Tương Ngữ - Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8

Tương Ngữ Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8
Vào những ngày nghỉ ở nhà, Kiều Vũ Tụng thích nhất là ngủ nướng cho tới trưa. Lần này là vì có Tống Vũ Tiều ở đây nên mới dậy sớm hơn, trong lòng cũng không có thoải mái.

Bây giờ 10h30 đã qua giờ ăn sáng, mà còn lâu mới đến giờ ăn trưa.

Đi xuống lầu cùng với Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng đang suy nghĩ nên làm gì trong nửa buổi sáng này. Không ngờ, chưa kịp bước đến phòng khách, anh đã nghe thấy bên trong có tiếng chơi mạt chược.

Kiều Vũ Tụng lúng túng bước vào phòng khách, nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ đang ngồi ở bàn đánh bài, anh giật cả mình.

Anh không biết làm sao đối phó, nhìn sang Tống Vũ Tiều cũng đang rất kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, bốn người phụ nữ trung niên đang chơi bài đã nhìn thấy bọn họ.

Mắt của dì Lý sáng lên, bà nói: “Aaaa, đây không phải là nhà khoa học lớn sao? Hazz, con bao nhiêu tuổi vẫn là đứa nhỏ của mẹ thôi. Chúc mừng năm mới! Đến tìm chị Chu hả?”

Tống Vũ Tiều thấy Chu Mỹ Kỳ tươi cười, rõ ràng bà che giấu sự bối rối của mình bằng một nụ cười. Cậu khẽ cười và nói: “Dì Lý, Dì Chung chúc mừng năm mới. Ba con nói mẹ con đang ở đây, vì vậy con đến xem thử. Cũng là bạn của Kiều Vũ Tụng, tiện đường tán gẫu vài câu.”

Dì Chung thán phục Chu Mỹ Kỳ: “Này, lễ phép hơn nhiều so với lúc còn nhỏ. Miệng ngọt hơn không nói, tính cách cũng tươi sáng hơn. Cô dạy dỗ thật tốt nha.”

Chu Mỹ Kỳ hờ hững xua tay nói: “Tất cả đều là trước mặt cho mọi người nhìn thôi. Về đến nhà, vẫn còn cái tính xấu như vậy.”

“Như vậy còn hơn là không để cho ba mẹ yên tâm đúng không?” Dì Lý tiếp tục khen ngợi.

Từ Ngạo Quân cười híp mắt nghe, đột nhiên hỏi: “Hai đứa ăn sáng chưa? Mẹ nấu cháo bí đỏ, dọn một ít ra ăn đi.”

"Vâng.” Kiều Vũ Tụng đáp, nhìn Tống Vũ Tiều liếc mắt ra hiệu.

“Này, đi một mình là được rồi, có đạo lý nào để cho khách xuống làm việc?” Từ Ngạo Quân ngăn bọn họ lại.

Kiều Vũ Tụng trong lòng thở dài nói với Tống Vũ Tiều, “Em ngồi trước đi, anh sẽ dọn cháo.”

Mặc dù hiện tại 2 gia đình không có ý kiến ​​gì khi bọn họ ở bên nhau, nhưng trước mặt người ngoài, cả Chu Mỹ Kỳ và Từ Ngạo Quân đều không có ý định phơi bày mối quan hệ của họ.

Tống Vũ Tiều thấy rõ ràng hai người khó xử, nên họ vừa bắt đầu nói dối, cậu tự nhiên tiếp tục diễn thôi.

Cậu ngồi vào cái bàn nhỏ bên cạnh, đợi bữa sáng muộn của mình.

Chu Mỹ Kỳ đến chơi mạt chược, Tống Vũ Tiều không hề biết trước. Cậu hoang mang vì không biết Chu Mỹ Kỳ sẽ tới, bởi vì tối hôm qua ở nhà cậu, nói tới gia đình Kiều Vũ Tụng, trong lời nói Chu Mỹ Kỳ có phần xem thường ba mẹ Kiều Vũ Tụng.

Tống Vũ Tiều biết sự xem thường của bà bắt đầu từ việc có một đứa con trai học giỏi, địa vị không tồi. Cho nên cậu và Tống Trí Sơn đều không bình luận gì về nhận xét của bà, làm bà tức giận sôi ruột cũng cố gắng kềm nén. Cuối cùng, đợi lúc Tống Vũ Tiều chuẩn bị rời đi, bà nhất quyết nhét nhân sâm Hàn Quốc và tổ yến vào tay cậu, nói như vậy sẽ lịch sự, phải phép hơn.

Tống Vũ Tiều cũng đoán, mẹ của Kiều Vũ Tụng cũng không thích Chu Mỹ Kỳ cho lắm. Đây là trực giác của cậu, cậu không chắc nữa.

Tóm lại, hai người phụ nữ này đến chết vẫn sĩ diện. Nhưng mà như vậy càng khiến cho 2 người Tống Vũ Tiều thoải mái hơn rất nhiều.

Không lâu sau, Kiều Vũ Tụng bưng nồi cháo bí đỏ lên lầu.

Tống Vũ Tiều thấy anh đặt cháo xuống rồi rời đi, vội vàng hỏi: “Sao anh lại đi?”

“Anh không đem chén đĩa.” Kiều Vũ Tụng trả lời, làm động tác ý bảo cậu ngồi yên, sau đó quay người đi xuống lầu.



Tống Vũ Tiều muốn giúp đỡ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thay đổi trong mắt Kiều Vũ Tụng, không còn cách nào khác đành phải đứng im.

“Các dì, con đem cháo lên rồi, một người ăn một chén đi?” Kiều Vũ Tụng bắt đầu múc cháo, “Trời lạnh, ăn cháo ấm áp.”

Từ Ngạo Quân nói tiếp: “Aiiii, mỗi người một chén đi. Bí ngô tôi trồng trên nóc nhà đó, hoàn toàn tự nhiên và không ô nhiễm môi trường. Hãy thử đi, đến nếm thử xem.”

Ba dì khách, mỗi người cười cười nói nói người nhà không khách sáo, lần lượt vui vẻ cầm chén cháo bí ngô từ tay Kiều Vũ Tụng.

Dì Chung khen ngợi: “Wow, không hổ là tiếp viên hàng không! Phong thái và động tác phục vụ cháo rất lịch sự và rất tao nhã!”

Kiều Vũ Tụng nghe vậy phải cố nén cười, không quên dặn dò: "Dì ơi! Cẩn thận nóng.”

“Nhìn xem, đây thực sự là—” Dì Chung giơ ngón tay cái lên.

Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ đang rút bài mỉm cười, trong lòng lập tức hối hận - anh nên múc cháo cho Chu Mỹ Kỳ trước! Đúng như dự đoán, khi anh nhìn về phía Từ Ngạo Quân, anh đã nhận được một ánh mắt sắc bén.

Tống Vũ Tiềuchống cằm nhìn anh múc cháo, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên gặp mặt, Kiều Vũ Tụng cũng làm như vậy, múc cho mỗi dì đến chơi bài một chén mì.

Nhớ đến đây, Tống Vũ Tiều nhếch miệng. Cậu ngước nhìn Kiều Vũ Tụngđã quay lại múc cháo, thấy người sau lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”

Kiều Vũ Tụngkhẽ đáp: “Anh quên đưa cháo cho mẹ em trước.”

Tống Vũ Tiều cũng thấy bất ngờ.

Chỉ thấy Kiều Vũ Tụng lại múc một chén cháo, cố ý múc 2 phần bí ngô vùi vào trong cháo, kính cẩn đưa đến trước mặt Chu Mỹ Kỳ và nói “ dì Chu, con mời dì.”

“Cảm ơn.” Chu Mỹ Kỳ mỉm cười với anh.

Tống Vũ Tiều nhìn về phía Từ Ngạo Quân, phát hiện trên mặt bà có ý bất mãn, cậu hồi hộp không yên.

Tống Vũ Tiều múc hai bát cháo, đặt lên bàn.

Khi Kiều Vũ Tụng quay lại, cậu nói: "Anh cũng ăn đi.”

“Ừm, được” Kiều Vũ Tụng định ngồi xuống chỗ quay lưng lại bàn đánh bài, nhưng sau một chút chần chờ, liền ngồi vào chỗ đối diện Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều lúc đầu không biết tại sao, nhưng nhanh chóng phát hiện Kiều Vũ Tụng ngồi như thế này để dễ quan sát các dì.

Lúc nãy còn nói, cậu có mặt là để Kiều Vũ Tụng không bị mắng, Tống Vũ Tiều trong lòng cảm thấy không vui.

Kiều Vũ Tụng một bên húp cháo, một bên quan sát mọi người, đặc biệt là Chu Mỹ Kỳ cùng Từ Ngạo Quân, chuẩn bị bất cứ lúc nào họ cần, liền đứng dậy hỗ trợ.

Nhưng mà anh rất nhanh nhận ra Tống Vũ Tiều ngồi ở đối diện cúi đầu húp cháo, không nói một lời. Anh rất ngạc nhiên, trong lúc các dì không để ý, anh đã đá vào chân Tống Vũ Tiều dưới gầm bàn, hỏi: "Em sao vậy?”

“Ngày đó có phải là anh bị mắng không?” Tống Vũ Tiều hỏi.

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ngẩn người, ngại ngùng hỏi: “Ngày nào?”



“Ngày chúng ta ăn xiên thịt nướng trên phố, và em đưa anh trở về nhà.” Tống Vũ Tiều nhìn ra anh biết rõ còn hỏi, không vui nói.

Kiều Vũ Tụng vốn định tùy tiện nói vài câu lừa gạt, nhưng thần thái Tống Vũ Tiều lúc này rõ ràng không cho phép anh qua loa. Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, anh nói: “Không phải mới vừa mới nói sao, tất cả đều đã qua rồi.”

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều hít sâu một hơi, thật vất vả mới nhịn xuống không chửi thề.

Kiều Vũ Tụng trấn an cậu “Mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, anh rất vui khi thấy em tức giận. Ít nhất, điều đó chứng tỏ em là một đứa trẻ biết tự kiểm điểm.”

Tống Vũ Tiều đang nổi nóng, nghe xong bật cười, “Cái quỷ gì vậy.”

Anh thờ ơ nhún vai, cúi đầu húp cháo.

“Đến tuổi này rồi, anh lại trở nên tốt như vậy, không cần nhìn sắc mặt bọn họ diễn kịch nữa.” Tống Vũ Tiều không cam lòng mà nhắc nhở.

“Thói quen rồi. Thói quen mà, rất khó thay đổi, không phải sao? Hơn nữa, khi nào quá tức giận, anh sẽ phản bác lại, chỉ là tương đối ít một chút.” Kiều Vũ Tụng dừng lại “Em không phải là thói quen của anh. Anh thường mất bình tĩnh, hay nổi nóng với em. Cảm ơn em đã chịu đựng anh rất nhiều.”

Tống Vũ Tiều nghe không thể nhịn được cười.

“Ôi, tôi phải về nhà nấu cơm.” Dì Chung đột nhiên đứng dậy với lấy điện thoại di động và vẫy tay với các bạn bài của mình, “Không được, không đánh nữa, ngày mai tiếp tục.”

Ba người bạn chơi bài oán giận liên tục, chỉ trích bà cả đời nhẫn nhịn, đầu tiên là nấu ăn cho chồng con, sau là cho con dâu và cháu trai.

Dì Chung luôn miệng hết cách rồi, hết cách rồi, mặc hco bạn bài níu kéo, kiên trì nói mình phải đi “Này, Tiểu Tiều đến đánh thay cho dì đi. Lúc còn nhỏ, chị Chu về nhà lấy tiền, không phải con đến thay cho mẹ sao? Đến, đến cho các dì đây thấy trình độ đánh bài của nhà khoa học đi nào.”

Tống Vũ Tiều yên lặng không nói, cố tình dì Lý bên cạnh cũng phụ họa, nhận được ánh mắt thúc giục của Chu Mỹ Kỳ, nên phải đứng dậy thế chỗ cho dì Chung.

“Hì hì, vậy tôi đi đây. Này mẹ con cậu đừng câu kết cùng nhau!” Dì Chung cười lớn.

Chu Mỹ Kỳ cười mắng: “Về nhà nấu cơm của bà đi! Số khổ!”

Dì Chung phát ra một tiếng cười như chuông bạc, đeo túi xách thật cao, vui vẻ rời đi.

Nhiều năm không chơi bài, giờ Tống Vũ Tiều mới phát hiện bàn đánh bài đã thay đổi, nó là bàn tự động xáo bài.

Đợi đến khi bài ra, ba người phụ nữ bắt đầu buôn chuyện trong nhà dì Chung.

Tống Vũ Tiều không ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang lặng lẽ thu dọn chén dĩa, trong lòng thoáng suy nghĩ, liền cắt ngang lời của mấy dì: “Dì Từ.”

Từ Ngạo Quân mỉm cười với cậu, một chút lo lắng xen lẫn trong nụ cười.

“Đã lâu con không chơi bài, thậm chí còn không biết đọc bài. Con có thể chơi cùng Kiều Vũ Tụng được không?” Tống Vũ Tiều nói, quay đầu nhìn Kiều Vũ Tụng đang bối rối.

Từ Ngạo Quân liếc nhìn Chu Mỹ Kỳ, đột nhiên cười hào phóng: “Sao lại không? Này, Tiểu Tụng, ngồi bên cạnh Tiểu Tiều đi. Không cho phép nhìn trộm bài của dì Lý và dì Chu, có biết không?”

Kiều Vũ Tụng đặt chén xuống, dọn một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Vũ Tiều. Anh vẫn im lặng, nhìn Tống Vũ Tiều rút bài từng thẻ một, động tác quả thực không thuần thục lắm. Tuy nhiên, khi chia bài xong, Kiều Vũ Tụng dán mắt nhìn chăm chú vào xem Tống Vũ Tiều xếp bài, đến cuối cùng, kinh hỉ đến mức suýt nữa gọi ra.

Đó là lần đầu tiên anh thấy cậu rút thẻ sau khi lấy được bài của mình.

“Tiền thắng lát nữa mời anh đi uống trà sữa.” Tống Vũ Tiều nhìn anh vui vẻ hiện ra mặt, liền ghé vào tai anh thì thầm.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận