Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 98

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 98
Kỳ thực Hàn Thâm đã sớm ăn xong, mười ngón tay đan nhau lẳng lặng nhìn Lâm Tử Nhiên.

Hàn Thâm hiếm khi nhìn thấy người ăn uống tốt như vậy, thời điểm thanh niên ăn hai mắt sáng long lanh, hai má phồng lên như bé sóc con, giống như chỉ cần được ăn là tạm thời quên hết tất cả những chuyện phiền lòng… Thế cho nên nhìn người này ăn cơm, chính mình dường như ăn nhiều hơn hai phần.

Món ăn đầy trên bàn lớn đa phần đều đã bị Lâm Tử Nhiên ăn hết, bộ dáng cứ như đã thật lâu chưa được ăn cơm no..

Bất quá sau khi ăn uống no nê, lại có sức lực hướng mình phát giận.

Xem ra thật sự chưa hấp thu giáo huấn.

Hàn Thâm nhìn ánh mắt phẫn nộ của Lâm Tử Nhiên, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt trở nên hài hước.

Tuy rằng ngày đó hắn xác thực rất tức giận, từng có ý nghĩ hung hăng dạy dỗ tên tiểu tử này, nhưng mấy ngày trôi qua, cơn giận tiêu tán không sai biệt lắm.

Nói cho cùng cậu chỉ là một thanh niên mới trải sự đời, còn chưa hiểu rõ ràng xảy ra chuyện gì, một lòng vì bạn trai mình gặp chuyện bất bình, cũng không có động cơ ác liệt gì, đơn giản là đầu óc nóng lên nhất thời xúc động, ngây ngô ngốc nghếch, thoạt nhìn còn không tâm cơ bằng Thư Gia Ngôn.

So đo với một tên gia hỏa như vậy, thấy thế nào cũng giống như khi dễ nhỏ yếu, thực sự không có ý nghĩa, cũng không cảm thấy niềm vui khi đánh bại đối thủ.

Ngược lại, khi dễ trêu chọc cậu một chút, nhìn bộ dáng cậu tức giận ủ rũ lại không thể nề hà, phảng phất trong cuộc sống vốn nặng nề tẻ nhạt này dường như trở nên thú vị và sinh động hẳn lên.

Sau khi Lâm Tử Nhiên hung dữ nói xong câu kia, chờ đợi Hàn Thâm trả lời, kết quả Hàn Thâm hồi lâu không lên tiếng; cậu rơi vào hai tròng mắt đen nhánh hàm chứa ý cười của Hàn Thâm, ngực bỗng dưng thắt lại, tức khắc có chút bất an, cũng không biết tên gia hỏa này đánh chủ ý gì.

Chẳng lẽ, rốt cuộc hắn muốn ép buộc mình rời khỏi Thư Gia Ngôn sao!

Ngay lúc Lâm Tử Nhiên thấp thỏm bất an, Hàn Thâm cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, ngữ điệu thong thả: “Cậu nói, cậu là bạn trai của Thư Gia Ngôn?”

Lâm Tử Nhiên dùng sức gật đầu!

Hàn Thâm bình tĩnh nhìn cậu, chậm rãi nói: “Vậy hiện tại cậu có hối hận vì hắn mà tìm tới tôi không?”

Hối hận?

Sao có thể hối hận? Đời này không có khả năng hối hận! Tôi chính là nam phụ thâm tình a, tuy rằng rất có thể bị anh cho vô tù, nhưng tôi cũng muốn không sợ gian nguy vì vai chính thụ âu yếm mà lên núi đao xuống biển lửa!

Lâm Tử Nhiên trừng mắt, không chút do dự nói: “Không hối hận!”

Hàn Thâm nhìn vào đôi mắt Lâm Tử Nhiên, trong đôi mắt kia hiện lên sự chấp nhất, thanh triệt sáng ngời mà kiên định.

Thời gian mấy ngày hẳn là đủ để cậu suy nghĩ cẩn thận, trả giá cho việc đến trêu chọc hắn, nhưng cậu thật sự không hối hận...

Cái loại tình cảm nóng bỏng và thuần khiết, chỉ tiến mà không lùi này, nhìn qua rất tốt đẹp nhưng bản thân Hàn Thâm vô pháp đồng cảm như những người khác.

Bởi vì quá mức đơn thuần sạch sẽ, ngược lại có vẻ không đủ chân thực.

Một người sống trong xã hội này là một chuyện vô cùng phức tạp, cần suy xét và cố kỵ rất nhiều thứ, cho dù là nhỏ bé, làm sao có thể thật sự không chỗ nào vướng bận? Tình yêu, thật sự có thể khiến cho một người vứt bỏ hết mọi thứ hay sao?

Có đáng giá không?

Hàn Thâm trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Xem ra cậu thật sự rất yêu hắn ta.”

Lâm Tử Nhiên nói: “Đó là đương nhiên, tôi sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương hắn!”

Hàn Thâm nhướn mày cười: “Ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ được người khác?”

Lâm Tử Nhiên trợn mắt tức giận nhìn: “Anh!”

Hàn Thâm thấy sắc mặt cậu tức đến đỏ lên, khóe môi khẽ nhếch: “Muốn tôi thông cảm cho cậu, tôi cho rằng đầu tiên cậu cần phải học cách tôn trọng tôi, chứ không phải khiêu khích tôi.”

Lâm Tử Nhiên siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là anh ỷ thế hiếp người trước..”

Hàn Thâm nhìn bộ dáng giận mà không dám nói gì của Lâm Tử Nhiên, giống như bé mèo con tức giận, rất muốn giương móng vuốt về phía hắn, rõ ràng rất không phục, nhưng bởi vì sợ hãi nên chỉ dám nhu nhược kêu to hai tiếng... Sâu trong đáy mắt hắn hiện lên một tia ý cười.

Hàn Thâm nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn, chậm rãi mở miệng: “Tôi rất bận, ngoại trừ lúc ăn cơm thì hầu như không có thời gian, còn về việc trước đó tôi muốn cậu làm gì.. Về sau buổi tối mỗi ngày, cậu phải đúng hẹn tới đây bồi tôi ăn cơm.”

Lâm Tử Nhiên cả kinh: “Buổi tối tôi phải về nhà...”

Hàn Thâm nói: “Bồi Thư Gia Ngôn?”

Lâm Tử Nhiên: “..Đúng vậy.”

Hàn Thâm nhướn mày cười nhẹ một tiếng: “Cậu vì hắn mà đắc tội tôi, lại còn không muốn trả giá bất kỳ cái gì, cứ muốn tiếp tục giống như trước đây? Có phải nghĩ rằng sự tình quá mức đơn giản?”

Lâm Tử Nhiên: “…Anh.”

Ánh mắt Hàn Thâm chợt trở nên lạnh lẽo, giọng điệu âm trầm, ung dung thong thả nói: “Nếu cậu không tới, vậy sau này mỗi ngày tôi đều có thể vào nhà tù đưa cơm cho cậu, cũng coi như thành toàn một mảnh chân tình của hai người các cậu.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Hàn Thâm nói xong câu đó, cầm lấy áo khoác rời đi.

Lâm Tử Nhiên ngồi một mình tại chỗ, hốt hoảng mơ màng xen lẫn hồ đồ.

Sự tình phát triển như thế này cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Chẳng lẽ Hàn Thâm vì ghen tị với mình, không muốn mỗi ngày nhìn thấy mình và Thư Gia Ngôn ở bên nhau, cho nên mới cố ý dùng cách này để tách bọn họ ra?!

Hắn muốn chia rẽ bọn họ!

Lâm Tử Nhiên cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn, nhưng thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác khiến Hàn Thâm làm như vậy. Hắn không có khả năng coi trọng cậu, đúng không? Thoạt nhìn Hàn Thâm không giống bộ dáng đầu óc có bệnh.

Lâm Tử Nhiên chỉ có thể tự an ủi chính mình rằng Hàn Thâm nhất định là vì Thư Gia Ngôn.

Lâm Tử Nhiên ăn uống no bụng rồi trở lại công ty tăng ca.

Bận rộn đến 10 giờ tối mới về nhà, Thư Gia Ngôn còn chưa ngủ, y đang tìm thông tin tuyển dụng trên máy tính, xem ra vẫn muốn ra ngoài làm việc.

Haiz, làm việc có gì tốt.

Giống như tôi căn bản không muốn làm việc, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, ai mà muốn mỗi ngày đều tăng ca chứ? Nhưng Thư Gia Ngôn vẫn luôn nỗ lực như vậy, cho dù về sau Hàn Thâm nguyện ý bao nuôi y, y đều tự lực cánh sinh mà không chịu dùng tiền Hàn Thâm đưa... Đáy lòng Lâm Tử Nhiên đột nhiên nảy sinh kính ý, có lẽ đây chính là mị lực bất khuất của vai chính thụ đi!

Lâm Tử Nhiên bước tới, quan tâm hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

Thư Gia Ngôn quay đầu lộ ra nụ cười tươi nhìn cậu, đôi mắt cong cong: “Chờ anh đó, sợ buổi tối anh về đói bụng, em hâm nóng thức ăn ở trong bếp cho anh rồi.”

Ôi chao, tri kỷ quá đi!

Lâm Tử Nhiên bước vào bếp, thấy nồi cơm nóng hổi, còn có một tô canh huyết vịt, tuy hôm nay ăn đại tiệc không phải rất đói bụng, nhưng cậu không ngại ăn bữa khuya rồi mới đi ngủ đâu!

Lâm Tử Nhiên vui sướng ăn xong, trong lòng tán thưởng trù nghệ của Thư Gia Ngôn, cậu thích chăm chỉ dịu dàng nhân thê thụ!

Ăn xong liền tắm rửa lên giường ngủ.

Thư Gia Ngôn đã sớm tắm rửa, y mặc áo ngủ nằm cạnh Lâm Tử Nhiên, hơi xê dịch, thân thể nhẹ nhàng dựa vào người Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên tức khắc căng thẳng, không tốt! Gần đây quá mức thuận lợi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này!

Thanh niên thanh tú rũ mắt nhìn cậu, lông mi khẽ run rẩy, trong tình huống này thật sự rất mê người, nhưng chính mình thật sự không được a, cậu mệt mỏi muốn đi ngủ, không muốn làm vận động gì hết!

Trái tim Lâm Tử Nhiên run lên, ôm chặt lấy Thư Gia Ngôn, hôn nhẹ lên trán y một cái: “Ngủ đi.”

Nói xong nhắm mắt lại, bắt đầu giả vờ ngủ!

Thư Gia Ngôn: “.....”

Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đã rất mệt, quầng thâm mắt lộ ra màu xanh lá tràn đầy mệt mỏi, nghĩ tới gần đây hắn đều tăng ca, tức khắc Thư Gia Ngôn có chút tự trách, cảm thấy bản thân không đủ thông cảm cho đối phương.. Y vòng tay ôm lấy eo Lâm Tử Nhiên, hai người cứ vậy mặt đối mặt ôm nhau ngủ.

Một đêm vô mộng.

Ngày hôm sau Lâm Tử Nhiên phát hiện Thư Gia Ngôn không ở trên giường, đi vào phòng bếp nhìn, quả nhiên Thư Gia Ngôn đang ở trong bếp nấu ăn. Y nghe thấy tiếng liền quay đầu lại cười nói với Lâm Tử Nhiên: “Chờ chút, lập tức liền xong ngay.”

Thật là dịu dàng chăm sóc!

Lâm Tử Nhiên ăn cơm Thư Gia Ngôn làm, trong lòng đặc biệt cảm thấy áy náy, Hàn Thâm sắp tới muốn chia rẽ chúng ta, vai chính thụ tốt như vậy, huhuhu quả thực tiện nghi cho tên đại móng heo kia.



Cũng may đại móng heo kia đặc biệt có tiền, sau này anh đi theo hắn sẽ càng tốt hơn, tưởng tượng như vậy khiến Lâm Tử Nhiên cảm thấy an tâm hơn một chút.

Mặc dù không có tình cảm nam x nam với Thư Gia Ngôn, nhưng mấy ngày nay làm bạn cùng phòng, Lâm Tử Nhiên thực sự thấy thích Thư Gia Ngôn, bởi vì y không chỉ biết nấu ăn mà còn biết dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, không có thói quen xấu, ngủ không ngáy... Quả thật là bạn cùng phòng thập toàn thập mỹ.

Aiz.

Nghĩ đến yêu cầu vô lý của Hàn Thâm, Lâm Tử Nhiên chần chờ một lát rồi mới nói: “Gần đây phải tăng ca, buổi tối sẽ không về ăn cơm, em không cần phải nấu cơm cho anh.”

Thư Gia Ngôn có chút kinh ngạc: “Lại tăng ca nữa sao, lần này kéo dài bao lâu?”

Lâm Tử Nhiên cân nhắc một chút rồi nói: “Khoảng hơn một tháng.”

Thời gian dài như vậy hẳn là đủ để Hàn Thâm ra tay thu phục Thư Gia Ngôn rồi đi?

Mặc dù Thư Gia Ngôn có chút mất mát, nhưng vẫn gật đầu mỉm cười nói: “Được, em biết rồi.”

Thật vất vả mới lừa dối cho qua, Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra cửa đi làm, dù sao bây giờ cậu là người phải lo cho gia đình nên không thể thảnh thơi được!

………………

Nhưng thành thật mà nói, gần đây Lâm Tử Nhiên thật sự rất vội..

Tăng ca không phải là giả.

Mỗi ngày làm việc dài như vậy, tiền lương vẫn thấp, sau một tháng làm việc vất vả cũng không thể đưa lão bà ra ngoài đi chơi mua đồ; mà người như Hàn Thâm lại có thể tiêu tiền như nước, sao không khiến người ta hâm mộ ghen tị cho được?

Đặt trên bàn cân thị trường hôn nhân và tình yêu, ai có lực cạnh tranh vừa nhìn là hiểu.

Lâm Tử Nhiên làm việc chăm chỉ vào ban ngày, mỗi tối thì bồi Hàn Thâm ăn cơm.

Lần này không phải đến khách sạn lần trước, mà là một nhà hàng 3 sao Michelin. Lâm Tử Nhiên lấy di động ra tra vài lượt đánh giá, đều cho điểm rất cao, hương vị rất ngon, nhưng đắt thì cũng thật sự rất đắt, mỗi người đều hơn một vạn..

Chỉ ở thế giới này thôi, chứ đánh chết cậu cũng không ăn nổi thức ăn ở đây.

Cậu chỉ muốn ăn lẩu được giảm 200%, chọn cơm hộp cũng phải có phiếu giảm giá!

Ngoài tâm tình hâm mộ, ghen tị, chờ mong, còn xen lẫn tia tò mò.. Lâm Tử Nhiên bước vào.

Lại nói ở thế giới thứ nhất cậu hưởng thụ cảm giác tiêu tiền cũng chẳng kém, khi đó cậu được đi du ngoạn khắp nơi, hiện tại mới biết đó là đỉnh cao của cuộc đời mình...Về sau càng ngày càng nghèo, càng ngày càng nghèo đi, cậu rất hoài nghi trò chơi này cố ý.

Ví dụ như, ban đầu bắt tay chào, sau đó dẫn người chơi vào rồi giết..

Hàn Thâm ngồi ở trước băng ghế dài, hôm nay hắn mặc bộ áo sơ mi đen, dưới ánh đèn tối tăm ái muội, khuôn mặt lạnh như băng của hắn có chút nhu hòa, trên cổ tay đeo đồng hồ, tư thái lười biếng hơi nghiêng người rũ mắt nhìn thực đơn đằng trước.

Thật là một vị bá đạo tổng tài ưu nhã soái khí.

Mỹ thực và sắc đẹp song trọng dụ hoặc, suýt chút nữa làm Lâm Tử Nhiên tâm thần thất thủ, nhưng cậu còn chưa quên hắn là tình địch của mình! Trên mặt lộ vẻ không tình nguyện, lúc này mới chậm rãi đi tới ngồi xuống, tựa hồ đến nơi này ăn cơm khiến cậu khó xử cỡ nào.

Hàn Thâm đầu cũng không nâng, trực tiếp chọn món rồi gọi người phục vụ chốt đơn, sau đó —— lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Tốt thôi, anh không muốn nói chuyện với tôi, tôi còn mừng đây.

Lâm Tử Nhiên lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Thực nhanh món ăn được bày lên.

Oa, gan ngỗng, oa, trứng cá muối, oa, tùng lộ…

Ăn ăn ăn ăn!

Động tác Hàn Thâm thong thả ung dung, ăn xong liền để dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía đối diện.

Thanh niên ăn uống rất nghiêm túc, giống như lần trước, mặc kệ không muốn đến nơi này thế nào đi nữa, không cần biết cậu có bao nhiêu ghét bỏ chính mình, nhưng chỉ cần được ăn món ngon là có thể tạm thời quên đi mọi phiền não...

Yêu một cách đơn giản, hận một cách thuần túy, tinh thần bồng bột phấn chấn..

Hàn Thâm hơi trầm mặc.

Bản thân mình, thực sự chỉ muốn giáo huấn người này một chút thôi sao?

Không phải.

Đây không phải phương thức giáo huấn một người.

Thoạt nhìn tiểu tử này có đôi khi không sợ trời không sợ đất, có đôi khi lại đơn thuần như một đứa trẻ, nhưng có đôi khi túng quẫn còn nhanh hơn bất cứ ai; cậu luôn có nhiều biểu tình và tình cảm phong phú như vậy, lặng im không tiếng động hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Cho nên mới làm ra loại sự tình ngay cả hắn cũng cảm thấy hoang đường.

Hàn Thâm lắc đầu bật cười, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Hắn chỉ không muốn đuổi cùng giết tuyệt, lại tạm thời không muốn buông tha cậu mà thôi.

………………

Lâm Tử Nhiên trải qua cuộc sống thật hạnh phúc.

Mỗi tối cậu đều bồi Hàn Thâm ăn cơm, Hàn Thâm là đại lão vừa có phẩm vị vừa có tiền lại thích bắt bẻ, hơn nữa hắn luôn đổi các nhà hàng khác nhau để ăn cơm, bản thân mình không cần tiêu tiền không cần động não, chỉ cần đi theo ăn là được.

Trong khoảng thời gian này cậu được ăn tất cả các loại mỹ thực.

Cái gì mà Nhật thức liệu lý, nhà hàng Ý, bò bít tết kiểu Tây, đại tiệc Trung Hoa.. Có nhà hàng sang trọng cao cấp, chỉ có hội viên mới được vào hội sở xa hoa; cũng có quán cơm tư gia thập phần bí ẩn người bình thường không thể tìm thấy..

Lâm Tử Nhiên không khỏi cảm thán, đây mới là đại lão bá tổng chân chính, vừa giàu có vừa biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Mặc dù cậu cũng từng làm qua tổng tài Lục Trăn, nhưng hầu hết thời gian vẫn ở nhà chơi game, ra ngoài ăn cơm cũng phải xem mọi người đánh giá, ngoại trừ có tiền ra thì cũng không khác người bình thường.

Mỗi tối ‘bị bắt’ bồi Hàn Thâm ăn đại tiệc, về nhà lại có bữa khuya tình yêu của Thư Gia Ngôn.

Trải qua sự kiên trì không ngừng uy thực của vai chính công thụ…

Lâm Tử Nhiên nhéo nhéo vòng eo của mình, hình như cậu có chút mập lên.

Thế giới này hình như cũng không phải là không ổn, phiền phức duy nhất chính là, mỗi lần ăn cơm đều rất vui vẻ nhưng phải giả thành bộ dáng không tình nguyện trước mặt Hàn Thâm, điều này thật sự làm khó cậu.

Bất quá.. Hàn Thâm có ý gì đây?

Để cậu bồi hắn ăn bữa cơm được xem là trừng phạt sao?

Trong lòng Lâm Tử Nhiên luôn cảm thấy có chút kỳ quái, cậu thật sự sinh ra bóng ma tâm lý với việc sụp cốt truyện, đặc biệt là sợ bị nhóm nhân vật chính coi trọng một cách không thể hiểu được! Hơn nữa, ngay từ đầu tên Hàn Thâm này đã ra bài không theo kịch bản!

Mấu chốt chính là, nếu mục đích của Hàn Thâm thực sự là Thư Gia Ngôn, thời gian dài như vậy hắn chưa từng ra tay với Thư Gia Ngôn, thật có chút không thể nói nổi.

Đây mới là điều khiến Lâm Tử Nhiên sầu lo.

Lúc này không thể tự lừa mình dối người được nữa.

Chẳng lẽ tuyến tình cảm vai chính công thụ cũng mắc sai lầm? Nhưng rõ ràng Thư Gia Ngôn thất nghiệp ba lần dựa theo cốt truyện, lời thoại giống như trong kịch bản, bản thân cậu cũng không nhúng tay vào đoạn cốt truyện kia, nếu xác thực xảy ra sai lầm thì là vì cái gì? Mặc dù hệ thống nói báo cáo vấn đề lên cấp trên, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy phản hồi..

Gần đây thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng Lâm Tử Nhiên luôn cảm thấy mưa gió sắp đến.

Hôm nay Lâm Tử Nhiên đang ngồi trước bàn máy tính làm việc, vừa nghĩ về cốt truyện vừa ngáp dài một cái; mấy ngày trước cậu mới nhận được tháng lương đầu tiên ở thế giới này, cậu vất vả tăng ca mỗi ngày vậy mà khi tới tay lại không đến 8000.

Ở thành phố lớn như này lương như vậy đã là rất thấp, trừ đi tiền thuê nhà và thẻ tín dụng, tức khắc rơi vào tình huống phụ tiền.

Thư Gia Ngôn chuẩn bị ra ngoài tìm việc giúp đỡ việc nhà.

Lão công như mình nhọc lòng củi gạo mắm muối, lưng đeo áp lực gian nan sinh tồn nuôi cả gia đình.

Lâm Tử Nhiên buồn bã thở dài, di động vang lên một tiếng leng keng; nhìn thoáng qua, quả nhiên là tin nhắn của Hàn Thâm, gửi tới chính là địa điểm ăn cơm hôm nay.

Kỳ thật mà nói cậu đã thành thói quen, thậm chí còn có chút mong chờ bữa tối ăn gì, bởi vì cái này được xem như là phúc lợi khó có trong thế giới này, nhưng nội tâm Lâm Tử Nhiên vẫn luôn đấu tranh, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.

Tâm tình Lâm Tử Nhiên phức tạp.

Địa điểm ăn uống hôm nay là một nhà hàng sang trọng ít người, Hàn Thâm bao riêng một phòng đơn độc, thời điểm Lâm Tử Nhiên đi vào đã quá quen thuộc với tình huống mỹ nam gọi món ăn.



Cậu im lặng ngồi đối diện Hàn Thâm.

Suýt nữa liền muốn hỏi trực tiếp, rốt cuộc anh nghĩ gì về Thư Gia Ngôn? Hoặc là, đối với tôi anh có ý gì?

Chỉ là cậu không thể hỏi, nếu hỏi là OOC ngay.

Khẽ thở dài, Lâm Tử Nhiên lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.

Hàn Thâm chọn món xong liền đặt thực đơn xuống, mười ngón tay giao nhau thành quyền, tùy ý chống khuỷu tay lên bàn, hai tròng mắt thâm thúy nhìn Lâm Tử Nhiên.

Thanh niên cúi thấp đầu chơi di động, cậu càng ngày càng tự tại tùy ý.

Bên môi Hàn Thâm thấp thoáng ý cười.

Tiểu tử này mỗi lần ăn cơm một chút đều không khách khí, nhưng sau khi ăn xong lúc nào cũng bĩu môi nói dỗi với hắn vài câu, thật là bé mèo con nuôi hoài cũng không thân.

Trong khoảng thời gian này cơn giận của Hàn Thâm tiêu tan không ít, càng không nói đến phẫn nộ hay tức giận. Sở dĩ muốn Lâm Tử Nhiên bồi hắn ăn cơm là bởi vì ở chung với người này thực sự rất nhẹ nhàng, thực sự rất vui vẻ, không gò bó không áp lực, không cần nghĩ đến những vấn đề quá mức phức tạp, cũng không cần lục đục với nhau. Trạng thái hoàn toàn thả lỏng này đối với hắn mà nói chính là một trải nghiệm khó có.

Hắn bỗng có chút thích loại cảm giác này, có một tiểu gia hỏa như vậy bồi bên người, có thể ngẫu nhiên trêu đùa một chút, tựa hồ là một sự tình không tồi.

Người phục vụ rất nhanh bày món ăn lên bàn.

Lâm Tử Nhiên trước sau đều ăn ngon lành.

Hàn Thâm ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Kỳ thực thanh niên lớn lên không kém, tuy rằng ngũ quan không mấy tinh xảo, nhưng sạch sẽ thoải mái thanh tân, tỷ lệ phối hợp đều tốt, làn da tinh tế phiếm ánh sáng tuổi trẻ, xúc cảm hẳn là không tồi; đôi mắt đen láy trong veo, đặc biệt là khi ăn cơm càng có vẻ sinh động, giờ lúc này đôi môi phớt hồng kia đang cắn chặt chiếc đũa...

Tầm mắt Hàn Thâm hơi u ám, hầu kết khẽ lăn lộn.

Hắn không thể không thừa nhận, bản thân động tâm tư đối với người này.

Đây là điều mà hắn không ngờ tới.

Ý niệm một khi sinh ra sẽ không thể ngăn chặn được, mà hắn cũng không muốn ngăn chặn.

Lâm Tử Nhiên ăn no, cậu sờ sờ bụng mình, đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc trước đều như thế, Hàn Thâm chưa bao giờ quản cậu.

Bất quá lần này vừa mới đứng dậy liền nghe Hàn Thâm chợt mở miệng, phát ra giọng nói trầm thấp: “Khoan đã.”

Lâm Tử Nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Thâm, đối diện ánh mắt u ám đen nhánh của hắn, trong lòng bỗng dưng rùng mình, thận trọng hỏi: “Chuyện gì?”

Hàn Thâm nhàn nhạt nói: “Tôi muốn nói yêu cầu với cậu.”

Nếu Hàn Thâm không nói, Lâm Tử Nhiên gần như đã quên mất vụ này. Cậu còn tưởng rằng Hàn Thâm yêu cầu cậu bồi hắn ăn cơm, nhưng nhìn thế nào cũng không giống trừng phạt, mà ngược lại dường như chính mình chiếm tiện nghi của Hàn Thâm.

Hiện tại rốt cuộc Hàn Thâm muốn đưa ra yêu cầu!

Lâm Tử Nhiên thập phần khẩn trương, như thể rốt cuộc cũng có điểm thi!

Hàn Thâm đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, rũ mắt nhìn cậu chăm chú.

Người đàn ông cách rất gần, như vậy càng thể hiện dáng người cao lớn của hắn, mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ. Lâm Tử Nhiên theo bản năng muốn lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách.. Hàn Thâm lại mở miệng, chậm rãi nói: “Nếu em nguyện ý làm tình nhân của anh, mọi chuyện lúc trước anh có thể coi như hiểu lầm, toàn bộ đều xóa bỏ.”

Lâm Tử Nhiên: !!!

Lúc trước bộ dạng anh quá nghiêm trang, đột nhiên trở nên không đứng đắn căn bản không để người khác có cơ hội phản ứng!

Điều này cũng quá đột ngột rồi!

Sắc mặt Hàn Thâm đạm nhiên, nói một cách chậm rãi như đang nói chuyện sinh ý: “Chẳng những anh không so đo sự việc trước kia, mà mỗi tháng còn đưa cho em tiền tiêu vặt xa xỉ; nếu em có yêu cầu khác, chẳng hạn như mua bất động sản hoặc quy hoạch chức nghiệp... Chỉ cần trong phạm vi hợp lý, anh đều có thể thỏa mãn em.”

Lâm Tử Nhiên: !!!

Lâm Tử Nhiên: “Này, này cũng quá…”

Hệ thống: ???

Lâm Tử Nhiên: “Quá mê người!”

Hệ thống: “……”

Trái tim Lâm Tử Nhiên đập bang bang, hôm nay bị cái bánh có nhân đập trúng đầu làm cho đầu óc choáng váng. Đừng nói nhiều chỗ tốt như vậy, chỉ với bộ dáng này dáng người này của Hàn Thâm, không cần tiền cậu cũng nguyện ý lên a!

Nhưng.. tia lý trí còn sót lại ngăn cản cậu!

Chính mình không thể đáp ứng!

Đây chính là lão công đã định sẵn của Thư Gia Ngôn đó.

Bất quá cốt truyện vẫn sụp đổ, Lâm Tử Nhiên không chút nào ngoài ý muốn, ngược lại có điểm chết lặng, có lẽ trong tiềm thức của cậu đã chuẩn bị tâm lý.

Sự tình khó xảy ra nhất vẫn xảy ra.

Hàn Thâm quả nhiên là bá tổng trong văn tình yêu cẩu huyết, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào mà coi trọng cậu?

Chẳng lẽ là bệnh xà tinh cuồng chịu ngược?

Tuy rằng lời đề nghị của Hàn Thâm thực sự làm người khó có thể kháng cự.

Nhưng Lâm Tử Nhiên nhớ tới cốt truyện, nhớ tới thân phận của mình, cuối cùng vẫn nhịn đau cự tuyệt, phảng phất như chịu đủ nhục nhã, cả giận nói: “Câm miệng!”

Hàn Thâm nhướn mày cười hài hước nói: “Em cảm thấy như vậy còn chưa đủ? Em có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, anh sẽ suy xét thỏa mãn em.”

Lồng ngực Lâm Tử Nhiên phập phồng kịch liệt, mở to hai mắt phẫn nộ nhìn hắn nói: “Tôi có bạn trai rồi!”

Hàn Thâm nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em đã hiểu lầm, anh vẫn chưa yêu cầu em chia tay với hắn; em có thể coi đây là một phần công việc, chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của hai người các em.”

Cái gì, tôi còn phải lập kế hoạch thời gian nữa sao?!

Lâm Tử Nhiên cười lạnh nói: “Cút ngay, tôi phải đi!”

Hàn Thâm cũng không ngăn cản, giọng nói lạnh nhạt chứa đựng ý cười: “Em chắc chắn muốn đi? Như vậy xui xẻo không chỉ mình em, chỉ sợ Thư Gia Ngôn cũng bị em liên lụy...”

Nói tôi thì thôi, nói lão bà tôi thì không thể nhẫn được!

Sắc mặt Lâm Tử Nhiên giận dữ, phảng phất không thể nhịn được nữa, xoay người tung nắm đấm vào mặt Hàn Thâm!

Trong mắt Hàn Thâm lóe lên một tia lạnh lẽo, làm sao còn có thể bị Lâm Tử Nhiên đánh trúng, hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên, thuận thế lôi kéo ấn mạnh cậu vào tường.

Lâm Tử Nhiên buồn bực không thôi, trừng mắt nhìn hắn.

Hàn Thâm rơi vào con ngươi đen nhánh của thanh niên, nơi đó thể hiện sự yêu ghét rõ ràng như thế; em ấy không thích chính mình, nhưng không sao, bản thân mình thích em ấy là được... Thậm chí muốn nhìn thấy bộ dáng em ấy không nề hà, khóc thút thít cầu xin chính mình..

Hầu kết Hàn Thâm khẽ lăn lộn, đáy mắt đen tối, cúi đầu ghé sát vào bên tai cậu phát ra tiếng cười nhẹ, khàn khàn nói: “Còn muốn đánh anh lần nữa, hử?”

Lâm Tử Nhiên cảm nhận được có nguy hiểm, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.

Hàn Thâm nói xong, trực tiếp hôn lên môi cậu!

Lâm Tử Nhiên trợn to mắt, chống tay lên ngực giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng lại bị Hàn Thâm dễ như trở bàn tay chặn lại! Cơ thể cậu run lên, bị hôn đến khóe mắt phiếm lệ quang, phát ra âm thanh nức nở, phảng phất tức giận hận không thể xé nát hắn ra!

Hệ thống: “Tôi nhớ hình như cậu đã từng nói, nếu có một anh chàng soái ca như Ngô Ngạn Tổ, giàu có như Mã Vân, chỉ yêu sâu đậm mình cậu; cậu không cần cao phú soái coi trọng, căn bản không cần hắn cường thủ hào đoạt, tuyệt không cho hắn có cơ hội ép buộc.. Bây giờ người này đang đứng trước mặt cậu, cậu như thế nào còn chưa bằng lòng?”

Lâm Tử Nhiên: “Định nghĩa cái câu mà tôi nói, phải là trong 'hiện thực' cơ!”

Hệ thống: “……”

Lâm Tử Nhiên vô cùng đau lòng nói: “Mặc dù Hàn Thâm quả thực rất tuấn tú, điều kiện đưa ra quả thực rất hấp dẫn, nhưng cậu đã quên mất một điều, cái mà Hàn Thâm có đều là tiền trong game!”

Sao cậu có thể vì tiền tài trong game mà bán linh hồn của chính mình được!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận