Tương Ngữ - Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5

Tương Ngữ Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5
"Trời ạ! Sàn nhà bẩn quá, không biết lau dọn. Ở nhà suốt ngày chỉ biết đọc sách. Ngoài đọc sách ra thì còn biết làm gì nữa?"

Tống Vũ Tiều còn đang ngủ say thì đột nhiên bị âm thanh bên ngoài phòng khách đánh thức, cậu mở mắt ra nhưng không dậy nổi.

"Tống Vũ Tiều, không thể tiếp tục như thế này được. Hãy xem lại mình đi, nhảy lớp nhiều thế, ở trường học không đủ hả? Nói thế nào? Muốn phát triển toàn diện đức - trí -thể -mỹ nhìn con bây giờ đi. Ngoài ngoại trừ thành tích tốt, còn có thể làm việc gì nữa? Mẹ không mong con làm việc nhà, nhưng con có ý tứ một chút, con thấy mình còn chút lương tâm không? Mẹ quá lười nói tới con!" Chu Mỹ Kỳ ở trong phòng khách chửi bới.

Bà mắng thì mắng, Tống Vũ Tiều không thấy bà xuất hiện trước mặt.

Chu Mỹ Kỳ mắng con trai xong, vẫn không nguôi giận, tiếp tục mắng: "Cha nào con nấy, hai người không bớt lo được! Một người cả ngày không có nhà, một người chỉ biết làm ổ ở trong phòng. Ngày tuyết rơi, nhà nghèo đến nỗi không có lấy một quả trứng, lão già ngược lại sướng rồi, ra ngoài ăn uống no đủ, không lo vợ con ở nhà đói khát. Kiếp trước đã tôi tạo nghiệp gì, để kiếp này phải chịu tội với 2 người."

Tống Vũ Tiều nằm trên giường nghe bà chửi rủa, che kín chăn, không biết làm sao, cảm giác có chút nóng. Cậu nhìn lên thì ngạc nhiên thấy đèn báo nguồn của máy lạnh đang sáng, không biết đã có điện từ bao giờ.

Tống Vũ Tiều lập tức đứng dậy đi ra ngoài, bắt gặp Chu Mỹ Kỳ đang lau sàn.

Chu Mỹ Kỳ nhìn thấy cậu, thẳng eo lên, nói: "Chịu rời giường rồi sao?"

Tống Vũ Tiều phớt lờ, liếc nhìn đồng hồ trên tường và ngạc nhiên nhận ra mình đã ngủ cả buổi chiều. Điều này cũng chứng tỏ Chu Mỹ Kỳ chơi mạt chược bên ngoài cả ngày, mà Tống Trí Sơn cũng uống rượu cả ngày cũng không về nhà.

Mặc dù đang nghĩ về bữa tối nhưng Tống Vũ Tiều không có lập tức đi tới tủ lạnh xem bà mang cái gì về ăn. Tránh cho Chu Mỹ Kỳ nóng nảy chửi rủa.

Tống Vũ Tiều bước ra khỏi ban công, định mang cơm trắng vào nhà, nhưng mới đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng Chu Mỹ Kỳ đóng cửa ngoài phòng khách.

Cậu quay đầu nhìn lại, Chu Mỹ Kỳ đã nhốt cậu ở bên ngoài.

Tống Dư Kiều cầm hộp cơm bước vào, đóng cửa lại.

"Không có chuyện gì ra ra vào vào làm cái gì? Đi ra ngoài cũng không đóng cửa lại, không nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi sao? thật vất vả lau sàn nhà, giờ lại làm bẩn" Chu Mỹ Kỳ nhắc tới, "Ai, 2 cha con cùng một cái đức hạnh, suốt ngày như lão thái gia chỉ biết hưởng thụ."

Tống Vũ Tiều bước nhanh vào bếp, ném hộp cơm đông lạnh vào bồn rửa với một tiếng ầm loảng xoảng.

Chu Mỹ Kỳ nghe thấy, thẳng lưng lau sàn nhà, hét lớn: "Này! Tống Vũ Tiều thật sự coi mình là đại gia sao? Đọc nhiều sách là ghê gớm sao? Còn ở nhà của mẹ? Còn ăn cơm của mẹ? Con có gan đi ra bên ngoài ở, đừng đem sắc mặt đó ở nhà. Ra ngoài làm việc không ai dám nhận đâu! Nhìn con kìa! Con người hiếu thảo là trên hết, có biết chữ hiếu là gì không? Ngày xưa mẹ đã cho con mọi thứ tốt nhất, lại còn bỏ ra bao nhiêu tiền để dưỡng thai? Nếu không làm sao con có được bộ não tốt như vậy? Hiện tại thông minh rồi, có tài nghệ, có đẳng cấp mà coi thường mẹ mày! "

Tống Vũ Tiều trở về phòng, bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng bà chửi rủa ầm ĩ, cậu không khỏi hối hận vì ném hộp cơm vào bồn rửa, mà kích hoạt quả bom hẹn giờ này.

"Con ghê gớm? Con ghê gớm vậy buổi sáng còn chạy đến chỗ mẹ xin tiền làm cái gì?"

Cơn tức giận của Chu Mỹ Kỳ dường như dồn lại 1 chỗ.

Khi bà ấy nói vậy, Tống Vũ Tiều lấy ra 800 nhân dân tệ từ trong ngăn kéo. nhanh chóng rời khỏi phòng, cầm tiền đi tới chỗ Chu Mỹ Kỳ, đưa tiền cho bà, lạnh lùng nói: "Trả lại cho mẹ."

Chu Mỹ Kỳ đang mắng chửi đến sảng khoái đột nhiên nhìn thấy tiền trước mặt mình, nhất thời ngây người.

Bà mở to mắt nhìn con trai mình, vẻ mặt không tin nổi. Một lúc sau, đôi môi mím chặt bắt đầu run lên, nước mắt lưng tròng.

Tống Vũ Tiều cau mày, cảm thấy tình hình không ổn, lập tức đặt tiền lên bàn cà phê, xoay người trở về phòng.

Trước khi trở lại, cậu nghe thấy Chu Mỹ Kỳ bật khóc và gào lên, "Tôi đã tạo nghiệp gì? Sao Ông Trời lại đối xử với tôi như vậy."

Tống Vũ Tiều liếc bà một cái, thấy bà ngồi ở trên sofa vỗ đùi kêu: "Trời ơi, sao tôi lại nuôi ra một đứa con trai như vậy! nhặt được ở ngoài cũng không phải là đồ máu lạnh như vậy! Ông trời ơi!"

Như thường lệ, Tống Vũ Tiều hít sâu một hơi, trở về phòng rồi đóng cửa lại.

Theo kinh nghiệm của Tống Vũ Tiều, Chu Mỹ Kỳ sẽ gào khóc không ngừng trong thời gian ngắn.

Tống Vũ Tiều bật máy tính, đeo tai nghe, bấm vào phần mềm Matlab để làm nốt thiết kế còn dang dở.

Nhưng bởi vì lời chửi rủa Chu Mỹ Kỳ, Tống Vũ Tiều không thể giữ được trái tim bình tĩnh. Cậu thở dài, mở trang máy tính, vào trang web bất động sản xem có thông tin cho thuê nhà nào gần Trường Nhất Trung hay không.

Thời gian nộp đơn xin ở ký túc xá trường vào đầu mỗi năm học. Bây giờ Tống Vũ Tiều còn nửa năm học để thi tốt nghiệp, cũng mất cơ hội xin vào ký túc xá.

Dù nhà trường đã ba lần phát đơn và không cho học sinh thuê nhà trọ, nhưng nhiều phụ huynh cho con thuê trọ gần trường. Họ làm vậy chỉ để bọn trẻ có môi trường nghỉ ngơi và tự học tốt hơn.

Điều này không ý nghĩa đối với Tống Vũ Tiều. Nếu cậu muốn sống bên ngoài, chỉ có một lý do.

Mặc dù đang đeo tai nghe nhưng Tống Vũ Tiều vẫn có thể nghe thấy Chu Mỹ Kỳ vừa khóc vừa mắng: "Cho con ăn, Cho con ở, Cho đi học, mua máy tính cho con. Đầu năm rồi con đến đại học Tích Tân tham dự trại hè mùa đông, mẹ đã mua cho con vé hạng nhất! So với những đứa trẻ cùng tuổi, con không phải là tốt nhất sao?

Mẹ chính là tiện! Không nên chiều chuộng con tất cả mọi thứ, chiều chuộng thành như thế này! Tống Vũ Tiều, mẹ con là nô tỳ sao? Hả? Tống Vũ Tiều, con có tin hay không, coi như trại hè mùa đông có thành tích đi, con được cử đi học, không có mẹ và cha con, con có được như vậy không? Con nói chuyện có đạo lí chút đi."

Tống Vũ Tiều chán ghét cau mày, nhìn thoáng qua điện thoại di động bên cạnh con chuột nhận được tin nhắn trong nhóm.

Cậu cầm điện thoại di động lên thì thấytin nhắn từ giáo viên chủ nhiệm của Khải Hành gửi đến, nói rằng ngày mai nhiệt độ đều sẽ tăng trở lại, nếu không có thông báo đặc biệt thì ngày mai sẽ đến lớp đúng giờ.

Lên lớp? Tống Vũ Tiều nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đất đều một màu trắng xóa.

Trước khi đặt điện thoại di động xuống, một tin nhắn ngắn khác lại đến.

Người gửi là Trịnh Hảo Bằng, Tống Vũ Tiều quen biết anh khi tham gia trại mùa đông tại Đại học Tích Tân vào đầu năm. Anh là đàn anh đến từ Tĩnh An, người này đã chủ động tiếp cận Tống Vũ Tiều.

Không hiểu sao anh lại cho rằng Tống Vũ Tiều là người "đáng tin cậy", anh đã kéo Tống Vũ Tiều vào nhóm viết luận văn tốt nghiệp và hoàn thành thiết kế cho anh ấy. Anh cũng truyền cho Tống Vũ Tiều "kinh nghiệm kinh doanh" ba năm học trung học của mình

Trịnh Hảo Bằng: Xin chào! Chàng trai tài năng, một lứa sinh viên đại học vô dụng nữa sắp tốt nghiệp nè! (* ^ __ ^ *)

Sau khi đọc tin nhắn, Tống Vũ Tiều cau mày trả lời: Tại sao bọn họ lại vô dụng như vậy?

Trịnh Hảo Bằng: Hahahaha! Nếu bọn họ hữu ích, chúng ta sẽ không kiếm được tiền!

Đúng vậy, lúc này, chính là lúc cậu cần tiền. Tống Vũ Tiều hỏi: Giá cả thì sao?

Trịnh Hảo Bằng: Hôm nay, anh nghe nói rằng kiểm tra luận văn tốt nghiệp rất nghiêm khắc, giá cả đã tăng lên. Luận án dài 700.000 từ, gấp đôi để hoàn thành!

Tống Vũ Tiều: Em hỏi chia như thế nào?

Trịnh Hảo Bằng: Ồ, ồ! Tiếp tục đơn hàng tỷ lệ bốn -sáu, lấy hàng ba - bảy, xúc tiến hai - tám. Có ba người đã làm xong câu hỏi mở đầu và bỏ chạy, cậu có nhận không?

Theo thông báo của trại mùa đông, Tống Vũ Tiều có thể kiểm tra kết quả trên trang web tuyển sinh của Đại học Tích Tân vào đầu tháng Hai.

Nhìn lại biểu hiện của mình cậu nghĩ rằng ngay cả khi không được tiến cử, ít nhất cũng được cộng điểm đầu vào. Cậu đáp: nhận đi, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Ngược lại học kỳ sau cũng không có việc gì làm.

Trịnh Hảo Bằng: Tốt! Anh sẽ xem xét và gửi email cho cậu khi hoàn tất. Tuy nhiên, set up xong rất rắc rối, phải dạy họ cách trả lời vấn đáp, gặp người mà không dạy được, mất công chúng ta vừa mất tiền, vừa tốn sức lực, thời gian!

Tống Vũ Tiều trả lời: Được rồi, em cần gấp đơn luận văn.

Trịnh Hảo Bằng tò mò hỏi: Thiếu tiền sao?

Tống Vũ Tiều không chút né tránh: ừ.

Trịnh Hảo Bằng: Anh sẽ gửi em vào ngày mai. Này nếu có thời gian thì theo dõi nhóm nhiều hơn nhé, nhóm có nhiều tin tức lắm!

Tống Vũ Tiều không trả lời tin nhắn, tiếp tục tìm thông tin thuê nhà ở gần trường Nhất Trung, không ngờ giá thuê đắt hơn cậu tưởng. Có lẽ là do kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, lại liên quan đến nhà ở của khu học chính, xem ra không ít học sinh cùng phụ huynh nhìn trúng nơi đó, muốn thuê để chuẩn bị cho kỳ thi.

Trước tình hình giá nhà đất ngất ngưởng, Tống Vũ Tiều đã cân nhắc việc thuê chung.

Cậu mở phần mềm chat vô dụng bấy lâu nay để đăng nhập, ngay sau khi đăng nhập thành công, không ngừng vang lên tiếng tít tít của tin nhắn.

Tống Vũ Tiều không mở bất kỳ tin nhắn nào, cậu mở nhóm viết luận văn thuê xem thông tin đặt hàng bên trong.

Chắc chắn rồi, Trịnh Hảo Bằng đã nhận đơn đặt hàng, đề cập đến yêu cầu vừa rồi của Tống Vũ Tiều.

Cậu lật xem thông báo của nhóm, tìm được thông báo phù hợp và nhấp vào ảnh đại diện của admin để trò chuyện riêng.

Đây là lần đầu tiên cậu tiếp cận admin, Tống Vũ Tiều do dự một chút, nhưng nghĩ đến tiền thuê nhà, vẫn nói: Xin chào, xin hỏi danh sách động lực đó có còn không?

admin: Vâng, đó là động lực học và điều khiển phi tuyến tính. Bạn có thể nhận? Tôi đọc ghi chú, bạn vẫn còn là một học sinh trung học.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút rồi nói: Tôi có thể đọc báo cáo mở đầu trước được không?

admin: Được rồi, tôi sẽ gửi cho bạn, đừng tiết lộ ra bên ngoài.

Ngay sau đó, admin đã thêm Tống Vũ Tiều làm bạn và gửi cho cậu một tài liệu.

Tống Vũ Tiều đang "tải về" tài liệu thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Vừa rồi Tống Vũ Tiều quên khóa cửa.

Nhìn ra ngoài cửa, thấy Chu Mỹ Kỳ đẩy cửa đi vào, mặt không cảm xúc nhìn cậu, nói: "Ăn cơm tối."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận