Hắn cúi đầu quét mắt một cái, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Lâm Tử Nhiên đứng lên, thần sắc thống khổ nhìn Ôn Dự nói: “Em không có gì muốn giải thích với anh sao?”
Bằng chứng như núi, ảnh chụp hai người hôn môi đều có, xem anh giảo biện như nào! Lâm Tử Nhiên cố ý lộ ra dáng vẻ này, chờ Ôn Dự ngả bài chia tay với cậu! Hôm nay giữa tôi và Lục Toại anh phải chọn một cái! Hừ!
Lúc đầu Ôn Dự thực sự rất kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, khom lưng chậm rãi nhặt mấy tấm ảnh trên mặt đất lên, nghiêm túc cẩn thận xem mỗi tấm, sau đó ngẩng đầu nói với Lâm Tử Nhiên: “Có người theo dõi em.”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nói: “Em và Lục Toại xảy ra chuyện gì, không có gì muốn nói với anh sao?”
Ánh mắt Ôn Dự trong veo, bình tĩnh nhìn đôi mắt Lâm Tử Nhiên, chậm rãi nói: “Đây chỉ là hiểu lầm, em có thể giải thích.”
Lâm Tử Nhiên:?
Từ từ, tại sao muốn giải thích với tôi, không phải anh nên trực tiếp nói lời chia tay với tôi sao? Nói anh xin lỗi, nói anh yêu đệ đệ tôi….
Ôn Dự không ra bài theo kịch bản, Lâm Tử Nhiên lập tức cảnh giác nhíu mày: “Em tính toán giải thích như thế nào?”
Ôn Dự chậm rãi nói: “Lục Toại đã trở về hơn hai tháng, nhưng từ ảnh chụp có thể thấy, thời gian dài như vậy em chỉ mới đơn độc gặp hắn hai lần. Nếu thật sự là có quan hệ không chính đáng sao có thể chỉ gặp hai lần?”
Lâm Tử Nhiên sửng sốt, không ngờ Ôn Dự thiết lập không giống người thường, thế mà bắt được lỗ hổng như vậy, nhưng cậu gặp chiêu phá chiêu, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Có lẽ hai người gặp mặt nhưng không có ảnh chụp….. Hơn nữa ảnh chụp hôn môi em giải thích thế nào?”
Ôn Dự đột nhiên bước lên trước, nghiêng đầu ghé vào bên tai Lâm Tử Nhiên, khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp dừng bên tai cậu: “Kiểu này, giống như hôn môi, cùng đóng phim không khác lắm, cần em biểu thị một chút cho anh xem không?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Không phải chứ, tiểu lão đệ anh sao thế? Tại sao còn chưa đề cập tới chuyện chia tay…...
Lâm Tử Nhiên lùi lại phía sau một bước, tựa hồ vẫn không tin, cắn răng nói từng chữ: “Ngày đó anh hẹn em ăn cơm..... em rõ ràng cùng Lục Toại ở bên nhau nhưng lại gạt anh nói đang kẹt xe, nếu các người không có gì, ngày đó tại sao lại nói dối anh? Sao lại lén lút gặp mặt?”
Để tỏ vẻ chính mình đau khổ, cố gắng rơi vài giọt nước mắt, nhưng thất bại, cuối cùng chỉ có thể liều mạng mở to hai mắt, đôi mắt đỏ hoe nói: “Còn có ngày đó sau hoa viên, em cùng Lục Toại….. sự tình không như em nói, đúng không? Em cố ý gặp mặt hắn ở đó, anh đã sớm phát hiện..... thế nhưng vẫn muốn tin lời nói dối của em…..”
Tôi mặc kệ, anh chính là xuất quỹ! (ngoại tình)
Ôn Dự mím môi, có chút bất đắc dĩ mà thở dài: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Thần sắc Lâm Tử Nhiên lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Cũng tốt, nếu em không muốn nói thật, anh liền hỏi Lục Toại xem hắn giải thích chuyện này thế nào.”
Ngay khi Lâm Tử Nhiên nói lời này, trong mắt Ôn Dự xẹt qua một tia hoảng loạn, hắn duỗi tay gắt gao nắm lấy bàn tay Lâm Tử Nhiên, nói: “Chờ đã.”
Lục Toại không kiêng nể gì, hắn căn bản không để ý Lâm Tử Nhiên có biết chuyện này hay không, nếu Lâm Tử Nhiên tùy tiện đi hỏi, nói không chừng hắn sẽ bỏ đá xuống giếng, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền thừa nhận luôn. Cho nên không thể để Lâm Tử Nhiên đi hỏi Lục Toại.
Ôn Dự nghĩ đến đây, hít sâu một hơi tựa hồ có chút giãy giụa, chậm rãi nói: “Được rồi, em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện.”
Được, ta muốn xem ngươi giải thích thế nào, Lâm Tử Nhiên nói: “Nói đi.”
Ôn Dự nói: “Kỳ thật em biết Lục Toại từ rất sớm, bảy năm trước liền nhận thức hắn.”
Lâm Tử Nhiên vốn tưởng rằng Ôn Dự sẽ tiếp tục lừa dối cho qua, nhưng không ngờ hắn lại thành thật thế; nói về chuyện bảy năm trước, tức khắc cảm thấy ngoài ý muốn, ẩn ẩn thấy có chút không ổn…..
Chẳng lẽ hắn thực sự có biện pháp lừa dối cho qua?
Lông mi Ôn Dự hơi run run, Lục Toại, nếu anh làm việc không chú ý như vậy, thì đừng trách tôi.
“Sự tình giới giải trí thì anh đại khái cũng biết rồi.” Ánh mắt Ôn Dự nhàn nhạt, có chút tự giễu nói: “Năm đó em vừa mới xuất đạo, có người đưa ra ý muốn bao dưỡng lại bị Lục Toại ngẫu nhiên gặp phải….. Lúc đó hắn ghét ác như thù, nhất thời hứng khởi ra tay giúp em. Sau đó hắn nhanh chóng xuất ngoại du học, em cũng không gặp lại hắn nữa.”
Cho tới bây giờ đều là thật, Lâm Tử Nhiên nghe thập phần chuyên chú.
“Nhiều năm như vậy không gặp, cũng không liên hệ, em đương nhiên không có quan hệ gì với hắn…..” Ôn Dự dừng một chút, thở dài: “Cho tới hôm đó anh nói muốn giới thiệu đệ đệ cho em nhận thức. Em mới một lần nữa nhìn thấy hắn, lúc đó thập phần ngoài ý muốn nhưng cũng không nghĩ nhiều, thậm chí cho rằng hắn đã quên em, nhưng ai biết….”
Chỗ này sắp bắt đầu nói bừa rồi đây, Lâm Tử Nhiên nghĩ.
Ôn Dự phảng phất đè nén tức giận, khóe miệng nhếch lên chế giễu: “Hắn rõ ràng biết em hiện tại là bạn trai của anh, lại nói cảm thấy hứng thú, thích em. Em đương nhiên cự tuyệt, hắn thẹn quá hóa giận nói em năm đó ra ngoài bán, hiện tại hay không cũng vậy? Còn nói loại người như em không xứng với anh, ngày đó ở hậu hoa viên hắn lại nói lời thô tục, em mới xúc động thiếu chút nữa động thủ đánh hắn ... Ngày hôm qua hẹn hắn gặp mặt cũng muốn nói rõ ràng với hắn, bảo hắn đừng dây dưa với em nữa, ai ngờ lại bị người có tâm chụp ảnh như vậy.”
Đoạn trước còn tốt nhưng nghe đến đoạn sau Lâm Tử Nhiên sợ ngây người, Ôn Dự không muốn sống lại hướng trên đầu Lục Toại ụp nồi! Thực sự không lưu tình chút nào ...
Lời nói dối nửa thật nửa giả càng khó bị vạch trần, Ôn Dự thế mà đem tất cả lỗ hổng bổ khuyết!
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên phức tạp, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Ôn Dự nói xong tựa hồ thập phần nan kham, buông tay Lâm Tử Nhiên ra, cười khổ một tiếng: “Mọi chuyện chính là vậy, sở dĩ em không nói cho anh biết, là bởi vì không hy vọng anh khó xử, không nghĩ tới sự tình vẫn là….”
Lâm Tử Nhiên mắt thấy cục diện hôm nay vốn tốt lại sắp thất bại trong gang tấc, hốt hoảng nói: “Sao có thể, anh không tin Lục Toại sẽ làm ra loại chuyện này…..”
“Em biết điều này rất khó tin, nhưng đó là sự thật, em nói đều là thật ...” Ôn Dự nhìn vào mắt Lâm Tử Nhiên, thần sắc ẩn chứa đau thương ảm đạm: “Hay là nói, anh cũng nghĩ em như thế? Anh cảm thấy em đang lừa anh?”
Dĩ nhiên không! Tôi là nam phụ thâm tình yêu thảm anh a! Ôn Dự yếu thế vì nhận định Lục Trăn ăn mềm không ăn cứng.
Mắt thấy giọng nói Ôn Dự tình cảm phong phú, tuyệt địa cầu sinh, không tiếc hủy hoại thanh danh của mình, sinh ra trong hoàn cảnh xấu dùng trí tuệ của mình để xoay chuyển tình thế, còn thuận tay cho Lục Toại cõng nồi.... Lâm Tử Nhiên vừa rồi không khóc, giờ nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Môi Lâm Tử Nhiên khẽ mấp máy, giọng nói run run: “Anh sao có thể không tin em chứ! Anh chỉ là, không ngờ Lục Toại lại hoang đường như thế.....”
Ôn Dự mắt thấy bộ dáng phẫn nộ khổ sở hốc mắt đỏ lên của Lâm Tử Nhiên, thở dài. Hành vi của Lục Toại đả kích rất lớn đối với Lâm Tử Nhiên, sẽ cảm thấy bị phản bội đi? Đây cũng là lý do ngay từ đầu hắn không muốn nói, hiện tại bị buộc bất đắc dĩ mới không thể không dùng loại chiêu số đả thương địch thủ một ngàn tự hại tám trăm như này.
Lấy sự yêu quý của Lâm Tử Nhiên đối với Lục Toại, cho dù hắn tin tưởng chính mình, chỉ sợ tâm sinh khúc mắc.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Ôn Dự không khỏi hiện lên một tia lệ khí, nhưng trước mặt Lâm Tử Nhiên lại che giấu rất tốt.
Hắn vẻ mặt ảm đạm, kéo khóe miệng: “Thực xin lỗi.”
Lâm Tử Nhiên thấy hôm nay mình đã thất bại, càn quấy tiếp sẽ dẫn đến OOC đành phải chuyển biến thái độ, thâm ái thương tiếc tự trách áy náy nói: “Em không cần phải xin lỗi, này không phải lỗi của em, là anh không nên chưa biết rõ đã hoài nghi em.”
………………