Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? - Chương 90

Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa? Chương 90
Phong Nguyên Cực một thân kính trang màu đen, thần sắc lãnh duệ, y liếc nhìn Lâm Tử Nhiên trên giường, đột nhiên nâng môi cười: “Gần đây bổn vương không ở, Lý đại nhân chuẩn bị tự chẩm tịch sao? Ngươi như vậy làm bổn vương thụ sủng nhược kinh đó nha.”

Lâm Tử Nhiên: “…..” Khi nào rồi mà còn có tâm tình đùa giỡn ta!

Nhanh tới cứu người!

Ụa mà khoan đã, tại sao mình lại cảm thấy Phong Nguyên Cực tới đây để cứu mình chớ.

Hơn nữa, nếu Phong Nguyên Cực thật sự tới cứu cậu, cậu mới nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch, hết đường chối cãi!

Nghĩ đến đây sắc mặt Lâm Tử nhiên trầm xuống, hết sức khắc chế quay mặt đi, căn bản không nhìn Phong Nguyên Cực, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Phảng phất một màn này bị Phong Nguyên Cực nhìn thấy, làm cho cậu cảm thấy thập phần xấu hổ và đau đớn..

Trong đáy mắt Phong Nguyên Cực hiện lên một tia thương tiếc không đành lòng; trong lòng thở dài, người này tính tình quật cường, sợ là thà chết cũng không muốn rơi vào tình cảnh này đi?

Phong Nguyên Cực hơi suy tư, y bước nhanh về phía trước, tầm mắt đảo qua, bỗng nhiên rút trường kiếm ra chém đứt dây xích trên chân Lâm Tử Nhiên, sau đó cởi bỏ dải lụa buộc quanh cổ tay cậu, vươn tay ôm người vào lồng ngực mình, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Đừng nóng vội, đợi lát nữa bổn vương sẽ làm cho ngươi sung sướng.”

Dứt lời y trực tiếp bế Lâm Tử Nhiên lên, lại dùng dây thừng cột cậu và y thật chặt vào nhau, để tránh cho cậu ngã xuống, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lâm Tử Nhiên cả người vô lực, căn bản không thể phản kháng, mỗi một hơi thở đều nóng rực đến mức khiến cậu đầu váng mắt hoa; giờ phút này dính sát vào phần lưng Phong Nguyên Cực, cả người như đặt trên lò nướng, thần trí không rõ, việc duy nhất có thể làm là cắn chặt miệng không phát ra âm thanh.

Thái giám giữ cửa đã bị đánh bất tỉnh.

Phong Nguyên Cực nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, bước đi thoăn thoắt uyển chuyển nhẹ nhàng trong bóng tối, nơi xa là một mảnh hỗn loạn ánh lửa bốc lên tận trời.

Tuy cõng một người đàn ông to lớn trên lưng, nhưng không hề ảnh hưởng đến hành động của Phong Nguyên Cực.

Gió lạnh từ bên người thổi qua như muốn làm giảm bớt khô nóng trên người, tầm mắt Lâm Tử Nhiên mơ mơ màng màng, nhìn chiếc cằm nhọn, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mím chặt của Phong Nguyên Cực... Đầu đánh từng cái vào cổ Phong Nguyên Cực, hơi lạnh thấu xương từ trên người nam nhân ập vào mặt, quả thực giống như một liều độc dược khiến lý trí của cậu từng chút tan rã, hận không thể đến gần một chút mới tốt.

Cũng không biết qua bao lâu.

Có lẽ chỉ trong chốc lát, lại có lẽ đã qua thật lâu... Tầng tầng lớp lớp mái hiên cung điện dần dần từ bên người lùi về sau.

Phong Nguyên Cực ôm Lâm Tử Nhiên dừng trong một con hẻm nhỏ.

Một chiếc xe ngựa đã sớm chờ sẵn ở đó.

Phong Nguyên Cực vén rèm chui vào, cởi bỏ cho Lâm Tử Nhiên rồi cẩn thận đặt cậu xuống. Y đưa tay sờ trán cậu một cái, vẫn nóng bỏng như hỏa thiêu, lông mi của Lâm Tử Nhiên dính nước mắt nhưng đôi mắt vẫn mơ hồ, hiển nhiên sắp mất ý thức, Phong Nguyên Cực lộ ra thần sắc lo lắng.

Lâm Tử Nhiên mơ màng hồ đồ, theo bản năng mà cuộn người, Phong Nguyên Cực nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cậu, hầu kết khẽ lăn lộn. Y trầm mặc một lát, ngưng thần nghiêm nghị nói: “Đắc tội.”

Y duỗi tay ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng.

Ước chừng là vì hành động của Phong Nguyên Cực, Lâm Tử Nhiên theo bản năng tiến tới gần y, ngửa cổ phát ra tiếng ngâm nga dồn dập; vẻ mặt Phong Nguyên Cực bỗng nhiên thay đổi, bắt lấy hai tay Lâm Tử Nhiên, không chút do dự dùng miệng lấp kín môi cậu, nuốt hết âm thanh của Lâm Tử Nhiên vào miệng!

………………

Xe ngựa lẳng lặng chạy trên đường phố, thực nhanh rời khỏi kinh thành tiến vào trong rừng.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn đầy dư ôn ái muội.

Phong Nguyên Cực rũ mắt lấy khăn tay ra, chậm rãi lau chùi tay mình, sau đó nhìn về phía nam tử nằm ở bên cạnh.

Lâm Tử Nhiên đã ngủ say, sợi tóc mướt mồ hôi dính trên trán, ửng hồng trên mặt đã tan đi, lộ ra một mặt tái nhợt yếu ớt của cậu, chỉ có một mạt đỏ nhạt ở khóe mắt tựa hồ càng thêm xinh đẹp một ít, đôi môi mỏng khẽ mở, phát ra hơi thở đều đặn nhẹ nhàng.

Phong Nguyên Cực nhớ tới vừa rồi cậu ở trong ngực mình, triển lộ vẻ mị thái xưa nay chưa từng có, bên dưới ngực bụng phảng phất như có đoàn lửa đốt, liều mạng lôi kéo lý trí của y, khiến y hận không thể trực tiếp chiếm hữu người này.

Nhưng, không được...

Nếu chính mình thực sự làm vậy, mới là chân chính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Phong Nguyên Cực bỗng thu hồi tầm mắt, nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi.

Thật lâu sau, tâm tình dưới đáy lòng chậm rãi khôi phục, Phong Nguyên Cực mở to hai mắt, ánh mắt đan xen vẻ phức tạp, ôn nhu và bất đắc dĩ. Y do dự một chút, thật cẩn thận tới gần Lâm Tử Nhiên, rũ mắt nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cậu.

………………

Lâm Tử Nhiên chìm vào giấc ngủ say, lúc đầu rất khó chịu lòng như bị lửa đốt, sau đó phảng phất như bồng bềnh trên mây, cuối cùng cũng không biết như thế nào lại chìm vào giấc ngủ.

Cậu khẽ nhúc nhích, cảm giác thân thể còn có chút mềm nhũn, lông mi run rẩy, một lúc sau mới mở mắt ra, tầm mắt cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Sau đó……

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua!

Trời ạ!

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tử Nhiên là xốc quần áo của mình lên nhìn, kết quả làm cậu ngoài ý muốn chính là, cái gì cũng không phát sinh!

Ở trong trò chơi cậu cũng ‘bạch bạch bạch’ rất nhiều lần, tất cả cuối cùng có làm hay không cậu vẫn nhớ rõ.

Hôm qua bản thân trúng dược, dưới tình huống đặc thù như này, Phong Nguyên Cực mang cậu theo, lại nhịn xuống cái gì cũng không làm, y hẳn là không có vấn đề gì đi...

Chậm đã, mấu chốt không phải cái này... Mấu chốt là cái loại dược này, kỳ thật mình không cần bị bạch bạch bạch, xoát xoát mấy cái là có thể giải quyết rồi sao?!

Khiếp sợ.

Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, tôi thấy cái này ngoài ý muốn..”

Hệ thống: “Ngoài ý muốn cái gì?”

Lâm Tử Nhiên: “Dược này không phù hợp với công nghệ cao của văn cẩu huyết.”

Hệ thống: “……”

Vẻ mặt của Lâm Tử Nhiên rất phức tạp, cậu hiểu rằng chính mình thực sự đã đi vào tư tưởng sai lầm. Trong tiềm thức cho rằng chính mình là thụ, cho nên cảm thấy mình cần thiết bị ‘bạch bạch bạch’ nhưng kỳ thực không phải thế, vì thân phận hiện tại của cậu trong giả thiết gốc là công a!

Cho nên khuôn mặt mà cậu dùng trong game cũng không phải là ‘thụ trúng dược’ mà là ‘công trúng dược’!

Đúng là trăm triệu lần không tưởng được..

Bất quá như thế cũng là chuyện tốt.

Nếu thực sự ngủ cùng Phong Nguyên Cực, thì cốt truyện mới thực sự sụp đổ không biên giới.

May mắn quá may mắn!

Chỉ là, tại sao Phong Nguyên Cực lại vào cung để cứu mình, mình cùng y có giao tình sâu đậm vậy sao?

Lâm Tử Nhiên bò xuống giường, nhìn hoàn cảnh chung quanh. Nơi này là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, không có gì ngoài một chiếc giường một cái bàn và mấy cái ghế dựa, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy khung cảnh xanh um tươi tốt bên ngoài. Lâm Tử Nhiên hít một ngụm không khí mới mẻ trong lành.

Nơi này là nơi nào, thật hoang tàn và vắng vẻ.

Trong khi đang suy tư, liền thấy Phong Nguyên Cực cõng một cái giỏ tre, bước chân mạnh mẽ từ đường nhỏ đi tới.

Thấy Lâm Tử Nhiên đã tỉnh, y nhướn mày cười nói: “Ngươi không sao chứ? Để ta nhìn xem.”

Nói rồi kéo tay cậu.

Tuy Lâm Tử Nhiên không tính là quá chán ghét Phong Nguyên Cực, nhưng quan hệ giữa cậu và y không thân cận đến mức như vậy. Hơn nữa lấy tính cách Lý Ký, một mặt chật vật bị Phong Nguyên Cực nhìn thấy, còn bị y làm loại sự tình này với mình, không hận chết Phong Nguyên Cực đã coi như không tồi!

Cậu thà chết chứ không nhờ Phong Nguyên Sùng, tự nhiên càng không cần Phong Nguyên Cực tới ‘cứu’ cậu.

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên nghiêng người tránh đi tay Phong Nguyên Cực, lạnh lùng nói: “Đây là nơi nào?”

Phong Nguyên Cực đã quen thái độ của cậu như vậy, y không chút để ý, nhún vai cười nói: “Thật là trở mặt vô tình, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?”

Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên lạnh băng, lạnh giọng nói từng chữ một: “Ta còn chưa cầu ngươi cứu ta.”

Phong Nguyên Cực lắc đầu, xách theo giỏ tre đi vào phòng, không để ý nói: “Đói bụng chưa, cơm trưa muốn ăn cái gì?”

Lâm Tử Nhiên cau mày nhìn y chằm chằm, thấy y vô vị như thế, trong mắt rốt cuộc lộ ra tia giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi biết bản thân mình đang làm gì không? Tự tiện xông vào cung, phóng hỏa đoạt người, đây đều là tử tội ngươi có biết không?”

Tuy rằng tên gia hỏa này sớm muộn gì cũng làm phản, sẽ chết, nhưng không nên bởi vì mình...



Nụ cười Phong Nguyên Cực nhạt đi, y quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, khóe môi giương lên hài hước nói: “Ai mà biết những việc này là do ta làm, chẳng lẽ ngươi muốn đi tố giác ta sao? Như vậy nói không chừng hắn còn cho rằng chúng ta đã sớm thông đồng.”

Lâm Tử Nhiên nghẹn họng: “Ngươi..”

Phong Nguyên Cực chợt tới gần, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, hai tròng mắt màu nâu thâm thúy sắc bén, giọng điệu mang ý cười: “Ngươi không phải là lo lắng cho ta đi?”

Lâm Tử Nhiên lạnh mặt: “Sao có thể?”

Phong Nguyên Cực lộ vẻ thất vọng rồi thở dài, nhướn mày cười nhẹ: “Vậy ngươi quản nhiều vậy làm gì?”

Phong Nguyên Cực đi vào phòng bếp, đổ thức ăn từ giỏ tre ra, xắn tay áo bắt đầu nấu cơm.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Tình huống này có phải có điểm không thích hợp hay không?

Đây là hướng phát triển quỷ dị gì? Cậu cứ thế mà cùng Phong Nguyên Cực thoái ẩn về núi rừng sinh sống?

Lâm Tử Nhiên không nhịn được, cậu lười quanh co lòng vòng, lạnh lùng mở miệng: “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”

Động tác của Phong Nguyên Cực chợt dừng, quay đầu nhìn về phía cậu, nhướn mày cười cười: “Vừa rồi ta nói cứu ngươi, ngươi đúng là tin thật sao? Thật sự cho rằng ta đi cứu ngươi?”

Lâm Tử Nhiên: ???

Không phải ngươi nói là ân nhân cứu mạng của ta sao!

Trong mắt Phong Nguyên Cực chứa ý cười cực nhạt, hài hước nhìn cậu nói: “Hóa ra Lý đại nhân thật sự tâm duyệt bổn vương a. Bổn vương nói là đi cứu ngươi ngươi lại coi như thật, bổn vương bất quá chỉ nói đùa với ngươi một chút mà thôi, ngươi lại tự mình đa tình tin là thật.”

Biểu tình có bao nhiêu thiếu đánh liền có bấy nhiêu thiếu đánh.

Lâm Tử Nhiên: “……”

Lâm Tử Nhiên: “Tên gia hỏa này quá đáng giận, đừng cản tôi! Tôi muốn xé nát miệng hắn!”

Hệ thống: “...Tôi không cản cậu, nhưng thực ra..”

Phong Nguyên Cực thu hồi tươi cười, lộ ra thần sắc âm lãnh, lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là lần đầu tiên thấy hoàng huynh để bụng một người như vậy, biết rõ ngươi phản bội nhưng vẫn giữ lại mạng cho ngươi, cho nên muốn nhìn xem nếu ta đoạt ngươi đi, hắn có thể đến tìm ngươi, có nguyện ý vì ngươi mà trả giá đại giới hay không?”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Cậu nhìn Phong Nguyên Cực, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Nếu nói là bắt cóc, thì cậu chợt nhớ tới một sự kiện.

Có phải chính mình đi theo cốt truyện của vai chính thụ rồi không!

Nguyên cốt truyện có một đoạn như vầy:

Phong Nguyên Sùng sủng ái Tề Tuyên bằng mọi cách, mỗi người đều nói hắn sủng hạnh Tề Tuyên, nhưng trong một lần Tề Tuyên xuất cung giải sầu lại gặp nạn ngoài ý muốn, bị Phong Nguyên Cực cướp người đi. Phong Nguyên Cực thích Tề Tuyên cho nên bắt cóc Tề Tuyên, sau khi Lý Ký biết được liều chết đi cứu người, vì cứu Tề Tuyên mà toàn thân bị trọng thương, dẫn tới thái độ Tề Tuyên đối với Lý Ký thay đổi.

Cho nên mặc dù Lý Ký cứu Tề Tuyên trở về, nhưng Phong Nguyên Sùng lại ghen ghét thái độ Tề Tuyên đối với Lý Ký, cho rằng Lý Ký không màng mệnh lệnh của mình, cũng là chôn xuống mầm họa để sau này hắn ban chết cho Lý Ký.

Nhưng đây là phần quan trọng nhất của cốt truyện, không phải về Lý Ký, mà là về Tề Tuyên và Phong Nguyên Sùng.

Sau khi Phong Nguyên Sùng trải qua chuyện này, ý thức được tầm quan trọng của Tề Tuyên đối với hắn, cảm tình hai người lần nữa tăng thêm một bậc.

Lúc đó khi Lâm Tử Nhiên xem đoạn cốt truyện này, cảm thấy việc Phong Nguyên Cực bắt cóc Tề Tuyên thật khó hiểu. Y làm vậy đối với chính mình không có chỗ tốt nào, mà ngược lại dường như cố ý xúc tiến cảm tình Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên với nhau.. Quả thực là công cụ xứng với chức trách đến cực hạn, không nói đến logic tất cả vì phục vụ xúc tiến cảm tình công thụ.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Phong Nguyên Cực căn bản không thích Tề Tuyên, như vậy luận điểm bởi vì y thích Tề Tuyên mà bắt cóc Tề Tuyên không hợp lý.

Nếu không phải vì thích, vậy tại sao y lại bắt cóc Tề Tuyên?

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì xúc tiến cảm tình công thụ thôi sao?

Vậy cũng quá vớ vẩn rồi!

Lâm Tử Nhiên hốt hoảng: “Tôi cảm thấy, dường như tôi lại thấy cốt truyện ẩn đâu đây..”

Hệ thống: “Ồ? Người chơi đã đến nông nỗi bắt đầu tìm cốt truyện ẩn rồi à?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi chán ghét cốt truyện ẩn.” T-T

Hệ thống: “……”

Nói đến đây, tuyến tình cảm của Phong Nguyên Cực và Tề Tuyên cũng sụp rồi, hiện tại người bị 'bắt cóc' cũng biến thành cậu, Phong Nguyên Cực làm vậy, không có khả năng vì xúc tiến cảm tình giữa mình và Phong Nguyên Sùng đi?

Vậy rốt cuộc y muốn làm gì? Không phải thật sự bởi vì thích đi..

Trong lòng Lâm Tử Nhiên vô cùng u buồn, cậu tới sắm vai nam phụ thâm tình a, nhưng mỗi lần đều đi cốt truyện vai chính thụ, khiến vai chính thụ không còn đường để đi.

Trong lòng Lâm Tử Nhiên rơi lệ đầy mặt.

Lâm Tử Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi dường như biết lý do tại sao mình vẫn luôn thua rồi!”

Hệ thống: “Hửm? Hôm nay người chơi như thế nào vẫn luôn động não suy nghĩ, thật khó có.”

Lâm Tử Nhiên vô cùng đau lòng nói: “Tôi chọn sai nhiệm vụ! Căn bản tôi không nên chơi hệ liệt ‘Nam phụ thâm tình’ làm gì, nếu sắm vai ‘vai chính thụ vạn nhân mê’ nói không chừng đã sớm bắt được điểm A.”

Hệ thống: “…..Người chơi này, có phải cậu có chút tự luyến hay không?"

Lâm Tử Nhiên: “Kỳ thật cũng không phải tự luyến, tôi chỉ cảm thấy trò chơi này mình không qua được, mỗi lần đều sụp đổ thật làm người phẫn nộ. Câu nói kia phần nhiều xuất phát từ thành phần tự mình phun tào, nhưng cũng thật sự tấm tắc.”

Nếu không phải vì thiếu tiền, cậu rất muốn đổi hệ liệt để nhìn thử xem, chỉ là cậu thật sự không mua nổi! Ngay cả mũ giáp này cũng là từ rút thăm trúng thưởng, nghe nói là phiên bản mới.

Lúc đó cho rằng chính mình là Âu hoàng chuyển thế, vận may tốt như vậy, mãi đến khi vào trò chơi bị thực tế giáng một đòn hiểm, mới biết lúc trước mình ngây thơ cỡ nào.

Hố cha, thật là quá hố cha!

Lâm Tử Nhiên không muốn để ý tới Phong Nguyên Cực, nghĩ nghĩ, liền ngồi xuống bàn chờ ăn cơm.

Bằng không còn có thể làm gì?

Trở về hoàng cung tiếp tục bị xiềng xích nhốt lại như chim hoàng yến sao?

Chậc, còn không bằng ở lại đây.

Hơn nữa, cậu không muốn làm bóng đèn chắn giữa Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên đâu!

Nửa giờ sau.

Phong Nguyên Cực bưng hai bát cơm đặt ở trên bàn, sau đó lại cầm một mâm đồ ăn tới. Đồ ăn này thoạt nhìn xanh tươi, nhưng mùi vị thật sự không dám khen tặng, Lâm Tử Nhiên ăn mấy đũa liền không muốn ăn nữa, trình độ nấu cơm này cũng quá kém đi.

Phong Nguyên Cực thấy vậy, cười lạnh nói: “Ngượng ngùng, bổn vương hàng năm ở biên quan, ăn uống trong quân đều tương đối tùy ý, tự nhiên không thể so với Lý đại nhân lịch sự tao nhã sinh hoạt ở kinh thành ngợp trong vàng son, thiếu một ít hương vị mong thông cảm.”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Tính tính, Vương gia người ta kim tôn ngọc quý đã nấu cơm, khó ăn cũng nên chắp vá ăn đi.

Sau khi ăn xong, Phong Nguyên Cực đi rửa bát.

Lâm Tử Nhiên đi ra ngoài hít thở không khí.

Nơi này là rừng núi hoang vu, nhà gỗ nhỏ tọa lạc ở dưới một vách núi, nhưng thực chất là địa phương che mưa chắn gió rất tốt, chỉ có một đường xuống núi nho nhỏ thập phần nguy hiểm, cũng không biết Phong Nguyên Cực sao có thể tìm được địa phương này.

Từ dưới vực sâu nhìn xuống, có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ chảy róc rách dưới chân núi.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tử Nhiên là có thể bắt cá ăn.

Ngoài ra còn có rất nhiều loại rau quả dại!

Tất cả núi này đều là bảo tàng a!

Ai còn muốn ăn mấy cái đồ khó ăn đó!

Không xong rồi, có phải cậu bị di chứng về thế giới thứ hai không? Nhìn thấy loại địa phương non xanh nước biếc như này liền nghĩ đến làm ruộng...

Dừng dừng!

Sau khi Phong Nguyên Cực thu thập xong liền rời đi, không tiếp đón cũng không đánh nhau với Lâm Tử Nhiên, cũng không sợ cậu chạy trốn.



Lâm Tử Nhiên tâm tình phức tạp, đã như vậy ngươi còn không biết xấu hổ mà nói bắt cóc.

Bất quá sau khi Phong Nguyên Cực rời đi, thật ra cậu tự tại hơn một chút, vẫn là một mình thanh tĩnh.

Lâm Tử Nhiên tìm được giỏ tre lúc trước Phong Nguyên Cực tìm được, vui vẻ đi ra ngoài hái rau dại. Tố chất thân thể này thật sự rất tốt, cậu bẻ nhành trúc xiên cá dưới sông, ngắm một cái thật chuẩn, Lâm Tử Nhiên sợ lãng phí nên không bắt nhiều cá, thấy không sai biệt lắm liền đi về.

Có cá có đồ ăn, đêm nay có một bữa đại tiệc rồi.

Hạnh phúc!

Tuy ngày tháng của chim hoàng yến có lúc này lúc khác, nhưng mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng ở hoàng cung, ngay cả giường cũng không thể rời đi, chỉ có thể ăn rồi ngủ, cả người sớm đã nghẹn đến mốc meo. May mắn tính tình cậu trạch, đổi thành một người hiếu động cả ngày cứ ngồi ở đó, không chịu được chắc đã sớm bị nghẹn hỏng.

Vẫn là nơi này thanh u tự tại.

Buổi chiều Lâm Tử Nhiên nghỉ ngơi một chút, rồi sau đó bắt đầu tự tay nấu nướng.

Vừa nấu cơm vừa suy tư, cốt truyện kế tiếp nên đi như thế nào; bên này Phong Nguyên Cực coi như sụp rồi, Phong Nguyên Sùng bên kia coi như cũng sụp luôn rồi, nhưng biết đâu Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên còn có hy vọng thì sao...

Nếu không, vẫn nên quan vọng xem.

Lâm Tử Nhiên nấu một nồi canh cá, nếm thử hương vị thấy không tệ, quyết định ngày mai làm cá nướng thay đổi khẩu vị...

Cậu bưng đồ ăn lên, ngồi trước bàn tâm tình khá hơn nhiều, vui vẻ đang chuẩn bị ăn cơm, bỗng nhiên Phong Nguyên Cực đẩy cửa bước vào. Y nhìn đồ ăn trên bàn, lộ ra thần sắc kinh hỉ: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc!”

Sau đó, không chút khách khí cầm đũa lên!

Gân xanh trên trán Lâm Tử Nhiên giựt giựt: “Ta không phải làm cho ngươi, ngươi có phải nên khách khí một chút hay không!”

Phong Nguyên Cực cắn một miếng cá, kinh ngạc cảm thán nói: “Lý đại nhân thế mà còn có tay nghề như này, thật là làm bổn vương lau mắt mà nhìn!”

Lâm Tử Nhiên xụ mặt.

Đang định quát lớn để Phong Nguyên Cực rời đi, nhưng khi nhìn thấy Phong Nguyên Cực ăn vô cùng vui vẻ, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh! Nghĩ nghĩ, chưa nói mình có thể đuổi được Phong Nguyên Cực đi hay không, đến lúc đó đồ ăn nguội lạnh không nói, mấu chốt là ăn chậm sẽ bị tên trước mặt ăn sạch bách không còn gì!

Không được.

Lâm Tử Nhiên cầm lấy đũa, nhanh chóng bay tới đoạt đồ ăn vào chén mình, cậu phải ăn nhanh hơn mới được!

Hai người hoàn toàn làm được câu ‘không nói chuyện lúc ăn và ngủ.’

Trong phòng im lặng chỉ còn lại tiếng ăn cơm.

Chốc lát sau Phong Nguyên Cực buông đũa, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, đại khái là vì ăn ngon, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Nhiên ngập tràn ôn nhu, nở nụ cười: “Dường như bổn vương thật sự có chút thích ngươi, không bằng ngươi tiến vào phủ bổn vương, nếu không ta lại đi cầu xin hoàng huynh..”

Lâm Tử Nhiên cười lạnh một tiếng: “Không sợ chết thì đi đi.”

Phong Nguyên Cực nhìn cậu, lắc đầu bật cười: “Thật ra ngươi rất chắc chắn, hắn luyến tiếc ngươi.”

Lâm Tử Nhiên mặt lạnh tanh nhìn y, bên môi lộ ra một mạt âm ngoan lãnh lệ: “Cho dù hắn bỏ được thì sao, ngươi xác định dám để ta tiến vào phủ của ngươi? Nếu ta vào phủ của ngươi, sợ là Vương gia ngươi đây sẽ không thể tìm hoa vấn liễu nữa.”

Phong Nguyên Cực nhìn cậu, thấp giọng cười: “Nếu là ngươi nói, không tìm hoa vấn liễu cũng có thể.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Haiz, mình đấu võ mồm với người này làm gì? Cậu lạnh lùng nhìn Phong Nguyên Cực một cái, tựa hồ cực kỳ không kiên nhẫn đứng dậy rời đi.

Phong Nguyên Cực quay đầu nhìn bóng dáng Lâm Tử Nhiên rời đi, ánh mắt tối sầm, đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ tay cậu.

Lâm Tử Nhiên sắc mặt lạnh lẽo, không chút nghĩ ngợi phất tay đánh tới!

Bây giờ chính mình đã khôi phục, dựa theo tính cách nhân vật quả quyết không có đạo lý để Phong Nguyên Cực khinh bạc.

Tuy nhiên làm Lâm Tử Nhiên ngoài ý muốn chính là Phong Nguyên Cực lại không tránh né, một chưởng kia của cậu đập vào lồng ngực vững chắc của y, trực tiếp đánh bay Phong Nguyên Cực ra ngoài!

Lâm Tử Nhiên:…….

Không phải chớ, chính mình và Phong Nguyên Cực giao chiến với nhau đã lâu, một lần cũng chưa từng chiếm được tiện nghi, thế nào mà lần này có thể dễ dàng đánh trúng như vậy, đừng nói là tên gia hỏa này lừa cậu nha?

Chỉ là yên lặng nhìn một hồi lâu, Phong Nguyên Cực ngã xuống đất không đứng dậy nổi, giống như bị thương rất nặng.

Không xong rồi, chẳng lẽ y thật sự sơ ý? Không nghĩ tới cậu sẽ đột nhiên ra tay?

Lâm Tử Nhiên tức khắc trở nên căng thẳng, cậu đi tới đỡ Phong Nguyên Cực lên, nhìn thấy khóe miệng của y vương vệt máu, thầm nghĩ, không phải đâu! Chính cậu ra tay nặng vậy sao?

Lâm Tử Nhiên ôm lấy y, giọng nói khàn khàn ngập ngừng: “Ngươi... thế nào rồi?”

Sắc mặt Phong Nguyên Cực có chút tái nhợt, khó có lúc trên mặt không lộ ra thần sắc ngả ngớn tùy ý, ngược lại có chút cô đơn cùng thống khổ. Đồng tử màu nâu nhìn cậu thật sâu, khàn giọng ảm đạm nói: “Bổn vương làm ngươi chán ghét như vậy sao.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, ừm, kỳ thật nhìn bộ dạng y vẫn còn tốt lắm.

Phong Nguyên Cực cười khổ một tiếng: “Tâm ý của bổn vương đối với ngươi, ngươi thật sự không nhìn ra chút nào sao.”

Lâm Tử Nhiên: “……”

Không phải, ngươi đừng như vậy..

Lâm Tử Nhiên cảm thấy xấu hổ đến da đầu tê dại, nhưng đối mặt với Phong Nguyên Cực như thế này, cậu thật sự không thể nhẫn tâm đánh người.

Phong Nguyên Cực nói: “Bổn vương sắp chết rồi, không bằng ngươi hôn ta một cái đi.”

Lâm Tử Nhiên: Ha hả.

Ta biết ngay tên hỗn trướng ngươi vừa rồi lừa dối ta mà, làm lão tử suýt chút nữa bị ngươi cảm động!

Cậu đột ngột đứng lên, ném Phong Nguyên Cực ra, Phong Nguyên Cực lại bắt lấy cổ tay cậu, xoay người một cái đè cậu xuống dưới thân!

Lâm Tử Nhiên không hề né tránh, lực đạo của nam nhân mạnh như vậy, nơi nào có nửa phần bộ dáng suy yếu!

Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương gia chơi đủ chưa?”

Phong Nguyên Cực nhìn cậu, trong mắt phảng phất ấp ủ cảm xúc khó thể miêu tả, bỗng nhiên, y cúi đầu hôn lên môi đối phương. Hương vị trên môi mát lạnh, không giống vẻ lãnh lệ ngày thường của người này, mà là xúc cảm mềm mại và ấm áp làm người lưu luyến quên về, hận không thể cắn nuốt cả người cậu vào bụng, hòa vào máu thịt của chính mình.

Lâm Tử Nhiên tức điên, cậu lại bị tên hỗn đản này khinh bạc!

Phong Nguyên Cực ở bên tai cậu khàn khàn cười nhẹ: “Không đủ.”

Phong Nguyên Cực nhìn chăm chú người dưới thân, ánh mắt u ám.

Bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt, Phong Nguyên Sùng nhìn chằm chằm vào y, quản y rất chặt, chính mình vốn không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Từ bỏ người này, mới là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng mình lại cứ làm sự tình không nên làm nhất.

Sau khi biết người này bị Phong Nguyên Sùng giam cầm, không tiếc mạo hiểm sinh mệnh tự vào cung cứu người, mang cậu đi từ chỗ Phong Nguyên Sùng, không muốn cậu bị nhốt trong cung, không muốn cậu bị Phong Nguyên Sùng chiếm hữu.

Có lẽ ngoài sự lo lắng còn có cả sự ghen tuông.

Y ẩn nhẫn suốt 20 năm, làm một Vương gia bất tài, chỉ để Phong Nguyên Sùng cảm thấy an tâm.

Vì sống sót.

Nhưng y không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

Không chỉ vì thù hận, không chỉ vì không cam lòng, mà còn bởi vì... người này.

Lần đầu tiên y hiểu rõ ràng, chính mình muốn một người như thế.

Nếu không thể yêu, không thể hận, không thể cười, không thể khóc...

Vậy tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Chi bằng buông tay.

Lâm Tử Nhiên nhìn tầm mắt Phong Nguyên Cực, cảm thấy có chút bất an, cậu nhấc chân lên muốn đá Phong Nguyên Cực, nhưng lại bị Phong Nguyên Cực dễ dàng ngăn lại. Y lần nữa hôn lên cánh môi cậu, triền miên lâm li, cười nhẹ nói: “Nếu ta trở thành Hoàng đế, có phải ngươi liền nguyện ý đi theo ta?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận