Cậu biết về sau Phong Nguyên Cực sẽ mưu phản, nhưng đó là bởi vì cậu đã xem qua kịch bản! Ít nhất vào lúc này Phong Nguyên Cực căn bản không nên biểu hiện ra một mặt như vậy, câu nói kia của y có ý muốn chết!
Huống chi mình vẫn là tâm phúc mà Phong Nguyên Sùng tin cậy, y thật sự điên rồi mới nói những lời này với mình?
Phong Nguyên Cực thật sâu nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười: “Lý đại nhân nghĩ đi đâu vậy? Bổn vương chỉ cảm thấy tiếc nuối thay ngươi mà thôi, tốt xấu gì ngươi cũng coi như vì hắn mà lập hạ công lao hãn mã, nhưng hôm nay người ngươi thích, hắn đều luyến tiếc để lại cho ngươi, một hai phái người tới đưa vào cung..”
Lâm Tử Nhiên nhíu mày, chậm rãi nói: “Lời này của Vương gia sai rồi, ta chưa bao giờ nói với Hoàng thượng rằng ta thích Tề Tuyên.. Còn nữa, cho dù ta thật sự thích hắn, chỉ cần Hoàng thượng muốn, ta cũng sẽ không vì một kẻ hèn mà ngỗ nghịch bệ hạ. Vương gia tốt nhất nên thận trọng từ lời nói đến việc làm của mình thì hơn, đừng tự chuốc lấy phiền phức cho mình.”
Phong Nguyên Cực cười nhẹ: “Kỳ thực ngươi rất trung thành...”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn y một cái, không dây dưa với y, xoay người bước nhanh rời đi.
Cậu trở về nhà của mình, trái lo phải nghĩ, không rõ tại sao Phong Nguyên Cực làm vậy.
Tuy nhiên từ thái độ của Phong Nguyên Cực hôm nay mà xem, Lâm Tử Nhiên càng tin chắc y thực sự không thích Tề Tuyên! Tuy miệng nói thích nhưng y vẫn không có tỏ vẻ gì, ngay cả lần trước mình ngăn cản, y cũng buông dễ như trở bàn tay, hôm nay Tề Tuyên vào cung y lại càng không có phản ứng, ngược lại có tâm tình cùng mình hồ ngôn loạn ngữ... Tất cả những điều này, nếu không phải thật sự thích liền có thể giải thích!
Quả nhiên Tề Tuyên chỉ là cái cớ để Phong Nguyên Cực mưu phản, chỉ sợ y đã sớm dã tâm bừng bừng mưu đồ gây rối.
Chính mình bị cốt truyện ẩn này hố rất nhiều lần!
Một khi đã vậy, mình không thể làm cái nhiệm vụ khiến Phong Nguyên Cực thích Tề Tuyên nữa, bất quá may mà Phong Nguyên Cực chỉ là nam hai vai phản diện, chỉ cần cuối cùng y thất bại bị giết, Phong Nguyên Sùng cùng Tề Tuyên HE, cốt truyện liền tính là thành công hoàn thành.
May mắn trước mắt vai chính công vẫn còn đáng tin.
Lâm Tử Nhiên lập lại kế hoạch một lần nữa, bước tiếp theo là tác hợp cảm tình giữa Phong Nguyên Sùng và Tề Tuyên.
………………
Tề Tuyên thành công vào cung, đối với Lâm Tử Nhiên đây là việc rất tốt.
Kế tiếp chính là phó bản cung đấu.
Phong Nguyên Sùng có hậu cung, điểm này rất hợp logic. Hoàng đế qua 30 tuổi giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, kia chỉ có thể là thái giám... Kịch bản não tàn cẩu huyết cũng không dám viết như vậy.
Trên thực tế, đối với Hoàng đế đứng trên đỉnh cao quyền lợi mà nói, có tài nguyên dễ như trở bàn tay, còn có nghĩa vụ nối dõi tông đường, không có lý do gì phải thanh tâm quả dục.
Bất quá tuy Phong Nguyên Sùng có hậu cung nhưng cũng không xem là Hoàng đế sa vào nữ sắc. Đối với Hoàng đế trăm công ngàn việc mà nói, hậu cung chỉ đơn giản là chỗ để giải buồn mà thôi, hậu cung Phong Nguyên Sùng tạm coi như hài hòa.
Cho đến khi Tề Tuyên xuất hiện phá hỏng mọi chuyện.
Tề Tuyên không phải vào hậu cung, cũng không được xem là nam sủng, trên danh nghĩa Phong Nguyên Sùng nói là luận đạo thơ văn nên mời hắn vào cung. Tên tuổi thoạt nhìn phong nhã, lại có thân phận tôn quý, hành động tự do không nói còn có thể thường xuyên thảo luận chính trị cùng Phong Nguyên Sùng.
Địa vị Tề Tuyên không giống người thường, cùng với ân sủng của Phong Nguyên Sùng đối với hắn, thực nhanh đã đủ kéo thù hận khắp hậu cung, các phi tần hậu cung ghen ghét bắt đầu ra tay với hắn, dẫn tới hắn ở trong cung từng bước gian nan.
Bất quá Lâm Tử Nhiên cảm thấy, nếu Phong Nguyên Sùng thực sự đặt Tề Tuyên ở trong lòng, không đến mức không bảo vệ được hắn, khiến hắn bị phi tử trong cung khinh nhục, có thể thấy lúc này chưa phải yêu, nhiều lắm là có chút hứng thú mà thôi.... Phong Nguyên Sùng lại trăm công nghìn việc, nơi nào có tâm tư chú ý Tề Tuyên bị ngầm khi dễ?
Tề Tuyên tâm cao khí ngạo sẽ không đi cáo trạng, trời xui đất khiến mới tạo thành kết quả như vậy.
Điều này cũng cho nam phụ thâm tình như Lý Ký có cơ hội ra tay!
Dựa theo cốt truyện, Lý Ký ở thời điểm Tề Tuyên bị khi dễ sẽ âm thầm trợ giúp, trộm chiếu cố Tề Tuyên, nhưng một lần ngoài ý muốn bị Phong Nguyên Sùng ‘đương trường bắt gian’. Vốn dĩ Phong Nguyên Sùng đối với Tề Tuyên chỉ là thích bình thường thôi, giận tím mặt khi biết tâm phúc của mình vì Tề Tuyên mà nhúng tay vào việc hậu cung, sau khi trách phạt Lý Ký mới bắt đầu ý thức được dục vọng độc chiếm của mình đối với Tề Tuyên.
Chính mình là đá kê chân trợ giúp tra công nhận rõ tình cảm a!
Ha ha ha ha ha.
Lâm Tử Nhiên vui vẻ tiến cung.
Đương nhiên cậu không thể trực tiếp đến tìm Tề Tuyên, cho nên kiếm cớ tiến cung để báo cáo công tác.
Phong Nguyên Sùng đang ngồi ở Ngự Thư Phòng xem tấu chương, nhìn nhìn rồi ném một cái tấu chương lên bàn, cả giận nói: “Một đám phế vật, cái gì cũng không biết, chỉ biết đòi tiền.”
Lâm Tử Nhiên: “Hoàng thượng bớt giận.”
Phong Nguyên Sùng hít một hơi thật sâu, nhìn nam tử kính cẩn nghe theo trước mặt, tính tình hòa hoãn một chút, nhẹ giọng nói: “Tử Sơ có chuyện gì?”
Lâm Tử Nhiên nói: “Trịnh Quý Đồng đã chết, nhưng cái gì cũng chưa nói, có lẽ không có đồng đảng.”
Ánh mắt Phong Nguyên Sùng trầm xuống nói: “Nếu đã chết, vậy kết thúc án tử đi.”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Phong Nguyên Sùng còn muốn tiếp tục điều tra thì đó mới là chuyện phiền phức, hiện tại không truy cứu mới tốt.
Lâm Tử Nhiên cung thanh nói: “Vậy vi thần cáo lui.”
Phong Nguyên Sùng mỉm cười gật đầu, nhìn theo Lâm Tử Nhiên rời đi.
Mặc dù Lâm Tử Nhiên rất được hắn tín nhiệm, nhưng có một số việc không tiện nói ra. Liền tính Trịnh Quý Đồng không mở miệng, trong lòng ông ta hướng về ai chính mình cũng hiểu rõ.. Nói hay không nói đều không quan trọng.
Nhưng người thả Trịnh Quân chạy thì cần phải biết rõ ràng. Phong Nguyên Sùng không cho rằng Lâm Tử Nhiên sẽ phản bội mình, bất quá chuyện này không tiện để Cẩm Y Vệ tiếp tục điều tra.
Lâm Tử Nhiên rời Ngự Thư Phòng, quay đầu tìm một tiểu thái giám, đưa cho hắn ta một thỏi bạc, hỏi: “Tề công tử ở đâu?”
Tiểu thái giám thu bạc, cười nói: “Nô tài mang đại nhân qua đó.”
Lý Ký là tâm phúc đắc lực của Phong Nguyên Sùng, trên cơ bản được đi lại tự nhiên trong cung, bọn thái giám giỏi nhìn mặt đoán ý, tự nhiên sẽ lấy lòng Lý Ký.
Lâm Tử Nhiên thuận lợi tới chỗ Tề Tuyên đang ở.
Đây là một cung điện rất yên tĩnh, thoạt nhìn hoàn cảnh cũng không tệ, tiểu thái giám lại tấm tắc một tiếng, nói: “Vị Tề công tử này cũng tới một đoạn thời gian rồi, thoạt nhìn rất được Hoàng thượng ưa thích, kỳ thật còn không phải tương đương là nam sủng sao... Không có chỗ dựa lại là quả hồng mềm, Doãn Quý Phi nương nương rất không thích hắn, âm thầm cát xén chi phí thức ăn của hắn, hắn cũng im lặng chịu đựng.”
Ngay cả một tiểu thái giám cũng nói thế, xem ra Tề Tuyên trải qua rất không tốt.
Phong Nguyên Sùng thật không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.
Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc thương hại, lại lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu thái giám, nói: “Giúp ta chiếu cố hắn cho tốt, đừng để hắn thiếu ăn thiếu mặc.”
Chà, hóa ra vị Tề công tử này cũng có chỗ dựa nha.
Tiểu thái giám cầm bạc, cân nhắc trong chốc lát, trong lòng Hoàng đế địa vị Lý Ký nặng hay là Doãn Quý Phi nặng, sau đó hắn ta không chút do dự thu bạc của Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Đại nhân yên tâm, đảm bảo làm tốt chuyện này với ngài.”
………………
Tề Tuyên đang ngồi đọc sách trong sân, ngoại trừ mấy ngày đầu vừa vào cung, ngày nào Phong Nguyên Sùng cũng triệu kiến hắn, sau đó rất hiếm khi đến đây.
Chi phí ăn mặc ở đây ngay từ đầu đều là cực tốt, sau đó dần dần kém đi, dường như đối phương đang thử điểm mấu chốt của hắn, đã nhiều ngày chỉ đưa một chút cơm thừa canh cặn rồi tống cổ hắn đi.
Tề Tuyên biết hậu cung là địa phương ăn thịt người không nhả xương, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nhưng hắn không thèm quan tâm tới, sống ngày tháng không màng hơn thua như cũ.
Vừa không phản kháng cũng không cáo trạng, làm rất nhiều người muốn xem kịch vui có chút thất vọng.
Tề Tuyên không chút để ý nhìn cuốn sách trên tay, này đó là Lâm Tử Nhiên bảo người vơ vét cho hắn, sử sách tạp ký hay thoại bản cái gì cũng có, dùng để giết thời gian rất tốt. Lâm Tử Nhiên đưa đồ vật cho hắn, hắn chỉ đem theo mấy cuốn sách này vào cung.
Giữa trưa thái giám đúng giờ giao cơm tới, nhưng không phải thái giám trước đó, mà là một gương mặt mới.
Tiểu thái giám này thoạt nhìn rất linh hoạt, đặt hộp cơm lên bàn, cười nói: “Công tử mời dùng bữa.”
Tề Tuyên buông sách, mở hộp đồ ăn ra nhìn thấy rất ngon và nóng hổi, quan trọng đều là khẩu vị hắn thích.
Tiểu thái giám vẻ mặt tự nhiên đứng đó.
Tề Tuyên không nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là?”
Tiểu thái giám cười nói: “Công tử là người có phúc khí, tại trong cung này những hạ nhân kia bị mù mắt mới dám chậm trễ ngài.”
Lời này ba phải cái nào cũng được, trái ngược với phân phó của Phong Nguyên Sùng.
Tề Tuyên giương khóe môi, cười khẽ: “Lý Ký bảo ngươi đưa đến?”
Biểu tình tiểu thái giám cứng đờ, ánh mắt đảo quanh: “Ta không biết ngài đang nói cái gì, chủ tử trong cung này đương nhiên chỉ có một.” Nói xong hắn giơ tay chỉ chỉ lên trời.
Tề Tuyên cầm lấy chiếc đũa nói: “Lần sau đừng phiền toái hắn, ta không cần.”
Tiểu thái giám: “……”
Khẩn trương nhìn Tề Tuyên cơm nước xong, hắn cầm hộp đồ ăn đi ra ngoài, trong lòng vô cùng sầu lo. Lý đại nhân cố ý dặn dò không được tiết lộ thân phận của ngài ấy, nhưng vị Tề công tử kia như thế nào mà đoán được? Hơn nữa, câu cuối cùng mà công tử nói là có ý gì?
Còn bảo không cần phiền toái hắn... “Hắn” này rốt cuộc chỉ ai?
Vài ngày sau, tiểu thái giám đụng phải Lâm Tử Nhiên vừa mới tiến cung, ngượng ngùng mỉm cười một tiếng, nói: “Đại nhân, Tề công tử hình như đoán ra là ngài, ta nói không phải, cũng không biết ngài ấy có tin không, còn nói không cần phiền toái đến ngài, ngài ấy không cần…”
Lâm Tử Nhiên có chút kinh ngạc, Tề Tuyên đoán được nhanh như vậy?
Người này vẫn quật cường như vậy, chẳng sợ trải qua kham khổ, hay là khinh thường chính mình trợ giúp.
Lâm Tử Nhiên trầm giọng nói: “Ta tự mình đi gặp hắn.”
Bọn thái giám bên đường đã sớm đả thông, Lâm Tử Nhiên tự mình xách theo hộp đồ ăn đi nơi đó.
Tề Tuyên vẫn đang ở trong sân đọc sách, hắn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên xách theo hộp đồ ăn đi vào, tiếng thở dài không dễ nghe thấy: “Ta nói không cần.”
Lâm Tử Nhiên không ngờ bị bại lộ nhanh như vậy, liền hỏi: “Làm sao ngươi biết là ta?”
Tề Tuyên rũ mắt không nói.
Khóe môi khẽ giật giật.
Ngoài ngươi ra thì còn ai nữa? Chẳng lẽ là Phong Nguyên Sùng sao?
Chỉ là lời này không cần thiết phải nói.
Hắn lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, nói: “Ta ở đây rất tốt, không cần Lý đại nhân chiếu cố như thế, hơn nữa nơi này là hoàng cung, cho dù Lý đại nhân được sủng cũng phải chú ý thân phận của mình, có mấy địa phương không nên tới thì đừng tới... Nếu bị Hoàng thượng nhìn thấy, đối với ngươi và ta đều không phải chuyện tốt.”
Lâm Tử Nhiên dường như suy tư điều gì, thái độ Tề Tuyên nhất quán, lãnh đạm xa cách, phủi sạch quan hệ như thế... Nhưng chính mình thân là nam phụ thâm tình, làm sao nhẫn tâm thấy hắn trải qua thảm như vậy được?
Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ quan tâm lo lắng, lại lần nữa mở miệng: “Nếu như ngươi muốn rời đi... Ta có thể đi khẩn cầu Hoàng thượng để ngài ấy thả ngươi xuất cung.”
Hai tay Tề Tuyên bỗng siết chặt, ánh mắt biến thành sắc bén, lạnh lùng nói từng chữ một: “Những gì ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện của ta không cần ngươi quản.”
Lâm Tử Nhiên không nhịn được, da mặt thật dày, đặt hộp cơm xuống bàn, ôn nhu nói: “Được được, ta mặc kệ, nhưng ngươi phải hảo hảo ăn cơm.”
Thấy dáng vẻ này của cậu, Tề Tuyên đột nhiên lộ ra sắc mặt giận dữ, hắn vung tay hất hộp đồ ăn xuống đất, làm thức ăn rơi vãi đầy đất.
Ôi ôi, đồ ăn thơm ngon như vậy, ngươi không ăn thì cũng đừng lãng phí!
Lâm Tử Nhiên trong lòng đau xót nhìn đồ ăn rơi trên mặt đất, vai chính thụ không thích nhất lãng phí đồ ăn kiểu này, tức khắc bi thương nói: “Ta chỉ quan tâm ngươi..”
Tề Tuyên thấy ánh mắt bi thương của cậu, lồng ngực một trận khó chịu nhưng trên mặt vẫn sắc lạnh quyết tuyệt như cũ, phảng phất căn bản không muốn cùng cậu nhấc lên quan hệ gì, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, đừng đến nữa.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên khổ sở không thôi. Ta càng không đi đấy, ai bảo ngươi vứt đồ ăn của ta! Hôm nay ta phải vì đồ ăn mà báo thù!
Cậu tiến lên nắm lấy tay Tề Tuyên, như diễn tinh bám vào người, cử chỉ thâm tình và cường thế, tức giận bất bình nói: “Ngươi căn bản không nên ở chỗ này, ta đây liền mang ngươi rời đi…”
Lồng ngực Tề Tuyên hơi phập phồng, môi khẽ mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh... Ngươi biết chính mình đang làm cái gì không?
Chợt hắn ngước mắt nhìn về phía sau Lâm Tử Nhiên, sắc mặt kịch biến: “Hoàng thượng.”
Thân thể Lâm Tử Nhiên cứng đờ, ngọa tào, tuy rằng chính mình đang chờ bị Phong Nguyên Sùng bắt gian, nhưng hôm nay chính mình chưa chuẩn bị tốt aaa!
Có phải quá đột ngột hay không?
Cậu còn đang nắm lấy tay vai chính thụ đâu!
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên trắng bệch, xoay người quỳ rạp trên mặt đất: “Hoàng thượng.”
Phong Nguyên Sùng lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, hắn đã thật lâu chưa từng tức giận như vậy.
Sở dĩ hắn để Tề Tuyên vào cung, đơn giản là vì Lâm Tử Nhiên thích hắn ta, muốn dùng chuyện này để chặt đứt tâm tư của Lâm Tử Nhiên... Còn có một nguyên nhân khác, Tề Tuyên là con tin An Hà Quốc, nếu chính mình muốn xuất kỳ bất ý đánh hạ An Hà Quốc thì cần phải trấn an Tề Tuyên nhằm mê hoặc An Hà Quốc, cho nên mới giả vờ đối với hắn ta ân sủng có thêm.
Có được Tề Tuyên hay không không quan trọng, chỉ cần hắn ta sống tốt là được.
Kỳ thực lần trước Lâm Tử Nhiên hối lộ thái giám trong cung chiếu cố Tề Tuyên hắn đều biết, trong cung không có việc gì có thể giấu được mắt hắn, không ngờ mới có mấy ngày, Lâm Tử Nhiên đã tới đây.
Cho dù hắn đã xác nhận bản thân tỏ vẻ thích Tề Tuyên, cậu vẫn như cũ bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm nhúng tay vào việc cung đình, bây giờ lén gặp Tề Tuyên, không tiếc nguy hiểm hắn tức giận cũng muốn mang Tề Tuyên đi.
Ngươi thích hắn ta như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phong Nguyên Sùng cảm thấy trong lòng như bị rắn độc cắn, giận không thể át, hắn không thể không thừa nhận chính mình đang ghen tỵ.
Ngươi vì một con tin hèn mọn, chẳng những cãi lại mệnh lệnh của ta mà còn muốn dẫn hắn ta rời khỏi cung... Ngươi đem Hoàng đế là ta đặt ở nơi nào, tôn ti quân thần trong lòng ngươi đâu?!
Lâm Tử Nhiên quỳ trên mặt đất, căng thẳng cả người đổ mồ hôi lạnh, Phong Nguyên Sùng tới quá đột nhiên, cậu xác thật chưa chuẩn bị tốt... Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể tiếp tục đi theo cốt truyện.
Dù sao thiết lập nhân vật nam phụ thâm tình không thể sụp đổ.
Lâm Tử Nhiên chỉ đơn giản quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Là thần chủ động tới, tất cả không liên quan gì đến Tề công tử.”
Không chút do dự ôm tội vô người!
Kiên quyết một mình gánh tội thay Tề Tuyên!
Phong Nguyên Sùng thấy thế trong lòng cực kỳ giận dữ! Tốt, tốt, tốt lắm! Hay cho một cái thâm tình bất hối! Vì một con tin mà không màng đến tình nghĩa quân thần.
Ánh mắt Phong Nguyên Sùng lạnh băng: “Ngươi cũng biết tội?”
Lâm Tử Nhiên: “Thần biết tội.”
Phong Nguyên Sùng mím chặt môi mỏng, đáy mắt một mảnh u ám, chung quy là ngươi không hiểu tâm ý của Cô, nhưng... cho dù ngươi hiểu thì người ngươi thích vẫn là hắn ta, đúng không?
Ngươi một lòng si mê hắn ta, Cô càng muốn phá nát phần tình cảm này, thích Tề Tuyên, là sự tình mà hắn tuyệt đối không thể chịu đựng nổi!
Phong Nguyên Sùng nhìn cậu, giọng nói không chút độ ấm, chậm rãi nói: “Cô thấy ngươi vẫn chưa thật sự biết tội của mình đâu, vậy ngươi cứ quỳ tới khi nào biết tội mới thôi.”
Nói với cậu xong quay sang nói với Tề Tuyên: “Lại đây.”
Bắt đầu từ lúc Phong Nguyên Sùng xuất hiện, Tề Tuyên không thèm liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, phảng phất hắn với cậu hoàn toàn không có quan hệ gì, càng đừng nói đến việc thay Lâm Tử Nhiên cầu tình biện giải.
Hắn đi tới bên người Phong Nguyên Sùng, rũ mắt đứng đó.
Phong Nguyên Sùng nhìn mỹ nhân dịu ngoan, khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng an ủi: “Trong khoảng thời gian này Cô bận rộn nhiều việc, thiếu nữa sơ sót ngươi, khiến ngươi chịu ủy khuất. Ngươi liền dọn đến ở trong cung của Cô đi, như vậy cũng tiện chiếu ứng, không đến mức bị người coi thường.”
Tề Tuyên lộ ra biểu tình kinh ngạc không thôi, hắn có chút chần chừ, cau mày từ chối: “Này không hợp lễ nghĩa..”
Phong Nguyên Sùng nhàn nhạt nói: “Cô nói có thể liền có thể, ai can đảm dám nghi ngờ?”
Tề Tuyên im lặng.
Phong Nguyên Sùng liếc nhìn Lâm Tử Nhiên trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mang theo Tề Tuyên rời đi, chỉ còn một mình cậu ở lại trong sân trống rỗng.
Lâm Tử Nhiên cúi đầu, thẳng tắp quỳ ở đó.
Thoạt nhìn thương tâm, tràn đầy đau khổ và khổ sở.
Kỳ thật là cái dạng này..
Lâm Tử Nhiên kích động nói: “Suýt chút nữa tôi cho rằng hôm nay bị lật xe! Kết quả thế mà vô tâm trồng liễu liễu lên xanh, thật không ngờ nha thật không ngờ!”
Hệ thống: Đúng vậy, nó cũng có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng bị Phong Nguyên Sùng đánh gãy là việc ngoài dự đoán, nhưng kết quả thuận lợi kích thích Phong Nguyên Sùng, hơn nữa còn để Tề Tuyên dọn vào tẩm cung của hắn, đây chính là ân sủng vô thượng!
Hoàng Hậu còn chưa có đãi ngộ như vậy đâu!
Vào cung Phong Nguyên Sùng.
Ở nơi này không ai dám khi dễ Tề Tuyên, hơn nữa hai người sớm chiều ở chung lâu ngày sinh tình, cảm tình tiến triển không phải việc khó.
Đến nỗi cậu bị phạt quỳ thì tính là gì?
Quỳ cầu các ngươi sống đến thiên hoang địa lão, thật lâu thật lâu!
………………
Phong Nguyên Sùng đưa Tề Tuyên về cung, vẻ mặt ôn hòa trấn an một phen mới kêu người dẫn hắn đi xuống.
Đại thái giám Bùi Cao lúc này mới dám mở miệng, lo lắng sốt ruột nói: “Hoàng thượng, ngài để Tề công tử ở đây không hợp lễ nghĩa, nếu truyền ra chỉ sợ có rất nhiều người nghĩ nhiều.”
Vốn dĩ lấy danh nghĩa luận đạo thơ văn, bên trong có một tầng bảo hiểm, lúc này trực tiếp vào ở tẩm cung đế vương, cho dù thanh bạch cũng truyền ra các loại đa dạng.
Thanh danh Tề Tuyên xem như bị hủy hoại.
Đệ nhất mỹ nhân sắp biến thành họa quốc yêu phi.
Phong Nguyên Sùng nhàn nhạt nói: “Cô chính là muốn người khác biết Cô ân sủng hắn, đến nỗi đặt ở nơi đó hay là đặt ở nơi này, đơn giản là một chỗ để ở thôi, có vấn đề gì?”
Hắn là đế vương, có thể sủng một người lên tận trời xanh, cũng có thể đẩy một người xuống bụi bặm.
Bị đặt trên lửa nướng chính là Tề Tuyên, chứ không phải hắn.
Bùi Cao hơi suy tư, lập tức hiểu được suy nghĩ của Phong Nguyên Sùng. Đối với Phong Nguyên Sùng mà nói Tề Tuyên chính là vật bày trí, không cần suy xét đến tâm tư của hắn.
Bất quá hắn nghe nói, Hoàng thượng vì thế mà trừng phạt Lý Ký.
Bùi Cao thận trọng nói: “Lý đại nhân còn quỳ ở nơi đó, nếu chỉ làm dáng cho Tề công tử xem, vậy nô tài sẽ cho người gọi ngài ấy đến..”
Phùng Nguyên Sùng đột nhiên lạnh giọng: “Không được!”
Bùi Cao hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất, vả miệng chính mình một cái: “Là nô tài lắm miệng.”
Lồng ngực Phong Nguyên Sùng hơi phập phồng, người nọ quật cường tính tình cứng rắn, bởi vì Tề Tuyên mà ngỗ nghịch với chính mình không nói, còn vô luận như nào cũng sẽ không từ bỏ Tề Tuyên.
Cậu dám làm thế lắm!
Phong Nguyên Sùng lạnh lùng nói: “Là Cô quá bao dung với hắn, cho nên sắp không nhận rõ thân phận của mình, quỳ đủ mười canh giờ thì để hắn cút đi.”
Bùi Cao tuân mệnh: “Vâng.”
Hắn cúi đầu thở dài, Hoàng thượng từ trước đến nay coi trọng Lý Ký, thế nhưng lần này lại nhẫn tâm như thế, sợ là thật sự tức giận.
Lâm Tử Nhiên một mình quỳ gối ở đó, lúc đầu có chút nhàm chán, sau đó liền mơ màng sắp ngủ, hai chân tê dại nhũn ra, cảm giác đau bị hạ thấp nên không cảm nhận rõ, nhưng thế nào cũng không dùng được lực... Tuy rằng thân thể này biết võ, tư chất cũng không tệ, nhưng quỳ mấy canh giờ cũng khó nói.
Mơ màng hồ đồ suýt chút nữa té ngã trên đất.
Vội vàng nhéo đùi một cái, đánh lên tinh thần.
Khẽ cắn môi tiếp tục kiên trì.
Kết quả là một trận mưa như trút nước, bị xối ướt chật vật không thôi.
Đợi đến buổi chiều ngày thứ hai, rốt cuộc một tiểu thái giám chạy đến nói: “Lý đại nhân, ngài có thể đi rồi.”
Lâm Tử Nhiên như được đại xá, hận không thể lập tức chạy như bay trở về, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên, chậm rãi nói: “Hảo.”
Cậu thật sự đi không nhanh, chỉ có thể bước từng bước gian nan trở về, chống một hơi không ngã xuống, chờ sau khi về đến nhà rốt cuộc mới không kiên trì được nữa, quăng người lên giường ngủ một giấc!
Không được! Quá mệt mỏi!
Không sai, cậu không cảm nhận được nhiều đau đớn, nhưng vẫn cảm thấy mệt, cậu rất muốn ngủ aaa!
Bởi vì thật sự quá mệt nhọc, Lâm Tử Nhiên quần áo cũng chưa thay, gác đầu lên giường liền nhắm mắt ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng dường như có người nào đó ôm cậu lên, lông mi cậu khẽ run rẩy, mở to mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt thâm thúy sắc bén, tức khắc sắc mặt trắng bệch: “…..”
Má ưi!!! Ngươi như vậy thật sự dọa người lắm đó!
Lâm Tử Nhiên hơi ngưng thần, lạnh lùng nói: “Sao Vương gia lại ở chỗ này?”
Một tay Phong Nguyên Cực nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ánh mắt nặng nề, vẻ mặt không còn ngả ngớn tùy ý như ngày xưa, làm cho người ta có chút không rõ, đoán không ra, y nhẹ giọng mở miệng: “Tại sao bổn vương không thể ở chỗ này?”
Logic của lưu manh! Lâm Tử Nhiên cả giận nói: “Cút đi.”
Lời nói này cực kỳ vô lý, nhưng Phong Nguyên Cực lại không tức giận, ngược lại tiếng thở dài yếu ớt dường như không thể nghe thấy.
Y buông Lâm Tử Nhiên ra, đặt cậu lên giường, duỗi tay trực tiếp cởi vạt áo quần áo cậu ra, thậm chí quá mức hơn bắt đầu cởi quần cậu. Bởi vì bị thương nên Lâm Tử Nhiên không có chút sức lực nào, suốt 20 tiếng cậu không uống một giọt nước, ăn một hạt gạo nào, lại quỳ lâu như vậy đúng là thời điểm suy yếu nhất, dễ như trở bàn tay bị Phong Nguyên Cực chế trụ!
Phong Nguyên Cực điểm một ngón tay bên gáy cậu, toàn thân cậu liền mềm nhũn, cả người không có chút sức lực.
Lâm Tử Nhiên tức muốn hôn mê: “Ngươi muốn làm gì!”
Phong Nguyên Cực mặt không đổi sắc tiện tay kéo một phát, hai chân Lâm Tử Nhiên liền lộ ra, chỗ đầu gối chảy ra vết máu loang lổ, vết bầm xanh tím một mảnh đen nhánh. Giữa mày y nhăn lại thật sâu, đáy mắt lóe qua tia thương tiếc, nhấp môi lạnh giọng mở miệng: “Ta nói ngươi tiến cung làm cái gì, hóa ra là đi tìm phạt.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên khó coi, nơi này là cổ đại, đại ca, ngươi làm vậy không thích hợp đi!
Nhưng cậu không thể động đậy, chỉ có thể mặc người bày bố, cắn môi oán hận nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Phong Nguyên Cực nhìn nam tử trên giường. Mái tóc đen nhánh của cậu rối tung, hai tròng mắt hung hăng nhìn chính mình, đôi môi đỏ thắm khẽ cắn, khóe mắt vì phẫn nộ mà phiếm hồng, bởi vì suy yếu mà ít đi một tia lãnh lệ, nhiều hơn một tia diễm sắc, mị mà không nhu, câu hồn đoạt phách, phảng phất hận không thể ăn vào bụng.
Phong Nguyên Cực thấp giọng cười nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”
Nói xong nắm lấy mắt cá chân của Lâm Tử Nhiên, nhẹ nhàng đẩy đầu gối của cậu lên, sau đó bắt đầu bôi thuốc cho cậu.
Lâm Tử Nhiên: “……”
Dù ta biết kỳ thực ngươi chỉ đang giúp ta bôi thuốc, nhưng động tác này vẫn làm ta cảm thấy thẹn thùng aaa!
Bên tai Lâm Tử Nhiên phiếm hồng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đành phải quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ của mình.. Trong lòng không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc cậu nên làm thế nào, thế mà lưu lạc đến nông nỗi hơn nửa đêm túc địch cởi quần bôi thuốc cho mình.
Sớm biết thế chính mình về nhà sẽ không tham ngủ, bôi thuốc trước rồi ngủ tiếp, chẳng phải Phong Nguyên Cực sẽ không có lý do tới khinh bạc mình sao?!
Đúng là sai lầm!
Phong Nguyên Cực rũ mắt liếc mắt nhìn cậu một cái, nam tử chật vật quay mặt đi, lộ ra bên tai ửng đỏ, tựa hồ vô cùng buồn bực và bất đắc dĩ, bộ dáng ít đi một tia lãnh lệ ngày xưa, nhiều hơn một phần chọc người trìu mến.
Khóe môi Phong Nguyên Cực không khỏi hơi nhếch lên. Thật là kỳ quái, rõ ràng là không thích người này, nhưng lại không nhịn được mà quan tâm lo lắng cho cậu, biết cậu bị phạt liền chạy tới đây, ai ngờ người này nửa điểm cũng không thương tiếc bản thân, thế mà không xử lý vết thương đã đi ngủ, làm người ta không đành lòng ngồi không mặc kệ.
Không muốn tới gần theo bản năng, nhưng cuối cùng lại khiến trái tim chính mình nổi lên gợn sóng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong Nguyên Cực hơi trầm xuống, hiện lên thần sắc giãy giụa, người này chính là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng.
Rốt cuộc chính mình, đang làm cái gì?
Phong Nguyên Cực hơi trầm mặc, đang định buông tay rời đi... Chợt lỗ tai khẽ động, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, ngay sau đó trên mặt treo nụ cười ngả ngớn, kéo quần áo Lâm Tử Nhiên xuống che đi đầu gối, một tay ôm cậu vào ngực, cười tùy ý nói: “Ngày thường Lý đại nhân đều bừa bãi như vậy, đối bổn vương cũng dám làm càn, hôm nay như thế nào không kiêu ngạo nữa?”
Lâm Tử Nhiên nghi hoặc mở mắt ra, cau mày nhìn Phong Nguyên Cực, người này có phải thay đổi sắc mặt quá nhanh rồi không.
Phong Nguyên Cực nhéo cằm cậu, một tay vén vạt áo cậu lên, vừa vuốt ve vừa giễu cợt: “Được bổn vương nhìn trúng là vinh hạnh của ngươi, thế mà không biết tốt xấu, nhiều lần chống đối bổn vương.. Hôm nay bổn vương liền làm ngươi, để ngươi biết kết cục khi đắc tội bổn vương!”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Không biết vì cái gì, cứ cảm thấy gia hỏa này diễn có chút quá, làm người không có cách nào nhập diễn, chính mình nên biểu hiện xấu hổ hay giận dữ mới đúng đây...?
………………
Phong Nguyên Sùng ở Ngự Thư Phòng.
Bùi Cao cung thanh nói: “Hoàng thuợng, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi.”
Nhưng Phong Nguyên Sùng hoàn toàn không chút buồn ngủ, một ngày một đêm trôi qua, trước mắt hắn vẫn hiện lên hình ảnh Lý Ký lôi kéo tay Tề Tuyên, tình sâu nghĩa nặng, muốn dẫn hắn ta ra khỏi cung.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lý Ký quan tâm đến một người như vậy, không tiếc nguy hiểm ngỗ nghịch chính mình. Cậu không phải không biết hậu quả khi làm vậy, nhưng cậu vẫn nguyện ý trả giá đại giới như vậy vì Tề Tuyên.
Phong Nguyên Sùng rất ít khi tức giận như vậy, hắn tức giận với việc làm của người này, tức giận với sự lựa chọn của cậu, cho nên liền trừng phạt cậu.
Muốn cho cậu biết, hắn mới là chủ nhân mà cậu nên trung thành.
Nhưng, tại sao trong lòng vẫn có chút bất an.
Tại sao, cơn phẫn nộ qua đi lại hiện lên một tia không đành lòng?
Phong Nguyên Sùng thở dài một hơi, sắc mặt nặng nề đứng lên: “Ngươi đi lấy thuốc trị thương tốt nhất trong cung đến đây.”
Bùi Cao biết Phong Nguyên Sùng rốt cuộc vẫn không bỏ được Lý Ký, nhanh chóng nói: “Vâng, nô tài đi ngay.”
Phong Nguyên Sùng cầm thuốc, suốt đêm cải trang ra cung.
Thời điểm tới cửa nhà Lý Ký, do dự một hồi, hôm qua mình mới phạt cậu, hôm nay lại tới đây thăm hỏi... Phong Nguyên Sùng cười khổ, vì người này, thể diện đế vương của chính mình sắp không còn.
Nhưng suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng Phong Nguyên Sùng vẫn đẩy cửa đi vào.
Người gác cổng thấy người tới là hắn, vội vàng quỳ xuống hành lễ, Phong Nguyên Sùng nhàn nhạt nói: “Không cần thông báo, Cô tự mình vào.”
Nói xong liền đi vào.
Vừa bước vào sân liền phát hiện ánh đèn trong phòng còn sáng, hẳn là Lâm Tử Nhiên chưa nghỉ ngơi... Phong Nguyên Sùng khẽ dừng, đang định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói tràn đầy ngả ngớn tùy ý của Phong Nguyên Cực.
“Hôm nay bổn vương liền làm ngươi, để ngươi biết kết cục đắc tội bổn vương!”
Phong Nguyên Sùng đột nhiên biến sắc, bước nhanh về phía trước, trực tiếp đẩy cửa!