Thật ra Mộ Dương một chút cũng không chê chính mình bẩn, quả nhiên như kịch bản hình dung loại người thiện tâm nhân hậu dương quang thụ.
Lâm Tử Nhiên vươn tay chậm rãi nắm lấy tay Mộ Dương, tay cậu dính đầy vết máu dơ bẩn, tạo thành thế đối lập với bàn tay trắng nõn thon dài kia.
Mộ Dương dùng sức kéo Lâm Tử Nhiên lên khỏi mặt đất, chợt nhíu mày nói: “Chân ngươi bị thương rồi.”
Lâm Tử Nhiên cúi đầu nhìn chân của mình, lúc này mới nhận ra chân của mình thảm không nỡ nhìn, thời điểm nhảy xuống sông giày bị rớt, sau đó một đường chân trần trèo đèo lội suối; giờ phút này lòng bàn chân huyết nhục mơ hồ, mu bàn chân có đủ loại trầy da chảy máu, thoạt nhìn rất đáng sợ!
Không xong rồi! Bởi vì không có cảm giác đau, Mộ Dương không nói thì cậu cũng không phát hiện. Sẽ không bị Mộ Dương nhìn ra chính mình có vấn đề đi!
Không được, không thể hoảng.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thực mình như vậy hoàn toàn có thể giải thích.
Lê Diệp từ nhỏ đã chịu khinh nhục tra tấn, bị thương bị đánh là chuyện thường ngày. Dù thằng nhãi con này không biết thân thế của mình, nhưng tính cách ẩn nhẫn hung ác trời sinh đã khắc vào xương cốt, đối với người khác đối với bản thân đều tàn nhẫn, tuyệt không bởi vì bị thương một chút mà hô to gọi nhỏ.
Cho nên mình không thể biểu hiện đại kinh tiểu quái, chỉ cần thể hiện thiếu niên ẩn nhẫn là được.
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đây, nắm chặt tay, quật cường xoay chuyển tầm mắt, không nói lời nào, mím môi đến khóe môi trắng bệch, phảng phất ẩn ẩn tiết lộ cậu thừa nhận đau đớn thế nào.
Mộ Dương thấy thế trong lòng thở dài, không khỏi có chút đau lòng. Bị thương như vậy cũng không rên một tiếng, đối với cậu có lẽ là chuyện thường ngày, cho nên sớm thành thói quen chịu đựng thống khổ.
Mộ Dương im lặng một lúc, mới nói: “Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về.”
Hắn sợ rằng Mộ Nham quay trở lại, tính toán tự mình hộ tống đưa Lâm Tử Nhiên về nhà.
Lâm Tử Nhiên rũ mắt không nói gì, quay đầu rời đi, thể hiện đầy đủ một mặt tính cách quái gở lạnh nhạt của mình.
Mộ Dương nhìn cậu...
Thiếu niên cả người bê bết máu trông thập phần chật vật, cậu đi đường khập khiễng, mỗi bước đi lưu lại một vết máu, bước đi chậm chạp khó nhọc nhưng sống lưng trước sau thẳng tắp, lộ ra vẻ quật cường thà gãy chứ không chịu cong lưng, cùng cô tuyệt trong xương cốt cự người ngoài ngàn dặm.
Mộ Dương rất muốn tiến lên dìu cậu, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Tử Nhiên, vì thế hắn chỉ lặng lẽ đi theo sau vài bước.
Thực nhanh bọn họ đã đến trước cửa nhà Lê Diệp, Mộ Dương hơi trầm ngâm, lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên, ánh mắt trong veo, nói: “Ngươi không phải hạ nhân.”
Lâm Tử Nhiên lập tức có chút khẩn trương, thầm nghĩ Mộ Dương nói thế là ý gì?
Mộ Dương có chút phức tạp nhìn nơi này, lại nói: “Mẫu thân ngươi từng là thiên kiêu Mộ gia, chỉ tiếc...”
Lâm Tử Nhiên hiểu, Mộ Dương nhận ra nơi ở của cậu.
Nói về Mộ Nhã Trúc mẹ ruột Lê Diệp, năm đó ở thành Sùng Châu cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Mộ Nhã Trúc tuy xuất thân từ chi thứ Mộ gia, nhưng trước khi Mộ Dương ngang trời xuất thế, nàng mới là thiên chi kiêu nữ được nhiều người chú mục ở Mộ gia, cũng là thiên tài mà mọi người cho rằng có hi vọng bái nhập Thánh Cung nhất.
Nhưng ông trời mưa gió thất thường, xảy ra chuyện ngoài ý muốn hủy diệt nàng.
Mộ Nhã Trúc bị một nam nhân không biết tên cưỡng hiếp, lại vì sinh hạ Lê Diệp mà mất hết linh lực, căn cốt bị hủy.
Đã từng biết bao phong cảnh, sau khi ngã xuống thì có bấy nhiêu thảm.
Trên đời này không thể thiếu người bỏ đá xuống giếng, Mộ Nhã Trúc chưa kết hôn đã có con linh lực mất hết, thiên chi kiêu nữ được mọi người truy phủng, lập tức trở thành tồn tại ai cũng có thể khinh nhục. Hiện giờ chỉ có thể sống trong góc đổ nát này với Lê Diệp.
Lâm Tử Nhiên hiểu tại sao Mộ Nhã Trúc phải trả giá đắt như vậy, bởi vì Mộ Nhã Trúc sinh hạ không phải người thường —— mà là huyết mạch Thiên Ma. Đứa nhỏ này hút khô toàn bộ tinh nguyên linh lực của nàng, cho nên căn cốt của nàng mới bị hủy biến thành một phế nhân. Mộ Nhã Trúc còn sống chứng tỏ nàng thật sự rất cường đại, nếu là nữ tử khác, đừng nói sinh hạ huyết mạch Thiên Ma, mang thai cũng đủ muốn tánh mạng các nàng.
Bất quá bí mật này tạm thời chưa ai biết đến, ngay cả cha ruột của Lê Diệp cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.
Lại nói, Mộ Nham luôn khinh nhục Lê Diệp có quan hệ với Mộ Nhã Trúc.
Lúc trước Mộ Nhã Trúc phong quang vô hạn, thanh niên tài tuấn ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, ngay cả phụ thân của Mộ Nham cũng từng là bại tướng dưới váy nàng. Cho đến khi Mộ Nhã Trúc sinh hạ Lê Diệp lai lịch bất minh, các nam nhân đã từng theo đuổi nàng tất cả đều biến mất vô tung, tránh nàng còn không kịp.
Bởi vì phu quân đã từng ái mộ Mộ Nhã Trúc cho nên mẫu thân Mộ Nham ghen ghét với nàng không thôi, liên quan đến con trai của mình cũng coi Lê Diệp như cái gai trong mắt cái đinh trong thịt. Nói thật chứ, tra tấn nhiều năm còn chưa chết, thuần túy là vì thằng nhãi Lê Diệp này mệnh cứng.
Lâm Tử Nhiên thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Mộ Dương.
Lê Diệp không biết thân thế của mình, nhưng mọi người đều gọi hắn là tiểu tạp chủng, Lê Diệp chịu đựng mắt lạnh cùng chịu nhục nhã nhiều năm, cho nên hắn rất mẫn cảm với thân phận của mình.
Vì thế sắc mặt Lâm Tử Nhiên biến đổi, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Mộ Dương, đáy mắt hiện lên tia lệ khí, như thể chuẩn bị lao vào cắn xé đối phương.
Nhìn thấy cậu như vậy, Mộ Dương vội xua tay nói: “Ấy, ngươi đừng căng thẳng, ta không có ác ý.”
Nhưng Lâm Tử Nhiên dường như vẫn không tin, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta biết nơi này do một lần đi ngang qua được phụ thân nhắc tới.” Mộ Dương cười bất đắc dĩ, để không kích thích đến thiếu niên mẫn cảm trước mặt, hắn tận khả năng dùng ngữ khí nhu hòa nói: “Phụ thân nói mẫu thân ngươi năm đó vô cùng lợi hại, năm đó ông còn cùng nàng giao thủ qua, chẳng qua sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ừm... Bất luận thế nào, theo ý của ta, bà ấy là một nữ tử vô cùng độc lập kiên cường, cũng là vị tiền bối đáng giá để ta tôn kính, chỉ là không ngờ hôm nay sẽ gặp được ngươi.”
Ngữ khí của hắn thập phần thành khẩn, tròng mắt đen nhánh ẩn chứa sự nghiêm túc, thật sự không có nửa phần ác ý.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi thả lỏng cơ thể, một lúc lâu sau, cậu đối với Mộ Dương phun ra hai chữ có chút đông cứng, giống như chưa từng nói chữ nào trong đời, cho nên nghe qua có chút quái dị: “Cảm, ơn.”
Mộ Dương giương khóe miệng, lộ ra nụ cười rạng rỡ với cậu: “Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần khách khí.”
Lâm Tử Nhiên gật đầu một cái với hắn, sau đó lạnh như băng xoay người rời đi.
Cậu đẩy cửa tiến vào sân, chờ khi cánh cửa ngăn cách Mộ Dương mới chậm rãi thở ra, rũ bỏ biểu tình lãnh ngạnh.
Nhìn xung quanh, cái viện này thực sự vừa nhỏ vừa hẹp, trong góc có một lu nước bị hư, trước mặt là hai gian nhà gỗ nhỏ cũ nát, một gian của Mộ Nhã Trúc, một gian của Lê Diệp.
Sau khi sinh hạ Lê Diệp, thân thể Mộ Nhã Trúc vẫn luôn không tốt, hầu như nằm trên giường không dậy nổi, so với Lâm muội muội* còn bệnh tật ốm yếu hơn, bởi vậy Lê Diệp từ nhỏ đã có chức trách chiếu cố mẫu thân, mẫu tử hai người sống nương tựa vào nhau.
*Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Lúc này Mộ Nhã Trúc hẳn đã nghỉ ngơi, Lâm Tử Nhiên lặng lẽ trở về phòng mình, hiện tại cậu chỉ muốn ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.
Kết quả quay một vòng, đừng nói ăn uống, ngay cả quần áo tắm rửa cũng không có!
Quả nhiên vẫn đụng phải tình huống này.
Lâm Tử Nhiên chắp hai tay trước ngực ngã xuống giường, bộ dáng tâm như tro tàn, thất hồn lạc phách.
Ai dà, Mộ Dương quá ôn nhu săn sóc, quá mức chiếu cố đến cảm xúc của mình rồi… Kỳ thật tôi là người nghèo vô cùng cần người giúp đỡ! Không có quan hệ đến việc sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi đâu!
Quần áo lăn lộn một đêm đều bị nhăn, dù sao cũng không thể đổi, Lâm Tử Nhiên kéo chăn qua đắp lên người, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong mộng dường như trở lại thế giới trước, cuộc sống xa hoa tiêu xài lãng phí.
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm nhận ván gỗ dưới thân mới phát hiện thì ra là giấc mộng Hoàng Lương, chua xót không thôi... Cậu bước vào viện, dư quang ngoài ý muốn nhìn thấy bên cạnh ghế đá có để đồ vật.
Lâm Tử Nhiên đi qua vừa thấy.
Một bình dược phỉ thúy chất nước trong suốt, một đôi giày thoạt nhìn chắc chắn và một bao giấy dầu tỏa hương thơm bốn phía.
Lâm Tử Nhiên gần như muốn khóc, đây là dạng tiểu bé cưng gì thế!
Lặng im không tiếng động, yên lặng mang lại sự ấm áp.
Ngay cả bản thân cậu cũng bị cảm động, đừng nói đến tiểu đáng thương Lê Diệp chưa từng gặp qua người tốt như thế... Có tiền một chút cũng không oan.
Lâm Tử Nhiên vui vẻ ôm đồ vào phòng mình.
Đầu tiên cậu đắp thuốc lên lòng bàn chân của mình, dược này hiển nhiên không phải vật phàm, vừa bôi lên chân liền mát lạnh, Lâm Tử Nhiên xé một mảnh vải bọc hai chân lại, sau đó xỏ giày vào. Cuối cùng cậu cũng có một đôi giày!
Làm xong mọi việc Lâm Tử Nhiên nhìn về phía bao giấy dầu, nuốt nuốt nước miếng, nhưng cậu không định ăn mảnh*, mẫu thân cậu hiện giờ cần người chiếu cố!
*ăn mảnh: ăn một mình.
Đối với Lê Diệp mà nói, Mộ Nhã Trúc và Mộ Dương là hai người quan trọng nhất với hắn, Mộ Dương là tia sáng hy vọng trong lòng, còn Mộ Nhã Trúc là huyết nhục thân tình.
Lâm Tử Nhiên đi vào trong viện, tìm được không nhiều củi lắm nấu một nồi nước ấm, sau đó ôm bao giấy dầu vào phòng mẫu thân.
Mộ Nhã Trúc đã tỉnh dậy, nàng ốm đau trên giường nhiều năm nên thân thể thập phần suy yếu, lúc này dựa vào trên giường mày đẹp nhíu lại, thấy Lâm Tử Nhiên đi vào liền lộ ra nụ cười nhợt nhạt với cậu: “Diệp Nhi.”
Lâm Tử Nhiên ngoan ngoãn tiến lên đem nước và thức ăn đặt trong tầm tay Mộ Nhã Trúc, nói: “Nương, nương ăn một chút gì đi.”
Mộ Nhã Trúc nhìn bánh bao bốc khói nghi ngút, hạ tầm mắt nhìn thấy giày của Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên đột nhiên có chút căng thẳng, đang suy tư không biết nên trả lời như thế nào nếu nàng hỏi. Mộ Nhã Trúc đã thu hồi ánh mắt.
Nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ ôn nhu nói: “Hảo, Diệp Nhi vất vả rồi.”
Đây là nữ tử rất thông minh, không can thiệp quá nhiều hành vi của Lê Diệp, hai mẹ con sống nương tựa nhau nhiều năm, tự nhiên tín nhiệm lẫn nhau.
Mà Lê Diệp cũng thực sự đáng tin cậy, từ nhỏ đã học cách tự lực cánh sinh lại ngoan cường, không để Mộ Nhã Trúc lo lắng cho hắn.
Không bao lâu Lâm Tử Nhiên rời khỏi phòng Mộ Nhã Trúc, quay trở lại ăn nửa cái bánh bao của mình; ăn ăn ăn tầm mắt dừng lại trên bình dược phỉ thủy, thoạt nhìn rất đáng giá, nếu cầm đi đổi lấy tiền thì có thể ăn thịt trong một khoảng thời gian.
Dừng dừng, mau dừng ý niệm nguy hiểm này lại!
Đây là đồ vật đầu tiên bạch nguyệt quang* đưa cho ngươi đó! Sao có thể cầm đi đổi tiền chứ?
*bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, mối tình đầu.
Lâm Tử Nhiên lưu luyến thu thập bình dược giống như bảo bối, sau đó ưu thương thở dài, hiện giờ bữa nay lo bữa mai, không thể trông cậy vào Mộ Dương mỗi ngày đưa đồ ăn cho mình được, bản thân vẫn nên nghĩ biện pháp tự lực cánh sinh mới tốt.
Nghĩ đến đấy, mặt ủ mày ê ra cửa.
Lê Diệp ngày thường sống chủ yếu dựa vào ăn vụng hoặc nhặt cơm thừa canh cặn. Kỳ thực nếu đi làm người hầu cũng có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân và Mộ Nhã Trúc, nhưng Mộ gia tam phòng có thế lực lớn mạnh ở thành Sùng Châu, toàn bộ thành Sùng Châu không người nào dám thu lưu Lê Diệp làm việc. Mộ Nham cách hai ba ngày lại tới gây chuyện với hắn, lúc này mới dẫn đến việc Lê Diệp sinh tồn khó khăn như vậy.
Nhưng Lâm Tử Nhiên không tính trộm màn thầu cũng không tính nhặt đồ ăn thừa, nói giỡn, cậu thà chết đói còn hơn ăn những thứ không tốt đó!
Hơn nữa cậu cũng không phải thật sự là Lê Diệp. Hiện tại đại môn thành Sùng Châu ở hướng nào cậu cũng không biết, không biết đường, trộm ở đâu cũng không biết, sợ là chưa tìm được đồ đã bị người đánh gần chết mới thôi, thực sự không lời nào để nói.
Cậu vừa đi vừa nghĩ, chợt hai mắt sáng lên: “Mình có thể hái mấy quả dại để ăn a!”
Lần trước ngoài ý muốn lưu lạc tại khu rừng kia không tồi, lúc đó đi vội vàng không nhìn kỹ, chỉ nhớ mơ hồ có không ít loại quả dại đủ mọi màu sắc. Lâm Tử Nhiên chợt nhớ tới các chương trình thực tế kỹ năng sinh tồn trong rừng, lập tức sinh ra hứng thú và ý chí chiến đấu.
Lâm Tử Nhiên hưng phấn nói: “Hệ thống, tôi muốn trở về chỗ lần trước, cậu còn nhớ đường đi không? Có rất nhiều quả dại có thể ăn a!”
Hệ thống: “Nhớ rõ, nhưng cậu xác định muốn ăn những thứ quả dại không biết tên này sao? Tôi nhắc nhở cậu, Xích Viêm Tiên giới là thế giới tu tiên cao đẳng, bên ngoài nguy hiểm, linh quả nơi này chứa nhiều kịch độc, người thường ăn một cái thủng bụng chết không là vấn đề.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Điều này thực làm khó Lâm Tử Nhiên, không ăn trộm không cướp giật cũng không thể ăn trái cây dại, vậy cậu ăn cái gì? Ăn bản thân mình sao???
Hệ thống bổ sung: “Mong người chơi không nên tùy ý ăn những thứ không biết, chẳng hạn như thứ không xác định hoặc không biết có nguy hiểm hay không, có thể hỏi tôi, công việc của tôi là cung cấp lời giải đáp cho cậu.”
Đôi mắt Lâm Tử Nhiên lại sáng lên: “Cậu biết cái nào có thể ăn?”
Hệ thống: “Đương nhiên, vai trò chính của tôi là cung cấp ý kiến và trợ giúp người chơi.”
Lâm Tử Nhiên từ đáy lòng thở dài một hơi: “Cậu thật sự là một cái hệ thống rất hữu dụng!”
………………
Dưới sự dẫn đường của hệ thống, Lâm Tử Nhiên lần nữa trở lại khu rừng kia.
Lúc đó rời đi sắc trời đã tối, bây giờ nhìn thấy nơi chốn đều là bảo tàng, ánh mặt trời chiếu xuống sau cơn mưa, trái cây trĩu quả trên cây thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Lâm Tử Nhiên nuốt nước miếng, chỉ vào quả trái cây to bằng ngón tay cái toàn thân lửa đỏ bao quanh, hỏi hệ thống: “Cái này có thể ăn được không?”
Hệ thống: “Một ngụm mất mạng không thành vấn đề.”
Lâm Tử Nhiên: “.....”
Sau khi đi một vòng, cậu tìm thấy một quả trái cây có lớp vỏ ngoài cứng rắn xù xì ước chừng to bằng nắm tay, liền hỏi: “Cái này ăn được không?”
Hệ thống: “Nếu cậu cắn được nó thì có thể ăn.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Lâm Tử Nhiên chuyển một vòng lại một vòng, cuối cùng cũng tìm được một quả trái cây màu xanh lam trong suốt đẹp đẽ, cậu nhìn mà chảy nước miếng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Cái này thì sao?”
Hệ thống: “Có thể, nhưng mà...” tương đối cay.
Lâm Tử Nhiên không đợi hệ thống nói xong liền gấp không chờ nổi bỏ vào trong miệng, hung hăng nhấm nuốt, cậu đã đói bụng một ngày một đêm!
Hai giây sau.
Lâm Tử Nhiên: “A a a a a a a a a a a ——”
Cậu như ruồi nhặng không đầu chạy tán loạn, hai tay không ngừng hướng miệng quạt gió, cuối cùng chạy tới dìm đầu vào dòng suối nhỏ mát lạnh ở khe núi, đem đầu mình tẩm ướt nhiều lần trong nước, mới mơ màng ngã ngồi ở một bên.
Đời này chưa từng ăn thứ nào cay như thế!
Lâm Tử Nhiên phồng lưỡi phẫn nộ nói: “Lưỡi, sưng rồi, cay quá...”
Ngữ khí hệ thống bình tĩnh: “Tôi còn chưa nói xong thì cậu đã ăn.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Hừm, ý là cậu không thể tức giận với hệ thống baba chứ gì?
Lâm Tử Nhiên ngã một lần thông minh hơn, không bao giờ lỗ mãng làm bậy. Ngoan ngoãn kiên nhẫn nghe theo chỉ dẫn của hệ thống, quanh quẩn ở nơi này thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một loại trái cây vừa miệng lại giảm đói, hái suốt một đường mới cảm thấy mỹ mãn, nhiều như vậy chắc hẳn có thể ăn trong hai ba ngày!
Khi chuẩn bị rời đi, Lâm Tử Nhiên đột nhiên nhớ tới người xui xẻo trong sơn động lần trước.
Sở dĩ ấn tượng khắc sâu thuần túy là vì đối phương quá thảm.
Không biết đã chết hay chưa.
Cậu nghĩ mình vẫn nên đi xem sao, rốt cuộc cũng là một mạng người, dù sao cũng tiện đường.
Nơi này cách sơn động rất gần, Lâm Tử Nhiên cõng trái cây đi vào, nhìn thấy người nọ vẫn ở đó không nhúc nhích, không khác gì lúc trước khi mình rời đi; thiếu nữa cho rằng hắn đã chết, nhưng nhìn kỹ hơn mới phát hiện màn thầu mình để lại lúc trước đã không còn.
Nha, anh vẫn ăn a.
Bất quá trước đó gia hỏa này sống sót bằng cách nào? Lâm Tử Nhiên tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên một đoạn đuôi chuột người nọ nắm trong tay, cùng một nửa đầu chuột đầm đìa máu tươi và phần còn lại hóa thành xương trắng.
Ngọa tòa! Mù mắt rồi!
Lâm Tử Nhiên vội vàng lao ra ngoài nôn mửa!
Chờ cậu nôn cả mật xanh mật vàng mới xoa miệng lấy hết can đảm trở về, nhắm mắt lại co chân đá đầu con chuột máu chảy đầm đìa kia đi! Sau đó khẽ meo meo mở to mắt, xác định không thấy bất cứ thứ gì cay mắt nữa, lúc này mới sâu kín thở ra một hơi, thần sắc phức tạp nhìn người trước mắt.
Hắn ta thế mà dựa vào ăn thịt chuột để sống! Sợ rằng con chuột này cho rằng hắn là thi thể nên chạy tới, kết quả trở thành thức ăn trong miệng người khác.
Đây mới là người thực sự tàn nhẫn, Lê Diệp cam bái hạ phong!
Nhưng vấn đề là tại sao hắn lại ăn thịt chuột? Động vật hoang dã trong người toàn là virus đấy, anh không biết à? Đặc biệt ăn sống động vật hoang dã càng ngàn lần không được! Nói không chừng anh chưa chết đói đã chết bệnh trước, có biết không?
Không được, không thể để hắn ăn thịt chuột, sâu bọ gì nữa.
Đúng vậy, ai bảo tôi đánh mặt anh trước, tính anh vận khí tốt, hôm nay tiện nghi cho anh.
Lâm Tử Nhiên mở túi của mình, chọn ra toàn bộ mấy quả trái cây dưa vẹo táo nứt và những quả không tốt, chất đống trên tay, nói lời thấm thía: “Đây là tôi vất vả cả ngày mới hái được, phân cho anh một ít, về sau đừng ăn thịt chuột nữa, những đồ vật dơ bẩn không được ăn, biết không?”
Người nọ không hề phản ứng, Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ hắn sẽ không bị điếc thật đấy chứ, cậu thử nói: “Ai, rốt cuộc anh có nghe thấy hay không? Nếu nghe thì động một chút cho tôi xem?”
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
Lâm Tử Nhiên có chút thất vọng, tính, dù không nghe được cũng không có vấn đề gì, cậu nói: “Tôi đi đây, mấy ngày nữa lại tới gặp anh.”
Nói xong, xách bọc cất bước rời đi.
………………
Lâm Tử Nhiên trở lại Sùng Châu thành, một đường rất cẩn thận, vận khí hôm nay không tồi, không đụng tới Mộ Nham cùng nhóm chó săn của hắn.
Bởi vì tìm được phương thức sinh tồn mới hơn nữa thu hoạch bội thu, Lâm Tử Nhiên tâm tình rất tốt, nhưng suy xét đến nhân thiết không thể băng, cho nên trước sau vẫn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh.
Về đến nhà, cậu mang trái cây rửa sạch đến phòng Mộ Nhã Trúc: “Nương, con đã về.”
Mộ Nhã Trúc chậm rãi mở mắt, nàng suy yếu ho khan vài tiếng, mới ôn nhu nhìn Lâm Tử Nhiên nói: “Diệp Nhi đã trở lại.”
Lâm Tử Nhiên nhanh chóng đỡ nàng dậy: “Nương, đây là trái cây con hái ở bên ngoài, con đã thử qua không có độc, có thể ăn được.”
Lần này Mộ Nhã Trúc lại không ăn mà nghiêm túc nói với cậu: “Bên ngoài núi rừng có nhiều độc trùng dã thú, nhiều linh thảo trái cây kịch độc, con nếu không biết thì đừng nếm thử.”
Xích Viêm Tiên giới cũng không phải phàm giới, ngoại trừ phương pháp tu luyện và linh khí đầy đủ, cũng có khá nhiều động thực vật nguy hiểm. Bây giờ Lê Diệp còn chưa tu luyện, cho nên trước đó chưa từng suy nghĩ ra khỏi thành mưu sinh.
Nhưng Lâm Tử Nhiên thì khác, cậu là người có hệ thống vạn năng baba! Tri thức chính là sức mạnh!
Lâm Tử Nhiên thuận theo nói: “Nương yên tâm, con sẽ không tùy tiện thử loạn đâu.”
Mộ Nhã Trúc trầm mặc chốc lát, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, chợt nhẹ giọng nói: “Đều do nương vô dụng, chẳng những không thể chiếu cố cho con, ngược lại còn liên lụy con.”
Tình yêu của nàng dành cho Lê Diệp là điều không cần bàn cãi, nếu không cũng không cần mạo hiểm hạ sinh hài tử phá hủy căn cốt của mình, lại khó khăn một mình nuôi nấng hắn. Mặc dù chỉ là NPC, nhưng Lâm Tử Nhiên thực sự tôn trọng Mộ Nhã Trúc, cũng khó trách sau này Lê Diệp vì cái chết của nàng mà hắc hóa nhập ma.
Lâm Tử Nhiên nắm lấy tay nàng, ánh mắt kiên định nghiêm túc nói: “Diệp Nhi đã trưởng thành, sau này con sẽ bảo hộ người, người ngàn lần đừng nói những lời này.”
Ánh mắt Mộ Nhã Trúc khẽ động, hồi lâu nàng sờ sờ đầu Lâm Tử Nhiên, nói: “Đáp ứng nương, con nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
Lâm Tử Nhiên đương nhiên đáp ứng, sau đó rời khỏi phòng Mộ Nhã Trúc.
Bây giờ có giày mang, có đồ ăn, nhưng phòng ốc vẫn đơn sơ, căn phòng này lọt gió lại dột nước mưa, buổi tối ngủ không ngon giấc. Vì vậy Lâm Tử Nhiên đi nhặt cỏ tranh về sửa lại mái nhà một chút, cuối cùng mới làm nơi này giống chỗ người có thể ở, vỗ vỗ tay vô cùng vừa lòng với thành quả một ngày của mình.
………………
Trong khoảng thời gian này Lâm Tử Nhiên cơ bản chỉ đi qua hai chỗ.
Cậu căn bản không ở thành Sùng Châu, cũng không có nhặt rác ăn trộm đồ ăn địa phương, căn bản không giao tiếp với ai, mỗi lần trời còn chưa sáng đã lặng lẽ ra khỏi thành, bởi vậy hoàn mỹ né tránh đám người Mộ Nham!
Sau đó không cần hệ thống Lâm Tử Nhiên vẫn có thể tự tìm đường trở lại khu rừng kia.
Trải qua đoạn thời gian tỉ mỉ xử lý, Lâm Tử Nhiên phát hiện nơi này đúng là địa phương tốt, quả thực là nơi thế ngoại đào nguyên, lúc trước cậu nhảy xuống sông vọt đến đây quả nhiên là do vận khí tốt!
Dưới sự chỉ đạo của hệ thống, bây giờ cậu đã trở thành một anh nông dân lành nghề, thành quả nổi bật trước mắt!
Cỏ dại trong sơn động đã sớm nhổ sạch sẽ, trong một góc chất đầy rau quả, chung quanh làm một vòng hàng rào, trong đó nuôi mấy con gà rừng, trên cửa sơn động treo tấm mành bện từ dây đằng, theo gió nhẹ nhàng phấp phới. Từ đây trải qua sinh hoạt tự cấp tự túc hạnh phúc, không bao giờ phát sầu vì chuyện không có cơm ăn!
Mắt thấy nơi này trải qua sự biến đổi lớn như vậy, trong lòng Lâm Tử Nhiên đột nhiên sinh ra cảm giác thành tựu.
Mặt đất trải đầy lá tử đinh hương mềm mại, êm ái giống như một tấm thảm, người mù kia được cậu đặt ở đó, an an tĩnh tĩnh. Lâm Tử Nhiên cả ngày bận rộn mệt mỏi, đặt mông nằm xuống cạnh hắn; hai nhau ôm đầu gối, khẽ nheo mắt nghiêng đầu nhìn nhìn người mù bên cạnh.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, Lâm Tử Nhiên phát hiện người này không chỉ bị mù mà còn bị câm điếc, lâu như vậy cũng không nghe thấy hắn nói một lời, cũng không phản ứng với cậu lần nào, quả thật giống hệt hoạt tử nhân. Nếu không phải mỗi lần cậu tới, đều phát hiện thời điểm cậu không ở đây hắn có ăn qua...
Thì cậu đã hoài nghi đây là người chết.
Bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, ở bên cạnh hắn không có áp lực, cũng không cần phải luôn cẩn thận diễn kịch. Muốn ngủ như nào thì ngủ như thế, muốn nằm như nào thì nằm như thế, muốn ăn như nào thì cứ ăn như thế, một chữ thôi —— Sảng!
Hơn nữa mọi thứ ở đây đều rất tốt chỉ là có chút cô đơn, một người như vậy ở bên cạnh cũng không tệ, dễ nuôi lại không phiền toái, coi như có bạn giải buồn.
Ăn uống no đủ nhàn tới mức nhàm chán, Lâm Tử Nhiên nhìn khuôn mặt đen thùi lùi của người mù, ánh mắt vừa động, chạy ra ngoài lấy giẻ lau vắt khô nước rồi lau mặt cho hắn; thật là quá bẩn, hơn nửa ngày cuối cùng cũng lau khô mặt cho hắn!
Vừa nhìn Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, không nghĩ tới vẫn không thấy rõ mặt hắn, bởi vì trên khuôn mặt này cũng tràn đầy vết đao ngân còn có dấu vết thối rữa.
Đây là dạng thâm thù đại hận gì? Lâm Tử Nhiên tức khắc lộ ra thần sắc thương hại, so ai thảm hơn thì anh thắng rồi!
Người mù này cũng coi như bằng hữu của mình, nghĩ đến ngày sau mình trở thành thiếu chủ Ma giới tràn đầy ngưu bức, Lâm Tử Nhiên không nhịn được hào khí ngất trời.
“Này, anh thật sự không nghe thấy sao?” Cậu thò lại gần dùng khuỷa tay đẩy đẩy người mù, nhất thời hứng khởi tò mò nói: “Anh nói xem anh đắc tội người nào, tên này quá mức độc ác, chờ về sau tôi phát đạt sẽ giúp anh báo thù rửa hận, có được không?”