Không thể nào……
Làm sao có thể như vậy…
Lâm Tử Nhiên cũng im lặng nhìn họ.
Tình huống thập phần xấu hổ.
Bất quá những chỗ không thể lý giải được lúc trước, bây giờ đều có thể giải thích.
Đây cũng là lý do tại sao trong nguyên tác vợ chồng Lộ Mậu Phong có thể vô tình đưa Lộ Hiểu Đông ra nước ngoài, mặc kệ hắn một mình chết ở bên ngoài; vì cái gì sau khi chính mình tới đây lại nhìn thấy một gia đình lạnh nhạt và dị dạng như vậy; vì cái gì Lộ Mậu Phong biết rõ ý đồ của Tưởng Huyên mà vẫn muốn đưa chính mình qua bên Tưởng Huyên, chỉ để ý đến chính mình có giá trị lợi dụng hay không. Tại sao trong nhật ký của Lộ Hiểu Đông, hắn vĩnh viễn luôn bị phủ định, vô luận nỗ lực như thế nào cũng không nhận được một lời khẳng định, không một lời khen ngợi chân thành từ cha mẹ.
Lâm Tử Nhiên không biết khi còn nhỏ Ninh Bách trông như thế nào, nhưng nhất định tốt hơn Lộ Hiểu Đông, đẹp hơn hắn, thông minh hơn hắn, có năng lực và hiểu chuyện hơn hắn.
Trong mắt Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển, Lộ Hiểu Đông vĩnh viễn đều kém hơn con trai ruột mà bọn họ đã đánh mất, cho nên dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể biến thành bộ dáng mà đối phương mong muốn. Lộ Hiểu Đông bất quá chỉ là một thay thế phẩm thấp kém, chẳng sợ trải qua 20 năm thời gian cũng không thể ủ ấm trái tim của hai vợ chồng này.
Lâm Tử Nhiên cảm thán: “Năm tháng là con dao gϊếŧ heo a..”
Hệ thống???
Lâm Tử Nhiên: “Năm đó Lộ Mậu Phong hẳn cũng là một mỹ nam tử đi.”
Hệ thống……
Lâm Tử Nhiên trầm mặc.
Quả nhiên Lộ Hiểu Đông không hổ là mệnh pháo hôi, là trò cười lớn nhất trong câu chuyện này.
Hắn liếm cẩu Tưởng Huyên, Tưởng Huyên lại muốn đánh gãy chân hắn.
Hắn liếm cẩu Ninh Bách, Ninh Bách khinh thường nhìn lại.
Nhưng trên thực tế, điều mà Lộ Hiểu Đông chân chính quan tâm, không phải Tưởng Huyên cũng không phải Ninh Bách.. Điều hắn chân chính dành thời gian cả đời, đến trước khi chết, chính là liếm cẩu Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển!
Nhưng Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển chỉ coi hắn như một thay thế phẩm thấp kém, cuối cùng còn vô tình vứt bỏ hắn.
Hắn dùng tính mạng của mình để chứng minh, cái gì gọi là liếm cẩu đến cuối cùng trở thành hai bàn tay trắng!
Đáng tiếc hắn không biết chính là, cùng với đi lấy lòng người vĩnh viễn không thích mình, còn không bằng sống là chính mình thật tốt, nỗ lực sống vì chính mình một lần.
Hắn không cần lấy lòng bất kỳ ai, cũng không cần vì ai mà sống.
Khóe miệng Lâm Tử Nhiên cong lên, lộ ra nụ cười thoải mái, thở dài: “Ba mẹ, hóa ra hắn mới là con trai ruột của hai người, khó trách hai người vẫn luôn không thích con..”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên rất bình tĩnh, giọng điệu không kịch liệt, nhưng vẻ mặt Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển lại thập phần xấu hổ.
Lâm Tử Nhiên không quan tâm bọn họ có xấu hổ hay không, mang theo ý mỉa mai, nói: “Con không cố ý nghe trộm hai người nói chuyện đâu, chỉ là lúc trở về không cẩn thận nghe thấy, hiệu quả cách âm của thư phòng không tốt lắm, nên đổi cửa.. Con chỉ muốn nhìn một chút xem ai mới là con trai ruột của hai người, có phải tốt hơn con rất nhiều hay không, khiến hai người nhớ mãi không quên như thế.”
Biểu tình Lộ Mậu Phong càng xấu hổ, hắn cẩn thận mở miệng: “Hiểu Đông, con đừng kích động, chúng ta có thể giải thích..”
Môi Phùng Uyển run run, không nói gì.
Lâm Tử Nhiên nghi hoặc: “Nhìn con rất kích động sao? Con không có việc gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn, nhưng giống như, cũng không phải ngoài ý muốn như vậy.”
Cậu thực sự không kích động, đây chỉ là một trò chơi, cho dù Lộ Hiểu Đông có bi thảm cỡ nào bất quá cũng chỉ là một chuỗi số liệu. Cậu rất đồng tình với Lộ Hiểu Đông, nhưng không đến mức vì một chuỗi số liệu mà quá đau buồn, cậu chỉ có chút… Không quen nhìn đám NPC làm người thấy đáng ghét này, thế thôi.
Nếu chỉ là một trò chơi, không muốn thấy người thì không cần miễn cưỡng chính mình.
Lâm Tử Nhiên cười cười: “Các người tiếp tục, tôi đi trước.”
Nói xong quay người rời đi.
Ninh Bách nhìn bóng dáng thiếu niên xoay người rời đi... Không chút nghĩ ngợi nhanh chóng đuổi theo!
Duỗi tay bắt được cánh tay Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, xưa nay bình tĩnh lý trí, trong mắt hầu như không có dao động cảm xúc, giờ phút này tràn đầy cảm xúc phức tạp không thể nói rõ, môi mỏng hắn hé mở, mang theo âm giọng run run khó phát hiện: “Em..”
Mặc dù vừa rồi Lâm Tử Nhiên chỉ nói vài câu ít ỏi, nhưng Ninh Bách rất nhanh liền đoán ra rất nhiều tin tức mấu chốt.
Đầu tiên, Lâm Tử Nhiên không phải con ruột, nếu không cậu sẽ không nói ‘hóa ra hắn mới là con trai ruột của hai người’, điều này chứng tỏ Lâm Tử Nhiên không phải em trai ruột của hắn.
Thứ hai, Lâm Tử Nhiên ở nhà cũng không tốt, bởi vì cậu nói bọn họ không thích cậu, muốn nhìn xem chính mình có thực sự tốt hơn cậu hay không.
Cuối cùng, chuyện này đối với cậu mà nói nhất định là đả kích gần như hủy diệt.
Bởi vì đứa trẻ này thoạt nhìn rất để ý đến Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển, cho dù cậu dùng giọng điệu và sắc mặt bình tĩnh, nhưng Ninh Bách biết sự thật không phải thế.
Bây giờ nhất định cậu rất khổ sở.
Lâm Tử Nhiên cũng nhìn Ninh Bách. Thành thật mà nói, đối với Ninh Bách cậu chưa tới mức thích cũng không có nhiều chán ghét, lúc trước bởi vì thiết lập nhân vật nên mới theo đuổi hắn, nhưng bây giờ cốt truyện đã sụp đổ, hơn nữa Ninh Bách còn là con trai của Lộ Mậu Phong cùng Phùng Uyên! Đây mới là sự thật mà Lộ Hiểu Đông không thể tiếp thu... Nếu cậu là Lộ Hiểu Đông, cậu sẽ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, cuối cùng cậu cũng biết tại sao mình không được yêu thương.
Hâm mộ, ghen tỵ, oán hận? Không rõ ràng lắm, nhưng điều mà Lâm Tử Nhiên có thể khẳng định chính là...
Lộ Hiểu Đông sẽ không muốn nhìn thấy Ninh Bách một lần nào nữa.
Lâm Tử Nhiên hất tay Ninh Bách ra, thần sắc bình tĩnh đạm mạc nhìn hắn: “Đừng chạm vào tôi.”
Ninh Bách đối diện với đôi mắt của nam hài, trong đôi mắt này, không còn nửa phần phiếm hồng khi làʍ ŧìиɦ, cũng không còn khiêu khích giảo hoạt, chỉ có đạm nhiên vô vị trước nay chưa từng có. Thật giống như trong mắt cậu hắn chỉ là một người râu ria, không đáng lãng phí một cái liếc mắt, không đáng nói với hắn thêm một câu.
Tựa như hắn và cậu lần đầu gặp gỡ ở quán bar, đối mặt với sự lỳ lợm la liếm của thiếu niên, hắn cũng là bộ dáng không kiên nhẫn và hờ hững nhìn đối phương như thế này, nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại hoàn toàn đảo ngược.
Cậu không thích hắn.
Hoặc đã từng thích, lòng ái mộ ngắn ngủi theo đuổi trong mười mấy ngày kia.. Trước mặt hiện thực tàn khốc, một kích bất kham, bé nhỏ không đáng kể.
Cổ họng Ninh Bách đau rát, lồng ngực nặng trĩu cơ hồ không thở nổi, hắn thậm chí không kịp suy nghĩ lúc này cảm xúc của mình rốt cuộc là cái gì? Là thương tiếc, thương hại, hối hận hay chỉ vì để ý đến cậu cho nên mới không muốn nhìn thấy cậu thương tâm khổ sở.
Hắn nhìn bóng dáng thiếu niên kiên quyết rời đi, không chút do dự tiếp tục đuổi theo, bất chợt cánh tay bị người ôm lấy.
Phùng Uyển nhìn hắn, nước mắt lã chã chực khóc: “Tiểu Bách, con nghe lời mẹ đi, đừng động tới hắn, được không?”
Quai hàm Ninh Bách căng chặt, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tức giận.
Đã xảy ra chuyện như vậy, đây là phản ứng đầu tiên của bà hay sao? Bà không lo lắng cho đứa trẻ kia, không lo lắng bởi vì không thừa nhận nổi mà cậu sẽ làm ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?!
Phùng Uyển cầu xin nhìn hắn: “Nó chỉ là hài tử được nhận nuôi thôi, con phải tin tưởng mẹ, vô luận thế nào đi nữa người mẹ yêu nhất vẫn là con. Con đừng lo cho nó, đứa trẻ kia từ trước tới nay không hiểu chuyện lại thích cáu kỉnh, nó tự mình ồn ào là tốt rồi.. Ở trong lòng mẹ, con mới là quan trọng nhất, mẹ rất nhớ con, mẹ rất yêu con!”
Yêu?
Bà căn bản không xứng nói tới chữ này!
Cơn tức giận trong lòng Ninh Bách không thể kìm nén được.
Cho dù không phải ruột thịt, thì các người cũng đã nuôi dưỡng cậu ấy hai mươi năm, cậu ấy để ý đến các người như thế..
Nhưng thái độ của bà đối với cậu ấy đây sao?
Ninh Bách không dám và cũng không muốn tưởng tượng cuộc sống hàng ngày của Lộ Hiểu Đông ở nhà như thế nào. Không sai, cậu có tiền, áo cơm không lo, nhưng ngoại trừ cái này thì còn gì nữa?
Cậu còn cái gì nữa?
Hai mươi năm qua đi, bà vẫn như cũ làm người thất vọng.
Lồng ngực Ninh Bách phập phồng kịch liệt, lãnh khốc rút tay mình ra khỏi tay Phùng Uyển, ánh mắt vô cùng đạm mạc, giọng nói mang theo hàn ý: “Phải không… Đáng tiếc, tôi không nhớ rõ các người.”
Trên mặt Phùng Uyển không còn chút máu, đầy khổ sở nhìn hắn, tan nát cõi lòng vì bị Ninh Bách lạnh nhạt.
Nàng mong đợi suốt hai mươi năm, vẫn luôn tìm kiếm hắn, vẫn luôn ảo tưởng một ngày tương phùng.. Nhưng khi ngày đó thực sự đến, lại không mẫu từ tử hiếu như nàng kỳ vọng, ôm nhau mà rơm rớm nước mắt; chỉ có một người xa lạ lãnh khốc vô tình, hơn nữa hắn còn không nguyện ý trở về gia đình này.
Thậm chí không muốn cùng nàng tương nhận.
Lộ Mậu Phong có chạy ra xem, hắn không xúc động như người phụ nữ. Nhiều năm không gặp, ai biết Ninh Bách mấy năm nay trải qua thế nào, có gia đình mới hay không? Bây giờ là tính cách gì? Tất cả mọi thứ đều không biết... cho nên không thuận lợi nhận nhau là chuyện bình thường.
Lộ Mậu Phong thành khẩn nói: “Chúng ta có thể hiểu, con cũng không thể tiếp thu ngay lập tức, bất quá chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng..”
Ninh Bách môi mỏng khẽ mở, cong khóe môi lương bạc: “Điều này không cần thiết.”
Sắc mặt Lộ Mậu Phong cũng có chút khó coi.
Ninh Bách bình tĩnh nhìn bọn họ, nói từng chữ một: “Chi bằng đi tìm tôi, tôi cho rằng các người nên quý trọng người trước mắt.”
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
………………
Lâm Tử Nhiên từ nơi đó rời đi, trong lòng có chút mờ mịt, không biết chính mình nên đi đâu.
Cậu nhìn vào di động, Ninh Bách đã gọi cho cậu rất nhiều cuộc, nhưng Lâm Tử Nhiên không nhận một cái nào.
Không nghĩ tới Ninh Bách còn có chút lương tâm, lúc này không kích động trình diễn tiết mục cùng cha mẹ ruột thâm tình nhận nhau, thế mà còn có thời gian lo lắng cho Lộ Hiểu Đông.
Chậc, cuối cùng Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển không thèm gọi một cuộc điện thoại nào, thật là buồn cười... Nếu là Lộ Hiểu Đông chân chính, thời điểm hắn khổ sở tuyệt vọng nhất, hy vọng người có thể đến lúc này là cha mẹ của hắn đi.
Chứ không phải Ninh Bách, chính phẩm ưu tú hơn hắn vô số lần, làm hắn xấu hổ, khiến hắn thấy bản thân mình đáng buồn cỡ nào.
Nhưng Lộ Mậu Phong và Phùng Uyển không nói mấy lời, ngược lại hẳn cậu nên ghen tị cùng chán ghét chính phẩm đến tìm cậu, lo lắng cho cậu... Nên tới thì không tới, ngược lại không nên tới thì cứ tìm tới.
Lâm Tử Nhiên về đến nhà.
Cậu yên lặng nhìn xung quanh căn phòng Lộ Hiểu Đông, cuối cùng lấy cuốn sổ nhật ký trên tủ đầu giường ra.
Cuốn nhật ký này cậu chỉ xem qua một lần khi mới đến thế giới này, bởi vì nội dung bên trong quá áp lực, cho dù cậu là người bình thường khi xem xong cũng sẽ cảm thấy có chút hậm hực, tuyệt đối đọc lần đầu không muốn đọc lần hai.
Nhưng hôm nay cậu đột nhiên muốn xem.
Lâm Tử Nhiên mở cuốn nhật ký ra.
Lần đầu tiên có rất nhiều chỗ xem lướt, không đọc hết nội dung, hiện tại xem ra toàn bộ đều là phục bút dự báo tất cả.
Sự thật sớm đã ở giữa những hàng chữ.