Cậu bước vào sảnh tầng 1 của tòa nhà dân cư, nhảy tại chỗ vài cái, rũ bỏ lớp tuyết trên người.
Khi đến thang máy, Tống Vũ Tiều đã mắng "Mẹ kiếp" —cúp điện nên chỉ có thể leo cầu thang lên lầu.
Có thể ra ngoài chơi mạt chược trong thời tiết này mới thấy có bao nhiêu đam mê. Tống Vũ Tiều ở trong lòng trào phúng Chu Mỹ Kỳ. Phải có một số hoạt động tâm lý để hỗ trợ cậu leo lên 23 tầng lầu.
Hành lang rất tối và kín gió, những bức tường rỉ hơi lạnh. Vậy mà, Tống Vũ Tiều vẫn thở hồng hộc, mồ hôi bắt đầu túa ra. Cậu đã cởi khăn quàng cổ và kéo khóa áo khoác của mình.
Tống Vũ Tiều đi một đường, chút tức giận cũng không, bốn phía chỉ có thể nghe thấy hô hấp của mình cùng tiếng bước chân vang vọng trên hành lang.
Thân thể cậu vừa nóng vừa lạnh, bởi vì quá tối, vẫn có chút sợ hãi.
Thực sự đi không nổi, Tống Vũ Tiều dừng bước lại, dựa vào trên tường thở dốc.
Nhưng rõ ràng cậu không đi nữa, vẫn có tiếng bước chân trên hành lang. Cậu nghe thấy lạnh cả tóc gáy, cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng đau rát.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Tống Vũ Tiều nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, cuối cùng cũng có thể phân biệt được nguồn phát ra âm thanh.
Cậu đi tới lan can, nhìn xuống lầu, thấy dưới lầu có ánh sáng của đèn pin, liền thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, có người cầm đèn pin đi lên.
Bên kia phát hiện có người đang ở trong cầu thang, trong tay lắc nhẹ đèn pin, ánh sáng chiếu vào mặt, Tống Vũ Tiều khó chịu nhắm mắt quay mặt đi.
"Tống Vũ Tiều hả?" đối phương vô cùng kinh ngạc.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Vũ Tiều mở mắt ra và nhìn qua ánh đèn, đó là Ngụy Tân Bình, giáo viên chủ nhiệm sơ trung, cậu chào: "Thầy Ngụy"
"Sao em lại ở đây?" Ngụy Tân Bình ngạc nhiên hỏi "Trời lạnh như thế này, còn bị cúp điện, sao không ở trong nhà?"
Với ánh sáng của đèn pin, Tống Vũ Tiều bước lên một bước kiên định. Cậu trả lời, "Em ra ngoài tìm mẹ, bà ấy đang chơi mạt chược ở nhà bạn mình."
"Ồ... Lạnh như thế, còn ra ngoài chơi mạt chược." Ngụy Tân Bình trầm ngâm nói.
Tống Vũ Tiều im lặng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Thầy mới từ bên ngoài trở về?"
"À, đi dạy bù cho một học sinh, kiếm thêm tiền." Ngụy Tân Bình ngượng ngùng cười.
Quãng thời gian trước, Tống Vũ Tiều nghe nói Ngụy Tân Bình dự định mua nhà, cho nên nỗ lực kiếm tiền. Ngày nay, Phòng Giáo dục đã kiểm soát chặt chẽ việc giáo viên dạy thêm ở ngoài, các giáo viên từng làm việc bán thời gian trong các trung tâm dạy học đã bị xử lý, ít giáo viên dám mạo hiểm dạy ở nhà. Ngụy Tân Bình đích thân tới nhà dạy học, đây thực sự là biện pháp cuối cùng.
"Nếu thầy muốn dạy thêm cho em, cũng không cần phải chạy xa như vậy." Ngụy Tân Bình sống ở tầng dưới nhà Tống Vũ Tiều, là người thuê nhà của gia đình ở tầng dưới.
Ngụy Tân Bình cười nói: "Thầy sợ trình độ của em cao hơn thầy, cần thầy dạy thêm sao? Đừng nói giỡn."
Tống Vũ Tiều cười nhẹ.
"Nhanh như vậy lên lớp 12, đã quen thuộc chưa?" Ngụy Tân Bình quan tâm hỏi.
"Vẫn được ạ, không có chuyện gì." Tống Vũ Tiều lãnh đạm trả lời, nghĩ rằng dù sao mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.
Ngụy Tân Bình cười nói: "Đúng vậy, em luôn trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng lứa tuổi."
Lời nói vô tâm, Tống Vũ Tiều nghe lại lúng túng.
Trước khi vào trung học, Tống Vũ Tiều đã học THCS một năm, năm đó Ngụy Tân Bình là giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu. Giáo viên luôn thích học sinh có thành tích tốt, Ngụy Tân Bình cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Ngụy Tân Bình lại là một ngoại lệ đối với Tống Vũ Tiều - bởi vì Tống Vũ Tiều thích thầy ấy.
Đợi đến muốn nhảy lớp cấp 3, Tống Vũ Tiều đã tỏ tình với giáo viên trước khi rời đi.
Ngụy Tân Bình sửng sốt, còn nói cậu là đứa nhỏ, vẫn còn không biết yêu thích là cái gì.
Tuy nhiên, biểu hiện của Tống Vũ Tiều không phải là một đứa trẻ nên có, Ngụy Tân Bình trịnh trọng từ chối lời tỏ tình của cậu.
May mắn thay, mối quan hệ như Ngụy Tân Bình nói, không phải là một tình cảm thực sự. Khi Tống Vũ Tiều vào cấp ba, đã sớm quên đi tình cảm của mình với Ngụy Tân Bình và tiếp tục tiếp thu kiến thức như bọt biển.
Sau này gặp lại Ngụy Tân Bình, Tống Vũ Tiều chỉ coi anh như một người thầy cũ, không còn cảm xúc như trước.
Tống Vũ Tiều luôn rất biết ơn Ngụy Tân Bình không nói ra chuyện này, còn không đối xử với cậu như tên biến thái.
Trước khi tỏ tình, Tống Vũ Tiều nghĩ rằng Ngụy Tân Bình sẽ sợ chết khiếp, sau đó cảm thấy vô cùng kinh tởm, không ngờ phản ứng của thẩy lại khá bình tĩnh nhưng đầy bất ngờ.
Điều quan trọng nhất là Ngụy Tân Bình sau đó không nhìn cậu khác đi, thỉnh thoảng gặp nhau trong thang máy, thầy vẫn quan tâm đến tình hình hiện tại của cậu.
Dù như thế nào, bị nói trưởng thành sớm, Tống Vũ Tiều trong lòng vẫn là có chút lúng túng. Dù sao, hai người bọn họ xem như chung một bí mật, Tống Vũ Tiều chỉ xuất quỹ trước mặt Ngụy Tân Bình.
Không có ai ở nhà, Tống Vũ Tiều sau khi vào cửa không nói một lời.
Cậu thay giày xong cảm thấy trong phòng rất lạnh, bên ngoài cũng gần giống như vậy nên không khỏi nghi ngờ nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cửa sổ phòng khách đang mở toang, lòng Tống Vũ Tiều chùng xuống, lập tức bước nhanh tới, đóng sầm hai cái khóa chặt cửa sổ lại.
Có rất nhiều tuyết trên mặt đất, cậu giẫm lên làm bẩn sàn nhà.
Kể từ đầu mùa đông, Chu Mỹ Kỳ hiếm khi làm vệ sinh nhà cửa. Mặt sàn phủ đầy bụi, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng chỉ cần nước bắn lên mặt đất, người ta có thể nhìn thấy ngay dấu chân rõ ràng khi họ giẫm lên..
Sàn nhà kế bên cửa sổ đầy những hạt tuyết và đang dần tan chảy. Tống Vũ Tiều có thể hình dung được sàn nhà sẽ như thế nào sau khi tuyết tan. Nhưng thay vì lau sàn, cậu bỏ qua những bông tuyết nhỏ và đi về phía phòng ngủ.
Tống Vũ Tiều sững người, trong nhà không có điện, không bật được điều hòa.
Cậu vội vàng đi tắm nước nóng, dùng bếp ga đun một ấm nước nóng và hâm ly sữa bò.
Trên quầy bếp có một cái gạt tàn đầy tàn thuốc, lúc Tống Vũ Tiều đang uống sữa liếc nhìn mấy lần, nhưng không dọn dẹp nó.
Ngày tuyết rơi, còn mất điện Chu Mỹ Kỳ thì chơi mạt chược, Tống Chí Sơn đi uống rượu. Họ là một cặp trời sinh chỉ quan tâm đến sở thích của mình, không có gì ngạc nhiên khi họ chưa bao giờ muốn ly hôn.
Dù mới ăn trưa không lâu, nhưng Tống Vũ Tiều lại tính toán đến bữa tối.
Đặt hy vọng vào họ cũng vô ích, mọi thứ phải chủ động. Tống Vũ Tiều mở tủ lạnh ra, phát hiện trong đó không có gì, lại mở tủ bếp, cũng không thấy có gì để ăn được.
Tình trạng cạn kiệt lương thực càng làm cậu thêm chán nản, cuối cùng cũng tìm được nửa nồi cơm. Cậu để sát mũi vào ngửi một cái, cơm chưa có thiu, hẳn là do thời tiết quá lạnh, và cửa sổ được mở ra, nên ngôi nhà lạnh như một hầm băng.
Tống Vũ Tiều bỏ cơm ra, so sánh nhiệt độ trong tủ lạnh và bên ngoài rồi chọn đặt cơm bên ngoài.
Tình hình này hơi thê thảm, nhất là trước Tết Nguyên Đán. Tống Vũ Tiều ước tính rằng đây sẽ là kỳ nghỉ đông tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.
Mặc dù trong lòng rất chán ghét nhưng Tống Vũ Tiều vẫn hy vọng một trong hai người có lương tâm mà mua một ít đồ ăn về nhà. Thời tiết này, Tống Vũ Tiều cũng không chắc chợ rau có mở cửa hay không.
Sớm biết vừa nãy đã mua một gói xúc xích giăm bông ở cửa hàng tạp hóa kia rồi. Tống Vũ Tiều nhớ lại vẫn thấy xúc xích giăm bông hương vị ăn rất ngon.
Vấn đề lớn là ăn cơm trắng quá chán.
Tống Vũ Tiều quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi
Ở nhà không có chậu than sưởi, việc sưởi ấm vào mùa đông hoàn toàn phụ thuộc vào máy điều hòa, một khi cúp điện thì sẽ thấy liền thảm họa.
Tống Vũ Tiều đang đọc sách trên giường nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, hy vọng rằng bão tuyết sẽ nhanh chóng qua đi.
Chân cậu lạnh như băng, ổ chăn cũng lạnh. Cậu cuộn mình như một quả bóng cố gắng làm ấm chiếc chăn bông, điện thoại cố định trong phòng khách lại vang lên.
Tống Vũ Tiều sốt ruột bỏ sách xuống, do dự một lúc, cuối cùng vẫn thuyết phục bản thân rời giường ấm áp.
Kể từ khi điện thoại di động phổ biến, cả ba người trong gia đình họ đều sử dụng di động, điện thoại cố định gần như trở thành vật trang trí. Nguyên nhân chưa gỡ là do người già ở nhà vẫn chưa quen gọi điện thoại di động.
Tống Vũ Tiều liếc nhìn số máy gọi đến và trả lời "Xin chào?"
"Alo? Tiểu Tiều, là bà nội đây." Bà nội vui vẻ gọi điện thoại.
Tống Vũ Tiều đoán được là bà, trả lời: "Bà ơi. Có chuyện gì vậy?"
"Con ăn cơm chưa?" Bà nội quan tâm hỏi.
Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã 2h chiều.
"Dạ, ăn rồi. Bà nội ăn chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi. Nghe mẹ con nói cha con đi uống rượu, sợ con không có cơm ăn, liền gọi điện thoại hỏi." Bà nói: "Con có cơm tối chưa, có muốn tới nhà bà không?"
Tống Vũ Tiều từ bên ngoài trở về, leo nhiều tầng như vậy, thật sự thà chết đói ở nhà còn hơn đi ra ngoài. Chắc lúc này bà nội là người duy nhất còn quan tâm đến việc cậu có ăn no chưa, nên nói: "Không ạ, ở nhà có đồ ăn. Cha mẹ trở về trễ chút thôi."
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi. Đừng để bụng đói!" Bà nội lo lắng, "Nếu đêm nay không có gì ăn, nhớ đến nhà bà!"
Tống Vũ Tiều khẽ cau mày đáp: "Được rồi, cháu biết rồi. Bà đừng lo lắng."
Bà nội nói "bye-bye" và cúp điện thoại.
Bà cụ ở quê, nói tiếng phổ thông chuẩn cũng không biết học "bye bye" ở đâu. Tống Vũ Tiều trước có hỏi bà, bà không biết ý nghĩa của nó là gì, chỉ nghe người khác nói rồi mới cúp máy nên bà nói theo.
Đúng là một bà lão đáng yêu.
Đặt điện thoại xuống, Tống Vũ Tiều thở dài, trở lại giường.
Cậu ngồi không được bao lâu, nghĩ xong lại đứng dậy, lật trong túi áo khoác lấy tiền sinh hoạt mà Chu Mỹ Kỳ đưa. Trong mười ngày tới, trung tâm luyện thi sẽ cấp cho cậu một "học bổng", cũng là 500 tệ. Cậu đã tiết kiệm được 1.300 nhân dân tệ, nói không chừng ăn Tết có thể mua một chiếc bồn ngâm chân tốt hơn cho bà Nội.
Tống Vũ Tiều lấy ra 300 tệ, đợi đi học lại sẽ nạp tiền vào thẻ ăn, số còn lại khóa trong ngăn kéo.
Sau khi đóng ngăn kéo, Tống Vũ Tiều đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn 60 tệ, vội vàng lục một túi khác trên áo khoác.
Không làm mất, nó vẫn còn trong túi.
Soi những tờ tiền 10 tệ này, Tống Vũ Tiều nghĩ đến Kiều Vũ Tụng cùng xúc xích giăm bông trong tô mì trứng.