Không ngờ thoạt nhìn anh là người nghiêm túc thế mà lại không biết xấu hổ như vậy!
Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên nóng lên, thân là vai chính thụ anh làm ơn rụt rè chút được không?
Ninh Bách cười cười, lời nói đầy ẩn ý: “Nếu như cậu toàn bộ đều làm được thì tôi có thể suy xét cho cậu một cơ hội theo đuổi tôi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên: Ha hả.
Ngữ khí Lâm Tử Nhiên sâu kín: “Tôi cảm thấy không cần chờ chuyện gian tình của hắn và Tưởng Huyên bị bại lộ rồi ra tay, với tính cách này của hắn, bây giờ tôi liền có thể đánh ngất hắn rồi nhốt vào phòng tối, bắt hắn quỳ xuống cầu xin tôi.”
Hệ thống: “Cậu xác định?”
Lâm Tử Nhiên: “Đúng rồi, địa chỉ quán cà phê kia ở đâu? Ngày mai cậu nhớ nhắc tôi đó.”
Hệ thống……
Lâm Tử Nhiên: “Hắn cho rằng cứ như vậy thì tôi sẽ biết khó mà lui à, tưởng bở!”
Hệ thống……
Chậc, mình sai lầm rồi, dù kỹ thuật diễn của người chơi này chẳng ra gì nhưng ít ra tinh thần chuyên nghiệp thật đáng khâm phục.
………………
Lâm Tử Nhiên bỗng dưng bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo vang, cậu mê man quay đầu lại phát hiện mới 7 giờ. Cậu có tật xấu gì mà đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ chớ?
Không đi học cũng không đi làm.
Hệ thống: “Tôi cần nhắc nhở cậu, cậu nên rời giường đi mua cà phê cho Ninh Bách, tôi đã đặt vầng sáng trên tuyến đường, cậu có thể trực tiếp mở công năng hướng dẫn.”
Lâm Tử Nhiên……
Khẽ cắn môi, Lâm Tử Nhiên như một con cá chép lộn mình nhảy dựng khỏi giường. Cậu nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, thay quần áo mới mua ngày hôm qua rồi sau đó lao xuống cầu thang với tốc độ 100m. Tiệm cà phê kia cách nhà cậu rất xa, ít nhất là một giờ lái xe.
Thời điểm Lâm Tử Nhiên tới đã là 9 giờ.
Cửa hàng này mặt tiền không tính là lớn, khách hàng không nhiều, thái độ ông chủ cũng không tốt, lạnh lùng, quả thực đáng ghét y như Ninh Bách... Lâm Tử Nhiên mở tin nhắn điện thoại, dựa theo yêu cầu của Ninh Bách mua cà phê không đường không sữa, ngựa không dừng vó lái xe chạy đến công ty Ninh Bách!
Cuối cùng lúc 9 giờ 23 phút, thành công đến dưới tòa nhà văn phòng của Ninh Bách.
Nguy hiểm quá, mém nữa tới muộn!
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Nhiên lên lầu, trước kia cậu luôn chờ ở dưới lầu, cậu đi thang máy lên tầng 18.
Có thể thuê một tầng lầu ở chỗ này làm văn phòng luật, không thể không nói Ninh Bách rất lợi hại. Lâm Tử Nhiên tò mò đánh giá bốn phía, cũng không biết văn phòng Ninh Bách là phòng nào.
Ngay khi Lâm Tử Nhiên còn đang do dự, một người trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh nhạt, gương mặt trẻ con mang theo nụ cười thân thiết đi ra.
Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, anh ta lập tức đi tới, cười nói: “Cậu đến tìm Ninh Bách?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.
Người trẻ tuổi nhiệt tình nói: “Tôi mang cậu qua đó!”
Anh ta vừa đi vừa bất động thanh sắc đánh giá Lâm Tử Nhiên, tầm mắt rơi vào ly cà phê trong tay cậu, hai mắt sáng ngời nói: “A, đây không phải là cà phê của tên gia hỏa kia sao, cậu chuyên mua giúp Ninh Bách?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.
Anh ta đột nhiên tới gần, cong mắt cười nói: “Dù sao cậu cũng mua giúp Ninh Bách, về sau thuận tiện mua giúp tôi một ly được không? Tôi khác với hắn, tôi thích ngọt, muốn đường nhiều hơn sữa.”
Lâm Tử Nhiên chưa từng gặp qua màn tự làm thân và không biết xấu hổ như này, ngay lập tức muốn từ chối..
Anh ta nói: “Nếu cậu bằng lòng mua cà phê giúp tôi, tôi liền giúp cậu theo đuổi Ninh Bách, tôi làm bạn với hắn nhiều năm, hắn yêu thích cái gì tôi rõ ràng nhất!”
Lâm Tử Nhiên thiếu nữa buột miệng thốt ra “tốt cái đầu anh” sau đó đành nghẹn họng nuốt xuống, thầm nghĩ, ai thèm hiếm lạ Ninh Bách thích cái gì, nhưng đối với thần trợ công nhiệt tình đưa tới cửa như hắn nếu cự tuyệt chẳng phải OOC sao? Vì thế lộ ra thần sắc kinh hỉ nói: “Thật vậy sao?”
“Thật sự, đúng rồi tự giới thiệu, tôi tên Tiết Trạch.” Tiết Trạch vươn tay về phía Lâm Tử Nhiên, tươi cười rạng rỡ, tò mò nhìn cậu: “Cậu tên gì?”
Lâm Tử Nhiên bắt tay với hắn: “Lộ Hiểu Đông.”
Tiết Trạch đẩy cánh cửa trước mặt ra, cười hì hì, trong mắt đầy ẩn ý nói: “Vậy về sau kêu cậu là Tiểu Lộ đi, vào đi, Ninh Bách ở trong chờ cậu đấy.”
Lâm Tử Nhiên bị hắn kêu một tiếng Tiểu Lộ làm cho oanh tạc, xưng hô này căn bản không phù hợp với phong cách đại thiếu ăn chơi trác táng có được không!
Nhưng vừa thấy sắp tới rồi, Lâm Tử Nhiên cũng không có thời gian so đo cùng NPC này, vội vàng xách cà phê đi vào.
Phòng làm việc của Ninh Bách thật sự rất rộng rãi, sát tường có một cửa sổ sát đất, hắn ngồi trước bàn làm việc. Lúc này ánh nắng ban mai chiếu vào, dừng trên sườn mặt của hắn như phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ giống như đánh đặc hiệu lóa mắt, làm khuôn mặt anh tuấn càng thêm hoàn mỹ đến mức tận cùng.
Lớn lên đẹp có ích lợi gì? Kỳ thật bản chất là quỷ đáng ghét thích bắt bẻ.
Lâm Tử Nhiên chửi thầm trong lòng, trên mặt lại lộ ra ý cười lấy lòng, thò lại gần hắc hắc cười nói: “Cà phê anh muốn, tôi mua tới rồi đây.”
Ninh Bách mi mắt cũng không nâng, nhẹ giọng nói: “Để trên bàn đi.”
Lâm Tử Nhiên nhìn trái phải, chờ rồi chờ nhưng Ninh Bách vẫn không có ý muốn phản ứng. Không phải chứ, người này cũng thật là! Tôi sáng sớm tinh mơ vất vả đi mua cà phê cho anh, vậy mà anh một câu cũng không muốn nói gì với tôi? Cảm ơn đâu?
Tính ~ ~ ~
Lâm Tử Nhiên xoay người muốn đi.
Ninh Bách bỗng mở miệng: “Chờ đã.”
Lâm Tử Nhiên chờ mong quay đầu lại.
Ninh Bách giương khóe môi, giọng nói thanh lãnh: “Giữa trưa muốn ăn món gì tôi sẽ gửi thực đơn cho cậu, nhớ rõ đúng giờ mua tới, trên đường không cần trì hoãn bởi vì để lâu mùi vị sẽ không ngon.”
Lâm Tử Nhiên…..
Trên mặt cười hì hì, trong lòng —— giờ phút này Lâm Tử Nhiên đã hoàn mỹ thuyết minh điểm này.
Tuy là nói thế, cậu sẽ không dễ bị suy sụp đánh bại đâu! Tên gia hỏa đáng giận này cho rằng như vậy cậu sẽ không làm, chiêu lấy lùi làm tiến này rất hay, nhưng anh thật sự quá xem thường tôi rồi. Tôi nhất định nỗ lực theo đuổi anh cho đến khi anh và Tưởng Huyên ở bên nhau mới thôi!
Không có khó khăn nào có thể đánh bại được tôi!
Sau đó Lâm Tử Nhiên bắt đầu cuộc sống suốt ngày bị sai sử khổ bức.
Mỗi ngày thức dậy lúc 7 giờ sáng đi mua cà phê, 12 giờ trưa đi mua cơm, 6 giờ tối mua bữa tối, còn phải giúp hắn bảo dưỡng xe, đưa quần áo đến tiệm giặt ủi, ngẫu nhiên ra ngoài làm chân chạy vặt cho hắn…
Điều đáng sợ nhất là, Ninh Bách không hề nghỉ vào ngày cuối tuần!
Điều này dẫn tới Lâm Tử Nhiên cũng không thể nghỉ ngơi.
Cứ như vậy nửa tháng, cậu gần như kiệt sức, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tại sao, hình phạm còn có thời gian nghỉ ngơi, anh đây là đang tra tấn người chơi đấy? Hơn nữa rõ ràng là kỳ nghỉ hè vui sướng, tại sao cậu còn vất vả hơn tụi cấp 3 thế này.
Vì cái gì?
Lâm Tử Nhiên đang giúp Ninh Bách mua bữa tối, thiếu chút nữa ở trên đường chảy xuống hàng nước mắt chua xót.
Nói hay lắm, cái gì mà ‘hình thức easy nhẹ nhàng đơn giản, vui sướng’ đâu?
Thế giới trước bị bắt tu luyện còn không thảm như vậy.
Ngày tháng này khi nào mới chấm dứt?
Lâm Tử Nhiên thổn thức: “Khi vừa đến thế giới này, tôi cho rằng theo đuổi một người là một chuyện rất đơn giản.”
Hệ thống: “Cậu sinh ra loại ý tưởng này là bởi vì cậu chưa từng theo đuổi người khác.”
Lâm Tử Nhiên: “…Cậu hiểu mấy thứ này à.”
Hệ thống: “Tôi là trí tuệ nhân tạo.”
Lâm Tử Nhiên: “Tóm lại, rốt cuộc tôi cũng biết tại sao Ninh Bách rõ ràng có một bộ túi da tốt như vậy, nhưng trong kịch bản ngoại trừ Tưởng Huyên vung tiền như rác thì cũng chỉ có tên ngốc bức như Lộ Hiểu Đông theo đuổi hắn thôi.”
Hệ thống: “Hửm?”
Lâm Tử Nhiên: “Bởi vì loại chuyện Ninh Bách bức người như này, trừ phi đầu óc có bệnh, người bình thường ai mẹ nó chịu được? Tôi có thể kiên trì nửa tháng chính là nghị lực phi phàm rồi đó!”
Hệ thống: “... Hình như có chút đạo lý.”
Lâm Tử Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy!
Tưởng tượng như vậy thế giới này đúng là rất phù hợp logic. Không phải Tưởng Huyên là tổng tài luôn hung ác tàn nhẫn với người khác chỉ trở nên không có não, dịu dàng đầy nhu tình với vai chính thụ hay sao? Lộ Hiểu Đông còn không phải tên nhị thế tổ ngốc bức không tự hiểu lấy mình, ăn chơi trác táng à?
Hai người theo đuổi đều là dạng này, điều đó cho thấy bản thân hắn rất có vấn đề!
Bây giờ chỉ hy vọng Ninh Bách sớm ngày gặp Tưởng Huyên, cùng nhau làm việc, như vậy sẽ không có thời gian tìm chính mình lăn lộn!
Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên vô cùng may mắn vì mình chỉ là nam phụ diễn nửa phần cốt truyện, nếu để cậu ở cùng Ninh Bách suốt mấy tháng cậu nhất định sẽ điên mất. Hiện tại nghĩ đến vai chính công muốn dây dưa cả đời cùng Ninh Bách thật sự quá không dễ dàng. Vì tương lai Tưởng Huyên vốc một phen nước mắt đồng tình.
Gần đây Lâm Tử Nhiên một ngày ba bữa đưa cơm cho Ninh Bách, không ít người trong văn phòng luật đều quen thuộc với cậu. Đặc biệt là Tiết Trạch hỗn cùng Lâm Tử Nhiên quen thuộc, ngẫu nhiên cũng thuận tiện sai sử cậu một chút, thù lao là nói một số yêu thích của Ninh Bách.
Chỉ là Lâm Tử Nhiên chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe.
Cậu cũng không phải thật sự thích Ninh Bách, rất nhanh liền sẽ công thành lui thân, loại sự tình xoát hảo cảm tri kỷ như này vẫn nên giao cho lão công tương lai của Ninh Bách đi.
Cậu mới không muốn giọng khách át giọng chủ đâu.
Lâm Tử Nhiên mang theo bữa tối vào thang máy, ấn phím thang máy lên tầng 18.
Lâm Tử Nhiên: “Cảm giác như chính mình mỗi ngày đều đang đi tới mười tám tầng địa ngục vậy.”
Hệ thống……
Lâm Tử Nhiên bình ổn cảm xúc, bởi vì có chút thất thần cậu mới vào thang máy đã bị Tiết Trạch ôm cổ. Tiết Trạch cười hì hì nói: “Để tôi nhìn xem hôm nay cậu mua đồ ăn ngon gì cho hắn đây… Oa, không tồi nha! Cậu cũng thật có tâm, thật sự mua cái này cho hắn, cái này chờ xếp hàng lâu lắm đó..”
Tim Lâm Tử Nhiên càng thêm đau, này không phải cậu có tâm, mà là Ninh Bách chọn a!
Tiết Trạch rũ mắt nhìn nam hài trong ngực, đừng nói tẩy lớp hóa trang thoạt nhìn không tồi, sạch sẽ trong trẻo sảng khoái, đến nỗi phẩm vị mặc quần áo… Vừa nhìn liền biết dựa theo Ninh Bách yêu thích, lấy hiểu biết của hắn về Ninh Bách, nói không chừng là thật sự động tâm.
Chỉ là đứa nhỏ này thoạt nhìn ngây ngốc, sợ là cuối cùng vừa thất thân lại thất tâm. Chẳng qua những lời này Tiết Trạch sẽ không nói.
Hắn buông tay ra, nhướng mày cười cười: “Cậu đi đi.”
Lâm Tử Nhiên gần đây không chịu nổi gia hỏa nhiệt tình này. Cũng không biết Ninh Bách tính cách lạnh như băng, hay bắt bẻ làm sao có bạn bè nhiệt tình thái quá như này, quả thực như hai thái cực.
Lâm Tử Nhiên đi vào văn phòng của Ninh Bách, đặt bữa tối xuống, Ninh Bách đang xem văn kiện vẫn chưa ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong khoảng thời gian này Lâm Tử Nhiên thường xuyên tới đây, nhưng mấy lời Ninh Bách nói với cậu có thể đếm trên đầu ngón tay. Thông thường cậu đặt đồ xuống liền rời đi... Chính là cẩn thận nhớ kỹ lại, chuyện này không thích hợp!
Là bởi vì Ninh Bách không để ý đến mình? Hay vì mình cứ như vậy liền đi? Vậy kia chẳng phải thật sự trở thành tiểu ca chân chạy miễn phí rồi sao?
Không được không được.
Như vậy tổn hại đến phong phạm đại thiếu ăn chơi trác táng của cậu. Cậu chính là tên vô lại ăn chơi trác táng không biết xấu hổ theo đuổi Ninh Bách, chứ không phải thật sự tới làm công miễn phí cho hắn. Hôm nay quyết không thể dễ dàng rời đi!
Tròng mắt Lâm Tử Nhiên vừa chuyển, đi tới bàn làm việc của Ninh Bách.
Thời điểm làm việc nam nhân rất nghiêm túc, lông mi hắn rất dài, sống mũi cao thẳng, sắc môi nhạt... Ngay cả ngón tay cầm bút đều hoàn mỹ không tỳ vết. Giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn, bất cứ lúc nào hay ở đâu, đều tạo cho người khác cảm giác nghiêm cẩn không hề qua loa đến từng sợi tóc..
Thực lòng mà nói, Lâm Tử Nhiên khá bối rối khi tiếp xúc với loại người này, nhưng tưởng tượng đối phương bất quá chỉ là một NPC, sợ cái lông á.
Cậu chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, đột nhiên đến gần Ninh Bách, hơi thở phả trên đỉnh đầu hắn, cười hắc hắc nói: “Thân ái, mau ăn cơm đi! Ăn trước có sao đâu? Vất vả vậy làm gì? Muốn để tôi nhìn anh không dùng bữa cũng được, Lộ thiếu tôi nuôi anh…”
Ninh Bách cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách nhạt màu nhìn cậu, hơi mỉm cười: “Cậu xác định nuôi nổi tôi?”
Lời này đúng là nhục nhã Lộ thiếu ta!
Lâm Tử Nhiên trừng mắt: “Anh xem thường tôi?”
Bút máy trong tay Ninh Bách nhẹ chuyển động, hắn tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, nói: “Chờ khi nào cậu kiếm được tiền thì hãy tới gặp tôi nói những lời này.”
Lâm Tử Nhiên…..
Ninh Bách ý vị thâm trường, nói từng chữ một: “Nếu vậy chẳng phải cha cậu nuôi tôi rồi sao, như vậy cậu cũng nguyện ý?”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, cậu chưa từng gặp qua vai chính thụ không biết xấu hổ như vậy! Quá tao, ai mà chịu nổi!
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên nghẹn đến đỏ bừng, vô pháp phản bác. Bởi vì Ninh Bách nói thực mẹ nó có đạo lý, lấy tiền tiêu vặt nuôi đàn ông xác thật có chút..
Ninh Bách nói xong tiếp tục cúi đầu làm việc, không hề để ý tới Lâm Tử Nhiên.
Nam nhân từ trước đến nay luôn lãnh đạm, ngẫu nhiên mở miệng thì cũng chặt chém cậu hai câu. Hầu hết thời gian tựa hồ lười cùng cậu nói chuyện, nếu không phải vì yêu cầu nhiệm vụ, chính cậu đúng là không thể chịu đựng nổi!
Lâm Tử Nhiên không thể không thừa nhận chiến lược của Ninh Bách quả thực rất thành công. Hắn không trực tiếp cự tuyệt tên vô lại như cậu, bởi vì như vậy có khả năng không hiệu quả lại mệt tâm, cho nên liền áp dụng loại sách lược vu hồi này. Giả vờ cho cậu cơ hội theo đuổi rồi không ngừng sai cậu làm việc, bên cạnh đó không đáp lại bất kỳ cái gì, để cậu tiến vào bẫy rập của hắn, cuối cùng chịu không nổi mà rời đi. Hắn không có chút tổn thất nào, chẳng qua nhiều thêm một người sai sử thôi..
Cao thủ, đúng là cao thủ.
Nếu chính mình không nhịn được xám xịt rời đi, vậy thì đúng ý Ninh Bách quá rồi. Thân là pháo hôi ác độc có nhiệm vụ làm vai chính ghê tởm, hôm nay cậu sẽ không đi!
Ninh Bách không để ý đến cậu, Lâm Tử Nhiên dứt khoát đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, mở điện thoại bắt đầu chơi.
Không phải anh muốn làm khó tôi sao? Chúng ta liền xem ai không chịu nổi trước!
Cậu chơi game một lúc sau đó đứng lên đi dạo, còn thường tạo ra một ít tiếng ồn như tiếng giày giẫm lộp cộp trên sàn, không lâu lại hớn hở chạy đến hỏi han ân cần, hỏi Ninh Bách muốn uống nước không, uống trà không, uống cà phê không... Ha hả, xem tôi làm phiền anh như thế nào!
Ninh Bách thật ra rất yên tĩnh, mặc cho Lâm Tử Nhiên ồn ào như thế nào hắn đều mặt không đổi sắc làm việc, chớp mắt đã đến khuya.
Anh lợi hại ~
Lâm Tử Nhiên chốc lát ngồi trên sô pha, chốc lát nằm trên sô pha, chốc lát ngồi thẳng, chốc lát ngồi dựa ghế, cuối cùng mơ màng liền ngủ.
Buổi tối 11 giờ.
Ninh Bách giơ cổ tay lên nhìn thời gian.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh sô pha. Nam hài không có hình tượng chân tay duỗi thẳng nằm đó, nghiêng đầu, nước miếng chảy ròng ròng, điện thoại không biết rơi xuống đất từ khi nào.
Mặc dù hắn chưa từng đáp lại bất cứ điều gì, nhưng kỳ thực trong khoảng thời gian này, nhất cử nhất động của Lâm Tử Nhiên hắn đều nghe vào tai.
Sột soạt sột soạt, như động vật nhỏ ngây thơ vào nhầm sào huyệt của người khác, không hề có cảm giác đâm loạn khắp nơi, cũng không biết rằng chính mình đang ở trong nguy hiểm.
Em có biết hay không, giống như em bây giờ tự đưa đến tay tôi, tôi có thể đối với em làm bất luận chuyện gì.
Mà em cản bản không thể phản kháng.
Ninh Bách nâng tay nhẹ vén tóc trên trán thiếu niên, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, điềm tĩnh.
Ngay sau đó tầm mắt hạ xuống, dừng trên cần cổ mảnh khảnh của nam hài. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông trắng đen, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ sọc xám, bên dưới là quần tây màu vàng nghệ lộ ra mắt cá chân mảnh mai, làn da trắng tỏa sáng… Thế mà thực ngoan mặc quần áo hắn chọn, Ninh Bách khẽ cười.
Tuy rằng miệng ăn nói ba hoa, không lựa lời, nhưng mọi yêu cầu chính mình đưa ra cậu đều hoàn thành không chút trả giá. Thoạt nhìn là một tiểu du thủ du thực, nhưng đôi khi lại ngoan ngoãn đến kinh ngạc, khiến người ta cảm giác được một loại mâu thuẫn kỳ lạ.
Đầu ngón tay Ninh Bách lướt qua cằm nam hài, phất qua cần cổ thon dài, ánh mắt đen tối không rõ.
Về lý thuyết, chính mình không nên để cậu ở lại nơi này, bởi vì hắn là kiểu người thích yên tĩnh, đặc biệt không thích ở thời điểm đang làm việc có người quấy rầy. Nhưng làm người kỳ quái chính là, có một nam hài xoay quanh bên người như vậy, thế mà hắn lại không sinh ra cảm xúc phiền chán quá độ.
Vì thế hắn chịu đựng cậu.
Ước chừng cho đến giờ phút này, cậu nhóc này vẫn còn rất thú vị, có thể mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ.
Mỗi một biến hóa nho nhỏ của cậu đều giống như tự tay chính mình khai quật bảo tàng, thông qua tay hắn, dần dần biến thành bộ dáng mà hắn thích.
Hầu kết Ninh Bách lăn qua lộn lại, hắn nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, cuối cùng lấy lại vẻ đạm nhiên. Bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
Hắn rút ra một tờ khăn giấy, lau nước miếng trên khóe miệng nam hài rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục công việc.
Lúc Lâm Tử Nhiên tỉnh dậy đã là 12 giờ đêm. Trời ạ, mình ngủ lâu như vậy sao? Ngẩng đầu nhìn lên, thế mà Ninh Bách vẫn đang làm việc!
Ok, anh thắng.
Hôm nay tạm thời ngừng chiến, Lộ thiếu ta phải về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Tử Nhiên ngáp một cái, trước khi đi miệng còn ba hoa nói: “Tôi về trước đây, thân ái đừng quá vất vả, ngày mai tôi lại đến gặp anh ~ ”
Dứt lời, làm mặt quỷ mi gió với hắn một cái.
Ninh Bách nhàn nhạt nhìn cậu nói: “Không quen thì không cần làm vậy.”
Trong lòng Lâm Tử Nhiên nhảy dựng, mỉm cười: “Cái gì không quen? Hôn môi sao? Khi nào chúng ta thử xem, để anh nhìn xem tôi có quen hay không, kỹ thuật của Lộ thiếu tôi tốt lắm đấy nhé!”
Ninh Bách nhìn cậu thật sâu, đột nhiên nở nụ cười: “Được a.”
Lâm Tử Nhiên đối diện tầm mắt của hắn, đột nhiên có cảm giác dường như bị thợ săn nào đó theo dõi, chỉ thấy lòng bàn chân bốc lên một trận hàn khí, quay đầu chạy trối chết!
Bước ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lộ ra vẻ sầu lo.
Lời vừa rồi quá vẹn toàn.
Kỳ thực kỹ thuật của cậu không tốt lắm.
Loại người cùng gia hỏa làm pháo hữu như Ninh Bách, kỹ thuật chắc chắn không tồi, nếu thử thật nói không chừng chính mình liền lòi, bị phát hiện là miệng cọp gan thỏ.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, mình lo lắng quá rồi. Câu nói kia của Ninh Bách rõ ràng lừa mình mà thôi, sao mình có thể có cơ hội ‘thử xem’ cùng vai chính thụ chứ?
Để Tưởng Huyên đi thử!
………………
Ngày hôm sau, Lâm Tử Nhiên hai mắt vô hồn nằm ở trên giường, đồng hồ báo thức bên cạnh bám riết không tha không ngừng vang lên. Cậu đột nhiên sinh ra xúc động muốn xin nghỉ, không bằng bịa lý do chính mình sinh bệnh?
Nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng lịch liệt, cuối cùng Lâm Tử Nhiên vẫn đứng dậy. Rốt cuộc ngày hôm qua còn sinh long hoạt hổ, hôm nay liền bị bệnh, quá kỳ cục rồi.
Quá giả.
Lại như thường thường làm chân chạy, cho đến buổi tối nhận được cuộc gọi của Phù Văn Diệu.
Một lúc sau Lâm Tử Nhiên mới nhớ ra, này không phải tên tóc vàng ngồi bên cạnh lúc chính mình mới vào thế giới này sao? Là một trong những hồ bằng cẩu hữu của Lộ Hiểu Đông, đều là chó săn của Tưởng Huyên.
Gần đây cậu mỗi ngày đều bị lăn lộn chết đi sống lại, không có thời gian tụ tập cùng đám người này ngoạn nhạc, cũng không có tâm tư và thời gian đi tìm Tưởng Huyên. Dù sao liếm cẩu một người đã đủ mệt, còn phải liếm cẩu hai người nữa, tưởng cậu dễ dàng chắc?
Lâm Tử Nhiên bắt máy: “Có chuyện gì không?”
Phù Văn Diệu cười hắc hắc nói: “Không có gì, chỉ là gần đây không thấy cậu xuất hiện, có thời gian không? Đêm nay tới tụ tập đi.”
Lâm Tử Nhiên lo lắng khả năng Ninh Bách có việc tìm cậu, lại nói cậu cũng không thích cái loại trường hợp chướng khí mù mịt như này, liền từ chối nói: “Không được.”
Phù Văn Diệu nghi hoặc nói: “Vì sao? Trước kia không phải cậu thích nhất là tới chơi cùng chúng ta sao? Đúng rồi, tối nay Huyên ca cũng tới, cậu xác định không tới?”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi có việc...”
Phù Văn Diệu nói: “Có việc thì dời lại, tôi còn không biết cậu sao, cậu có thể có chuyện gì được?! Hơn nữa, còn có chuyện gì quan trọng hơn Huyên ca? Cứ như vậy đi, buổi tối nhất định phải tới, không tới chính là không xem tôi là bạn!”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi…”
Điện thoại truyền đến âm thanh đô đô đô, Phù Văn Diệu đã cúp máy.
Lâm Tử Nhiên……
Cậu do dự một hồi, chính mình mỗi ngày buồn bực truy Ninh Bách, thật đúng là đã xem nhẹ Tưởng Huyên và đám tiểu đồng bọn của Lộ Hiểu Đông. Trước đây không ai hỏi cũng thôi, hiện tại lời Phù Văn Diệu đã đến nước này, cậu cứ khăng khăng không đi sẽ bị OOC. Theo lý thuyết lúc này Lộ Hiểu Đông vẫn là chân chó của Tưởng Huyên, hai người cũng chưa nháo lớn, chính cậu hẳn nên đi.
Nếu không Tưởng Huyên ở bên kia sẽ hoài nghi.
Haiz, vẫn không thể tránh khỏi.
Đây là một kiểu phá hoại nhân sinh gì a? Không phải tự làm tiểu ca chạy vặt cho vai chính thụ thì chính là tự làm chó săn cho vai chính công?
Liếm cẩu hai nơi, có ‘vui sướng’ không?
………………
Trong hội sở KTV, Phù Văn Diệu nịnh nọt nói với Tưởng Huyên: “Em đã gọi điện thoại cho Lộ Hiểu Đông rồi, lát nữa hắn sẽ tới.”
Tưởng Huyên gật gật đầu, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, rũ mắt hút một ngụm, môi mỏng khẽ mở, phun ra một đoàn khói trắng. Trong ánh sáng tối tăm, tầm mắt hắn đen tối không rõ.
Lần cuối gặp Lộ Hiểu Đông vẫn là đêm đó ở đồn công an.
Một vấn đề nhỏ lẽ ra có thể được giải quyết bằng một cuộc điện thoại, bởi vì một tiếng nghẹn ngào ‘cảm ơn anh’ của nam hài, thế mà hắn vứt nửa trận bài để tự mình đi một chuyến.
Lộ Hiểu Đông đi theo hắn đã mấy năm, mỗi ngày Huyên ca dài Huyên ca ngắn, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, coi hắn như thần tượng mà cậu ngưỡng mộ nhất. Hắn đã quen Lộ Hiểu Đông nịnh nọt lấy lòng, này chẳng qua là người nào mà thôi, chẳng sợ nam hài luôn tìm mọi cách để xoát cảm giác tồn tại của bản thân nhưng cậu không biết một điều rằng, tầm quan trọng và sự tồn tại không phải dựa vào mất mặt xấu hổ mà thu hoạch được.
Tưởng Huyên cũng không cho rằng mình để ý đến người này.
Chính là có một ngày khi người này đột nhiên không tới, giống như đã từ bỏ chuyện mà cậu kiên trì thật lâu, không vây quanh lấy hắn, không hề lo lắng lấy lòng hắn, thậm chí không xuất hiện ở trước mặt hắn nữa. Tưởng Huyên lại chợt nhớ tới cậu.
Nghĩ đến đêm đó cậu vô cùng đáng thương ngồi trong đồn công an, nhìn hắn lộ ra thần sắc vui sướng và cảm kích, như thể hắn là chỗ dựa lớn nhất mà cậu dựa vào.
Nhớ đến đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cậu, bộ dáng nghiêng người nói cảm ơn Huyên ca..
Trong mắt Tưởng Huyên sáng tối đan xen, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm xúc nóng nảy, một tiểu tử thúi râu ria mà thôi.
Không tới thì không tới, chỉ là chính mình hôm nay tại sao phải kêu người gọi cậu đến đây?
Vì cái gì?
Mày Tưởng Huyên nhăn lại.
Cửa ghế lô bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một nam hài trẻ tuổi sạch sẽ xuất hiện ở cửa. Cậu có mái tóc đen ngắn mềm mại, khuôn mặt thanh tú thẹn thùng, mặc một chiếc áo phông đơn giản, dưới thân là quần jean màu xanh, chân mang giày thể thao màu xám, tựa hồ bởi vì bước đi có chút dồn dập nên hơi thở gấp gáp. Ánh sáng đằng sau sáng hơn trong phòng, bởi vì nguyên nhân ngược sáng mà hình dáng khuôn mặt cậu trở nên nhu hòa mông lung, nhưng dưới ánh đèn neon của căn phòng mà đồng tử đen nhánh của cậu càng thêm sáng ngời lóa mắt.
Mọi người đều ngẩn người, ai đây?
Thoạt nhìn là sinh viên, làm sao lại tới nơi này? Ai kêu tới? Bộ dạng sạch sẽ như này tới bán sao?
Cho đến khi nam hài nhếch miệng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cất lên giọng nói thanh thúy quen thuộc: “Huyên ca, em đến rồi.”
Mọi người: “……”
Tưởng Huyên: “…….”