Sau khi họp xong sẽ triển khai theo sự sắp xếp, cũng có thể trước đó anh đã nghe một số tin đồn rằng mình sẽ được thăng chức CF giám sát tiếp viên trưởng sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, quả thật có chuyện như vậy, lệnh điều động cũng đã xuống. Nhưng vì sự việc này, việc sắp xếp công việc của anh vẫn được thực hiện theo kết quả cuộc họp."
Lúc đi xuống cầu thang, những lời của quản lý Tôn cứ quẩn quanh trong tâm trí Kiều Vũ Tụng.
Anh không phân biệt được, lần tao ngộ này cho dù là anh bị hãm hại, là bị ai hãm hại? Đằng Lập Quân? Hay là người tố giác kia?
Thật là buồn cười, trước ngày Lễ Quốc khánh, anh rất phấn khích khi được thăng chức CF, còn thề sẽ bay cho đến khi về hưu, vậy mà chỉ vài ngày sau, anh bị ngừng bay.
Nhất thời, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mệt mỏi với bộ đồng phục đang mặc.
Anh thay đồng phục trong phòng vệ sinh, đeo khẩu trang và lấy điện thoại di động ra để đặt xe trực tuyến.
Thật bất ngờ, hệ thống vẫn chưa tìm thấy tài xế nhận đơn hàng, thì Từ Ngạo Quân đã gọi điện thoại đến.
Kể từ khi tốt nghiệp trường dạy nghề, Kiều Vũ Tụng tự đi làm kiếm tiền, quanh năm suốt tháng không có mấy lần liên hệ người trong nhà, cùng lắm thời điểm gần Tết Nguyên Đán có bàn luận trở về nhà hay không. Lúc đầu Từ Ngạo Quân cũng sẽ nói vài lần, nhưng sau một thời gian thì không nói nữa. Khi ra ngoài du lịch và muốn đi máy bay, bà luôn hỏi anh có vé nào giảm giá hay miễn phí không.
"Alo, mẹ à?" Kiều Vũ Tụng dự cảm không tốt khi bà tự nhiên gọi điện, lời nói hết mức tận lực bình tĩnh.
"Kiều Vũ Tụng, tại sao con lại làm chuyện mất mặt ở trên mạng như vậy?" Từ Ngạo Quân mở miệng nói.
Kiều Vũ Tụng cau mày, vẫn chưa trả lời, cũng không có cơ hội trả lời, Từ Ngạo Quân tự nhiên oán giận nhắc tới.
"Con tưởng con trở thành nam tiếp viên hàng không, ăn mặc thời trang hay đi mấy quốc gia thì ngon rồi hả, yêu đương với đàn ông, còn xem thường mẹ và ba con là người già cổ lỗ sĩ, không tiếp thu được cách sống người trẻ tuổi, là không văn minh.
Mẹ vốn dĩ không quan tâm đến con nữa. Con thì ghê gớm rồi. Con có thể tự nuôi sống bản thân và vui vẻ bên ngoài. Liên quan gì đến chúng tôi? Nhưng giờ con đang làm cái quái gì vậy? Minh tinh đó nam nữ đều yêu, con bị chụp ảnh ngủ với anh ta, não của con bị kẹp vào cửa sao? Con nghĩ con là đồng tính, còn chưa đủ nổi tiếng ở quê nhà sao? "
Từ Ngạo Quân hét lên ở đầu dây bên kia " Tại sao không để cho tôi nói? Nó nháo thành như vậy, còn không phải do ông dung túng? Khi còn nhỏ, nó đã đọc loại truyện tranh vớ vẩn đó. Tôi dạy dỗ nó, nhưng ông thì bao che. Hãy xem bây giờ nó đã trở nên như thế nào? nhìn cái gì? học cái gì? còn thật sự coi mình là vai nam chính trong truyện tranh?"
Kiều Vũ Tụng biết bà đang nói chuyện với Kiều Chấn Hải, chính mình phiền muộn, càng bất bình Kiều Chấn Hải hơn. Anh sốt ruột lắng nghe Từ Ngạo Quân oán trách Kiều Chấn Hải, lại tiếp tục mắng mỏ anh.
"Kiều Vũ Tụng, con quanh năm suốt tháng ở bên ngoài không về nhà, sống như thế nào, mẹ mặc kệ con, thế nhưng có thể chừa một con đường sống cho ba mẹ hay không? Ba con gần 60 tuổi rồi. Còn bị một đứa học sinh nhỏ tuổi như lưu manh chạy vào cửa hàng, cười nhạo con trai mình ngủ với đàn ông. Con còn cho ba mẹ con sống nữa hay không?
Con nghĩ rằng mọi người ở đây đều là người già không xem điện thoại di động hay lướt Internet, nên không biết à? Người nào mà không có con cháu? Dì Trương bán mì xào ở số 32, con gái học không giỏi, suốt ngày chỉ nghĩ theo đuổi ngôi sao! Vừa nãy dẫn mấy đứa con gái đến cửa hàng, hung hăng muốn đập phá, nói thần tượng của bọn nó không phải gay, con mới là muốn cọ nhiệt minh tinh kia.
Kiều Vũ Tụng, mẹ hỏi con, chuyện này liên quan gì đến mẹ? Chuyện này liên quan gì đến ba con? Tại sao chúng ta ở nhà phải đối mặt giải quyết chuyện này? ĐM nó, nó lấy cái điện thoại di động đang quay trong cửa hàng của chúng ta, kiểu phát sóng trực tuyến trực tiếp ấy! Trẻ con ngày nay vô pháp vô thiên! "
Trước sự khiển trách của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng vốn dĩ có ý định phản bác, nhưng chờ bà nói xong, Kiều Vũ Tụng đã bị mờ mịt.
Dù sao thì Từ Ngạo Quân cũng đã lớn tuổi, lại nói quá nhanh, chung quy phải nghỉ ngơi một chút.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của bà, Kiều Vũ Tụng cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào hỏi "Cái gì tiểu lưu manh? Cái gì phát sóng trực tiếp? con không ngủ với Đằng Lập Quân, ai đó cố tình chụp ảnh để hại con. Con đã giải trình với công ty, và công ty con cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng con chưa liên hệ được với Đằng Lập Quân nên chưa đưa ra phản hồi chính thức. Ba mẹ ở nhà đóng cửa cửa hàng và nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, hãy gọi cảnh sát. Đây là một sự phiền toái, cảnh sát sẽ xử lý! "
"Xử lý cái đầu con!" Từ Ngạo Quân rống to, "Chỉ cười nhạo con, không có đánh người hay đụng người, xử lý cái gì? Mấy đứa nhỏ phát sóng trực tiếp, cùng lắm là đã học trung học, còn 2 đứa khác vẫn đang học tiểu học! Mặc chiếc quần bò rách có đinh tán trên tai và khuôn mặt trang điểm sặc sỡ. Khi mẹ đuổi đi còn nói đây là địa điểm nhận phòng! Mấy đứa còn chưa đi, mẹ liền đóng cửa lại, tụi nó thì hay rồi, còn chụp ảnh chung trước cửa nhà ta! Cười vui vẻ, như là đi du lịch vậy! Bọn nó làm phiền thì tốt rồi, nếu không làm phiền thì ba mẹ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với con! "
Khi bà vừa nói xong, Kiều Vũ Tụng nghe thấy một tiếng nổ 'bùm', giống như tiếng thủy tinh vỡ.
Anh chỉ nghe thấy Từ Ngạo Quân mắng: "Ai? Đứa mất dạy nào? có cha sinh không có mẹ dạy?!"
"Mẹ? Mẹ!" Kiều Vũ Tụng gọi vào điện thoại, nhưng đáp lại anh, ngoài giọng chửi rủa của Từ Ngạo Quân, cuối cùng chỉ có âm báo bận.
Kiều Vũ Tụng không bao giờ nghĩ rằng sự việc ảnh hưởng lớn đến gia đình như vậy, anh vội vàng chạy ra ngoài và gọi điện liên tục cho Từ Ngạo Quân nhưng không có ai trả lời, khi anh gọi cho Kiều Chấn Hải cũng không có ai trả lời.
Chết tiệt, làm sao anh có thể quên rằng ở một thị trấn nhỏ với tin tức tương đối kín như vậy, một mẩu tin độc nhất vô nhị có thể làm bùng nổ cả một con phố. Nghe tin gia đình bị quấy rối, Kiều Vũ Tụng cảm thấy bị ngừng bay cũng không có là gì cả.
Từ Ngạo Quân và những người khác phải làm gì đây? Ba mẹ anh làm sao chịu đựng được con trai là đồng tính sau nhiều năm như vậy? Đột nhiên bị tin tức đẩy cho danh tiếng lên đầu ngọn sóng, ngay cả khi họ sẵn sàng tin rằng đó không phải là sự thật?
Kiều Vũ Tụng đứng ở cửa công ty hoang mang lo sợ, thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ ai ở Nhạc Đường để cầu giúp đỡ.
Anh chán ghét cái thị trấn nhỏ bé đó đến nỗi khi anh rời đi, anh ước gì mình không có tí xíu quan hệ với nó nữa, để rồi khi bố mẹ gặp khó khăn, anh thậm chí còn không có lấy một người bạn ở địa phương để hỏi thăm.
Kiều Vũ Tụng lo lắng đến mức gần như muốn khóc, nhưng lại bị tiếng còi xe đột nhiên giật mình, anh nghe thấy tiếng động, quay lại sững sờ - Tống Vũ Tiều lái xe qua đây lúc nào không rõ.
Tống Vũ Tiều mở cửa kính xe, nhìn thấy vẻ mặt anh vặn vẹo vì nhẫn nhịn, nhíu mày nói: "Lên xe về nhà đi anh."
Kiều Vũ Tụng vội vàng thu dọn vali và túi qua đêm, chạy đến bên cạnh xe, xếp mọi thứ vào hàng ghế sau rồi ngồi vào ghế phụ.
"Thắt dây an toàn." Tống Vũ Tiều bật xi nhan, liếc anh một cái khi đánh tay lái.
"Bị cấp trên dạy dỗ hả?" Tống Vũ Tiều chăm chú vào anh, hỏi.
Kiều Vũ Tụng nghe cậu nói nhẹ như mây gió, thấy nản lòng không có lý do gì. Anh lau mặt, nhớ lại những gì Tống Vũ Tiều đã nói qua điện thoại trước đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Anh không ngủ với anh ta. Anh gặp anh ta ở hành lang tối hôm qua, thực sự đã muộn. Lúc đó anh ta nói tìm nhầm phòng. Vì lúc trước trên máy bay đã gặp anh ta, nên có nói vài câu, không hiểu sao lại bị chụp thành như vậy, bị viết thành như vậy nữa.
Anh đã giải trình với quản lý, cô ấy cũng đã nhận được đoạn video ghi lại ngoài hành lang khách sạn. Tối hôm qua, Đằng Lập Quân căn bản đã không vào phòng anh. Sau khi anh vào phòng và đóng cửa, anh ta quay người rời đi. Sau đó, một người đàn ông khác cầm một cái máy ảnh bước ra từ một căn phòng khác, anh ta đi ngang có liếc nhìn người đàn ông đó. "
Từ lúc nhìn thấy tin tức, Tống Vũ Tiều đã cảm thấy hơi kỳ quái, an ninh của các khách sạn cao cấp rất nghiêm ngặt, nếu không đặt phòng khách sạn và ở lại đó canh chừng thì làm sao mà chụp ảnh được? Hơn nữa góc độ bức ảnh cũng có vấn đề?
Tống Vũ Tiều nghĩ: Nếu hắn ta là paparazi theo dõi chụp ảnh, ít nhất khoảnh khắc khi Đằng Lập Quân hoàn toàn vào phòng Kiều Vũ Tụng và cánh cửa đóng lại sẽ thuyết phục nhất. Như vậy mới không có cơ hội nghi ngờ. Tống Vũ Tiều khó có thể tưởng tượng được một tay săn ảnh đã chuẩn bị kỹ càng lại sơ suất như vậy, bây giờ nghe Kiều Vũ Tụng nói, càng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, Tống Vũ Tiều không nghĩ rằng Đằng Lập Quân và người đàn ông có liên quan đến nhau, cậu ngạc nhiên: "Ý anh là, chuyện này do Đằng Lập Quân sắp xếp?"
Bây giờ Kiều Vũ Tụng không liên lạc được với Đằng Lập Quân, những gì anh nói quá tùy tiện, anh cũng không đoán ra được. sử dụng tag "đồng tính luyến ái" để thổi phồng, thực sự không thông minh.
"Anh không biết." Kiều Vũ Tụng lắc đầu, buồn bực và bối rối, "Nếu đúng là vậy, anh ta muốn cái gì? Mấy năm qua văn hóa hủ xác thực khá phổ biến. Thỉnh thoảng, một vài ngôi sao trở nên nổi tiếng nhờ diễn xuất trong các bộ phim đam mỹ cải biên, nhưng không ai thừa nhận mình là gay. Hơn nữa, anh ta không thiếu fan, còn có rất nhiều fan bạn gái. Loại tin tức này sẽ không làm mất đi một lượng lớn người hâm mộ sao? "
Tống Vũ Tiều không biết nhiều về loại hình văn hóa đại chúng này, không thể hiểu ý nghĩa của một số thuật ngữ. Sau khi nghe Kiều Vũ Tụng nói năng hùng hồn, cậu cho đạo lí là như vậy đi.
"Đam mỹ cải biên là cái gì?" Tống Vũ Tiều tò mò hỏi.
Kiều Vũ Tụng gặp phải chuyện như vậy phiền lòng không thôi, thật vất vả gặp được một người không chỉ trích anh, để trút nỗi oan ức của mình, không nghĩ tới Tống Vũ Tiều lại hỏi một câu như vậy, anh ngẩn người, không thể nhịn được cười.
"Đó là một tác phẩm điện ảnh hoặc truyền hình dựa trên tác phẩm đam mỹ hoặc truyện tranh đam mỹ. Em biết đấy, chủ đề đam mỹ chắc chắn không được phép phát sóng, vì vậy chỉ có thể đóng vai anh em và những người bạn tốt. Nhưng nói trắng ra, vẫn là bán hủ." Kiều Vũ Tụng giơ hai tay lên. Anh tức giận lẩm bẩm, " Đằng Lập Quân kia lúc đầu cũng là một diễn viên nổi tiếng trong một bộ phim Đam mỹ cải biên."
Tống Vũ Tiều gật đầu hiểu rõ: "Anh ta rất hot sao? Nếu không phải hôm nay tin tức này bùng phát, em hoàn toàn không biết anh ta."
Kiều Vũ Tụng bĩu môi, nói: "Phí lời, em bình thường có để ý đến cái gì? Nếu không phải quân sự thì là công nghệ. Làm sao ngân hàng dữ liệu sẽ cho em tin tức của minh tinh lưu lượng?"
Tống Vũ Tiều cười trêu "Anh còn biết ngân hàng dữ liệu?"
Từ khi JU5868 hạ cánh, Kiều Vũ Tụng đã trải qua sự bối rối, tức giận, phẫn uất, bất bình và mất mát, anh đã từng không biết phải đối mặt với Tống Vũ Tiều như thế nào, không biết phải giải thích cuộc gặp gỡ kỳ lạ này với cậu như thế nào. Mà khi anh thực sự gặp Tống Vũ Tiều, lại liên tục bị Tống Vũ Tiều chọc cho tức cười.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thật tuyệt khi được sống trong một thế giới khác với Tống Vũ Tiều, dù thế giới của anh có thăng trầm thế nào, chỉ cần nó giáp với thế giới của Tống Vũ Tiều, nó sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Em cố ý phải không? Anh đang phiền muốn chết rồi." Kiều Vũ Tụng trừng mắt nhìn cậu, nghĩ ngợi rồi hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay ngân hàng dữ liệu đã đẩy tin tức này cho em?"
Nói về chuyện xảy ra trong đơn vị, giọng điệu Tống Vũ Tiều trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Không phải, một đồng nghiệp nhìn thấy đã nói với em. Cũng may là anh ấy đã báo trước cho em, nếu không khi thư ký đến nói chuyện, em sẽ rất bối rối."
Sau khi nghe xong, trái tim Kiều Vũ Tụng trùng xuống, anh nói: "Thư ký tìm em nói chuyện?"
"Ừm, em đã thành đại nhân vật, còn không bị nói chuyện sao? Ngày mai, cấp cao hơn sẽ hẹn em." Tống Vũ Tiều nhún vai.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra với Từ Ngạo Quân và những người khác ở Nhạc Đường, tâm tình Kiều Vũ Tụng nguội lạnh phân nửa. Anh thận trọng hỏi: "Thư ký tìm em nói chuyện gì?"
Tống Vũ Tiều liếc anh một cái, nói: "Đề nghị kiểm tra lại, xử lý cẩn thận mối quan hệ của chúng ta."
Kiều Vũ Tụng rùng mình và buột miệng, "Anh ta bảo chúng ta chia tay sao?"
"Loại chuyện này sẽ không thẳng thắn như vậy. Anh ấy không nói thẳng, đương nhiên em sẽ không trực tiếp trả lời. Vốn tưởng rằng còn chưa gặp được anh, nên đáp ứngvới anh ta. Nhưng mà anh ta cũng không nói rõ... " Tống Vũ Tiều đạp phanh khi đèn đỏ. Sau khi xe dừng lại, cậu quay sang nhìn Kiều Vũ Tụng "Vì tình hình đã có chiều hướng tốt hơn, chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi, biết đâu sẽ có tiến triển mới. Vừa rồi anh đã nói, Đằng Lập Quân còn chưa phản hồi sao?"
Đầu óc Kiều Vũ Tụng quay cuồng, anh tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra với mình? Nếu Đằng Lập Quân cố tình làm vậy, tại sao anh ta lại chọn anh? Có phải vì lúc trước anh cho Đằng Lập Quân số điện thoại sau đó không có trả lời sao? Trên đời thực sự có người như vậy sao?
"Anh Tiểu Tụng!" Tống Vũ Tiều thấy anh vẫn luôn rũ đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Anh đừng cúi đầu xuống. Muốn em hôn anh một cái cổ vũ khích lệ không?"
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cậu.
Bởi vì dây an toàn kéo, động tác nghiêng người của Tống Vũ Tiều có chút khó khăn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh bị dây an toàn kéo lại.
Kiều Vũ Tụng viền mắt nóng lên, nhìn cậu đầy cảm kích và nói: "Anh đã ngừng bay rồi. Lần trước anh nói về việc thăng chức lên CF, anh đoán lần này anh bị hụt rồi."
Tống Vũ Tiều sửng sốt, sau khi bị tiếng còi nhắc nhở từ phía sau liền vội vàng điều khiển xe rời đi.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều hỏi: "Ngừng bay trong bao lâu? Trong thời gian tạm dừng, có phải đi làm việc trên mặt đất không? Hay là nghỉ phép ở nhà?"
Kiều Vũ Tụng rất cảm động trước sự hiểu biết và thông cảm của cậu, nhưng những vấn đề ngoài ngành thực sự khiến Kiều Vũ Tụng mất kiên nhẫn, anh nói: "Nghỉ phép ở đâu? Ngày nào cũng phải đến công ty, 9 đi 5 về, nhận lớp để hướng dẫn và tổ chức các cuộc họp, nhận mức lương tối thiểu."
Tống Vũ Tiều nghe xong liền nhíu mày.
Qua một lúc lâu, Kiều Vũ Tụng thấy Tống Vũ Tiều thật lâu không nói lời nào, trong lòng có rất nhiều lời, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng nhớ ra lý do tối hôm qua anh về phòng muộn như vậy - Tống Vũ Tiều nói rằng cậu sẽ đến Thành phố Tây trong 3 tháng, chuyện này bọn họ còn chưa bắt đầu thảo luận đâu.