầy trò ma đầu trong văn tu tiên
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: Hết thế giới 2
- Chương 56: Pháo hôi trong văn hào môn cẩu huyết
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Hết Thế Giới 3
- Chương 81: Những ngày tháng làm tình địch cùng hoàng đế
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94: Hết Thế Giới 4
- Chương 95: Nam Phụ Trong Văn Cường Thủ Hào Đoạt
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa?
Chương 58
Hai mươi phút sau, Lâm Tử Nhiên một mình lẻ loi gục đầu ở trong đồn cảnh sát, túng như chim cút.
Vô luận hiện thực hay trò chơi thì đây cũng là lần đầu cậu vào đồn công an.
Tuy rằng biết trước mặt chỉ là NPC, nhưng từ đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác kính sợ nơi này, khiến cậu thấp thỏm vô cùng.
Chú cảnh sát ở đối diện nhìn cậu, xụ mặt tiến hành phê bình giáo dục: “Quấy rầy theo dõi người khác là không đúng, có biết không?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, so ra còn ngoan ngoãn hơn lúc thầy giáo dạy bảo.
Chú cảnh sát: “Nói cho chú biết, tại sao con lại theo dõi quấy rầy hắn?”
Lâm Tử Nhiên: “Con đối với hắn nhất kiến chung tình.”
Chú cảnh sát: “Theo đuổi người khác cũng phải trưng cầu ý kiến của đối phương, con hiểu không?”
Lâm Tử Nhiên: “Hiểu hiểu.”
Chú cảnh sát: “Tên tuổi, giới tính, số điện thoại...”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên tới đồn công an nhất định phải khai báo giới tính của chính mình sao? Phim truyền hình, ta khinh.
Bất quá phải nói, đầu năm nay muốn thông qua vẻ ngoài hòng phân biệt giới tính của một người ngày càng khó, cho nên việc báo cáo giới tính của bản thân cũng là điều bình thường đi?
Lâm Tử Nhiên “Lộ Hiểu Đông, nam, 20 tuổi, 199xxxxxxxx.”
Sau khi đăng ký xong, chú cảnh sát thấy Lâm Tử Nhiên có thái độ tốt, vẫn là sinh viên đang đi học cho nên giọng điệu biểu tình dịu đi không ít, nói: “Con gọi điện cho người nhà đi, để họ tới đây đón về.”
Lâm Tử Nhiên nghe lời này lại do dự.
Này hơn nửa đêm gọi điện thoại cho cha mẹ Lộ Hiểu Đông, lúc trước thái độ bọn họ đối với mình lạnh nhạt xen lẫn phiền chán… Không nói đến bọn họ có quản mình hay không, Lâm Tử Nhiên cũng không muốn lấy chuyện mất mặt này mà phiền toái đến họ. Lộ Hiểu Đông đã đủ xui xẻo, nếu bị cha mẹ hắn biết bởi vì theo dõi quấy rầy người khác mà vào đồn công an ngồi uống trà, nói không chừng còn đối hắn thất vọng thêm... Đứa nhỏ này tuy rằng phản nghịch nhưng vẫn còn chút lòng tự trọng, khẳng định không hy vọng chuyện này bị người trong nhà biết.
Tưởng tượng đến thái độ Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển, Lâm Tử Nhiên liền cảm thấy đau răng không thôi, sợ là vô duyên vô cớ tự tìm khó chịu.
Quá sốt ruột.
Tất nhiên không thể tìm ba mẹ Lộ...
Tròng mắt Lâm Tử Nhiên vừa chuyển: “Ba mẹ con đi công tác hết rồi, con gọi anh trai tới đón được không?”
Chú cảnh sát: “Được.”
Lâm Tử Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Huyên.
Lộ Hiểu Đông liếm cẩu anh lâu như vậy, anh thân là đại ca, chút việc nhỏ này tất phải che chở tiểu đệ đi? Đây là chức trách và nghĩa vụ thân là đại ca đâu!
Chuyện xã hội thì tìm người xã hội giải quyết!
Tưởng Huyên đang đánh bài cùng mấy người bạn, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn một tay ném ra một lá bài, tay kia cầm điện thoại, âm thanh trầm thấp: “Uy?”
Lâm Tử Nhiên có tật giật mình, thập phần khẩn trương, nhìn vào mắt chú cảnh sát đối diện, cậu thấp giọng cẩn thận nói: “Anh ơi, em có chút chuyện, ở trong đồn cảnh sát, anh có thể tới đón em không..”
Tưởng Huyên hơi trầm mặc, tiểu tử Lộ Hiểu Đông này tuy cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng nhưng vào đồn công an là lần đầu tiên, chẳng lẽ phiêu xướng rồi bị bắt?
“Cậu làm cái gì?” Hắn hỏi.
Lâm Tử Nhiên có chút khó mở miệng: “Em, em, em, chính là… ”
‘Em’ nửa ngày cũng không nói ra lời.
Tưởng Huyên thầm nghĩ quả nhiên là thế, chỉ không nghĩ tới cậu dám làm mà không dám nhận, thế nhưng còn không biết xấu hổ. Tuy rằng không nhìn trúng Lộ Hiểu Đông, nhưng rốt cuộc cậu cũng là người đi theo chính mình hỗn, khó có lúc mở miệng cầu mình hỗ trợ, chút việc nhỏ này đương nhiên mình sẽ không mặc kệ.
Tưởng Huyên nhàn nhạt mở miệng: “Cậu ở đồn cảnh sát nào?”
Lâm Tử Nhiên vừa nghe ngữ khí của hắn, biểu tình dần buông lỏng, thầm nghĩ bái đại ca như này vẫn có chút tác dụng, vội vàng nói: “Đồn cảnh sát ở đường XX.”
Tưởng Huyên suy nghĩ một chút, hắn vừa vặn nhận thức phó cục trưởng nơi đó, nói: “Ừ.”
Lâm Tử Nhiên cảm động, nức nở nói: “Cảm ơn anh, anh là tốt nhất.”
Vốn dĩ Tưởng Huyên đang định cúp điện thoại, giờ phút này ngón tay chợt dừng. Nam hài mang giọng nói nghẹn ngào nhu nhu, tuy chỉ nói vài câu nhưng hắn phảng phất có thể nhìn thấy đối phương hoảng loạn vô thố, lại bởi vì hắn nguyện ý hỗ trợ mà cảm động muốn khóc.
Tưởng Huyên bỗng ném xấp bài trong tay xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, tùy ý kéo kéo cổ áo, giọng nói khàn khàn thâm trầm: “Bây giờ biết sợ rồi?”
Thái độ Lâm Tử Nhiên thật ngoan: “Ừm, em sai rồi.”
Tưởng Huyên lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, dám đi ra ngoài chơi, xảy ra chuyện mới biết tìm tới hắn.
Tưởng Huyên cúp điện thoại liền chuẩn bị gọi cho phó cục trưởng, nhưng khi sắp nối máy thành công thì lại ấn tắt, hắn trở về phòng cầm lấy áo khoác và điện thoại rồi đi ra ngoài.
Bạn bè hắn vô cùng ngạc nhiên, tò mò nói: “Trễ thế này rồi cậu còn đi đâu vậy?”
Tưởng Huyên không quay đầu lại: “Có chút việc, không cần chờ tôi.”
Lâm Tử Nhiên cúp điện thoại, lo lắng bất an ngồi một chỗ chờ đợi, hơn nửa giờ sau rốt cuộc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa.
Hốc mắt Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên ươn ướt, lần đầu cảm thấy dáng người đối phương vĩ ngạn đến thế, ánh mắt trông mong nhìn hắn: “Huyên ca.”
Tưởng Huyên liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, đáy mắt lộ ra một tia ghét bỏ, trang dung của tiểu tử này so với bình thường còn khó coi hơn. Hắn nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Lâm Tử Nhiên bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, hít sâu một hơi không khí trong lành. Bái người này làm đại ca có giá trị thật đấy.
Thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng.
Lâm Tử Nhiên lộ ra nụ cười chân chó với Tưởng Huyên, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi Huyên ca, hôm nay làm phiền anh.”
Tưởng Huyên rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt bất đắc dĩ cùng buồn cười, vừa vào cửa hắn đã hiểu tình huống đại khái; vốn tưởng rằng tiểu tử này bị tra xét, ai mà biết thế nhưng là theo dõi quấy rầy người khác, thật là càng ngày càng không tiền đồ.
Vốn muốn răn dạy vài câu nhưng nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của cậu, cuối cùng hắn chỉ lạnh mặt nói: “Lần sau chú ý một chút.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc.
Cậu ngoan ngoãn leo lên ghế phụ, kéo đai an toàn rồi u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Việc truy Ninh Bách khó hơn cậu nghĩ, bất quá cậu chỉ muốn lân la làm quen mà thôi, kết quả lần đầu gặp mặt liền báo nguy, cái này lần sau nên tiếp cận hắn thế nào mới tốt?
Không có khả năng mỗi lần đều kêu Tưởng Huyên tới bảo lãnh cho mình, đúng không?
Cứ cho rằng lỳ lợm la liếm là sự tình rất đơn giản, ai biết được mới bắt đầu đã bất lợi.
Vô luận hiện thực hay trò chơi thì đây cũng là lần đầu cậu vào đồn công an.
Tuy rằng biết trước mặt chỉ là NPC, nhưng từ đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác kính sợ nơi này, khiến cậu thấp thỏm vô cùng.
Chú cảnh sát ở đối diện nhìn cậu, xụ mặt tiến hành phê bình giáo dục: “Quấy rầy theo dõi người khác là không đúng, có biết không?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, so ra còn ngoan ngoãn hơn lúc thầy giáo dạy bảo.
Chú cảnh sát: “Nói cho chú biết, tại sao con lại theo dõi quấy rầy hắn?”
Lâm Tử Nhiên: “Con đối với hắn nhất kiến chung tình.”
Chú cảnh sát: “Theo đuổi người khác cũng phải trưng cầu ý kiến của đối phương, con hiểu không?”
Lâm Tử Nhiên: “Hiểu hiểu.”
Chú cảnh sát: “Tên tuổi, giới tính, số điện thoại...”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên tới đồn công an nhất định phải khai báo giới tính của chính mình sao? Phim truyền hình, ta khinh.
Bất quá phải nói, đầu năm nay muốn thông qua vẻ ngoài hòng phân biệt giới tính của một người ngày càng khó, cho nên việc báo cáo giới tính của bản thân cũng là điều bình thường đi?
Lâm Tử Nhiên “Lộ Hiểu Đông, nam, 20 tuổi, 199xxxxxxxx.”
Sau khi đăng ký xong, chú cảnh sát thấy Lâm Tử Nhiên có thái độ tốt, vẫn là sinh viên đang đi học cho nên giọng điệu biểu tình dịu đi không ít, nói: “Con gọi điện cho người nhà đi, để họ tới đây đón về.”
Lâm Tử Nhiên nghe lời này lại do dự.
Này hơn nửa đêm gọi điện thoại cho cha mẹ Lộ Hiểu Đông, lúc trước thái độ bọn họ đối với mình lạnh nhạt xen lẫn phiền chán… Không nói đến bọn họ có quản mình hay không, Lâm Tử Nhiên cũng không muốn lấy chuyện mất mặt này mà phiền toái đến họ. Lộ Hiểu Đông đã đủ xui xẻo, nếu bị cha mẹ hắn biết bởi vì theo dõi quấy rầy người khác mà vào đồn công an ngồi uống trà, nói không chừng còn đối hắn thất vọng thêm... Đứa nhỏ này tuy rằng phản nghịch nhưng vẫn còn chút lòng tự trọng, khẳng định không hy vọng chuyện này bị người trong nhà biết.
Tưởng tượng đến thái độ Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển, Lâm Tử Nhiên liền cảm thấy đau răng không thôi, sợ là vô duyên vô cớ tự tìm khó chịu.
Quá sốt ruột.
Tất nhiên không thể tìm ba mẹ Lộ...
Tròng mắt Lâm Tử Nhiên vừa chuyển: “Ba mẹ con đi công tác hết rồi, con gọi anh trai tới đón được không?”
Chú cảnh sát: “Được.”
Lâm Tử Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Huyên.
Lộ Hiểu Đông liếm cẩu anh lâu như vậy, anh thân là đại ca, chút việc nhỏ này tất phải che chở tiểu đệ đi? Đây là chức trách và nghĩa vụ thân là đại ca đâu!
Chuyện xã hội thì tìm người xã hội giải quyết!
Tưởng Huyên đang đánh bài cùng mấy người bạn, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn một tay ném ra một lá bài, tay kia cầm điện thoại, âm thanh trầm thấp: “Uy?”
Lâm Tử Nhiên có tật giật mình, thập phần khẩn trương, nhìn vào mắt chú cảnh sát đối diện, cậu thấp giọng cẩn thận nói: “Anh ơi, em có chút chuyện, ở trong đồn cảnh sát, anh có thể tới đón em không..”
Tưởng Huyên hơi trầm mặc, tiểu tử Lộ Hiểu Đông này tuy cả ngày ở bên ngoài chơi bời lêu lổng nhưng vào đồn công an là lần đầu tiên, chẳng lẽ phiêu xướng rồi bị bắt?
“Cậu làm cái gì?” Hắn hỏi.
Lâm Tử Nhiên có chút khó mở miệng: “Em, em, em, chính là… ”
‘Em’ nửa ngày cũng không nói ra lời.
Tưởng Huyên thầm nghĩ quả nhiên là thế, chỉ không nghĩ tới cậu dám làm mà không dám nhận, thế nhưng còn không biết xấu hổ. Tuy rằng không nhìn trúng Lộ Hiểu Đông, nhưng rốt cuộc cậu cũng là người đi theo chính mình hỗn, khó có lúc mở miệng cầu mình hỗ trợ, chút việc nhỏ này đương nhiên mình sẽ không mặc kệ.
Tưởng Huyên nhàn nhạt mở miệng: “Cậu ở đồn cảnh sát nào?”
Lâm Tử Nhiên vừa nghe ngữ khí của hắn, biểu tình dần buông lỏng, thầm nghĩ bái đại ca như này vẫn có chút tác dụng, vội vàng nói: “Đồn cảnh sát ở đường XX.”
Tưởng Huyên suy nghĩ một chút, hắn vừa vặn nhận thức phó cục trưởng nơi đó, nói: “Ừ.”
Lâm Tử Nhiên cảm động, nức nở nói: “Cảm ơn anh, anh là tốt nhất.”
Vốn dĩ Tưởng Huyên đang định cúp điện thoại, giờ phút này ngón tay chợt dừng. Nam hài mang giọng nói nghẹn ngào nhu nhu, tuy chỉ nói vài câu nhưng hắn phảng phất có thể nhìn thấy đối phương hoảng loạn vô thố, lại bởi vì hắn nguyện ý hỗ trợ mà cảm động muốn khóc.
Tưởng Huyên bỗng ném xấp bài trong tay xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, tùy ý kéo kéo cổ áo, giọng nói khàn khàn thâm trầm: “Bây giờ biết sợ rồi?”
Thái độ Lâm Tử Nhiên thật ngoan: “Ừm, em sai rồi.”
Tưởng Huyên lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, dám đi ra ngoài chơi, xảy ra chuyện mới biết tìm tới hắn.
Tưởng Huyên cúp điện thoại liền chuẩn bị gọi cho phó cục trưởng, nhưng khi sắp nối máy thành công thì lại ấn tắt, hắn trở về phòng cầm lấy áo khoác và điện thoại rồi đi ra ngoài.
Bạn bè hắn vô cùng ngạc nhiên, tò mò nói: “Trễ thế này rồi cậu còn đi đâu vậy?”
Tưởng Huyên không quay đầu lại: “Có chút việc, không cần chờ tôi.”
Lâm Tử Nhiên cúp điện thoại, lo lắng bất an ngồi một chỗ chờ đợi, hơn nửa giờ sau rốt cuộc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa.
Hốc mắt Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên ươn ướt, lần đầu cảm thấy dáng người đối phương vĩ ngạn đến thế, ánh mắt trông mong nhìn hắn: “Huyên ca.”
Tưởng Huyên liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên, đáy mắt lộ ra một tia ghét bỏ, trang dung của tiểu tử này so với bình thường còn khó coi hơn. Hắn nghiêng đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
Lâm Tử Nhiên bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, hít sâu một hơi không khí trong lành. Bái người này làm đại ca có giá trị thật đấy.
Thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng.
Lâm Tử Nhiên lộ ra nụ cười chân chó với Tưởng Huyên, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi Huyên ca, hôm nay làm phiền anh.”
Tưởng Huyên rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt bất đắc dĩ cùng buồn cười, vừa vào cửa hắn đã hiểu tình huống đại khái; vốn tưởng rằng tiểu tử này bị tra xét, ai mà biết thế nhưng là theo dõi quấy rầy người khác, thật là càng ngày càng không tiền đồ.
Vốn muốn răn dạy vài câu nhưng nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của cậu, cuối cùng hắn chỉ lạnh mặt nói: “Lần sau chú ý một chút.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc.
Cậu ngoan ngoãn leo lên ghế phụ, kéo đai an toàn rồi u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Việc truy Ninh Bách khó hơn cậu nghĩ, bất quá cậu chỉ muốn lân la làm quen mà thôi, kết quả lần đầu gặp mặt liền báo nguy, cái này lần sau nên tiếp cận hắn thế nào mới tốt?
Không có khả năng mỗi lần đều kêu Tưởng Huyên tới bảo lãnh cho mình, đúng không?
Cứ cho rằng lỳ lợm la liếm là sự tình rất đơn giản, ai biết được mới bắt đầu đã bất lợi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Văn Án
- Chương 2: Huynh Đệ Tranh Giành Tình Yêu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27: Hết Thế Giới 1
- Chương 28: Thầy trò ma đầu trong văn tu tiên
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55: Hết thế giới 2
- Chương 56: Pháo hôi trong văn hào môn cẩu huyết
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: Hết Thế Giới 3
- Chương 81: Những ngày tháng làm tình địch cùng hoàng đế
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94: Hết Thế Giới 4
- Chương 95: Nam Phụ Trong Văn Cường Thủ Hào Đoạt
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- bình luận