Kiều Vũ Tụng không nghĩ cậu hành động như vậy, ngoài lo lắng và hồi hộp, trong lòng vui sướng mà không tiện bày tỏ.
Khi máy bay ổn định hơn, Kiều Vũ Tụng thắt dây an toàn và bước ra từ sau tấm rèm.
Vừa lúc có người từ phòng vệ sinh bước ra, nghi ngờ nhìn anh, sau đó nhìn Tống Vũ Tiều, rồi bước về chỗ ngồi.
Kiều Vũ Tụng chờ hành khách khác bước vào phòng vệ sinh, đối mặt Tống Vũ Tiều, giả vờ bình tĩnh mà hỏi, "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
"Đến Tích Tân sau đó anh bay đến đâu?" Tống Vũ Tiều nhớ tới tin nhắn anh gửi nói rằng anh phải bay 3 chặng, đây mới chỉ là chặng thứ hai.
Kiều Vũ Tụng lúng túng khi cậu hỏi đến gọn gàng dứt khoát như vậy, anh cảm giác hành khách đang rửa tay - dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, anh trả lời không có sức lực"bay về Cẩm Dung".
Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, hỏi: "Hạ cánh sau đó lập tức bay?"
"Ừm." Kiều Vũ Tụng bước sang một bên và đợi hành khách trong phòng vệ sinh đi ra, rồi đợi những hành khách đang nhìn trộm họ bước vào. Cửa đóng lại, anh lẩm bẩm: "Hạ cánh cũng đã gần mười giờ, không bay thì không kịp hừng đông."
Tống Vũ Tiều thực sự không hiểu tại sao anh lại có thái độ như vậy, khó hiểu nhìn anh.
Kiều Vũ Tụng tránh ánh mắt của cậu và thúc giục, "Em mau về chỗ ngồi đi, mọi người chuẩn bị đi thu dọn hộp cơm."
Tống Vũ Tiều yên lặng, mặc dù rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra với anh, nhưng rốt cuộc vẫn không cản trở anh làm việc.
Lúc này có thể chọc những hành khách khác không hài lòng, mà anh có thể bị phàn nàn và đánh giá. Nghĩ như vậy, Tống Vũ Tiều phải kềm chế, bình tĩnh và quay trở lại.
"Này!" Mắt thấy cậu quay người rời đi, Kiều Vũ Tụng không nhịn được kêu lên.
Tống Vũ Tiều quay đầu lại.
Kiều Vũ Tụng đang muốn nói chuyện, nhìn thấy hành khách trong phòng vệ sinh đi ra.
Bên kia rõ ràng là ngạc nhiên vì họ vẫn đang nói chuyện, khi bước đi vẫn còn tò mò nhìn họ.
Kiều Vũ Tụng lúng túng, nói với Tống Vũ Tiều: "Đừng di chuyển xung quanh khi máy bay đang xóc nảy, hãy thắt chặt dây an toàn."
Tống Vũ Tiều ở trong lòng thấy buồn cười, gật gật đầu.
Trở lại khu vực làm việc, hai tiếp viên hàng không khác đã bắt đầu chuẩn bị xe ăn.
Kiều Vũ Tụng kiểm kê phần ăn còn lại cho hành khách, nghĩ đến hành động vừa rồi của Tống Vũ Tiều, lòng vẫn còn bồi hồi.
"Bạn traianh hả?" Giọng điệu tò mò của Lưu Hân Mai kèm theo phấn khích.
Kiều Vũ Tụng tức giận trả lời: "Có trời mới biết phải hay không."
Đôi mắt cô ấy sáng lên hỏi: "Lần trước hai người có gặp nhau không?"
Nghe vậy, anh ngạc nhiên nhìn cô.
Lưu Hân Mai giải thích: "Lần trước bay đến Tĩnh An không phải cũng là anh ấy sao? Người gọi món trứng chay. A đúng rồi, còn lần dừng ở Thành phố Tây, cũng là anh ấy phải không?"
Không ngờ, mỗi ngày gặp nhiều người như vậy, cô lại có thể nhớ kỹ Tống Vũ Tiều. Kiều Vũ Tụng cười nhạt, nói: "Cô vẫn còn nhớ tới."
"Tôi nhớ anh ấy đẹp trai. Hơn nữa, tên anh ấy thật đặc biệt!" Lưu Hân Mai nhướng mày đắc ý nhìn anh, "Hai người thật xứng đôi!"
Kiều Vũ Tụng mặt cứng đờ, nói: "Xứng đôi chỗ nào?"
Cô cười nói: "Đều lớn lên đẹp trai nha!"
Trước đây Kiều Vũ Tụng rất tự tin vẻ bề ngoài của mình, nhưng sau khi nhìn thấy người yêu cũ của Tống Vũ Tiều, anh không thấy như vậy nữa. Anh nhún vai nói: "Còn rất nhiều người đẹp trai hơn."
"Nhưng tên của 2 người có cảm giác cp nha" Cô nói, "Tống Vũ Tiều và Kiều Vũ Tụng giống như một người họ Kiều đang nói chuyện với người họ Tống, và giống như một người họ Tống nói với một người họ Kiều. Haha, như hai người nói chuyện rất hợp "
"Chúng ta không thể tán gẫu nữa." Kiều Vũ Tụng nói xong, mở rèm và chào tiếp viên trưởng "Chị."
Tiếp viên trưởng đến giúp họ thu dọn hộp cơm, và mỉm cười với anh.
Lưu Hân Mai lẩm bẩm từ phía sau anh: "Xem ra thực sự là cãi nhau rồi đó."
Khi tiếp viên hàng không thu hộp cơm đã qua sử dụng, Tống Vũ Tiều đột nhiên hối hận vì đói.
Tuy nhiên, chịu đói là chuyện bình thường đối với cậu, nhịn một chút liền qua, cũng không yêu cầu tiếp viên phần ăn khác.
Kiều Vũ Tụng nhận hai hộp cơm từ 15B và nhìn Tống Vũ Tiều với ánh mắt kinh ngạc. Nhìn thấy Tống Vũ Tiều như cười lạnh, giống như muốn nói: "Anh rảnh rỗi quan tâm em à?" Kiều Vũ Tụng lúng túng, nhanh chóng tránh đi tầm mắt của cậu.
Tống Vũ Tiều liếc nhìn thời gian, ước chừng còn có thể ngủ được một lát, nên sau khi tiếp viên thông báo dịch vụ tiếp viên sắp ngừng hoạt động, liền nhắm mắt lại.
Tại sân bay Tích Tân vào các ngày trong tuần, trời đã về khuya, bãi đậu máy bay cũng không thiếu.
Ngay sau khi máy bay hạ cánh, đã trượt thẳng đến chỗ đậu được chỉ định, mặc dù thông báo phát thanh trên cabin đã nhắc nhở hành khách rằng: cửa cabin vẫn chưa được mở, vẫn cần chú ý an toàn, bên trong khoang hành khách, âm thanh điện thoại di động đã vang lên liên tiếp.
Cuối cùng, cửa cabin cũng mở ra.
Hành khách vốn đã sẵn sang, chen chúc trên lối đi chật hẹp, chờ rời khoang bịt kín, kết thúc hành trình mệt mỏi này.
Hành lý của Tống Vũ Tiều đã được kiểm tra, thứ duy nhất cậu mang theo bên mình là ví tiền và điện thoại di động. Sau khi nhường chỗ cho các hành khách 15A và 15B chen lấn ra lối đi, cậu lại ngồi vào chỗ, tắt chế độ máy bay và kết nối Internet.
Đã mười giờ đêm, vẫn còn vài chuyến bay từ Tích Tân đến Cẩm Dung. Tống Vũ Tiều đã lọc các hãng hàng không trong kết quả tìm kiếm, vẫn tìm thấy hai chuyến bay.
"Còn chưa đi sao?" Bỗng nhiên, giọng nói của Tần Hiểu Phong vang lên từ sau lưng Tống Vũ Tiều.
Cậu nhìn lên, thấy không còn nhiều hành khách, liền nói: "Tôi có việc phải làm. Anh về trước đi."
Tần Hiểu Phong trong nháy mắt kinh ngạc nói: "Vậy tôi không chờ cậu nha."
"Ừm, đã rất trễ rồi, mau về đi." Tống Vũ Tiều gật đầu xác nhận.
Trong quá trình hành khách xuống máy bay, Kiều Vũ Tụng và các đồng nghiệp ở phía sau của khoang hành khách, chờ giúp đỡ những người gặp khó khăn bất cứ lúc nào.
Sau khi Kiều Vũ Tụng giúp ông già lên máy bay ở Thành phố Tây dỡ hành lý xuống, không còn nhiều hành khách trong khoang. Nhìn thấy Tống Vũ Tiều vẫn còn trên ghế của mình, Kiều Vũ Tụng không khỏi hối hận thái độ của mình quá lạnh lùng, nếu không, họ đã có nhiều cơ hội nói chuyện trong chuyến bay vừa rồi - mặc dù họ nói những lời bình thường giữa các tiếp viên hàng không và hành khách.
Tại sao anh đột nhiên lại có thái độ? Vì Tống Vũ Tiều nói yêu thích anh ta và đang theo đuổi anh, nên anh mới có thể cao ngạo mà bày ra vẻ mặt?
Kiều Vũ Tụng cảm thấy áy náy, đến bên cạnh Tống Vũ Tiều, ỉu xìu nhắc nhở: "Bọn anh dọn cabin, em xuống máy bay nhanh lên." Tuy rằng rất không nỡ, nhưng mà còn một đoạn hành trình, Kiều Vũ Tụng không muốn bởi vì lý do cá nhân mà trì hoãn các đồng nghiệp khác bắt đầu công việc trên mặt đất.
"Anh không định xuống máy bay sao?" Tống Vũ Tiều cầm điện thoại lên.
Mặc dù Tống Vũ Tiều dường như không quan tâm đến thái độ trước đây của anh, Kiều Vũ Tụng cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng, lắc đầu nói: "Thời gian tương đối ngắn, còn phải làm công tác chuẩn bị."
"Chuyến bay tiếp theo là JU1311?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên nói: "Làm sao em biết?"
Tống Vũ Tiều lắc lắc màn hình điện thoại trước mặt cười, "Em mới mua vé."
Kiều Vũ Tụng nghe xong sửng sốt, lập tức cầm điện thoại di động nhìn kỹ, quả thật là một tin nhắn ngắn xác nhận chuyến bay.
"Em ra ngoài lấy hành lý, đi qua kiểm tra an ninh, hẹn gặp lại sau." Tống Vũ Tiều lấy lại điện thoại bỏ vào túi, thấy Kiều Vũ Tụng không nhúc nhích, cậu nhìn anh dò hỏi.
Kiều Vũ Tụng lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước ra khỏi lối đi.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, Tống Vũ Tiều cảm thấy buồn cười, trước khi rời đi còn đưa ngón trỏ gãi gãi sống mũi.
Nhìn bóng dáng Tống Vũ Tiều khuất dần ở cửa cabin, Kiều Vũ Tụng bị đánh thức bởi lời "chàotạm biệt" của tiếp viên trưởng. Anh vội vã quay lại và bắt đầu công việc mặt đất chuẩn bị cho chuyến bay khởi hành sau một giờ nữa.
Trong quá trình làm công việc trên mặt đất, việc Tống Vũ Tiều muốn bay cùng anh đã lởn vởn trong đầu Kiều Vũ Tụng.
Tuy rằng chỉ là lần này, nhưng anh không khỏi cảm thấy bất an, tự hỏi sau này Tống Vũ Tiều còn có thể bay cùng anh không?
Thực tế, việc cùng bay có thể coi là một nét văn hóa yêu đương của các tiếp viên hàng không. Bởi vì những người trên máy bay luôn bay khắp nơi, họ có thể vẫn phải túc trực khi họ đang nghỉ ngơi. Lúc yêu nhau, họ có rất ít thời gian cho người yêu của mình. Gặp gỡ thường trở thành hy vọng xa vời. Cho nên, những người đang yêu, đang theo đuổi nhân viên trên máy bay, họ sẽ chọn cùng bay.
Tuy nhiên, đây là một việc tốn nhiều thời gian và tiền bạc, thậm chí có thể được ưu đãi giảm giá vé máy bay dựa trên nhân thân của nhân viên hàng không, thì cũng không có nhiều người làm được như vậy.
Vốn dĩ nghĩ rằng không biết bao giờ họ mới gặp lại nhau, Kiều Vũ Tụng đã rất hối hận về thái độ của mình, giờ biết tin Tống Vũ Tiều quyết định cùng bay, anh vui mừng khôn xiết, cảm giác áy náy càng tăng thêm.
Nói rằng yêu thích Tống Vũ Tiều từ lâu, nói rằng sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu, nhưng cái gì cũng không có.
Chỉ vì phát hiện bạn trai cũ của Tống Vũ Tiều không chỉ tài năng, mà còn đẹp trai nên anh mới tức giận không thể giải thích được.
Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy? Chỉ vì Tống Vũ Tiều nói yêu thích anh, anh muốn làm gì thì làm sao?
Không được, đã đến lúc xin lỗi.
Sau khi công việc mặt đất kết thúc, vẫn còn một khoảng thời gian để đón khách. Mọi người đang ngồi vào chỗ của mình, vuốt điện thoại, chụp ảnh tự sướng hoặc trò chuyện. Kiều Vũ Tụng ngồi xuống chỗ gần lối ra an toàn và gọi cho Tống Vũ Tiều.
"Alo?" Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Kiều Vũ Tụng thấy giọng mình run lên vì phấn khích, anh bình tĩnh lại, hỏi: "Ngày mai em có nghỉ không?"
Tống Vũ Tiều cười nói: "Anh muốn em nghỉ ngơi, em liền nghỉ ngơi."
"Đừng nói nhảm." Kiều Vũ Tụng biết công việc của cậu rất quan trọng, nghe cậu nói như vậy, rõ ràng có ý trêu chọc anh. Nhưng anh nghĩ nếu không phải là do mình, Tống Vũ Tiều tạm thời sẽ không có ý tưởng bay cùng, anh áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Giọng điệu của Tống Vũ Tiều vẫn đầy vẻ đùa giỡn: "Em chưa hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà anh đã xin lỗi trước rồi? Sao anh lại ngoan như vậy?"
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: "Ngày mai em thật sự nghỉ sao?"
"Vốn dĩ em định đi làm, nhìn thấy anh, em lại không muốn." Tống Vũ Tiều cười nói.
Anh nghe xong tai nóng lên. Đây vốn là một lời tán tỉnh, nhưng anh không thể vui vì không biết được Tống Vũ Tiều có đang lấy mình ra trêu chọc.
"Ngày mai anh nghỉ sao?" Tống Vũ Tiều đột nhiên hỏi.
Anh sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Làm sao em biết?"
Tống Vũ Tiều nói như lẽ đương nhiên: "Lần trước anh nói anh bay bốn - nghỉ hai. Hôm nay chắc là ngày thứ tư."
Không ngờ Tống Vũ Tiều nhớ rõ ràng như vậy, anh nghe xong thì sững sờ, tâm trạng chua xót cuối cùng cũng bình phục trở lại, nói: "Ừm, ngày mai anh sẽ nghỉ. Nếu không phải chuẩn bị thay thế." Mặc dù vận may đang đến, Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng sẽ luôn có người vắng mặt trong những trường hợp khẩn cấp.
"Vậy ngày mai thức dậy có muốn hẹn hò không?" Tống Vũ Tiều đề nghị.
Kiều Vũ Tụng hơi giật mình, không nghĩ ra lý do từ chối, bởi vì khi nghe được lời đề nghị này, trái tim anh nảy lên, anh rất vui.
"Được." Anh nhẹ nhàng đáp.
"Được." Tống Vũ Tiều nói, "Hình như tới giờ em lên máy bay, gặp lại sau."
Kiều Vũ Tụng mỉm cười nói: "Đợi chút nữa gặp."
Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ đêm, bình thường cũng không hết chỗ, nhưng không biết hãng du lịch nào thiếu đạo đức đã đặt chuyến bay này cho đoàn du lịch Red Sunset.
Ngay từ buổi họp chuẩn bị trước chuyến bay vào buổi sáng, tiếp viên trưởng đã liên tục nhấn mạnh chúng tôi phải "đứng mũi chịu sào", không được xem nhẹ vì đây là chặng cuối cùng của chuyến bay.
"Những ông già, bà già thà chịu khổ cũng ham rẻ là khó nhằn nhất. Danh sách nhiều nhất là đoànRed Sunset. Mọi người ai cũng phải lên tinh thần và phục vụ tận tình". Tiếp viên trưởng nói qua loa phát thanh không chút e dè ngại ngùng.
Kiều Vũ Tụng và Lưu Hân Mai đang tô son, nhìn nhau, hai người đồng thời bĩu môi.
"Cabin chú ý, tôi vừa nhận được thông báo có hành khách mới trên 2F, vui lòng xác nhận cabin trước.Cảm ơn."Tiếp viên trưởng nói xong liền tắt đài.
"Làm sao bây giờ mới thông báo?" Lưu Hân Mai bậm bậm môi, làm đều màu son trên môi trên.
Sắp lên máy bay mới nhận được thông báo. Có vẻ như hành khách mới là Tống Vũ Tiều. Kiều Vũ Tụng không khỏi thất vọng khi nghĩ đến Tống Vũ Tiều ngồi khoang hạng nhất, thực tế là khoang hạng phổ thông đã kín chỗ, anh nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.
Kiều Vũ Tụng lấy cây son trong túi ra và nói với Lưu Hân Mai, "Cho tôi mượn cái gương?"