Anh cởi áo khoác, thản nhiên ném lên ghế, đang định đóng cửa thay đồ ngủ thì thấy Từ Ngạo Quân đẩy cửa đi vào.
Hai mẹ con chạm mặt nhau, sắc mặt Kiều Vũ Tụng ngưng lại.
Từ Ngạo Quân đứng ở cửa hỏi: "Quan hệ của con và Tiểu Tiều tốt như vậy từ khi nào?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng tự nhận quan hệ của bọn họ hoàn toàn không tới "Tốt", nhưng vì trong lòng anh có suy nghĩ khác, nên chột dạ khó giải thích được. Anh giả vờ thờ ơ nói: "Có gặp vài lần trong trường luyện thi".
Từ Ngạo Quân nghi ngờ nhìn anh, trong khoảng khắc nói: "Sau này ít tiếp xúc với đứa nhỏ đó đi."
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng mở to hai mắt, không thể tin được - Tống Vũ Tiều trong mắt mọi người là học sinh giỏi, bà thật sự không muốn anh kết giao với học sinh giỏi sao?
Từ Ngạo Quân đoán Kiều Vũ Tụng đang nghĩ gì, bà giải thích: "Nếu gặp sớm hơn, để cậu ta dạy con học và phát huy việc học thì quá tốt. Nhưng bây giờ lửa cháy đến lông mày, trừ khi cậu ta có thể đặt cược vào đề thi tuyển sinh đại học, cho con lâm trận mới mài gươm, phát huy một lần vượt xa người thường. Nếu không con chơi cùng nó, lãng phí chính là thời gian của con"
Bà vẫn còn hợm hĩnh như vậy, Kiều Vũ Tụng không khỏi trợn mắt, cởi áo khoác, xoay người đi tìm đồ ngủ.
Từ Ngạo Quân nói sau lưng anh: "con thực sự không muốn nghe. Cậu ta thi Đại Học đạt điểm tuyệt đối một - hai môn chỉ là vấn đề trong vài phút. Còn con thì sao? Nếu có thể đạt được hai môn trong kiểm tra, đều là thần tiên hiển linh. Cậu ta xem phim, con cũng xem phim, con coi lại mình có xứng đáng không?"
Trái tim của Kiều Vũ Tụng ngừng đập trong giây lát, cho dù rất chán ghét nhưng anh cũng không tìm được gì để phản bác. Anh quay lại nói: "Mẹ nói đủ chưa? Đã gần một giờsáng, con muốn đi ngủ."
"Giờ con biếttrễ rồi, lúc đi xem phim sao không nghĩ tới?" Từ Ngạo Quân nhìn anh như hận không thể rèn sắt. Trước khi rời đi vẫn còn lẩm bẩm "Vẫn không cố gắng dành thời gian ôn tập, cả ngày chỉ muốn chơi đùa. Đến khi thi vào đại học rồi mới biết mình sai."
Kiều Vũ Tụng tức giận đợi bà đi ra ngoài, ngay khi cánh cửa đóng lại, anh sải bước về phía trước và khóa cửa lại.
Dường như anh chỉ có thể bày tỏ sự bất mãn của mình như vậy. Nhưng anh biết rõ rằng nó chẳng có ích lợi gì cả.
Như Tống Vũ Tiều dự đoán, khi cậu về đến nhà, ba mẹ cậu đã ngủ rồi.
Động tác của Tống Vũ Tiều cũng không nhẹ nhàng gì, mà cũng không làm phiền đến ba mẹ đã đóng cửa phòng ngủ.
Cậu lấy gói bánh quy còn lại trong túi ra và ném vào thùng rác trong bếp.
Ngay từ khi vào rạp chiếu phim, Tống Vũ Tiều đã quá buồn ngủ. Sau đó Kiều Vũ Tụng suýt nữa ngã sấp xuống, làm cậu tỉnh táo lên rất nhiều, bây giờ trở về nhà, rốt cuộc cũng buồn ngủ đến mức mi mắt đánh nhau.
Sau khi tắm xong Tống Vũ Tiều viết nguệch ngoạc mấy chữ, ngã xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tống Vũ Tiều không có nhiều cảm xúc sâu sắc khi xem bộ phim "Cuộc sống trong rừng sâu".
Cậu chưa bao giờ hứng thú với truyện tranh, phim ảnh thuộc loại nhạt nhẽo và bình thản, càng dễ buồn ngủ. Vì vậy, nội dung bộ phim không lưu lại bất kỳ ấn tượng nào cho Tống Vũ Tiều.
Có một điều rất kì lạ là ngay sau khi Tống Vũ Tiều ngủ say, trong giấc mơ lại mơ thấy khu rừng rậm kia.
Cậu không có hoàn toàn đi vào giấc mơ, từ đầu đến cuối, cậu biết rằng mình đang nằm mơ.
Cậu đi vào rừng rậm và ngạc nhiên rằng thực sự có một giấc mơ hai chiều, nhưng rất nhanh, cậu nghe thấy âm thanh của cây đàn Cello > rõ ràng là nhạc nền trong phim.
Bản nhạc êm dịu và đẹp đẽ trôi trong khu rừng của giấc mơ. Trong giấc mơ, có một dòng sông lấp lánh, và một đồng cỏ, nơi những đàn bướm nhảy múa, và tuyệt vời hơn nữa, có những vì sao lấp lánh.
Tống Vũ Tiều đi về hướng có tiếng đàn, hai chân trần ở trên bãi cỏ mềm mại, sương ướt lòng bàn chân, trong lòng dâng lên cảm giác mát lạnh.
Cuối cùng, vào sâu trong rừng và cậu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang ngồi trên cây sồi chơi vĩ cầm.
Kiều Vũ Tụng khẽ cúi đầu, ánh trăng rơi trên lông mi, để lại một bóng tối mờ ảo nơi đáy mắt.
Tiếng đàn của anh như ánh trăng trong nước, lướt qua những giọt sương trên cỏ, trèo lên những ngọn cây rung rinh trước gió.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, Tống Vũ Tiều vừa ngẩng đầu lên, liền thấy tiếng sột soạt từ tán cây. Cậu cảm thấy chân mình lạnh toát, khi nhìn xuống thì thấy cỏ dưới chân bỗng chốc hóa thành dòng suối nhỏ róc rách.
Dòng nước lạnh lẽo chảy xuôi qua mu bàn chân và quấn lấy mắt cá chân cậu.
Cậu cố gắng lùi lại, nhưng khi nhìn lên, cậu thấy mình đang ở trong một đại dương xanh. Cậu giật mình và trong tiềm thức muốn cầu cứu Kiều Vũ Tụng, khi cậu nhìn Kiều Vũ Tụng, cậu lại thấy anh đang ngồi trên đá ngầm ở bãi cạn.
Tiếng đàn vẫn còn trôi, mực nước biển đang dần dâng cao, Tống Vũ Tiều cố gắng đến gần Kiều Vũ Tụng, nhưng trong nháy mắt, cậu đã bị nước biển nhấn chìm.
Khoảnh khắc nước biển tràn vào người, Tống Vũ Tiều giật mình tỉnh lại.
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà và thở hổn hển, cậu cảm thấy chân mình lạnh ngắt, nhìn xuống thì ra cậu đã đá chăn bông và bàn chân bị lộ ra ngoài.
Chẳng trách ở trong mơ, cậu luôn cảm thấy bàn chân lạnh buốt.
Nhưng, Kiều Vũ Tụng là chuyện như thế nào đây? Có phải vì cậu đã xem phim cùng anh ấy không?
Tống Vũ Tiều theo thói quen phân tích giấc mơ, như thường lệ, cậu không thể lý giải hết những suy nghĩ trong tiềm thức của mình.
Chạm vào những vết chai mỏng trên đầu ngón tay, những dấu vết do nhiều năm tập luyện đàn Cello để lại, cậu cũng chơi bản Auf Flügeln des Gesanges >. Tuy nhiên, tại sao Kiều Vũ Tụng lại kéo đàn trong giấc mơ?
Chẳng lẽ trong tiềm thức của cậu, cậu và Kiều Vũ Tụng là cùng một người?
Tống Vũ Tiều càng muốn đi sâu vào nội dung của giấc mơ, tàn dư của giấc mơ lại càng mơ hồ trong tâm trí cậu. Từ từ, cậu không chắc những gì thấy trong giấc mơ có thực sự là Kiều Vũ Tụng không, cậu nghi ngờ rằng đó là chính mình, rằng mình đang kéo đàn.
Không có suy nghĩ nhiều, Tống Vũ Tiều vò đầu bứt tóc, lại nằm xuống. Trước khi nhắm mắt, cậu đắp chăn bông để chân không bị lộ ra ngoài.
Bằng cách này, cậu sẽ không mơ về đồng cỏ xanh, con suối nhỏ, đại dương xanh kia nữa, nhưng cậu không chắc liệu mình có mơ thấy Kiều Vũ Tụng một lần nữa hay không.
Sau một vài cơn gió xuân, mùa xuân ấm áp theo đám mây hòa tan giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống, đổ xuống hàng ngàn hộ gia đình.
Trong lòng người dân Nhạc Đường, đây là ngày sầu lo nhất trong năm, trời thì không hoàn toàn ấm áp, sau một vài cơn mưa, chuyển sang ấm và lạnh.
Quần áo của Kiều Vũ Tụng phơi 2 ngày vẫn không khô, nghĩ đến việc đến trường vào ngày thứ Hai mà không có đồng phục học sinh, anh cảm thấy bực bội.
Anh quay vào nhà mặc áo khoác, xách cặp đi xuống lầu, chuẩn bị đi học luyện thi.
Ngay lúc nhà cung cấp đến tiệm tạp hóa giao hàng, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Từ Ngạo Quân mặc áo mưa cùng nhà cung cấp đang chuyển hàng vào, anh đặt cặp sách xuống và bước tới để giúp đỡ.
Từ Ngạo Quân lại chê anh làm lỡ chuyện, liên tiếp đẩy anh mấy lần, thúc giục: "Đi, đi, đi học. Đừng lãng phí thời gian ở đây, con cũng không thể giúp được gì!"
Kiều Vũ Tụng nghẹn lời, không còn cách nào khác là quay trở lại nhà và đeo cặp lại, cầm ô và đi ra ngoài.
Sấm sét mùa xuân báo hiệu mùa đông kết thúc trên trái đất, đồng thời nhắc nhở các thí sinh và phụ huynh rằng thời gian cho kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần.
Sắp tới, kỳ thi thử thứ 2 dành cho tất cả học sinh THPT ở thành phố Nhạc Đường sẽ bắt đầu. Cũng như các trường THPT khác trên địa bàn, Trường Cửu Trung thông qua đề thi thống nhất của thành phố, nhà trường đánh giá toàn diện, nhận định tình hình ôn tập của thí sinh.
Mà Thành phố Nhạc Đường có một trường học ngoại lệ - đó chính là Nhất Trung.
Từ Ngạo Quân biết được tin tức từ bàn mạt chược, vì vậy bà đã hỏi Kiều Vũ Tụng có biết gì không.
Kiều Vũ Tụng đương nhiên biết rằng trường Nhất Trung luôn khác biệt với các trường khác, họ tham gia kỳ thi tuyển sinh chung với 9 trường của tỉnh mà không cần sử dụng đề thi của thành phố Nhạc Đường.
"Còn có loại ưu đãi này, chẳng trách học sinh các trường khác không vào được trường Nhât Trung." Từ Ngạo Quân bĩu môi khinh thường.
Kiều Vũ Tụng cãi lại nói: "Này mà tính là ưu đãi gì?"
"Tại sao không tính? Làm bài kiểm tra cùng với những trường nổi tiếng ở Tân Châu. Một khi bảng xếp hạng xuất hiện, vị trí số một trong tỉnh gần như rõ ràng. Thi thử lần2 là bài thi thử quan trọng nhất, con nghĩ rằng mẹ không biết sao?" Từ Ngạo Quân nói xong bất đắc dĩ thở dài," Nói cái này bây giờ cũng vô dụng, ai bảo con không đậu vào trường Nhất Trung? Tóm lại, con phải thi thử lần2 cho tốt. Có bao nhiêu người được xếp hạng trong thành phố? con có thể biết đại khái được không?"
"Được không? Khi đó, cũng có thể nhờ giáo viên chỉ cho cách điều chỉnh phương pháp ôn tập, biết đâu cuối cùng con cũng làm được? đừng đọc truyện tranh và chơi game nữa, đã đến lúc nào rồi."
Nhớ lại những gì Từ Ngạo Quân nói, Kiều Vũ Tụng không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Bà nói nhờ giáo viên giúp đỡ, chắc là muốn đưa cho giáo viên một chút gì đó. Mà dù vậy, thì có ích lợi gì?
Kiều Vũ Tụng không muốn bà tiêu tiền cho anh nữa, như thể bà bỏ tiền theo ý muốn, nhưng kết quả không làm bà hài lòng, lúc đó anh là lý do khác để bà đổ lỗi.
Sau khi xuống xe, Kiều Vũ Tụng đi về phía trường luyện thi.
Vào những ngày mưa, trên đường kẹt xe. Kiều Vũ Tụng đợi một lúc, anh không tìm thấy cơ hội sang đường, nên tạm thời chỉ có thể tiến về phía trước.
Khi đến gần ngã tư, bên kia đường, từ xa Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Tống Vũ Tiều đứng trước cửa "Lãm Phong Nguyệt". Anh thấy cậu cầm ô, tay cầm ly trà sữa, nhìn bên trái đường với vẻ mặt thất thần như đang đợi ai đó.
Sau ngày họ cùng nhau xem phim, Tống Vũ Tiều rời khỏi nhà anh, hai người đã nửa tháng không có gặp mặt.
Tuần trước, trường Cửu Trung học bù vào cuối tuần, vì vậy Kiều Vũ Tụng đã không tham gia lớp học luyện thi. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng băng qua dòng xe cộ chậm rãi, Kiều Vũ Tụng cảm thấy nửa tháng không gặp, Tống Vũ Tiều đã cao thêm một chút.
Tống Vũ Tiều 14 tuổi đã được tiến cử vào Đại học Tích Tân. Kiều Vũ Tụng cố gắng tìm kiếm dấu vết của "tuổi mười bốn" trên người anh.
Đương nhiên, anh có một chiều cao bình thường ở tuổi 14, trên má và trán có một vài mụn bọc đỏ, và bởi vì đột ngột lớn lên nhanh chóng, cơ thể trông quá gầy ... Nhìn Tống Vũ Tiều như vậy, suy nghĩ của Tống Vũ Tiều như vậy, Kiều Vũ Tụng đã nghĩ: lúc 14 tuổi anh trông như thế nào?
Có giống với Tống Vũ Tiều hiện tại không?
Có lẽ kém hơn rất nhiều, phải không? Ít nhất, cha mẹ của Tống Vũ Tiều không cần phải tặng quà hay tiền cho giáo viên, chỉ để giáo viên có thể quan tâm con trai mình nhiều hơn.
Từ Ngạo Quân nói rất đúng, Tống Vũ Tiều là loại người có thể đạt điểm cao dựa trên thực lực của mình, ngay cả trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Vì vậy, ở bên cạnh Tống Vũ Tiều là lãng phí thời gian của anh. Giống như bây giờ, Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm: Tống Vũ Tiều thật là có thời gian rảnh rỗi, giờ học luyện thi sắp bắt đầu, cậu ấy còn có thể đứng ở cửa tiệm trà sữa đợi người khác.
Cậu ấy đang đợi ai?
Mặc dù Kiều Vũ Tụng nghi ngờ trong lòng, nhưng anh không có ý định tìm kiếm câu trả lời.
Khi nhìn thấy đèn xanh trên vỉa hè, anh nhanh chóng băng qua đường, đi về phía tòa nhà vừa mở cửa.
Được dịch từ tiếng Anh-"On Wings of Song" là một tác phẩm của Felix Mendelssohn, tác phẩm thứ hai trong "sáu bài hát cho giọng nói và piano" của ông. Đó là bối cảnh của bài thơ Auf Flügeln des Gesanges của nhà thơ lãng mạn người Đức Heinrich Heine được xuất bản trên tạp chí Buch der Lieder của ông năm 1827.