Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 35

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 35
Lâm Tử Nhiên cả người bê bết máu, sợ bị Mộ Nhã Trúc phát hiện nên đêm khuya lặng lẽ trở về phòng thiêu hủy bộ quần áo dính máu.

Cậu nằm trên giường mở to hai mắt, vuốt ve ngọc bội trong tay, noãn ngọc này thoạt nhìn giá trị xa xỉ, nói không chừng trước kia người mù cũng là nhà giàu có, sau này không biết làm sao rơi vào tình trạng này.

Còn Mộ Nham...

Sớm hay muộn gì cũng sẽ chết trong tay pháo hôi ác độc Lê Diệp, hiện tại mình chẳng qua tiễn hắn một đoạn đường mà thôi.

Nguyên bản cậu còn sầu lo mình đi rồi người mù phải làm sao bây giờ, ai ngờ nhanh như vậy không cần suy xét đến vấn đề này nữa. Lâm Tử Nhiên lại thở dài, quả nhiên trò chơi chính là trò chơi, pháo hôi không có tên họ chính là sống chết tùy cơ.

Nghĩ nghĩ sau đó liền ôm chăn ngủ.

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa mở cửa liền thấy Mộ Dương mỉm cười với cậu, vì thế nói: “Ngươi chờ ta thu thập một chút.”

Mộ Dương cười nói: “Hảo.”

Kỳ thật cậu cũng không có nhiều đồ cần thu thập, nếu không phải Mộ Dương tự mình tới ngôi nhà chỉ có bốn vách tường này... Cuối cùng Lâm Tử Nhiên thu thập đơn giản vài bộ quần áo, đem khối ngọc bội treo bên người, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Trước khi rời đi cậu qua nhìn Mộ Nhã Trúc, Mộ Nhã Trúc vẫn như thường lệ, tuy thần sắc bệnh tật nhưng trước sau vẫn luôn bình tĩnh thong dong, ôn nhu cười nhẹ nói: “Diệp Nhi.”

Lâm Tử Nhiên trầm giọng nói: “Nương, con phải đi rồi.”

Mộ Nhã Trúc gật đầu, nói: “Ở bên ngoài nghe lời Mộ Dương, chiếu cố chính mình, nương ở chỗ này không cần lo lắng.”

Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Con biết rồi, chờ tu luyện thành công con sẽ trở lại gặp người.”

Mộ Nhã Trúc nhìn bộ dáng nghiêm túc chuyên chú của cậu, không khỏi che miệng bật cười, đôi mắt đẹp tựa ánh trăng mùa thu, thanh âm nhẹ nhàng: “Hảo, nương chờ con về.”

Lâm Tử Nhiên liếc nhìn Mộ Nhã Trúc lần cuối, khàn giọng nói: “Con đi đây.”

Cậu đóng cửa lại, rời khỏi nhà.

Mộ Dương đang đợi cậu ở bên ngoài, làn da trắng như bạch ngọc của thiếu niên dưới ánh nắng hè như phủ một lớp vàng óng mềm mại, đôi mắt đen nhánh trong veo mang theo nụ cười ấm áp nhìn cậu. Hắn đưa tay về phía cậu, giống như lần đầu gặp gỡ: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Tử Nhiên đi về hướng thiếu niên.

Một con Mây thú thật lớn nằm bên liễn xa chờ sẵn, móng trước của nó không kiên nhẫn cào cào hai cái trên mặt đất, lỗ mũi phát ra tiếng thở hừ hừ, chờ hai người lên liễn xa nó nhanh chóng vỗ cánh bay cao.

Điểm đến của họ là Phụng Hà thành.

Thánh Cung tuyển chọn mười năm một lần, điểm tuyển chọn được thiết lập ở chín tòa thành trì, điểm tuyển chọn gần nhất thiết lập ở Phụng Hà thành.

Sùng Châu thành nằm ở vị trí xa xôi, cách Phụng Hà thành đến vài trăm dặm lộ trình, đi bộ cưỡi ngựa đều rất chậm cho nên mới dùng Mây thú, tương đương với dùng máy bay, chỉ một ngày đã đến Phụng Hà thành.

Đương nhiên, chủ yếu bởi vì Lâm Tử Nhiên trước mắt vẫn là thân thể phàm nhân, nếu tu luyện tu sĩ thành công ngay lập tức có thể ngự kiếm phi hành vạn dặm, căn bản không cần mượn dùng bất luận công cụ gì.

Từ trên trời nhìn xuống, Phụng Hà thành lớn hơn nhiều so với Sùng Châu thành.

Sau khi tới hai người trực tiếp đi vào thành.

Thánh Cung tuyển chọn là sự kiện trọng đại mười năm một lần của Xích Viêm Tiên giới, là cơ hội cho tu luyện giả bình thường một bước lên trời... Bởi vậy tất cả thiên kiêu tám thành phụ cận cũng đuổi theo tới đây, dẫn đến việc náo nhiệt hơn hẳn so với trước kia, phố xá nhộn nhịp dòng người qua lại, thoạt nhìn quả thực náo nhiệt sôi nổi hơn Sùng Châu thành.

Mộ Dương tuy là thiếu thành chủ tôn quý của thành Sùng Châu, nhưng có thể thông qua con đường sơ thí vào đây tất cả đều là nhất đẳng thiên kiêu của các thành, trong đó không thiếu con cháu hào môn thân phận tôn quý và con cháu của các vị thành chủ. Thực ra Mộ Dương có tâm thái rất tốt, hắn không quan tâm đến đối thủ cũng không đua đòi như người khác, mà hứng thú vội vàng lôi kéo Lâm Tử Nhiên đi dạo phố.

Nơi này có rất nhiều điểm khác biệt với Sùng châu thành về mỹ thực đồ ăn vặt.

Lâm Tử Nhiên thực sự thích tính cách nhiệt tình rộng rãi hào phóng của Mộ Dương, cùng hắn đi dạo ăn cơm quả thật giống như bạn bè trong hiện thực vậy, ở chung vô cùng nhẹ nhàng vui sướng. Chỉ tiếc rõ ràng thích ra ngoài dạo phố mà còn phải làm một bộ nhàn nhạt, Lâm Tử Nhiên vất vả lắm mới không OOC.

Hai người đi dạo nửa ngày mãi cho đến buổi tối mới về khách điếm nghỉ ngơi.

Mộ gia đã sớm phái người đến khách điếm nơi này đặt phòng, nếu không gặp loại chuyện trọng đại như vậy, lâm thời muốn tìm một chỗ ở cũng không dễ dàng. Khi hai người bước vào khách điếm quản sự Mộ gia lập tức cung kính đón chào, đầu tiên là chào hỏi Mộ Dương sau đó nghi hoặc nhìn nhìn Lâm Tử Nhiên, chẳng lẽ đây là người hầu của thiếu thành chủ?

Mộ Dương nói: “Đây là Lê Diệp bằng hữu của ta, ngươi cũng an bài cho hắn một phòng đi.”

Quản sự Mộ gia tức khắc lộ ra thần sắc khó xử, lúc trước hắn ta không biết Mộ Dương sẽ đưa bằng hữu tới, nói: “Chỉ sợ khách điếm này hết phòng rồi, nô tài đi nơi khác tìm giúp vị Lê Diệp này một chỗ ở vậy.”

Mộ Dương nghe vậy hơi trầm ngâm, nói: “Một khi đã vậy thì không cần phiền toái, ta có thể cùng hắn ở chung một phòng.”

Quản sự Mộ gia do dự: “Cái này..”

Mộ Dương mỉm cười: “Cũng chỉ một đêm thôi, không sao đâu.”

Quản sự Mộ gia cũng cảm thấy bây giờ mà tìm chỗ ở đúng là có chút phiền phức, cho nên không kiên trì nữa, trước khi rời đi nói với Mộ Dương nếu có gì phân phó thì hãy liên hệ hắn.



Sau khi quản sự rời đi Mộ Dương quay đầu lộ ra nụ cười với Lâm Tử Nhiên: “Chúng ta vào thôi.”

Lâm Tử Nhiên đi theo Mộ Dương lên lầu hai, gian phòng này thoạt nhìn không tệ, cậu nhìn cái giường tương đối rộng, hai người cùng ngủ hoàn toàn không có vấn đề! Đến nỗi ngủ cùng Mộ Dương có xấu hổ hay không, này sẽ không.. Mộ Dương và cậu là tình huynh đệ thuần khiết, huynh đệ tốt ngủ cùng nhau cũng không cần xích lại gần, thiệt là tự tại!

Tuy cậu là gay, nhưng không phải cứ nhìn thấy đàn ông là động dục.

Bằng hữu chính là bằng hữu.

Lâm Tử Nhiên có chút mệt nhọc, ngày mai phải dậy sớm, thế là chủ động dò hỏi Mộ Dương: “Ngươi ngủ bên ngoài hay ngủ bên trong?”

Mộ Dương: “Cái nào cũng được.”

Ah, gì cũng được, đây đúng là nan đề thiên cổ! Nếu ngươi nói gì cũng được, vậy ta không khách khí, nếu không hai chúng ta không biết còn rối rắm tới khi nào đâu!

Lúc này cần có người quyết đoán đứng ra!

Lâm Tử Nhiên trực tiếp bò lên giường, vén chăn bông chui vào, lộ ra biểu tình vững vàng trước sau như một nói: “Ngươi ngủ bên ngoài đi.”

Mộ Dương không ngờ Lâm Tử Nhiên lại sảng khoái như vậy, hắn chưa kịp phản ứng thì cậu đã lên giường. Tai hắn hơi nóng lên, rũ mắt xốc chăn lên chui vào, thân thể thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực thập phần khẩn trương.

Vừa rồi không hề nghĩ ngợi đã từ chối đề nghị của quản sự, nhưng lúc thật sự ngủ cùng giường với cậu.. Hắn phát hiện chính mình không trấn định thong dong như tưởng tượng.

Mộ Dương nỗ lực làm hơi thở chính mình bằng phẳng, lại không thể phớt lờ người bên cạnh, rốt cuộc nghiêng đầu lặng lẽ nhìn thiếu niên bên người.

Lâm Tử Nhiên đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cậu thật thản nhiên tự tại, hẳn là chẳng có nửa phần tà niệm với hắn, chỉ coi hắn là bạn tốt.

Vậy hắn thì sao?

Tay Mộ Dương hơi nắm chặt, mím môi, hắn thích Lâm Tử Nhiên như một người bạn thôi sao?

Mộ Dương sắc mặt càng ngày càng đỏ.

Mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Nếu bị Lâm Tử Nhiên phát hiện, không chừng còn tưởng rằng mình mang tâm tư xấu xa với cậu ấy, sau đó không muốn làm bạn với mình nữa.

Không được.

Mộ Dương hít sâu một hơi, nhanh chóng chắp hai tay niệm Thanh Tâm Quyết, lúc này mới dần dần bình ổn suy nghĩ hỗn loạn của bản thân.

………………

Lâm Tử Nhiên một đêm mộng đẹp, ngủ vô cùng thoải mái, trở mình cọ cọ gối ôm mềm mại ấm áp.

Ủa, mà gối ôm ở đâu ra?

Lâm Tử Nhiên chậm rãi mở to mắt, phát hiện hai tay hai chân mình giống như bạch tuộc bám trên người Mộ Dương, vừa rồi cậu cọ cọ chính là cổ Mộ Dương.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Lâm Tử Nhiên: “A a a a, vừa rồi tôi có bị OOC hay không! Lê Diệp sao có thể có tư thế ngủ bất nhã như vậy!”

Hệ thống:……

Lâm Tử Nhiên: “Đáng lẽ tôi không nên đáp ứng ngủ cùng hắn QAQ.”

Cậu ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại quên mất lúc ngủ mình không thành thật, thích lăn tới lăn lui đặc biệt thích ôm đồ vật ngủ.

Hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân bình tĩnh nào.

Lâm Tử Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, không ngờ phát hiện Mộ Dương đã tỉnh.

Thân thể thiếu niên thanh tú vô cùng cứng đờ, thậm chí một cử động nhỏ cũng không dám, gương mặt hơi phiếm hồng, đôi mắt đẹp đen nhánh trong sáng phảng phất có chút vô thố thẹn thùng nhìn cậu.

Lâm Tử Nhiên: ... Càng áy náy!

Cậu vội vàng thả tay chân từ người Mộ Dương ra, không tự nhiên nói: “Xin lỗi, ta...”

Mộ Dương ho nhẹ một tiếng, ngữ khí bình tĩnh: “Không sao, chúng ta xuất phát thôi.”

Dứt lời đứng dậy xuống giường bước nhanh đi ra ngoài, ngoại trừ vành tai đỏ ửng, Mộ Dương trông vẫn bình thường.

Biểu tình Lâm Tử Nhiên phức tạp: “Hắn cùng tay cùng chân..”



Hệ thống không muốn để ý tới người này.

Lâm Tử Nhiên xấu hổ không thôi, lập tức bắt đầu tự xét bản thân thật quá đáng, Mộ Dương là tiểu khả ái ngây thơ đáng yêu cỡ nào! Gặp tư thế ngủ tự do này của cậu chắc chắn không quen, nhưng hắn lại chịu đựng cả đêm! Đóng vai gối ôm hình người cho cậu.

Thiệt là quá thiện lương, thiện lương làm người đau lòng.

Lâm Tử Nhiên đặc biệt cảm thấy áy náy, thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ tiểu thiên sứ đáng yêu, đúng rồi, lần sau không ngủ cùng hắn nữa!

Cả hai sửa sang lại một chút rồi xuất phát.

Không ai đề cập đến chuyện sáng nay, như thể không có gì xảy ra.

Chẳng bao lâu họ đã đến trung tâm quảng trường Phụng Hà thành.

Giữa quảng trường trung tâm dựng lên một đài cự thạch cao cao.

Phía trên đứng rải rác vài người, mỗi người đều khí chất bất phàm, nói không chừng là nhóm thiên kiêu tham gia lần tuyển chọn này.

Phía dưới đài cao tấp nập quần chúng ăn dưa xúm lại xem náo nhiệt, tuy rằng đại bộ phận người không đủ tư cách tham dự tuyển chọn, nhưng không ngại tới nhìn một cái cũng cảm thấy vô cùng đáng giá. Trường hợp nhiều thiếu niên thiên tài cùng hội tụ như này, chỉ có loại thời điểm này mới có thể thấy được!

Mộ Dương cười nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt sáng ngời, thần thái phi dương: “Ta đi một lát liền trở lại.”

Nói xong hắn nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, vạt áo bay bay, phảng phất chỉ đi làm một việc rất đơn giản.

Lâm Tử Nhiên không chút nghi ngờ năng lực Mộ Dương, bởi vì hôm nay tiểu thiên sứ nhà cậu chắc chắn tỏa sáng khắp toàn trường! Đem những cái gọi là ‘thiên kiêu’ đập thành cặn bã!

Tâm tình kích động giống như nhìn thấy bảo bối nhà mình lên trường đi thi!

Hơn nữa, bảo bối nhà mình còn đạt giải nhất!

Đám người dưới đài cao vang lên từng đợt ồn ào náo nhiệt, mọi người đều phi thường kích động, kêu gào khẩu hiệu linh tinh như XX lợi hại nhất! YY nhất định thua! CC cố lên! DD hảo soái!

Lâm Tử Nhiên vừa nghe mấy lời này, fans đối diện nhiều như vậy sao?

Mộ Dương không có ưu thế sân nhà a.

Tuy rằng (chính chủ) các ngươi rất nhanh sẽ bị Dương Dương nhà ta đánh bại, nhưng khí thế không thể thua!

Biểu tình Lâm Tử Nhiên tức khắc rùng mình, lấy tay khum miệng, hung hăng hô to: “Mộ Dương thiên hạ đệ nhất!”

………………

Cùng lúc đó ngoài ngàn vạn dặm đỉnh Thánh Cung.

Nơi này có một tòa cung điện tuyết trắng trôi nổi giữa những đám mây trắng bồng bềnh.

Tòa cung điện sừng sững phía chân trời, nguy nga đồ sộ, phảng phất toàn bộ được đúc từ ngọc thạch, dường như bao phủ bởi lớp băng tuyết vạn năm không tan.

Nơi này là cấm địa Thánh Cung.

Chỉ có đại trưởng lão Thánh Cung mới đủ tư cách tiến vào nơi này.

Đại trưởng lão Thánh Cung chính là Xích Phong chân nhân.

Dù Thần Tôn Huyền Diễm đã mấy chục vạn năm chưa từng xuất thế nhưng hắn vẫn như cũ được công nhận là chủ nhân duy nhất của Thánh Cung. Sự vụ thông thường của Thánh Cung đều do các vị trưởng lão thương nghị giải quyết, mỗi đời đại trưởng lão tương đương với chủ sự Thánh Cung đương nhiệm.

Xích Phong chân nhân đầu đội mũ, đầu tóc hoa râm, chòm râu dài đến hông, thật là một đạo nhân tiên phong đạo cốt.

Đường đường là đại trưởng lão Thánh Cung, giờ phút này lại vô cùng câu nệ, không sợ trong mắt người khác hắn đã là cường giả đứng đầu Xích Viêm Tiên giới, nhưng ở chỗ này hắn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.

Xích Phong chân nhân cung kính phủ phục trên mặt đất, thong thả thật cẩn thận mở miệng: “Ngày trước đệ tử Xích Phong suy đoán tinh tượng, phát hiện Xích Viêm Tiên giới ta sẽ gặp phải đại kiếp nạn, nhưng tính toán cả trăm lần vẫn không thể tính ra phương pháp hóa giải, bởi vậy mới cả gan đánh thức tôn thượng, thỉnh tôn thượng cho biết.”

Cửa điện cao trăm mét dày nặng phía trước chậm rãi mở ra hai bên.

Xích Phong chân nhân khẩn trương nhìn về phía trước.

Chính giữa đại sảnh trống trải có một cái ghế cao lớn, trên ghế là một nam tử bạch y tóc đen, khí chất hắn uy nghiêm phong trần, khuôn mặt tuấn mỹ giống thần như đúc, nét đẹp không thể diễn tả bằng lời, chỉ nhìn một cái cũng đủ làm người sợ hãi không dám nhìn thẳng. Giờ phút này hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh kia tựa như băng tuyết vực sâu vạn năm chưa tan.

Xích Phong cảm thấy áp lực thật lớn, tức khắc phủ phục càng thấp, trán dính sát mặt đất.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng tràn đầy thờ ơ.

“Người ứng kiếp đang trên đường tới.”

****
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận