Tương Ngữ - Chương 15: Bão số 7-7

Tương Ngữ Chương 15: Bão số 7-7
Kiều Vũ Tụng sau khi cạo râu, vội vàng chải tóc, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Anh ngủ muộn như vậy, vốn dĩ lo lắng Tống Vũ Tiều sẽ không dậy nổi, không ngờ cậu đã đến nhà hàng trước.

Mặc dù thời gian hai người hẹn 7h30 phút, lúc này mới là 7h15, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn luôn có chút cố chấp "không cam lòng" đối với Tống Vũ Tiều. Bởi vì, Tống Vũ Tiều lạnh lùng cũng có thể thực hiện giao ước nhỏ, Yêu thích cùng quan tâm của anh tính là cái gì? Nói không chừng, chỉ có thể tính là "Chỉ đến như thế" thôi.

Kiều Vũ Tụng đi đến nhà hàng, lập tức có người phục vụ hỏi số phòng và số người.

Anh nhìn quanh, tìm kiếm Tống Vũ Tiều, rồi lơ đễnh báo số phòng của mình.

Nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang ngồi trong góc cạnh cửa sổ, Kiều Vũ Tụng lập tức bước nhanh tới.

Tống Vũ Tiều nhanh chóng nhận ra có người đến gần và nhìn sang.

Kiều Vũ Tụng cười ngượng ngùng, ngồi xuống hỏi: "Em đến lâu chưa?"

"Không lâu." Đôi mắt Tống Vũ Tiều ôn nhu và có chút mệt mỏi.

Cậu không ngủ ngon, Kiều Vũ Tụng không biết phải nói gì. Anh nhìn bát ngũ cốc và một tách cà phê đặt trước mặt Tống Vũ Tiều, rồi nói: "Anh đi lấy đồ ăn."

Tống Vũ Tiều gật đầu, nhìn anh đứng dậy, bước nhanh đến khu vực chọn món ăn, động tác rất vội vàng.

Nhà hàng chỉ mới mở cửa phục vụ ăn uống, bọn họ là những người đến sớm nên có rất nhiều đồ ăn để lựa chọn.

Kiều Vũ Tụng chọn thật sảng khoái. Tống Vũ Tiều ngáp lúc anh không chú ý, khi anh quay lại cậu cầm cà phê lên uống.

"Tối qua em ngủ ngon không?" ngồi xuống lần nữa, Kiều Vũ Tụng cầm muỗng lên và bắt đầu quan tâm.

"Không sao, có chút lạ giường." Vì lý do này gần sáng cậu mới ngủ, nghĩ đến hẹn đi ăn sáng còn chưa ngủ sâu, liền tỉnh lại rồi.

"Em lạ giường hả?" Kiều Vũ Tụng kinh ngạc

"Ừm." Tống Vũ Tiều nói xong, không che giấu nữa, liền ngáp một cái, "Anh thì sao?"

"Anh... Cũng còn tốt." Kiều Vũ Tụng không tiện nói rằng anh ngủ ngon, ngược lại hỏi: "Chiều nay em đi àh, sau đó có công tác gì không?"

Tống Vũ Tiều trả lời: " Đến Trung tâm Hội nghị Quốc tế phía Đông. Buổi sáng có một sự kiện, khoảng mười giờ."

Kiều Vũ Tụng hỏi lại, "Chuyến bay buổi chiều lúc mấy giờ?"

Cụ thể mấy giờ, Tống Vũ Tiều quên mất. Cậu mở ra phần mềm quản lý chuyến bay trong điện thoại di động, nhấp vào hành trình trong ngày, nói: "16:40, JU8421."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng hơi giật mình: "Đó là chuyến bay của Bắc Hàng."

"Ừm." Tống Vũ Tiều biết rõ. Đây là cậu cố ý mua, mà không nghĩ tới trên máy bay lại gặp được Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng cảm thấy tiếc, trong chốc lát, anh có chút ghen tị với tiếp viên của chuyến bay đó. Anh mở phần mềm ứng dụng, xem kết quả, cảm thấy cân bằng hơn một chút, nói: "Đó là chuyến bay chung truyển, không phải máy bay của Bắc Hàng Airlines."

Tống Vũ Tiều sau khi nghe xong, cau mày khó nhận thấy.

Kiều Vũ Tụng thấy biểu hiện kỳ ​​lạ của cậu hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì." Tống Vũ Tiều vừa nói xong, điện thoại liền vang lên.

Ai mà gọi sớm như vậy? Kiều Vũ Tụng mím môi, chọn cách cúi đầu ăn sáng.

Giám đốc Ngụy ở đầu dây bên kia, sau khi hỏi han tình hình nghỉ ngơi của Tống Vũ Tiều, liền đề nghị cử xe đến đón cậu đến địa điểm. "Tôi có thể tự đi, không thành vấn đề." Tống Vũ Tiều nói, nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái.

Kiều Vũ Tụng không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu.

"Không phải, tôi không ở khách sạn." Tống Vũ Tiều giải thích, nghe thấy phản ứng của đối phương rất kinh ngạc, xác định, "Đúng rồi, tôi ở bên ngoài. Tôi tự bắt taxi tới là được... Đươc....cảm ơn...gặp lại sau."

"Phải đi bây giờ sao?" Chờ Tống Vũ Tiều cúp điện thoại, Kiều Vũ Tụng không nhịn được liềnhỏi

"Không có" cậu đặt điện thoại xuống, "đừng lo lắng."

Kiều Vũ Tụng nhận ra rằng anh quá căng thẳng, vì vậy nhanh chóng kiềm chế bản thân. Anh bình tĩnh một lúc, lại hỏi: "Em có hay đi công tác không?"

"Không có" Tống Vũ Tiều nhớ lại, "3-4 lần một năm."

"Khá là nhiều." Kiều Vũ Tụng chưa từng đi công tác, đương nhiên vì căn bản không có chỗ cố định.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút liền hỏi: "Anh cảm thấy nhiều sao?"

Bị hỏi như vậy, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ ra ý nghĩa. Xét các chuyến công tác của Tống Vũ Tiều mỗi năm 4 lần, 4 chuyến khứ hồi, nếu lần nào cậu cũng đi máy bay của Bắc Hàng và gặp anh, thì họ cũng chỉ gặp nhau 8 lần.

Không phải lần nào cũng bay của Bắc Hàng, không phải lần nào cũng gặp được nhau. Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng thở dài: "Cũng khá ít."

Khi anh nói, đầu cúi xuống, Tống Vũ Tiều không biết có phải anh đang chán nản không, mà trong mắt thấy thảm thiết.

Bỗng nhiên, Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu lên, giả vờ cười nhẹ, nói: "Lần tới anh bay Tích Tân qua đêm, có cơ hội hẹn gặp lại."

Tống Vũ Tiều cười cười, gật đầu.

Còn có thể gặp lại sao? Kiều Vũ Tụng không biết. Hai người sinh hoạt cơ bản không giao nhau, nếu như không có tận lực, thật sự còn có thể gặp lại sao?

Này rất khó đi? Lại như năm đó, bọn họ tiếp xúc nhiều như vậy là do anh tận lực tạo thành. Sau đó, không cố gắng nữa, bọn họ liền 13 năm không gặp lại. Bữa sáng trước mặt Kiều Vũ Tụng hoàn toàn không có khẩu vị, anh không thể làm gì khác hơn là bưng cà phê lên uống.

Ngay lúc anh đang lo lắng, Tống Vũ Tiều bỗng nhiên nói: "Trời đẹp."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy ánh sáng từ đường chân trời trước đó đã tỏa ra, còn có thể nhìn thấy một vùng trời rộng lớn đầy nắng ở phía xa xa.

"Lúc trước, trời rất nhiều mây. Còn tưởngsẽ có tuyết." Tống Vũ Tiều nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong sững sờ "Nhưng...bây giờ đang là tháng Năm."

Đối với việc này, Tống Vũ Tiều chỉ khẽ ừ một tiếng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận