Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 55: Hết thế giới 2

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 55: Hết thế giới 2
Động tác Huyền Diễm chợt dừng, tay ôm Lâm Tử Nhiên cứng đờ, thật lâu sau, hắn rũ mắt ôn nhu nhìn cậu: “Ngoan, đừng nháo.”

Lâm Tử Nhiên nhìn dáng vẻ này của hắn, bỗng nhiên tức giận.

Người nháo là ta sao?

Chẳng lẽ ngươi không biết làm vậy ngươi cũng sẽ chết theo?

Ta bất quá chỉ chơi game thôi, chết thì chết, chả sao cả, nhưng ngươi mà chết... Phi, mặc dù không biết tại sao mình lại phân cao thấp với NPC, nhưng cậu không thể nhìn Huyền Diễm cứ tiếp tục như vậy.

Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi và ta tiên ma thế bất lưỡng lập, ta không cần ngươi cứu.”

Đôi mắt đen láy của Huyền Diễm gợn sóng nặng nề, một lát sau bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cằm Lâm Tử Nhiên, bóp nhẹ ép cậu mở miệng, sau đó đưa ngón tay hắn vào trong.

Linh lực cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể cậu dọc theo đầu ngón tay hắn.

Lâm Tử Nhiên tức điên, người này sao có thể ngoan cố như vậy!

Một lúc sau Huyền Diễm rút ngón tay lại, hắn cúi đầu hôn triền miên lên trán Lâm Tử Nhiên, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong xoay người rời đi.

Huyền Diễm bước ra ngoài đại điện, thân hình hơi nhoáng lên, hai tay đặt lên môi ho khan một tiếng.

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc hắn dùng linh huyết thay Lâm Tử Nhiên tục mệnh còn thử lấy Song Giới Châu ra, nhưng Song Giới Châu kia vừa vào cơ thể Lâm Tử Nhiên đã cùng cậu hòa làm một, ngay cả chính hắn cũng không có biện pháp lấy ra.

Hắn cụp mắt nhìn đầu ngón tay mình.

Đây là cách duy nhất để giảm bớt thống khổ cho Lâm Tử Nhiên và biện pháp giúp cậu sống sót.

Nhưng, chính mình có thể kiên trì được bao lâu?

Hóa ra ngay cả hắn cũng có thời điểm vô lực trong việc xoay chuyển trời đất.

Đây là lần đầu hắn yêu một người, lần đầu hiểu được cái gì là quan tâm, là chấp nhất, nhưng mà.. Hiện tại hắn sắp mất đi cậu.

Sống mấy chục vạn năm, từng cho rằng trên đời này không người nào có thể tiến vào trái tim hắn, nhưng cuối cùng lại thua trên người một tiểu gia hỏa, vì cậu mà nhập ma. Đây có lẽ là vận mệnh của hắn đi?

Bên môi Huyền Diễm lộ ra ý cười chua chát, nhưng thật nhanh biến mất không thấy, lần nữa khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày.

………………

Xích Phong chân nhân nôn nóng đi qua đi lại trong đại điện Thánh Cung.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, một tháng trước khi Tôn Thượng đưa Lê Diệp trở về liền hoàn toàn phong tỏa Thánh Huyền Điện, xưa nay chưa từng có việc này!

Xích Phong vốn cũng không dám quấy rầy Huyền Diễm, nhưng gần đây hắn rất lo lắng khi biết được một tin tức, không thể không mạo hiểm xin chỉ thị của Tôn Thượng.

Cũng không biết Tôn Thượng có để ý đến hắn hay không.

Ngay khi Xích Phong nôn nóng không thôi, thân ảnh Huyền Diễm chậm rãi xuất hiện trong đại sảnh, ánh mắt hắn nhạt nhẽo, nói: “Ngươi có chuyện gì?”

Xích Phong chân nhân lập tức quỳ rạp trên đất, thận trọng nói: “Gần đây có tin truyền đến từ các tòa thành, rằng bên ngoài xuất hiện một ma tu cường đại, đệ tử nghe nói, kia, người nọ... Nghe nói thập phần tương tự đệ tử của ngài - Mộ Dương.”

Huyền Diễm hơi trầm mặc.

Xích Phong chân nhân càng lúc càng khẩn trương, nói: “Ngay từ đầu đệ tử cũng thập phần kinh ngạc, nghi ngờ tin tức sai lầm cho nên mới phái trưởng lão dẫn đội đi bắt, nhưng ngay cả Kỳ đạo nhân cũng bị trọng thương, đệ tử Thánh Cung bị thương thảm trọng. Bọn, bọn họ đều nói ma tu kia chính là Mộ Dương, lấy Địch Trần Kiếm của ngài làm chứng... Sự tình quan trọng, đệ tử thật sự không thể quyết định nên mới cả gan xin chỉ thị của Tôn Thượng, xử trí hắn như thế nào cho thỏa đáng.”

Sau khi Mộ Dương nhập ma tuy rằng lợi hại nhưng nội tình Thánh Cung bọn họ thâm hậu, cũng không phải đối phương là Mộ Dương cho nên mới không có cách nào, chỉ là như vậy bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt, thân phận Mộ Dương mẫn cảm lại đặc thù.. Xích Phong không hiểu rõ tâm tư Huyền Diễm bởi vậy không dám tùy tiện ra tay.

Xích Phong chân nhân nói xong đợi câu trả lời, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy Huyền Diễm lên tiếng, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Chẳng lẽ là Tôn Thượng không có ý định xử trí Mộ Dương? Tất cả mọi người đều biết Tôn Thượng coi trọng Mộ Dương nhưng bây giờ Mộ Dương rõ ràng đã nhập ma, nếu Tôn Thượng như cũ không quan tâm, chẳng phải sẽ khiến trái tim mọi người băng giá?

Mi mắt Huyền Diễm hơi rũ xuống, khóe môi mím chặt.

Mộ Dương từng là đệ tử mà hắn ký thác rất cao, được hắn ban cho Địch Trần Kiếm lại dốc lòng truyền thụ, hy vọng hắn có thể kế thừa y bát của mình, thay hắn bảo vệ Xích Viêm Tiên giới, nhưng bởi vì chính mình nghĩ sai làm hỏng hết mọi chuyện, bức Mộ Dương vào ma đạo.

Hắn không thể thoái thác tội lỗi của mình.

Huyền Diễm mở miệng, nhẹ giọng nói: “Tùy hắn.”

Xích Phong chân nhân có chút nóng nảy, vội vàng nói: “Nhưng hắn làm bị thương không ít người, đệ tử lo lắng hắn...”

Lời chưa hết thì Huyền Diễm đã rời đi.

Xích Phong chân nhân mặt đỏ tai hồng, hồi lâu mới lắc đầu thở dài!

………………

Lâm Tử Nhiên 5555: "Làm sao bây giờ, rốt cuộc tôi có thể thoát khỏi trò chơi này hay không!”

Lâm Tử Nhiên: “Thế giới tu tiên thực sự quá khó!”

Hệ thống……

Lâm Tử Nhiên: “Aiz, không biết bây giờ Mộ Dương thế nào rồi, có chút lo lắng cho hắn.”

Hệ thống: “Hẳn là không có việc gì, hắn rất mạnh.”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi biết, tôi đang lo thứ khác.”

Sau khi Mộ Dương nhập ma tu vi tăng mạnh, nhưng Huyền Diễm lại mang cậu đi ngay trước mặt hắn. Cậu sợ Mộ Dương chịu đả kích, luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhất thời xúc động làm chuyện sai lầm.. Hắn trời sinh thiện lương, về sau tỉnh táo lại sẽ hối hận.

Còn về Huyền Diễm, tâm tình Lâm Tử Nhiên càng thêm phức tạp.

Đứng ở góc độ Lê Diệp, đương nhiên là hận Huyền Diễm, dù sao trong lòng Lê Diệp chỉ có mình Mộ Dương.

Nhưng cậu không phải Lê Diệp thật sự, nếu muốn để cậu đứng nhìn Huyền Diễm tự hủy hoại bản thân thì có chút không đành lòng.

Huyền Diễm hành động như vậy không thoát được quan hệ với cậu.

Sau khi trầm tư hồi lâu Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm.

Cứ như vậy không giải quyết được.

Cần phải quyết đoán.

Cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ, dù sao đêm mai Huyền Diễm sẽ tới.

Bởi vì nguyên nhân thân thể suy yếu, trên thực tế, đa phần Lâm Tử Nhiên đều hôn mê trong khoảng thời gian này. Bây giờ ngoài linh huyết của Huyền Diễm ra cậu không nhấc lên hứng thú với bất kỳ thức ăn nào, những đồ từng thích đều không cảm thụ được vui sướng, cũng không thể ra ngoài đi dạo, trạch trong nhà miết không quá thống khoái. Đó cũng là một trong những nguyên nhân cậu muốn kết thúc trò chơi sớm.

Cốt truyện đã phát triển đến nước này, chỉ còn tra tấn nhau, thực sự không cần tiếp tục kiên trì.

Lâm Tử Nhiên mơ màng ngủ, cảm thấy chính mình lại rơi vào vòng tay quen thuộc.

Cậu khó khăn mở mắt.

Đúng rồi, nếu phải đi, Lâm Tử Nhiên muốn hỏi Mộ Dương như thế nào.

Cánh môi Lâm Tử Nhiên khẽ nhúc nhích, khàn giọng nói: “A Dương hắn, thế nào?”

Ánh mắt Huyền Diễm ngưng lại, một lúc sau mới cười nhẹ nói: “Hắn rất tốt, ngươi không cần lo lắng.”

Mộ Dương cuối cùng vẫn nhập ma, nhưng Lâm Tử Nhiên thà cùng phụ thân chính mình đối địch cũng không hy vọng Mộ Dương bị Dạ Lưu Ân mê hoặc, nếu cậu biết Mộ Dương đi lên con đường ma đạo, nhất định sẽ rất thất vọng khổ sở.

Hắn không muốn thấy cậu khổ sở.

Lâm Tử Nhiên hồ nghi nhìn Huyền Diễm, cứ cảm thấy hắn đang an ủi mình.

Bởi vì sắc mặt hắn khi đó nhìn Mộ Dương không quá thích hợp.

Ừm... Có một số việc cần phải do Mộ Dương tự thông suốt, nếu không người khác nhiều lời cũng vô ích.

Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, bình tĩnh nhìn vào mắt Huyền Diễm, lần đầu dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không thể cứu được ta.”

Vẻ mặt Huyền Diễm trầm ổn, dường như trên đời này không có việc gì hắn không chống đỡ được. Hắn cười khẽ, ánh mắt nhu hòa: “Ta sẽ có biện pháp, ngươi không cần lo lắng.”

Lâm Tử Nhiên cười cười, nói: “Ta đã từng nói, chuyện ta hối hận nhất, chính là cứu ngươi.”

Sắc mặt Huyền Diễm rốt cuộc tái nhợt.

Trong khoảng thời gian ở bên nhau, thanh niên an tĩnh thuận theo, có đôi khi cho hắn một loại ảo giác, kỳ thật giữa họ không đến nỗi cùng đường, khiến hắn cảm thấy.. Kỳ thật thanh niên cũng không chán ghét hắn đến vậy.

Hắn cũng nhen nhóm một tia hy vọng.

Cho nên, chung quy vẫn không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa sao?

Có lẽ từ khi hắn làm ra những việc không thể tha thứ đó với cậu, hắn đã không có tư cách được tha thứ.

Hắn từng muốn vứt bỏ thất tình lục dục làm một vị thần vô tình vô dục, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bởi vì một việc nhỏ ngoài ý muốn, một thiếu niên đáng lẽ không nên xuất hiện.

Dưới cơn mưa nhẹ buổi hoàng hôn, thiếu niên đi vào hang động kia.

Gặp được hắn.

Thay đổi vận mệnh lẫn nhau.

Ngươi hối hận vì đã cứu ta, nhưng ta không hối hận vì được ngươi cứu, chẳng sợ phải trả giá bằng đạo tâm cả đời và một thân đạo cốt của mình.

Chẳng sợ phần tình yêu này chú định không bao giờ được đáp lại.

Ta biết ngươi hận ta.

Cánh tay Huyền Diễm nhẹ ôm lấy Lâm Tử Nhiên hơi dùng sức, dưới đáy mắt là áp lực và bi ai, nhưng trên môi lại là nụ cười nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, ta không phải muốn ngươi... Chờ ngươi khỏe, ta đưa ngươi đi gặp Mộ Dương, được không?”

Lâm Tử Nhiên nhìn Huyền Diễm như vậy mà thở dài trong lòng.

Ánh mắt cậu chậm rãi trở nên sắc bén, nóng rực sáng ngời, chậm rãi nói: “Người nghĩ nhiều không phải là ta.”

Huyền Diễm ngẩn ra.

Lâm Tử Nhiên nói từng chữ một: “Ta không muốn gặp Mộ Dương, cũng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ này của ta... Ta chỉ muốn ngươi buông tay, hiểu chưa?”

Cánh tay Huyền Diễm ôm Lâm Tử Nhiên khẽ run lên, sâu trong đôi mắt đen láy cơ hồ là sự thống khổ và áp lực, khuôn mặt bình tĩnh kề cận rách nát.

Vị ngạo thần đã từng thanh cao này chung quy vẫn buông bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, lộ ra một mặt yếu ớt của mình.

Lâm Tử Nhiên khó tránh có chút khổ sở.

Cậu không thể cho hắn bất cứ thứ gì, thậm chí muốn lưu lại cũng không làm được.

Lâm Tử Nhiên vươn tay đè bả vai Huyền Diễm, chợt ngẩng đầu dán lên môi hắn. Nụ hôn không tính ôn nhu cũng không đủ triền miên, thậm chí còn mang theo một chút tức giận.

Con ngươi Huyền Diễm co rút lại, không dám tin nhìn cậu.



“Ta chưa bao giờ nói với ngươi là..” Đôi mắt Lâm Tử Nhiên thanh triệt, giọng nói trầm thấp: “Kỳ thực, ta rất vui vì ngươi vẫn còn sống.”

Lâm Tử Nhiên nở nụ cười, lộ ra một tia hoài niệm: “Hơn nữa ngươi đừng quên những lời ta đã nói với ngươi.”

“Bộ dáng của ngươi thế này, ta cũng không trông cậy ngươi tri ân báo đáp. Nếu như ngươi thật muốn báo đáp ta thì hãy sống lâu một chút, không uổng công ta lãng phí nhiều đồ ăn trên người ngươi như vậy.”

Lâm Tử Nhiên lặp lại câu đó từng chữ một.

Ánh mắt Huyền Diễm chấn động.

Lâm Tử Nhiên nhìn hắn nói: “Ta đã lãng phí nhiều đồ ăn như vậy, cho ngươi ăn nhiều như vậy, ta hy vọng ngươi sống thật tốt.. Cho nên, bây giờ ngươi muốn uổng phí tâm huyết của ta sao? Sớm biết như thế, ta để ngươi chết luôn cho rồi, lười..”

Huyền Diễm chợt đưa tay luồn vào tóc thanh niên, cúi đầu hôn thật mạnh xuống môi cậu, tình cảm không thể nói hết, phảng phất như muốn thông qua nụ hôn này khắc sâu vào linh hồn nhau.

Hắn đã tiếp nhận tâm ma.

Hắn muốn làm chuyện đó với cậu như tâm ma đã từng làm, nhưng hắn biết mình không nên như vậy.

Cho nên hắn vẫn luôn khắc chế bản thân.

Bởi vì yêu người này cho nên mới không muốn thương tổn đến cậu, không muốn nhìn thấy cậu đau khổ.

Nhưng vào lúc này, hắn không muốn chính mình tiếp tục khắc chế nữa.

Muốn hôn môi đụng chạm người này, mà không phải lúc nào cũng giả vờ thủ lễ xa cách, rõ ràng cậu ở ngay bên cạnh nhưng lại không dám đến gần.

Nụ hôn này rất chậm rất dài, hắn nhẹ nhàng vén tóc thanh niên lên, thả cậu lên giường, do dự một lát, như đối đãi với bảo vật trân quý nhất nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của cậu.

Lâm Tử Nhiên không phản kháng.

………………

Động tác của Huyền Diễm thực sự rất nhẹ nhàng, có chút tương tự tâm ma lại có chút bất đồng, Lâm Tử Nhiên không thể phân rõ.

Nhưng cậu biết, người này thực sự yêu cậu.

Huyền Diễm yêu thương ôm Lâm Tử Nhiên, nhẹ nhàng ôm cậu lên, ánh mắt ôn nhu: “Ta mang ngươi đến một nơi.”

Lâm Tử Nhiên không hỏi, tùy ý để Huyền Diễm ôm cậu đi.

Huyền Diễm đi ra cửa điện, đến hoa viên của Thánh Huyền Điện.

Lâm Tử Nhiên đã đến nơi này rất nhiều lần, chỗ này cũng không có gì đặc biệt.

Huyền Diễm phất tay, ngay góc núi giả bỗng xuất hiện một cửa sơn động.

Lâm Tử Nhiên nhìn hang động quen thuộc, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Huyền Diễm rũ mắt nhìn cậu, ôn nhu nói: “Bây giờ ngươi không tiện ra ngoài, cho nên ta liền đem sơn động tới đây.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, ngươi thật ngưu bức.

Huyền Diễm chậm rãi tiến vào sơn động quen thuộc, đặt Lâm Tử Nhiên xuống đất rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Đồ vật lúc trước trong sơn động đã bị thiêu sạch, nhưng thời gian dài qua đi, từ trong đám tro tàn lại mọc ra mầm xanh tươi tốt. Chính những sinh mệnh ngoan cường như vậy không ngừng sinh sôi nảy nở.

Trong sơn động là một nấm mồ nhỏ.

Là Lâm Tử Nhiên lúc ấy làm, có chút sơ sài, ngay cả mộ bia cũng không có, người bình thường nếu nhìn vào sẽ không biết là cái gì.

Huyền Diễm khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện đời trước: “Khi ta còn ở nơi này, chờ mong nhất chính là khi ngươi đến. Thế giới của ta không phân ngày đêm, với ta mà nói, khác nhau chỉ là khi có ngươi và khi không có ngươi mà thôi.”

“Ta đã từng cảm thấy tuyệt vọng và thống khổ, nhưng vì ngươi ở đó, những nỗi đau ấy đều trở nên thật tầm thường.”

“Giống như cả thế giới đều đã bỏ rơi ngươi, nhưng ngươi chợt nhận ra rằng có một người chưa bao giờ từ bỏ ngươi.”

“Mặc dù sống rất thống khổ nhưng vẫn muốn tiếp tục sống, bởi vì ở đó có người mình muốn gặp.”

“Vì hắn mà có thể chịu đựng mọi thống khổ.”

Huyền Diễm rũ mắt nhìn cậu, trong mắt dường như có ngàn lời muốn nói, giọng nói nhu hòa đầy hoài niệm: “Kỳ thực ta nhớ rất rõ từng lời ngươi nói với ta.”

Lâm Tử Nhiên cảm thấy tâm tình có chút nặng nề: “Đó không phải là ngươi chân chính, ngươi đừng quên, đối với ngươi mà nói, đó chỉ là lần độ kiếp ngắn ngủi mà thôi...”

“Không.” Huyền Diễm đánh gãy lời cậu nói.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Tử Nhiên, cười: “Bất luận là ngắn ngủi hay mấy chục năm, hoặc kéo dài đến mấy vạn năm, trải qua tất cả vẫn là ta.”

“Muốn gặp ngươi, chờ đợi ngươi, yêu ngươi.. tất cả đều là ta.”

Đó là bộ phận mà hắn không thể vứt bỏ.

Vì không thể vứt bỏ cho nên mới sinh ra tâm ma.

Thực xin lỗi, ta không nên lảng tránh những điều này.

Nếu ta có thể nhận ra lòng mình sớm hơn, ta sẽ sớm rất sớm tìm được ngươi, bảo vệ ngươi thật tốt, không để ngươi chịu bất kỳ thương tổn nào, bảo hộ ngươi dưới cánh chim của mình..

Rõ ràng là ta có năng lực làm được, nhưng lại không làm, bây giờ thừa nhận hết thảy là trừng phạt đúng tội.

Lâm Tử Nhiên trầm mặc.

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, tại sao hắn lại muốn như vậy… Chính mình chơi trò chơi mà thôi, chỉ cầu một cốt truyện bình thường, nhưng chưa bao giờ nghĩ NPC muốn mệnh như vậy, nhất là khi NPC thoạt nhìn rất thật.

Nếu có thể, ta hy vọng ngươi chưa từng yêu ta.

Lâm Tử Nhiên mở quầng sáng, nghiêm túc viết bút ký nhiệm vụ, tô đỏ dòng chữ: Không cần tùy tiện nhặt người không quen biết, hại người hại mình, nhớ kỹ lấy!

Hệ thống: Á đìu….Người chơi này thế mà còn viết bút ký? Có cần nghiêm túc vậy không?

Lâm Tử Nhiên quay lại nhìn Huyền Diễm.

Vẻ mặt cậu nhu hòa: “Nhưng ta không phải ngươi... Lúc ngươi cứu ta có hay không nghĩ tới... Ta không muốn sống nữa?”

Huyền Diễm nghe hiểu ý cậu, thần sắc bi ai không thôi.

Thân thể Lâm Tử Nhiên khẽ run rẩy, cậu biết mình lại phát tác, Song Giới Châu không lộng chết cậu thì không bỏ qua. Cả người cậu mồ hôi lạnh ròng ròng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sợi tóc dính ướt trán nhưng hai tròng mắt đen nhánh lại như ngọn lửa bùng cháy.

Cậu cười với Huyền Diễm, giọng nói khàn khàn: “Nếu ngươi thật sự yêu ta thì nên cho ta một cái chết thống khoái. Đây —— mới là điều ta muốn.”

“Bất luận hủy diệt Xích Viêm Tiên giới hay kéo ngươi cùng chết, đều không phải thứ ta muốn.”

“Ngươi có hiểu không?”

Huyền Diễm thống khổ nhìn cậu, đầu ngón tay run lên.

Ta hiểu.

Kỳ thực ta vẫn luôn hiểu.

Chẳng sợ vận mệnh luôn bất công với ngươi, nhưng ngươi trước nay chưa từng mất đi bản tâm của mình, ngươi thừa nhận rất nhiều chuyện không nên thừa nhận, nhưng chưa bao giờ nói muốn mang đến hủy diệt và thống khổ cho người khác.

Mà đó cũng chính là bộ dáng khiến ta thích ngươi.

Ngươi bảo ta làm sao có thể cự tuyệt ngươi đâu?

Huyền Diễm chợt thấp giọng cười, nụ cười này mang theo ý thoải mái, hắn nói: “Được.”

Lâm Tử Nhiên rốt cục thở phào nhẹ nhõm nói: “Cám ơn ngươi.”

Huyền Diễm cúi người xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của thanh niên, môi nhẹ dán lên trán cậu, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, hắn nói: “Ta sẽ không làm ngươi đau đớn.”

Ta sẽ giải thoát cho ngươi, cũng sẽ bảo vệ Xích Viêm Tiên giới này, còn có Mộ Dương và những người mà ngươi quan tâm đến.

Chỉ có một chuyện, ta không thể đáp ứng ngươi.

Bởi vì ta không thể để ngươi cô đơn một mình mà đi.

………………

Vài tên đệ tử Thánh Cung đang tuần tra bên ngoài Thánh Cung, một bên không chút để ý đi một bên nói chuyện phiếm cùng đồng bạn.

“Các ngươi có nghe nói chưa? Bên ngoài xuất hiện một ma tu rất lợi hại, hình như là Mộ Dương sư huynh..”

“Ta cũng nghe nói nhìn rất giống Mộ Dương sư huynh, nhưng mà, người như Mộ Dương sư huynh làm sao có thể là ma tu..”

“Ta cũng thấy khó tin.”

“Cái kia... có thể là vì Lê Diệp hay không? Lúc trước Lê Diệp cứu chúng ta nhưng suýt nữa bị các trưởng lão xử tử, là Mộ Dương sư huynh mạo hiểm thả hắn chạy.”

“Nhưng Lê Diệp là ma tu!”

“Aiz, nói chuyện này làm gì?”

“Ngay cả đệ tử của Tôn Thượng cũng nhập ma, Tôn Thượng căn bản không quan tâm, ngươi nói Tôn Thượng có hay không cũng.. ”

“Suỵt, nói bừa cái gì? Chuyện của Tôn Thượng các ngươi có thể xen vào sao? Kia căn bản không phải Mộ Dương sư huynh!”

Nói tới đây mọi người đều an tĩnh lại, nhưng trong lòng một khi đã chôn xuống hạt giống hoài nghi thì sẽ bắt đầu sinh ra dao động. Nếu ngay cả Tôn Thượng chí cao vô thượng cũng không thèm nề hà với một ma tu, đối với sự phản bội của đệ tử dung túng không màng nói, như vậy tất nhiên thanh danh của hắn sẽ bị nghi ngờ.

Trên thực tế trong khoảng thời gian này, tin đồn về Huyền Diễm ở Thánh Cung cũng không ít.

Tôn Thượng đóng cửa Thánh Huyền Điện, không quan tâm đối ngoại, xác thật làm lòng người không yên.

Lúc này hướng Bắc bỗng nhiên xuất hiện một đạo hắc quang bay đến! Mới mấy tức thời gian còn ngoài trăm dặm vậy mà chớp mắt đã đến trước mặt bọn họ! Đạo lưu quang kia sau khi tới gần Thánh Cung cũng không tính toán dừng lại, thế nhưng trực tiếp lướt qua đỉnh đầu bọn họ va chạm vào phong ấn của Thánh Cung!

Sau đó bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng thấy trong đời.

Có người tự tiện xông vào Thánh Cung, còn phá vỡ phong ấn xông vào!

Vài tên đệ tử ngơ ngẩn đứng đó, phải một lúc sau mới định thần lại, kinh hoảng thất thố bắt đầu báo cáo với trưởng lão.

Là ai?

Dám làm như vậy?

Không muốn sống nữa sao?

Mộ Dương một thân hắc y tay cầm Địch Trần Kiếm, thân kiếm đã từng băng tinh trong suốt giờ đây đen nhánh như mực ngọc, bởi vì lây dính quá nhiều máu, tản ra khí tức hung lệ sắc bén.

Một nhát kiếm của hắn phá vỡ phong ấn, chớp mắt bước vào Thánh Huyền Điện.

Mộ Dương dùng một kiếm chém vào phía trên phong ấn, trong mắt là quang mang thị huyết điên cuồng, hắn hét lớn một tiếng: “Mở!”

Cửa điện đóng chặt thế mà theo tiếng thật sự mở ra!



Mộ Dương ngưng thần nhìn nam nhân trước mặt, tròng mắt dần dần biến thành màu đỏ.

Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng tu luyện ngày đêm, chính là vì có thể giết chết người này!

Hắn muốn cướp A Diệp về!

A Diệp chỉ có thể là của hắn!

Mộ Dương căn bản không hề quan tâm đến sống chết, không chút do dự cầm kiếm chém tới!

Hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!

Ánh mắt Huyền Diễm lãnh đạm, không nhanh không chậm, bình tĩnh, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm huyễn hóa từ sợi linh lực màu bạc. Thân kiếm va chạm với Địch Trần Kiếm đen nhánh, một luồng lực cực mạnh thổi quét bốn phía, ầm ầm làm vỡ nát mặt đất Thánh Huyền Điện!

Giọng nói của Mộ Dương lạnh băng xen lẫn chút nghẹn ngào: “Lê Diệp đâu, hắn ở chỗ nào?”

Hai tròng mắt đen nhánh của Huyền Diễm yên lặng, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đến muộn, hắn đã chết.”

Mộ Dương nghe vậy, màu đỏ trong mắt càng thêm dày đặc, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ phẫn nộ: “Là ngươi giết hắn!”

Huyền Diễm đột nhiên dùng sức, ép Mộ Dương liên tục lùi lại, vẻ mặt đạm mạc nhìn hắn: “Vậy thì sao?”

“Aaaa, ta muốn giết ngươi!” Mộ Dương hai mắt đỏ như máu, mây đen bao phủ, lôi đình chấn động, Địch Trần Kiếm trong tay hắn phát ra tiếng than khóc thê lương!

Mộ Dương đã hoàn toàn nhập ma, một kiếm lại một kiếm mang theo khí thế lôi đình!

Huyền Diễm chỉ thủ chứ không công, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, cau mày chăm chú nhìn Mộ Dương, chợt hắn dừng lui về sau, ngay lúc Mộ Dương công kích đến trường kiếm màu bạc bỗng hóa thành một màn sương trắng. Địch Trần Kiếm cũng không dừng, đâm thẳng vào ngực hắn! Nhưng Huyền Diễm không rời đi, cũng không né tránh mà tùy ý để Địch Trần Kiếm đâm vào ngực mình.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây lát.

Ngay cả Mộ Dương cũng chưa kịp phản ứng.

Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn thanh kiếm trong tay, không rõ làm sao mình bỗng như thế, có thể thành công đánh bại Huyền Diễm.

Huyền Diễm nhìn Mộ Dương, bên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt.

Sau đó thân hình hắn bắt đầu tản ra bạch quang nhu hòa, vô số linh lực mãnh liệt bị Địch Trần Kiếm hấp thu.

Linh lực dũng mãnh dọc theo thân kiếm tiến vào trong cơ thể Mộ Dương, một cỗ lực lượng tràn ngập cơ thể hắn. Mộ Dương phát ra một tiếng gầm nhẹ đau đớn, hắn đột nhiên rút kiếm, một chưởng đánh bay Huyền Diễm ra ngoài!

Cơ thể Huyền Diễm rơi xuống đất như một tờ giấy.

Mộ Dương dùng ánh mắt lạnh lùng xen lẫn khó hiểu và hồ nghi nhìn hắn.

Huyền Diễm cố ý tự tán công để chính mình hấp thu, hắn làm vậy rõ ràng là tự tìm đường chết.

Vốn dĩ người thua là mình mới đúng.

Tại sao hắn ta lại làm vậy.

Sắc mặt Huyền Diễm tái nhợt, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dương, ánh mắt nhu hòa mà an bình: “Bây giờ ngươi là mạnh nhất.”

Mộ Dương ngẩn ra, khó tin nhìn hắn.

Hơi thở Huyền Diễm nhanh chóng yếu đi, hắn biết mình sắp chết, trên đời này ngoại trừ bản thân thì không còn ai có thể giết được hắn.

Người hắn yêu là Lê Diệp, nhưng lại chết trong tay Mộ Dương.

Lệ Diệp là kiếp nạn của hắn, Mộ Dương là người ứng kiếp.

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Bất quá như vậy cũng tốt.

Thế giới này quá nhàm chán, ta đã sống quá lâu rồi.

Như vậy là ta có thể bồi ngươi rồi?

Huyền Diễm dường như nghĩ tới cái gì, đáy mắt lưu luyến ôn nhu, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cho nên, đừng khiến hắn thất vọng.”

Sau khi Huyền Diễm nói xong câu đó, thân hình biến thành cát bụi và bị gió thổi bay.

Không dư thừa cái gì.

Đã từng là một vị thần tối cao vô thượng, chung quy cũng có ngày ngã xuống.

Mộ Dương thất thần nhìn thanh kiếm trong tay.

Hắn cứ như vậy mà giết Huyền Diễm?

Tại sao cảm giác có chút không chân thật?

Hai mắt hắn mờ mịt.

Hắn giết Huyền Diễm báo thù thay A Diệp, hắm giết Huyền Diễm, hắn là người mạnh nhất..

Nhưng mà, A Diệp đâu..

Ngươi ở đâu..

Đi đi đi.

Mộ Dương nhìn thấy trong hoa viên Thánh Huyền Điện có một sơn động đột ngột mọc lên, giống như từ nơi khác chuyển đến.

Sau đó hắn nhìn thấy.

Lê Diệp an an tĩnh tĩnh nằm ở nơi đó.

Bước chân Mộ Dương bước tới, ngơ ngẩn quỳ xuống bên cạnh thanh niên.

Vẻ mặt thanh niên ôn hòa, thoạt nhìn chết không hề đau đớn, cậu chắp tay trước ngực, ngón tay cong lại hình như đang cầm thứ gì.

Thực xin lỗi ta đã tới chậm.

Ta nên đến đây sớm hơn.

Thực xin lỗi……

Mộ Dương vươn tay muốn ôm thanh niên, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm tới góc áo đối phương, thân thể thanh niên bỗng hóa thành một đám sương khói tiêu tán, đồ vật trong lòng bàn tay leng keng một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Là một chiếc nhẫn màu đen.

Mộ Dương ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn kia.

Một lát sau hắn mới nhớ, đây là chuyện đã qua lâu rồi. Chính mình một lần phát hiện trong Kiếm Trủng, lần đó hắn tìm rất lâu mới chọn được pháp bảo thích hợp, chính là để A Diệp phòng thân, nhưng chưa kịp dùng mọi thứ đều thay đổi.

Những chuyện xảy ra về sau làm hắn trở tay không kịp.

Hắn đưa cho A Diệp rất nhiều thứ, đây là một kiện bé nhỏ không đáng kể trong đó mà thôi, nhưng đến một khắc cuối cùng, ngươi lại xem như trân bảo giữ trong lòng bàn tay.

Mộ Dương nhặt chiếc nhẫn lên, dường như có thứ gì đó chảy xuống từ khóe mắt.

“Diệp Nhi không muốn ngươi khổ sở.”

Mộ Dương đờ đẫn quay đầu, nhìn thấy Mộ Nhã Trúc đi tới bên cạnh.

Nàng vẻ mặt nhu hòa, chậm rãi nói: “Đây là mệnh số của nó, ngay cả Tôn Thượng cũng không cứu được, cho nên ngươi không cần khổ sở.”

“Trước khi nó đi, không yên lòng nhất chính là ngươi.” Mộ Nhã Trúc nói: “Nếu ngươi thực sự quan tâm đến nó, đừng để nó ra đi mà không yên tâm, được không?”

Mộ Dương nhìn Mộ Nhã Trúc rồi lại nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, hồi lâu, màu đỏ trong mắt hoàn toàn tan đi, Địch Trần Kiếm bên người hơi hơi rung động, màu đen trên thân kiếm từng chút rút đi.

Cuối cùng biến trở lại màu băng tinh sạch sẽ như ban đầu.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu tại sao Huyền Diễm lại làm vậy.

Huyền Diễm dùng mệnh của chính mình để thành toàn chấp niệm của hắn.

Độ một kiếp này cho hắn.

Chính mình vì ghen tỵ, đau khổ và buông thả dục vọng bản thân, nhưng A Diệp rõ ràng chịu thống khổ còn nhiều hơn chính mình vô số lần, cậu thừa nhận tất cả những bất công và bị tra tấn nhiều hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng dù vậy, A Diệp không vì thế mà nhập ma, cậu muốn bảo vệ thế giới này, cậu muốn bảo vệ hắn thật tốt.

Nhưng chính mình chỉ luôn nghĩ cách chiếm hữu cậu.

Thực xin lỗi, ta sai rồi.

Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ khiến ngươi lo lắng, sẽ không khiến ngươi khổ sở nữa, được không? Ta sẽ quay lại dáng vẻ ngươi thích..

Mộ Dương chậm rãi từ mặt đất đứng lên.

Tay cầm trường kiếm, bước ra Thánh Huyền Điện.

Xích Phong chân nhân đã sớm chờ từ bên ngoài không biết bao lâu, hắn suất lĩnh rất nhiều trưởng lão, nhìn thấy Mộ Dương đi ra đồng thời quỳ rạp trên đất, nói: “Cung nghênh Tôn Thượng.”

Huyền Diễm đã sớm ban hạ thánh dụ.

Nếu hắn thần vẫn, người kế thừa y bát của hắn sẽ là tân Thần Tôn, trở thành chủ nhân Thánh Cung.

Mộ Dương rũ mắt nhìn mọi người.

Ngươi đúng là cái gì cũng tính hết rồi.

Bởi vì ngươi biết, ta sẽ kế thừa tất cả mọi thứ từ ngươi, thay ngươi bảo hộ Xích Viêm Tiên giới, bởi vì, điều đó cũng là điều mà A Diệp hy vọng.

Nhưng mặc dù trở thành người mạnh nhất thì thế nào, ngay cả tình yêu của mình cũng không bảo hộ được, có được năm tháng vô tận thì có ý nghĩa gì?

Bất quá, bi ai giống như ngươi mà thôi.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra đạo lý này, chỉ tiếc hết thảy đã quá muộn.

Mộ Dương siết chặt chiếc nhẫn trong tay.

A Diệp..

Ta biết, ngươi muốn ta sống thật tốt, cho nên ta sẽ không làm ngươi thất vọng.

Ta chỉ thật nuối tiếc.

Cho đến giây phút cuối cùng, vẫn chưa thể nói với ngươi một câu, ta yêu ngươi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận