Anh giật mình, vội lấy điện thoại xem giờ, thấy đã 9 giờ, cũng chưa muộn nên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tống Vũ Tiều nghe thấy âm thanh, quay đầu lại cười với anh "Chào buổi sáng."
Lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cậu, Kiều Vũ Tụng thẹn thùng cười cười, nói "Chào buổi sáng. Em đã rửa mặt chưa?"
"Vẫn chưa." Tống Vũ Tiều đi vào phòng tắm, đi qua trước mặt anh, nói: "Trời mưa rồi kìa."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng hoảng hốt gần như bật dậy khỏi giường. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không có giọt nước mưa trên kính, nhưng bầu trời xám xịt.
Tại sao lại như vậy? Kiều Vũ Tụng ảo não mà xoa xoa mặt, quỳ trên giường, hét vào phòng tắm, "Vậy em còn muốn đi ra ngoài?"
"Nếu không đi ra ngoài, ở nhà làm cái gì?" Tống Vũ Tiều nhoài người ra từ cửa phòng tắm, bóp kem đánh răng, cười hỏi.
Kiều Vũ Tụng đỏ mặt nói "Để anh xem 1 chút có thể đi đâu."
Bọn họ vẫn chưa đến mức có thể bình yên cùng nhau trong một căn phòng. Mặc dù Tống Vũ Tiều có thể đang nói đùa, mà Kiều Vũ Tụng không thể phủ nhận việc ở nhà với Tống Vũ Tiều khiến anh căng thẳng hơn là đi hẹn hò.
Kiều Vũ Tụng không có nhiều bạn bè để tâm sự tình cảm, nhưng lại có rất nhiều bạn bè đi ăn uống cùng nhau. Kiều Vũ Tụng hỏi trong nhóm có nhà hàng nào nổi tiếng gần đó không, và anh nhanh chóng nhận được vô số câu trả lời, bao gồm cả món Nhật, món Tây, món Quảng Đông, và tất nhiên cả lẩu.
Anh xuống giường, đi đến bên ngoài cửa phòng tắm, hỏi: "Buổi trưa ăn trưa món Tứ Xuyên được không?"
Tống Vũ Tiều mở dao cạo râu, cạo sạch những sợi râu tua tủa lúc sáng, trả lời "Sao cũng được."
Cậu trả lời quá dễ dàng, không cần suy nghĩ gì cả, khiến Kiều Vũ Tụng không chắc chắn.
Âm thanh của dao cạo điện rất nhẹ nhàng, nhưng không có ai nói chuyện, ngay cả âm thanh nhẹ nhàng như vậy cũng trở nên ngột ngạt. Kiều Vũ Tụng mở miệng, nhìn thấy Tống Vũ Tiều trong gương lại không nói được gì. Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng cuối cùng, thừa lúc Tống Vũ Tiều không để ý, anh lại lén lút nhìn.
Tống Vũ Tiều ngẩng mặt lên làm nổi bật những đường nét quai hàm sắc cạnh và cái cổ thon dài. Kiều Vũ Tụng nhìn máy cạo râu di chuyển dưới quai hàm của cậu, âm thanh nhỏ bé ấy tăng dần lên trong đầu óc anh một cách khó hiểu.
Ong ong ong... Ong ong ong... ồn ào lạ thường.
Khoảnh khắc âm thanh dừng lại, Kiều Vũ Tụng nhanh chóng hoàn hồn, lại nhìn Tống Vũ Tiều trong gương.
Tống Vũ Tiều khẳng định một cách chắc chắn, "Em sao cũng được, thật mà."
"Được rồi." Kiều Vũ Tụng do dự một lúc rồi đề nghị, "Vậy sau bữa trưa, chúng ta đi xem hài kịch đi? Một vài người bạn của anh đã xem vở kịch của Nhà hát kịch Đại Phương, nó khá hay. Hay em muốn xem phim điện ảnh nào?"
Tống Vũ Tiều cầm bình xịt dưỡng ẩm sau cạo râu lên, nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
Anh gật đầu, ý rằng cậu có thể dùng.
"Vậy xem kịch đi." Chỉ có một lựa chọn để điền vào chỗ trống. Tống Vũ Tiều cảm thấy rằng lựa chọn đó là câu trả lời mà người hỏi mong muốn nhất.
Kiều Vũ Tụng đã muốn xem vở kịch đó từ khi anh còn ở Tích Tân, nhưng đáng tiếc, mỗi năm đoàn kịch đến Tích Tân để lưu diễn, anh lại không thể xem được. Sau khi anh đến Cẩm Dung, luôn không có thời gian. Bây giờ không chỉ xem được kịch nói, mà anh còn có thể xem cùng với Tống Vũ Tiều, anh vui vẻ nói: "Vậy thì anh sẽ mua vé."
"Được anh." thấy anh hào hứng mua vé bằng điện thoại di động, thậm chí còn chưa rửa mặt sau khi ngủ dậy, Tống Vũ Tiều biết mình đã quyết định đúng.
Khi bắt đầu lên lịch hẹn hò, Kiều Vũ Tụng nhận thấy anh rất sành sỏi. Anh đã nhiều năm kinh nghiệm và đã hẹn hò nhiều lần. Tuy nhiên, đối với Tống Vũ Tiều, anh lo lắng sự sắp xếp của mình không thể hợp ý Tống Vũ Tiều, mà nếu anh quá quen thuộc, sẽ khiến cậu cảm thấy "ngựa quen đường cũ."
Kết quả là anh luôn dao động giữa phấn khích và do dự, và ngay cả lời đề nghị đơn giản và phù hợp ban đầu đã biến thành một yêu cầu cẩn thận: "Bữa trưa ăn đơn giản thôi, chúng ta có thể đi chơi, đến 3 giờ thì xem vở kịch. Có thể kết thúc trước 6 giờ. Sau đó chúng ta ăn tối hoành tráng, được không?"
Khi anh nói câu cuối cùng, giọng anh nhỏ dần đi. Cậu tiếc nuối nói: "Tối nay em phải trở về, không thể cùng nhau ăn cơm."
"Tối nay sao?" Kiều Vũ Tụng sửng sốt, nhưng sau khi nghĩ lại, là điều đương nhiên rồi. Anh bay bốn - nghỉ hai, không có phân biệt ngày thường và cuối tuần, nhưng Tống Vũ Tiều thì khác, cậu phải làm việc vào các ngày trong tuần.
Kiều Vũ Tụng lúng túng cười, che đi sự mất mát của mình, nói: "Đúng rồi, ngày mai là thứ Năm. Em phải đi làm."
Tống Vũ Tiều gật đầu, nhìn thấy nụ cười xa xăm của anh, liền an ủi nói: "Lần sau tìm cơ hội ăn tối nha."
Cậu nói muốn hẹn hò, anh coi đó là điều hiển nhiên là một buổi hẹn hò cả ngày. Tại sao hả? Vì những cuộc hẹn trong quá khứ - cuộc hẹn nào cũng vậy, hầu như diễn ra cả ngày.
Yêu đương lúc trước, mỗi lần hẹn hò đều sẽ kéo dài đến ngày thứ hai. Anh và bạn trai cũ duy trì sự hiểu ngầm tự nhiên và háo hức, đi ăn, đi mua sắm, xem phim và cuối cùng là quan hệ tình dục, như thể đó là toàn bộ tình yêu của người trưởng thành trong thời đại 'fast food' này.
Không có ngoại lệ, đúng vậy, Kiều Vũ Tụng đã quyết định nhìn lại, trừ khi tình cảm đến giai đoạn cuối và kết thúc, bằng không thì đó một quá trình hẹn hò hoàn chỉnh đúng quy trình.
Khi Tống Vũ Tiều đề nghị hẹn hò, mặc dù Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ cân nhắc liệu cuối cùng có lên giường hay không? anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng buổi hẹn hò sẽ kết thúc trước nửa đêm, và họ thậm chí không thể ăn tối cùng nhau.
Không biết bao giờ mới có cuộc gặp gỡ tiếp theo, Kiều Vũ Tụng rất muốn mở ngay phần mềm ứng dụng để xem chu kỳ sau có chuyến bay qua đêm đến Tích Tân hay không.
"Ừm, được rồi." Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu, nhún vai giả vờ thoải mái, "Hết cách rồi, chỉ có thể như vậy."
Thoải mái của anh cũng không triệt để, cười xong, nhíu mày đầy tiếc nuối, Tống Vũ Tiều sờ sờ mặt của anh, hỏi: "Buổi chiều xem kịch, là hài kịch sao?"
Kiều Vũ Tụng lên tinh thần, gật gật đầu.
"Vậy thì tốt rồi." Tống Vũ Tiều cười giải thích "Muốn anh được vui vẻ, nhưng em lại không giỏi chọc cho người ta cười."
Anh nghe xong hơi kinh ngạc, bật cười nói: "Thôi bớt đi."
Kiều Vũ Tụng chọn ăn trưa gần nhà hát kịch, có thể đến được bằng hai trạm dừng tàu điện ngầm. Nếu bình thường, anh nghĩ đi taxi đến đó sẽ tốt hơn, nhưng đường đang sửa lại gần căn hộ chỗ anh, nên trực tiếp đi tàu điện ngầm.
Anh hỏi ý kiến của Tống Vũ Tiều, và câu trả lời mà anh nhận được là không có ý kiến. Vì vậy, ngay cả khi quyết định đi tàu điện ngầm, Kiều Vũ Tụng vẫn không có cảm giác vui sướng khi ra ngoài hẹn hò cùng nhau. Nguyên nhân có thể là Tống Vũ Tiều "không có ý kiến", hoặc đột nhiên biết được Tống Vũ Tiều phải trở về Tích Tân vào buổi tối, anh cũng không rõ.
Có thể ban đầu kỳ vọng của anh quá cao, nên khi Tống Vũ Tiều trả lời là "Sao cũng được", "không ý kiến", "em không phiền", Kiều Vũ Tụng cảm thấy như mình đang dẫn một con rối đi ra ngoài. Anh thậm chí còn không nắm tay con rối.
Khi họ gọi đồ ăn trong nhà hàng, Tống Vũ Tiều đã gọi hai món chính theo yêu cầu của Kiều Vũ Tụng, anh cũng không nhìn ra sự mong đợi của cậu đối với bữa trưa.
"Không ngon sao?" Đây là nhà hàng được vài người bạn của Kiều Vũ Tụng giới thiệu, nhưng sự điềm tĩnh của Tống Vũ Tiều trong bữa cơm khiến anh lo lắng không biết mình có chọn nhầm chỗ hay không.
Tống Vũ Tiều lắc đầu, nói: "Không có, ăn rất ngon."
Kiều Vũ Tụng nghi ngờ nhìn cậu, nhưng trên mặt cậu lại không thấy chút qua loa nào, vì vậy anh càng thêm nản lòng.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Vũ Tiều thấy anh tâm trạng thấp thỏm, nghĩ ngợi rồi giải thích, "Thực xin lỗi, đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn, buổi tối em phải về."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng biết rằng Tống Vũ Tiều hiểu sai ý, anh lắc đầu nói: "Không sao."
Tống Vũ Tiều không tin nhìn anh.
Biết rằng những gì mình nói không sức thuyết phục, Kiều Vũ Tụng do dự một lúc và hỏi: "Đó có phải là cách mà em hẹn hò với người yêu cũ?" Thấy Tống Vũ Tiều đang khó hiểu, anh nói thêm, "Sẽ không chủ động, cái gì cũng chờ nghe sắp xếp."
Không nghĩ rằng anh sẽ nói như vậy, Tống Vũ Tiều ngẩn người một chút, sau đó bật cười: "Em không đủ chủ động sao?"
"Không phải." Kiều Vũ Tụng làm sao có thể phủ nhận cậu không chủ động? Cậu đã chủ động hơn một lần.
Dừng, Kiều Vũ Tụng mới không biết làm sao nói rõ với cậu tâm tình của mình lúc này.
Anh cúi đầu, bất lực chọc vào phần cơm trắng trước mặt, một lúc sau mới cười khổ: "Có lẽ bạn trai cũ của anh đã quá chủ động."
Lần đầu tiên nghe thấy anh chủ động nhắc tới người yêu cũ, Tống Vũ Tiều hiếu kỳ, đồng thời trong lòng sinh ra dự cảm không tốt. Cậu cau mày.
"Trước đây hẹn hò, họ đều đắn đo xem ăn gì, làm gì, chỉ cần anh xuất hiện là đủ. Như hôm nay, những kế hoạch này thực chất là kinh nghiệm tích lũy được từ những lần hẹn hò với họ. Giống thói quen, chỉ cần nghĩ đến hẹn hò, chuyện đương nhiên cảm thấy nên làm này, làm kia, như đi theo quy trình. Còn có thích hay không, có vui hay không, đều không quan trọng, cũng không để ý. Em cũng vậy sao? "
Kiều Vũ Tụng do dự nhìn cậu " Em thì sao cũng được, không thành vấn đề, đều có thể sao?"
Không biết tại sao, khi Kiều Vũ Tụng phàn nàn về điều này, Tống Vũ Tiều thực sự nghĩ đến Cố Hối Chi. Chính xác mà nói, cậu nhớ đến tin nhắn của Cố Hối Chi.
Lúc đọc được tin nhắn kia, Tống Vũ Tiều cảm thấy rằng những oán trách như vậy không quan trọng đối với một mối quan hệ đã kết thúc. Nhưng cậu không ngờ rằng nó sẽ trở thành vấn đề khi bắt đầu một mối quan hệ khác.
"Nếu em nói đúng vậy, e rằng anh chỉ càng thêm thất vọng, đúng không?" Tống Vũ Tiều nói, gắp một miếng gà cay vào chén của Kiều Vũ Tụng "Anh muốn tình yêu như thế nào? Có phải như những gì anh thấy trong phim, trong truyện không? "
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nhìn cậu. Không có nghe lầm, Kiều Vũ Tụng xác định chính mình không có nghe lầm, hàm ý Tống Vũ Tiều, là anh cố tình gây sự.
Kiều Vũ Tụng tự giễu. Đúng vậy, đây là Tống Vũ Tiều mà anh thích, cũng giống như 13 năm trước. Mười ba năm trước, Kiều Vũ Tụng nhận định dù cho yêu thích cậu, cũng không thể ở bên cậu, hiện tại cũng giống vậy.
Anh đã ăn nửa bữa cơm với các món có gia vị cay, vẫn chưa cảm thấy cay. Thế nhưng lúc này, sức nóng từ trong ra ngoài đang thiêu đốt Kiều Vũ Tụng, anh cảm nhận rõ ràng hơi nóng trên vành tai mình, anh đoán rằng mặt mình cũng đỏ bừng lên.
Anh mở to mắt nhìn Tống Vũ Tiều nói, "Anh không muốn bất kỳ kiểu tình yêu nào, nhưng em nghĩ bây giờ chúng ta đang yêu nhau sao? Em biết không? Mặc dù Anh đã mua vé xem kịch nhưng anh đã rất lo lắng. Hiện tại anh đã không muốn xem nữa. Anh lo lúc đi xem kịch, em lại thờ ơ như bây giờ, chỉ có mình anh cười thôi, như vậy sẽ rất ngu ngốc. "
Tống Vũ Tiều mệt mỏi, bất lực nói: "Anh quá quan tâm đến cảm xúc của em. Không cần như vậy."
"Làm sao anh có thể không quan tâm? Anh yêu thích em mà!" Kiều Vũ Tụng không chịu nổi hét lên.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều sửng sốt. Một giây tiếp theo, cậu thấy những người khách ngồi ở những bàn bên cạnh, dù là nhóm ông già tụ tập uống rượu hay cặp đôi đang hẹn hò ăn cơm, đều ngây người ra nhìn bọn họ.
Kiều Vũ Tụng nhìn theo ánh mắt Tống Vũ Tiều quay đầu lại, thấy mọi người tò mò và kinh ngạc, mặt đỏ bừng xấu hổ, muốn tìm một khe nứt chui xuống.
"Có lẽ nói câu này sến sẩm, nhưng khi ở bên cạnh anh, thực sự em không quan tâm đến việc khác, ăn gì, xem gì." Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của anh, Tống Vũ Tiều không nhịn được cười.
Kiều Vũ Tụng lấy lý do rút ra khỏi trạng thái xấu hổ của mình, lẩm bẩm, "Nhưng trông em không được vui vẻ lắm."
Tống Vũ Tiều cười nói: "Em vẫn luôn rất vui vẻ, anh không nhìn ra sao?"
Anh muốn bày tỏ rõ ràng không phải ý tứ này, nhưng anh biết mình không thể giải thích với Tống Vũ Tiều, vì vậy anh thở dài, lắc đầu và chịu thua.
"Anh có nhớ một năm chúng ta cùng nhau đi xem phim không? Lần mà Tống Nhạn thả bồ câu chúng ta đó." Tống Vũ Tiều hỏi.
Cái gì "Có một năm"? Bọn họ chỉ cùng nhau xem phim điện ảnh có một lần. Kiều Vũ Tụng không biết vì sao cậu nhắc đến, gật gật đầu.
Tống Vũ Tiều nói: " Ngày hôm đó em đã rất hạnh phúc, nhưng mà, anh có thể nhìn ra không?"
Hôm đó cậu có hạnh phúc không? Kiều Vũ Tụng nhớ lại và hoàn toàn không cảm thấy điều đó. Nhưng nếu anh vạch trần Tống Vũ Tiều nói dối, chỉ chứng tỏ rằng anh không thấy được thôi.
"Anh không thấy." Anh suy nghĩ một lúc, sau đó đổi ý, "Anh quên mất."
Tống Vũ Tiều ngạc nhiên, thấy thái độ qua loa của anh, không khỏi có chút thất vọng.
Nếu Kiều Vũ Tụng thích cậu ngay từ khi còn học cấp ba, làm sao anh có thể quên được? Tống Vũ Tiều nghĩ rằng chỉ cần từ đó về sau Kiều Vũ Tụng có hứng thú với cậu, nhất định sẽ ghi nhớ. Bây giờ Kiều Vũ Tụng nói quên rồi, có lẽ hôm đó thực sự không quan trọng đối với anh, sự rung động của anh chắc bắt đầu từ thời điểm khác.
Sự thất vọng và tò mò đồng thời hiện lên trong đầu Tống Vũ Tiều, cậu cười ngượng ngùng nói: "Thật sao? Em nhớ rất rõ. Dù sau này em rất ít khi nhớ lại, nhưng nếu bây giờ anh hỏi em: hôm đó xảy ra chuyện gì, em đều có thể kể lại."
Cậu không kiêng kị, không che giấu khiến Kiều Vũ Tụng căng thẳng và xấu hổ, anh bắt đầu hối hận vì nói rằng mình đã quên. Lời này xin lỗi Tống Vũ Tiều, càng là xin lỗi với chính anh.
"Nhưng đúng là ngày hôm đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nên anh quên cũng là chuyện bình thường." Tống Vũ Tiều nhẹ nhàng "Điều em muốn nói là, nếu ngày hôm đó anh không thể nhìn ra em vui vẻ hạnh phúc, hiện tại anh cũng sẽ không nhìn ra được. Bởi vì em vẫn luôn không thay đổi."