Tương Ngữ - Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
Chương trước- Chương 1: Ở trong mây - 1
- Chương 2: Ở trong mây-2
- Chương 3: Ở trong mây -3
- Chương 4: Ở trong mây -4
- Chương 5: Ở trong mây - 5
- Chương 6: Ở trong mây -6
- Chương 7: Ở trong mây - 7
- Chương 8: Ở trong mây -8
- Chương 9: Bão số 7 -1
- Chương 10: Bão số 7-2
- Chương 11: Bão số 7-3
- Chương 12: Bão số 7-4
- Chương 13: Bão số 7-5
- Chương 14: Bão số 7-6
- Chương 15: Bão số 7-7
- Chương 16: Ngày tuyết rơi - 1
- Chương 17: Ngày tuyết rơi - 2
- Chương 18: Ngày tuyết rơi-3
- Chương 19: Ngày tuyết rơi -4
- Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5
- Chương 21: Ngày tuyết rơi-6
- Chương 22: Cầu vượt - 1
- Chương 23: Cầu vượt - 2
- Chương 24: Cầu vượt - 3
- Chương 25: Cầu vượt -4
- Chương 26: Cầu vượt -5
- Chương 27: Tiết kiệm Phí Qua đêm-1
- Chương 28: Tiết kiệm phí qua đêm-2
- Chương 29: Tiết kiệm Phí Qua đêm-3
- Chương 30: Tiết kiệm phí qua đêm - 4
- Chương 31: Tiết kiệm phí qua đêm - 5
- Chương 32: Tiết kiệm phí qua đêm -6
- Chương 33: Tiết kiệm phí qua đêm -7
- Chương 34: Tiết kiệm phí qua đêm -8
- Chương 35: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-1
- Chương 36: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-2
- Chương 37: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-3
- Chương 38: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-4
- Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5
- Chương 40: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-6
- Chương 41: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-7
- Chương 42: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-8
- Chương 43: Che lấp -1
- Chương 44: Che lấp -2
- Chương 45: Che lấp -3
- Chương 46: Che lấp - 4
- Chương 47: Che lấp -5
- Chương 48: Che lấp -6
- Chương 49: Che lấp -7
- Chương 50: Che lấp -8
- Chương 51: Xuyên mây -1
- Chương 52: Xuyên mây - 2
- Chương 53: Xuyên mây -3
- Chương 54: Xuyên mây -4
- Chương 55: Xuyên mây -5
- Chương 56: Xuyên mây -6
- Chương 57: Xuyên mây -7
- Chương 58: Xuyên mây -8
- Chương 59: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -1
- Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2
- Chương 61: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -3
- Chương 62: Một chút dũng cảm ngốc nghếch - 4
- Chương 63: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -5
- Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6
- Chương 65: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -7
- Chương 66: Thu lạnh-1
- Chương 67: Thu lạnh - 2
- Chương 68: Thu lạnh - 3
- Chương 69: Thu lạnh - 4
- Chương 70: Thu lạnh -5
- Chương 71: Thu lạnh -6
- Chương 72: Thu lạnh -7
- Chương 73: Thu lạnh -8
- Chương 74: Bay nửa đêm -1
- Chương 75: Bay nửa đêm -2
- Chương 76: Bay giữa đêm -3
- Chương 77: Bay nửa đêm - 4
- Chương 78: Bay nửa đêm - 5
- Chương 79: Bay nửa đêm -6
- Chương 80: Thế thân -1
- Chương 81: Thế thân -2
- Chương 82: Thế thân -3
- Chương 83: Thế thân - 4
- Chương 84: Thế thân - 5
- Chương 85: Thế thân -6
- Chương 86: Thế thân -7
- Chương 87: Thế thân -8
- Chương 88: Thế thân -9
- Chương 89: Cùng bay - 1
- Chương 90: Cùng bay -2
- Chương 91: Cùng bay -3
- Chương 92: Cùng bay - 4
- Chương 93: Cùng bay - 5
- Chương 94: Cùng bay - 6
- Chương 95: Cùng bay -7
- Chương 96: Scandal và lời đề nghị -1
- Chương 97: Scandal và lời đề nghị -2
- Chương 98: Scandal và lời đề nghị -3
- Chương 99: Scandal và lời đề nghị -4
- Chương 100: Scandal và lời đề nghị -5
- Chương 101: Scandal và lời đề nghị -6
- Chương 102: Scandal và lời đề nghị -7
- Chương 103: Scandal và lời đề nghị -8
- Chương 104: Scandal và lời đề nghị -9
- Chương 105: Đêm tha hương nơi đất khách -1
- Chương 106: Đêm tha hương nơi đất khách -2
- Chương 107: Đêm tha hương nơi đất khách -3
- Chương 108: Đêm tha hương nơi đất khách - 4
- Chương 109: Đêm tha hương nơi đất khách -5
- Chương 110: Đêm tha hương nơi đất khách -6
- Chương 111: Đêm tha hương nơi đất khách -7
- Chương 112: Đêm tha hương nơi đất khách -8
- Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
- Chương 114: Đêm tha hương nơi đất khách -10
- Chương 115: Đêm tha hương nơi đất khách -11
- Chương 116: Thu đông xuân -1
- Chương 117: Thu đông xuân -2
- Chương 118: Thu đông xuân -3
- Chương 119: Thu đông xuân -4
- Chương 120: Thu đông xuân - 5
- Chương 121: Thu đông xuân -6
- Chương 122: Thu đông xuân -7
- Chương 123: Thu đông xuân - 8
- Chương 124: Ngày tuyết lại rơi -1
- Chương 125: Ngày tuyết lại rơi -2
- Chương 126: Ngày tuyết lại rơi -3
- Chương 127: Ngày tuyết lại rơi - 4
- Chương 128: Ngày tuyết lại rơi -5
- Chương 129: Ngày tuyết lại rơi - 6
- Chương 130: Ngày tuyết lại rơi -7
- Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8
- Chương 132: Ngày tuyết lại rơi -9
- Chương 133: Ngày tuyết lại rơi -10
- Chương 134: Ngày tuyết lại rơi -11
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tương Ngữ
Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
Vòi nước trong bếp bị hỏng, khi quá yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh nhỏ giọt trong khoảng lặng dài. Khi sự im lặng kéo dài, âm thanh của những giọt nước dần trở nên dày đặc hơn.
Kiều Vũ Tụng nhìn tô mì ăn dở, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Đây là nhà của anh. Em nói như vậy, không sợ anh đuổi em ra ngoài sao?”
Tống Vũ Tiều đã đặt đũa trong tay xuống, nghe vậy hít một hơi thật sâu nói: “Em định mùa xuân sang năm trở về mới nói với anh. Nhưng nếu đợi đến lúc đó, sợ là làm lỡ quá nhiều thời gian.”
“Làm lỡ thời gian nào? ” Kiều Vũ Tụng không nhịn được ngoáy tai, e rằng mình nghe nhầm.
Anh vì che giấu sợ hãi mà giả bộ không hiểu, làm Tống Vũ Tiều nhíu mày, nói “Làm lỡ thời gian anh suy nghĩ cân nhắc.”
Kiều Vũ Tụng ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc. Tống Vũ Tiều vẫn bình tĩnh như mọi khi, khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy ngay cả một chút hoảng sợ nhỏ nhất cũng sẽ rất buồn cười. Anh xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi của mình “Cân nhắc cái gì? Chia tay sao?”
Tim Tống Vũ Tiều đau nhói như bị gai đâm. Cậu mím môi và cố gắng nói một cách kiên nhẫn và thành thật, “Đây là kết quả xấu nhất mà em có thể tưởng tượng.”
Kiều Vũ Tụng thực sự nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt của Tống Vũ Tiều, điều mà trước đây anh hầu như không thấy. Nhưng cậu xấu hổ cái gì? Không có thời gian cho tổ chức? hay là thật tàn nhẫn ném một vấn đề như vậy cho anh?
Không biết từ lúc nào, Kiều Vũ Tụng cảm thấy đầu mình nóng lên. Ngoại trừ tách ra, anh không nghĩ ra được đáp án nào khác. Mà đây cũng là đáp án mà anh khó tiếp thu nhất.
Năm năm xa cách với bạn trai không phải chỉ là quan hệ yêu xa đơn thuần, mà là vô số ngày đêm không tin tức, cho dù có vượt qua, không biết khi nào bắt đầu lại một cái “5 năm” tiếp theo.
Thật sự có người nói chuyện yêu đương như thế sao?
Kiều Vũ Tụng che trán, qua một hồi lâu, biết rõ không có hy vọng gì “Ý anh là, anh không có khả năng chủ động liên lạc với em. Em phải ở trong căn cứ mọi lúc, cho dù muốn rời đi hay giao tiếp ra bên ngoài, em phải làm đơn xin phép. Mà đơn xin phép không nhất định được thông qua, phải không?”
Tống Vũ Tiều trầm ngâm chốc lát, xin lỗi nói: “Em không có khả năng sẽ rời đi.”
Kiều Vũ Tụng há miệng, những gì anh định nói đột nhiên biến mất, anh quên mất những gì mình định nói ban đầu.
Sợi mì nguội, bột quyện lại với nhau, nước súp cũng nguội, trên mặt đóng một lớp dầu mỏng. Tống Vũ Tiều nhìn đống mì còn lại trước mặt, nói: “Trường hợp này, nói chung đơn vị có thể giúp giải quyết vấn đề của gia đình nhân viên. Ở thành phố Tây, sắp xếp chỗ ở và làm việc, thời gian đoàn tụ sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng mà em nghĩ, muốn đi, cũng không có công việc nào phù hợp cho anh ở đó. Hơn nữa, tình huống của chúng ta khá đặc biệt, em không thể khai báo với tư cách là người nhà. Lúc trước vẫn luôn do dự làm sao nói với anh. Em cũng đã cân nhắc xem có giải pháp nào hay không. Nhưng thực sự em không nghĩ ra được, vì vậy quyết định nói với anh. Xem liệu chúng ta có thể cùng nhau giải quyết hay không.”
Kiều Vũ Tụng có hơi chóng mặt. Anh thật vất vả mới chuẩn bị tinh thần xa cách trong 3 tháng tới. Mơ ước mùa Xuân sang năm Tống Vũ Tiều trở về có thể cùng nhau ăn tết. Mà bây giờ Tống Vũ Tiều tạt nước lạnh cho anh biết - Tết năm sau trở về ăn Tết, sau đó sẽ đi 5 năm nữa.
Tống Vũ Tiều quá đề cao anh, anh thật không biết giải quyết ra sao? Anh thậm chí không biết làm thế nào để chấp nhận nó.
“Tiểu Tiều, em có biết 5 năm là bao lâu không? Anh mới chỉ làm công việc này được 6 năm thôi.” Kiều Vũ Tụng cười khổ, “6 năm này anh đã có 3 người bạn trai rồi. Em biết 5 năm với một người như anh có nghĩa là gì không?”
Tống Vũ Tiều biết Kiều Vũ Tụng càng cần một mối quan hệ và cuộc sống bình thường hơn cậu.
Thời đại ngày nay, mọi thứ đều thay đổi theo từng ngày, hầu như không thể tìm thấy một thứ gì đó tồn tại được lâu dài, đồ vật hỏng không ai sửa, chỉ cần mua đồ mới là xong. Mối quan hệ đã rạn nứt, không ai bồi dưỡng, vậy không bằng yêu người mới là xong.
Cho dù hai người sớm chiều ở chung, cũng khó bảo đảm trong đó ai không đứng núi này trông núi nọ, huống hồ vẫn là thời gian dài xa cách như vậy?
Không phải Tống Vũ Tiều không có lòng tin vào mối quan hệ này, hay không tin tưởng Kiều Vũ Tụng, mà cậu không muốn có sự tự tin như vậy. Tại sao Kiều Vũ Tụng phải chờ đợi cậu, dựa vào cái gì?
“Anh muốn tách ra không?” Tống Vũ Tiều hỏi.
“Anh không muốn!” Anh gần như bị sự bình tĩnh của Tống Vũ Tiều làm cho phát điên, “Nếu anh muốn, anh sẽ không khó chịu như vậy bây giờ. Tống Vũ Tiều, xin đừng…Đừng tiếp tục bộ dạng như nó không có gì to tát, sau đó để mình anh phải chịu đựng!”
Tống Vũ Tiều nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, cuối cùng nhận ra cảm giác bất lực là như thế nào.
Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng đứng lên, nhìn cậu chằm chằm và hỏi: “Em muốn chia tay sao?”
Cậu hơi run run, lắc lắc đầu.
“Vậy thì nghĩ cách đi! Em không phải rất thông minh sao?” Kiều Vũ Tụng khó chịu đến mức che quai hàm đang run rẩy. Cuối cùng khi bình tĩnh lại một chút, anh không khỏi buồn bực nói: "Anh đúng là điên rồi, ngay từ đầu sao lại muốn cùng em? Em thích hợp hẹn hò với đồng nghiệp hơn, hai người có thể cùng nhau đến căn cứ. À mà, Cố Hối Chi có đi không?”
Tống Vũ Tiều thở dài, hỏi ngược lại: ”Lẽ nào em không biết vợ chồng là đồng nghiệp sẽ dễ dàng hơn sao?”
Đúng vậy, ngay từ đầu họ đã biết rằng mối quan hệ này – biết rõ mà không thể tránh được mà thôi. Kiều Vũ Tụng đã tự nói với bản thân hàng triệu lần rằng” họ không phù hợp”. nhưng cuối cùng anh cũng chọn tiếp tục. Anh tin rằng Tống Vũ Tiều chắc chắn phải suy nghĩ nhiều hơn anh, rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng khắc phục bằng cách nào bây giờ?
Kiều Vũ Tụng chán nản ngồi xuống, nói: “Nếu chúng ta chia tay vào lúc này, có phải quá hấp tấp không? Em đang đi làm nhiệm vụ rất quan trọng. Là bạn trai, cho dù không phải là người nhà, anh cũng nên ủng hộ em.”
“Nếu như chúng ta có thể kết hôn ...” Tống Vũ Tiều nói
“Thật ra, những người đã kết hôn đến căn cứ căn bản không phải lo lắng về vấn đề trong nhà. Bởi vì mọi thứ sẽ được thu xếp tốt. Cho dù hôn nhân không thể duy trì, một số người sẽ thuyết phục người nhà hãy ở lại.
Nhưng em không muốn chuyện như vậy xảy ra với anh, từ quan điểm này, dù bây giờ hay sau này, chúng ta có thể chia tay đều là chuyện tốt. Em hy vọng anh được tự do, em hy vọng anh có tự do để lựa chọn yêu em hoặc không yêu em, thay vì muốn mang một sứ mệnh thiêng liêng nào đó để duy trì một đoạn tình cảm.”
Nghe đến đây, nước mắt của Kiều Vũ Tụng vô tình rơi xuống.
“Anh muốn ở bên em mãi mãi. Năm năm là một khoảng thời gian dài, sau này còn có thể có thể có ba, bảy năm sau đó nữa. Thật khó nói trước. Nhưng anh chỉ có thể nói với em rằng ’được ở bên em’ là nguyện vọng của anh.
Tống Vũ Tiều lau nước mắt cho anh “Theo em sẽ rất vất vả. Trong thời gian rời đi, em không có cách nào để bảo vệ anh. Nếu có người bắt nạt anh, em cũng không có cơ hội biết được. Anh hỏi em có giải pháp gì, thành thật mà nói, em không có.”
“Chúng ta chỉ có thể thử xem thôi, mong rằng chúng ta đừng quá lo lắng khi quyết định tương lai. Nếu một lúc nào đó, anh cảm thấy chán nản và muốn từ bỏ, không sao cả, chúng ta không có cơ hội để tận ứng tận trách nhiệm với mối quan hệ này.”
“ Chúng ta có thể chia tay và tự do - như lúc chúng ta muốn ở bên nhau. Nhưng bây giờ, vì cả hai chúng ta đều không muốn xa nhau, em hy vọng chúng ta vẫn có thể cố gắng hết mức để được ở bên nhau. Đó là cách duy nhất em có thể nghĩ ra. ”
Kiều Vũ Tụng nhìn tô mì ăn dở, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Đây là nhà của anh. Em nói như vậy, không sợ anh đuổi em ra ngoài sao?”
Tống Vũ Tiều đã đặt đũa trong tay xuống, nghe vậy hít một hơi thật sâu nói: “Em định mùa xuân sang năm trở về mới nói với anh. Nhưng nếu đợi đến lúc đó, sợ là làm lỡ quá nhiều thời gian.”
“Làm lỡ thời gian nào? ” Kiều Vũ Tụng không nhịn được ngoáy tai, e rằng mình nghe nhầm.
Anh vì che giấu sợ hãi mà giả bộ không hiểu, làm Tống Vũ Tiều nhíu mày, nói “Làm lỡ thời gian anh suy nghĩ cân nhắc.”
Kiều Vũ Tụng ngẩn người, không biết nên cười hay nên khóc. Tống Vũ Tiều vẫn bình tĩnh như mọi khi, khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy ngay cả một chút hoảng sợ nhỏ nhất cũng sẽ rất buồn cười. Anh xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi của mình “Cân nhắc cái gì? Chia tay sao?”
Tim Tống Vũ Tiều đau nhói như bị gai đâm. Cậu mím môi và cố gắng nói một cách kiên nhẫn và thành thật, “Đây là kết quả xấu nhất mà em có thể tưởng tượng.”
Kiều Vũ Tụng thực sự nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt của Tống Vũ Tiều, điều mà trước đây anh hầu như không thấy. Nhưng cậu xấu hổ cái gì? Không có thời gian cho tổ chức? hay là thật tàn nhẫn ném một vấn đề như vậy cho anh?
Không biết từ lúc nào, Kiều Vũ Tụng cảm thấy đầu mình nóng lên. Ngoại trừ tách ra, anh không nghĩ ra được đáp án nào khác. Mà đây cũng là đáp án mà anh khó tiếp thu nhất.
Năm năm xa cách với bạn trai không phải chỉ là quan hệ yêu xa đơn thuần, mà là vô số ngày đêm không tin tức, cho dù có vượt qua, không biết khi nào bắt đầu lại một cái “5 năm” tiếp theo.
Thật sự có người nói chuyện yêu đương như thế sao?
Kiều Vũ Tụng che trán, qua một hồi lâu, biết rõ không có hy vọng gì “Ý anh là, anh không có khả năng chủ động liên lạc với em. Em phải ở trong căn cứ mọi lúc, cho dù muốn rời đi hay giao tiếp ra bên ngoài, em phải làm đơn xin phép. Mà đơn xin phép không nhất định được thông qua, phải không?”
Tống Vũ Tiều trầm ngâm chốc lát, xin lỗi nói: “Em không có khả năng sẽ rời đi.”
Kiều Vũ Tụng há miệng, những gì anh định nói đột nhiên biến mất, anh quên mất những gì mình định nói ban đầu.
Sợi mì nguội, bột quyện lại với nhau, nước súp cũng nguội, trên mặt đóng một lớp dầu mỏng. Tống Vũ Tiều nhìn đống mì còn lại trước mặt, nói: “Trường hợp này, nói chung đơn vị có thể giúp giải quyết vấn đề của gia đình nhân viên. Ở thành phố Tây, sắp xếp chỗ ở và làm việc, thời gian đoàn tụ sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng mà em nghĩ, muốn đi, cũng không có công việc nào phù hợp cho anh ở đó. Hơn nữa, tình huống của chúng ta khá đặc biệt, em không thể khai báo với tư cách là người nhà. Lúc trước vẫn luôn do dự làm sao nói với anh. Em cũng đã cân nhắc xem có giải pháp nào hay không. Nhưng thực sự em không nghĩ ra được, vì vậy quyết định nói với anh. Xem liệu chúng ta có thể cùng nhau giải quyết hay không.”
Kiều Vũ Tụng có hơi chóng mặt. Anh thật vất vả mới chuẩn bị tinh thần xa cách trong 3 tháng tới. Mơ ước mùa Xuân sang năm Tống Vũ Tiều trở về có thể cùng nhau ăn tết. Mà bây giờ Tống Vũ Tiều tạt nước lạnh cho anh biết - Tết năm sau trở về ăn Tết, sau đó sẽ đi 5 năm nữa.
Tống Vũ Tiều quá đề cao anh, anh thật không biết giải quyết ra sao? Anh thậm chí không biết làm thế nào để chấp nhận nó.
“Tiểu Tiều, em có biết 5 năm là bao lâu không? Anh mới chỉ làm công việc này được 6 năm thôi.” Kiều Vũ Tụng cười khổ, “6 năm này anh đã có 3 người bạn trai rồi. Em biết 5 năm với một người như anh có nghĩa là gì không?”
Tống Vũ Tiều biết Kiều Vũ Tụng càng cần một mối quan hệ và cuộc sống bình thường hơn cậu.
Thời đại ngày nay, mọi thứ đều thay đổi theo từng ngày, hầu như không thể tìm thấy một thứ gì đó tồn tại được lâu dài, đồ vật hỏng không ai sửa, chỉ cần mua đồ mới là xong. Mối quan hệ đã rạn nứt, không ai bồi dưỡng, vậy không bằng yêu người mới là xong.
Cho dù hai người sớm chiều ở chung, cũng khó bảo đảm trong đó ai không đứng núi này trông núi nọ, huống hồ vẫn là thời gian dài xa cách như vậy?
Không phải Tống Vũ Tiều không có lòng tin vào mối quan hệ này, hay không tin tưởng Kiều Vũ Tụng, mà cậu không muốn có sự tự tin như vậy. Tại sao Kiều Vũ Tụng phải chờ đợi cậu, dựa vào cái gì?
“Anh muốn tách ra không?” Tống Vũ Tiều hỏi.
“Anh không muốn!” Anh gần như bị sự bình tĩnh của Tống Vũ Tiều làm cho phát điên, “Nếu anh muốn, anh sẽ không khó chịu như vậy bây giờ. Tống Vũ Tiều, xin đừng…Đừng tiếp tục bộ dạng như nó không có gì to tát, sau đó để mình anh phải chịu đựng!”
Tống Vũ Tiều nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, cuối cùng nhận ra cảm giác bất lực là như thế nào.
Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng đứng lên, nhìn cậu chằm chằm và hỏi: “Em muốn chia tay sao?”
Cậu hơi run run, lắc lắc đầu.
“Vậy thì nghĩ cách đi! Em không phải rất thông minh sao?” Kiều Vũ Tụng khó chịu đến mức che quai hàm đang run rẩy. Cuối cùng khi bình tĩnh lại một chút, anh không khỏi buồn bực nói: "Anh đúng là điên rồi, ngay từ đầu sao lại muốn cùng em? Em thích hợp hẹn hò với đồng nghiệp hơn, hai người có thể cùng nhau đến căn cứ. À mà, Cố Hối Chi có đi không?”
Tống Vũ Tiều thở dài, hỏi ngược lại: ”Lẽ nào em không biết vợ chồng là đồng nghiệp sẽ dễ dàng hơn sao?”
Đúng vậy, ngay từ đầu họ đã biết rằng mối quan hệ này – biết rõ mà không thể tránh được mà thôi. Kiều Vũ Tụng đã tự nói với bản thân hàng triệu lần rằng” họ không phù hợp”. nhưng cuối cùng anh cũng chọn tiếp tục. Anh tin rằng Tống Vũ Tiều chắc chắn phải suy nghĩ nhiều hơn anh, rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng khắc phục bằng cách nào bây giờ?
Kiều Vũ Tụng chán nản ngồi xuống, nói: “Nếu chúng ta chia tay vào lúc này, có phải quá hấp tấp không? Em đang đi làm nhiệm vụ rất quan trọng. Là bạn trai, cho dù không phải là người nhà, anh cũng nên ủng hộ em.”
“Nếu như chúng ta có thể kết hôn ...” Tống Vũ Tiều nói
“Thật ra, những người đã kết hôn đến căn cứ căn bản không phải lo lắng về vấn đề trong nhà. Bởi vì mọi thứ sẽ được thu xếp tốt. Cho dù hôn nhân không thể duy trì, một số người sẽ thuyết phục người nhà hãy ở lại.
Nhưng em không muốn chuyện như vậy xảy ra với anh, từ quan điểm này, dù bây giờ hay sau này, chúng ta có thể chia tay đều là chuyện tốt. Em hy vọng anh được tự do, em hy vọng anh có tự do để lựa chọn yêu em hoặc không yêu em, thay vì muốn mang một sứ mệnh thiêng liêng nào đó để duy trì một đoạn tình cảm.”
Nghe đến đây, nước mắt của Kiều Vũ Tụng vô tình rơi xuống.
“Anh muốn ở bên em mãi mãi. Năm năm là một khoảng thời gian dài, sau này còn có thể có thể có ba, bảy năm sau đó nữa. Thật khó nói trước. Nhưng anh chỉ có thể nói với em rằng ’được ở bên em’ là nguyện vọng của anh.
Tống Vũ Tiều lau nước mắt cho anh “Theo em sẽ rất vất vả. Trong thời gian rời đi, em không có cách nào để bảo vệ anh. Nếu có người bắt nạt anh, em cũng không có cơ hội biết được. Anh hỏi em có giải pháp gì, thành thật mà nói, em không có.”
“Chúng ta chỉ có thể thử xem thôi, mong rằng chúng ta đừng quá lo lắng khi quyết định tương lai. Nếu một lúc nào đó, anh cảm thấy chán nản và muốn từ bỏ, không sao cả, chúng ta không có cơ hội để tận ứng tận trách nhiệm với mối quan hệ này.”
“ Chúng ta có thể chia tay và tự do - như lúc chúng ta muốn ở bên nhau. Nhưng bây giờ, vì cả hai chúng ta đều không muốn xa nhau, em hy vọng chúng ta vẫn có thể cố gắng hết mức để được ở bên nhau. Đó là cách duy nhất em có thể nghĩ ra. ”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ở trong mây - 1
- Chương 2: Ở trong mây-2
- Chương 3: Ở trong mây -3
- Chương 4: Ở trong mây -4
- Chương 5: Ở trong mây - 5
- Chương 6: Ở trong mây -6
- Chương 7: Ở trong mây - 7
- Chương 8: Ở trong mây -8
- Chương 9: Bão số 7 -1
- Chương 10: Bão số 7-2
- Chương 11: Bão số 7-3
- Chương 12: Bão số 7-4
- Chương 13: Bão số 7-5
- Chương 14: Bão số 7-6
- Chương 15: Bão số 7-7
- Chương 16: Ngày tuyết rơi - 1
- Chương 17: Ngày tuyết rơi - 2
- Chương 18: Ngày tuyết rơi-3
- Chương 19: Ngày tuyết rơi -4
- Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5
- Chương 21: Ngày tuyết rơi-6
- Chương 22: Cầu vượt - 1
- Chương 23: Cầu vượt - 2
- Chương 24: Cầu vượt - 3
- Chương 25: Cầu vượt -4
- Chương 26: Cầu vượt -5
- Chương 27: Tiết kiệm Phí Qua đêm-1
- Chương 28: Tiết kiệm phí qua đêm-2
- Chương 29: Tiết kiệm Phí Qua đêm-3
- Chương 30: Tiết kiệm phí qua đêm - 4
- Chương 31: Tiết kiệm phí qua đêm - 5
- Chương 32: Tiết kiệm phí qua đêm -6
- Chương 33: Tiết kiệm phí qua đêm -7
- Chương 34: Tiết kiệm phí qua đêm -8
- Chương 35: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-1
- Chương 36: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-2
- Chương 37: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-3
- Chương 38: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-4
- Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5
- Chương 40: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-6
- Chương 41: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-7
- Chương 42: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-8
- Chương 43: Che lấp -1
- Chương 44: Che lấp -2
- Chương 45: Che lấp -3
- Chương 46: Che lấp - 4
- Chương 47: Che lấp -5
- Chương 48: Che lấp -6
- Chương 49: Che lấp -7
- Chương 50: Che lấp -8
- Chương 51: Xuyên mây -1
- Chương 52: Xuyên mây - 2
- Chương 53: Xuyên mây -3
- Chương 54: Xuyên mây -4
- Chương 55: Xuyên mây -5
- Chương 56: Xuyên mây -6
- Chương 57: Xuyên mây -7
- Chương 58: Xuyên mây -8
- Chương 59: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -1
- Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2
- Chương 61: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -3
- Chương 62: Một chút dũng cảm ngốc nghếch - 4
- Chương 63: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -5
- Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6
- Chương 65: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -7
- Chương 66: Thu lạnh-1
- Chương 67: Thu lạnh - 2
- Chương 68: Thu lạnh - 3
- Chương 69: Thu lạnh - 4
- Chương 70: Thu lạnh -5
- Chương 71: Thu lạnh -6
- Chương 72: Thu lạnh -7
- Chương 73: Thu lạnh -8
- Chương 74: Bay nửa đêm -1
- Chương 75: Bay nửa đêm -2
- Chương 76: Bay giữa đêm -3
- Chương 77: Bay nửa đêm - 4
- Chương 78: Bay nửa đêm - 5
- Chương 79: Bay nửa đêm -6
- Chương 80: Thế thân -1
- Chương 81: Thế thân -2
- Chương 82: Thế thân -3
- Chương 83: Thế thân - 4
- Chương 84: Thế thân - 5
- Chương 85: Thế thân -6
- Chương 86: Thế thân -7
- Chương 87: Thế thân -8
- Chương 88: Thế thân -9
- Chương 89: Cùng bay - 1
- Chương 90: Cùng bay -2
- Chương 91: Cùng bay -3
- Chương 92: Cùng bay - 4
- Chương 93: Cùng bay - 5
- Chương 94: Cùng bay - 6
- Chương 95: Cùng bay -7
- Chương 96: Scandal và lời đề nghị -1
- Chương 97: Scandal và lời đề nghị -2
- Chương 98: Scandal và lời đề nghị -3
- Chương 99: Scandal và lời đề nghị -4
- Chương 100: Scandal và lời đề nghị -5
- Chương 101: Scandal và lời đề nghị -6
- Chương 102: Scandal và lời đề nghị -7
- Chương 103: Scandal và lời đề nghị -8
- Chương 104: Scandal và lời đề nghị -9
- Chương 105: Đêm tha hương nơi đất khách -1
- Chương 106: Đêm tha hương nơi đất khách -2
- Chương 107: Đêm tha hương nơi đất khách -3
- Chương 108: Đêm tha hương nơi đất khách - 4
- Chương 109: Đêm tha hương nơi đất khách -5
- Chương 110: Đêm tha hương nơi đất khách -6
- Chương 111: Đêm tha hương nơi đất khách -7
- Chương 112: Đêm tha hương nơi đất khách -8
- Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
- Chương 114: Đêm tha hương nơi đất khách -10
- Chương 115: Đêm tha hương nơi đất khách -11
- Chương 116: Thu đông xuân -1
- Chương 117: Thu đông xuân -2
- Chương 118: Thu đông xuân -3
- Chương 119: Thu đông xuân -4
- Chương 120: Thu đông xuân - 5
- Chương 121: Thu đông xuân -6
- Chương 122: Thu đông xuân -7
- Chương 123: Thu đông xuân - 8
- Chương 124: Ngày tuyết lại rơi -1
- Chương 125: Ngày tuyết lại rơi -2
- Chương 126: Ngày tuyết lại rơi -3
- Chương 127: Ngày tuyết lại rơi - 4
- Chương 128: Ngày tuyết lại rơi -5
- Chương 129: Ngày tuyết lại rơi - 6
- Chương 130: Ngày tuyết lại rơi -7
- Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8
- Chương 132: Ngày tuyết lại rơi -9
- Chương 133: Ngày tuyết lại rơi -10
- Chương 134: Ngày tuyết lại rơi -11
- bình luận