Lần đầu đến đây, đương nhiên không biết kiếm nước uống ở đâu, thắc mắc thì hỏi, nhưng cũng không biết hỏi ai.
Có nên hỏi anh trai Tiểu Tụng?
Tống Vũ Tiều nhìn chằm chằm bóng lưng cao thẳng của anh, không khỏi ghen tị.
Bởi vì cậu học lớp 12 quá sớm, lại không cùng lứa tuổi nên cậu phát triển muộn hơn, thấp hơn những bạn nam khác. Đây có thể là rắc rối duy nhất mà cậu nhảy lớp. Không biết năm 17 tuổi cậu có cao được như anh trai này không nhỉ?
Tống Vũ Tiều bỏ qua nước uống, chọn múc hai thìa canh trong nồi, uống một hơi cạn sạch.
Cậu nhìn bát mì trên bàn, ước chừng đã để lâu quá bị trương lên. Nghĩ đến hương vị của nó, Tống Vũ Tiều nhăn mũi.
Dù vậy, Tống Vũ Tiều vẫn ngồi tại chỗ thêm hai phút nữa.
Hai phút sau, Tống Vũ Tiều đã sẵn sàng, hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi về phía trước và dùng đầu đũa chọc chọc vào vai Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó nhìn xuống chiếc bát trên tay, hỏi: "Em ăn xong rồi? Ăn no chưa? Vẫn còn nhiều mì trong nồi."
Tống Vũ Tiều không trả lời mà hỏi: "Anh ăn chưa?"
Anh trai chớp mắt nói: "Vẫn chưa."
"Em no rồi." Tống Vũ Tiều vô cảm trả lời câu hỏi.
"Ồ ..." Nếu không biết cậu đã học lớp 12, Kiều Vũ Tụng không thể không coi cậu là học sinh trung học thô lỗ nhất mà anh từng thấy.
Nhưng có lẽ là do Tống Vũ Tiều đẹp trai, nói chuyện nhẹ nhàng, có chút ngây thơ. Kiều Vũ Tụng thấy cậu bé ăn hết mì còn cố ý chạy tới nói với mình, càng thấy đáng yêu. Tranh thủ lúc trò chơi kết thúc, bàn mạt chược tự động xáo trộn, Kiều Vũ Tụng đứng dậy nói: "Đưa bát cho anh."
Tống Vũ Tiều thực sự không biết vứt bộ đồ ăn dùng một lần vào đâu, nhưng việc trả lại có vẻ bất lịch sự. Cậu do dự khi trả lại còn nói: "Cảm ơn".
"Tiểu Tiều ăn xong chưa? Đến, tiếp tục chơi. Mẹ con chắc sắp trở lại rồi." Từ Ngạo Quân nhiệt tình.
Tống Vũ Tiều thực sự không thích chơi mạt chược - chủ yếu là vì cậu không thích bầu không khí vừa chơi vừa tán gẫu, nhưng từ chối ba người lớn ở đây thì không được. Cậu lại phải ngồi xuống.
Răng của dì Chung trông xấu thật, ăn một tô mì cũng bị nhét kẽ răng. Dì xỉa răng không chút do dự, Tống Dư Kiều ngửi thấy mùi từ miệng dì, nhịn không được nhíu mày.
Không ngờ, Tống Vũ Tiều vừa lấy bài xong thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Mỹ Kỳ từ phòng ngoài: "Ôi chao, lạnh chết tôi rồi!"
Trong lòng kinh ngạc, cậu lập tức đứng lên, quay đầu lại, quả nhiên là Chu Mỹ Kỳ.
Khuôn mặt bà đỏ bừng vì lạnh, miệng vẫn thở phì phò.
"Thực sự, bên ngoài trời rất lạnh! Các dì chơi thế nào?" Chu Mỹ Kỳ nói, cởi áo khoác và khăn quàng cổ xuống, tự nhiên ngồi vào chỗ trống do Tống Vũ Tiều đứng lên, nói với người bạn bài của bà "Này, trên đường tới đây, tôi thấy một con chó chết cóng trên đường, tsk tsk. "
Nói xong, Chu Mỹ Kỳ lấy ra vài trăm nhân dân tệ trong túi áo len, nhét vào tay Tống Vũ Tiều, nói: "Thôi, về nhà học bài đi."
Tống Vũ Tiều liếc nhìn số tiền, không hơn không kém, 800 tệ, là tiền sinh hoạt hàng tháng của cậu.
Đã lấy được tiền, Tống Vũ Tiều cũng không có ý định ở lại nữa, thấy Chu Mỹ Kỳ không muốn nói chuyện với mình, liền bỏ tiền vào túi, xoay người rời đi.
Tống Vũ Tiều còn chưa kịp đi xa, đã nghe thấy dì Chung đang nói: "Này, tiểu Tiều của cô ngoan quá, 14 tuổi còn chuẩn bị đi học đại học!"
"Có ích lợi gì? Không một chút lễ phép. Nhìn xem, nó cầm tiền rồi bỏ đi không thèm chào." Chu Mỹ Kỳ ghét bỏ nói.
"Học sinh năng lực cao hẳn là có chút cá tính." Từ Ngạo Quân không chút ngượng ngùng nói, "Này nó giúp cô tiết kiệm rất nhiều tiền học phí đấy."
"Đúng vậy!" Chu Mỹ Kỳ cười ha ha và nháy mắt với những người bạn chơi bài của mình, "Vốn đang không cần chờ năm nay đây! Mà hoặc là năm bổn mạng, hoặc là phạm thái tuế, thầy bói đoán mệnh nói phải đi xa trong nhà mới tốt, nên làm lỡ đến bây giờ!"
Khi Tống Vũ Tiều đến, cậu đi qua cửa sau của ngôi nhà này. Đây là cánh cửa mà Chu Mỹ Kỳ nói qua điện thoại, nhà bọn họ ở sau dãy nhà này, cách nhau hai con đường, đi cửa sau là thuận tiện nhất.
Từ phòng chơi mạt chược đi xuống lầu, Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn phòng bếp, nhưng không thấy anh trai đó.
Cậu lặng lẽ nhìn về phía quầy hàng trước mặt.
Bởi vì cửa hàng đã đóng cửa, một mảng tối tăm, giống như một nhà kho cũ, một bảo tàng nhỏ với những câu chuyện.
Tống Vũ Tiều vẫn không tìm thấy người đó.
Thôi. không quan trọng. Tống Vũ Tiều đẩy cánh cửa sắt nặng nề và bước ra ngoài, bị tuyết bay vào mặt đau rát.
Cậu ngạc nhiên nhìn lớp tuyết trắng như lông ngỗng này, khi nhìn xuống, nó dày ít nhất mười phân.
Lúc đến ước chừng cũng chỉ bằng một nửa, Tống Vũ Tiều thở một hơi, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải về nhà trong gió tuyết.
Tống Vũ Tiều đóng cửa lại, đội mũ áo khoác xuống, nhấc chân bước xuống tuyết, rét run.
Tuy nhiên tuyết rơi dày cũng tốt, ít nhất sẽ không trượt ngã, cũng có thể coi là "Một bước một dấu chân".
Tống Vũ Tiều từng bước từng bước đi về phía trước gió tuyết, trong thế giới rộng lớn màu trắng, dường như chỉ có mình cậu là sinh linh.
Biển hiệu của nhiều cửa hàng bị gió giật tung, Tống Vũ Tiều cứ vài bước lại nhìn lên để chắc chắn rằng không có biển hiệu nào bị gió làm hỏng và đập vào đầu mình.
Đoạn đường này chưa bao giờ khó khăn đến thế, cậu luôn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, nhất thời không nhớ nổi.
Gió Bắc vù vù mà thổi, Tống Vũ Tiều nghĩ, Nhạc Đường lạnh quá, không biết Tích Tân sẽ như thế nào.
Mùa đông ở Tích Tân có lạnh như vậy không? Nếu vậy ... phải cân nhắc xem mình có nên đi học tại Đại học Tích Tân, hay đổi sang HKUST trên Đảo Hồng Kông? Tuy nhiên, kia cũng không tiện, ở đó hàng năm có rất nhiều trận bão.
Đột nhiên, sau lưng Tống Vũ Tiều, từ xa truyền đến một giọng nói, "Tiểu Tiều!"
Hả? Tống Vũ Tiều nghi ngờ mình nghe nhầm, giọng nói như bị gió thổi bay đi, không chân thực. Cậu không nhìn lại.
"Tiểu Tiều! Chờ một chút!" Thanh âm kia vẫn cứ đang kêu.
Cùng với tiếng kêu, Tống Vũ Tiều cũng nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết. Cậu quay đầu nhìn lại và ngạc nhiên khi thấy "Anh Tiểu Tụng" đang đuổi theo mình.
Kiều Vũ Tụng đang cầm một chiếc khăn quàng cổ trên tay, Tống Vũ Tiều nhìn thấy nó và ngay lập tức nhớ ra lúc nãy cảm giác thiếu cái gì - cậu để quên nó.
Tống Vũ Tiều giật mình nói không ra lời -- đương nhiên cũng không có ý định nói chuyện, mắt thấy Kiều Vũ Tụng bước trên tuyết mà đuổi theo, trái tim cậu bé khẽ run lên.
"Em quên khăn ở nhà anh." Kiều Vũ Tụng đi đến trước mặt, đưa cậu khăn quàng cổ.
Gió rất lớn, lời nói vừa nói ra khỏi miệng, liền bị thổi đi.
Tống Vũ Tiều cầm lấy, nhìn vào mặt Kiều Vũ Tụng. Dường như anh trai đang cười, nhưng Tống Dư Kiều chỉ nhìn thấy ý cười trong đáy mắt, mũi và miệng anh đều quấn một chiếc khăn quàng cổ.
"Cảm ơn." Tống Vũ Tiều nhìn một hồi mới nhớ ra cảm ơn.
"Không sao đâu, em về nhanh đi, trời khá lạnh đấy." Mới ra ngoài một lát, Kiều Vũ Tụng thấy lông mi đã dính đầy tuyết, không khỏi lo lắng em trai này có thể an toàn về đến nhà sao?
Lúc Tống Vũ Tiều cởi mũ xuống, cậu cảm thấy gió bắc có thể lật tung toàn bộ da đầu của mình. Cậu quấn khăn ba vòng, nhanh chóng đội mũ lại, chuẩn bị rời đi thì phát hiện chân đã chìm trong tuyết.
Cậu không nhúc nhích, nhưng có vẻ không phải vì tuyết. Với sự hiếu kỳ hiếm hoi, Tống Vũ Tiều ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng thấy tuyết dính trên lông mi cậu, anh muốn gỡ nó xuống, nhưng rõ ràng là họ không quen thuộc với nhau cho đến lúc này. Nhìn mặt của cậu nửa ngày, Kiều Vũ Tụng chợt nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, cái này...Vừa nãy lúc em ăn mì, anh đánh thắng giúp em."
Nói xong, móc ra từ trong túi mấy tờ 10 tệ. Tống Vũ Tiều sững sờ, cúi đầu nhìn anh đưa tiền, hỏi: "Cái gì?"
"Vừa rồi không phải đã nói sao? Thắng là của em, thua tính cho anh. Anh chơi một ván, Thập Tam Yêu (十三幺). Tổng ở đây là 60 tệ." Kiều Vũ Tụng đáp.
Tống Vũ Tiều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Tuy nhiên, 60 tệ cậu có thể ăn vài bữa trong căn tin của trường, vì đã nói từ trước nên bây giờ nhận lấy cũng hợp tình hợp lý. Cậu do dự, cầm lấy tiền, bỏ vào túi rồi nói: "Cảm ơn".
"Không sao đâu, mau trở về đi." Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm, cậu vừa lạnh lùng vừa lễ phép. Cũng giống như kem, tuy lạnh nhưng có vị ngọt.
"Vâng, tạm biệt." Tống Vũ Tiều chật vật rút chân ra khỏi tuyết, tiến lên một bước, nhưng cuối cùng, sự tò mò lại cuốn lấy chân cậu.
Cậu quay lại nhìn Kiều Vũ Tụng và hỏi, "Tên anh là Kiều Vũ Tụng (乔宇颂)?" Cậu không định gọi anh là "Anh Tiểu Tụng", mặc dù họ có thể sẽ không gặp lại nhau trong tương lai.
Kiều Vũ Tụng lấy tay đeo găng dụi dụi mắt, càng khó chịu hơn, tuyết tan chảy nhỏ giọt vào hốc mắt. Anh gật đầu cười: "Đúng rồi, còn em? Họ tên em."
Tống Vũ Tiều không hề trả lời, tiếp tục hỏi: "Tên của anh viết như thế nào? Vũ (宇)nào? Tụng (颂)nào?"
Đây không phải là lần đầu tiên cậu chỉ quan tâm đến câu trả lời và phớt lờ câu hỏi của người khác. Kiều Vũ Tụng bị này thái độ làm cho tức ngực, nói " Vũ (宇)của vũ trụ (宇宙), Tụng (颂)của khen ngợi (颂扬)."
"Ồ ..." Tống Vũ Tiều thầm nghĩ, may mà không phải quá khoa trương.
Kiều Vũ Tụng thấy cậu không định trả lời câu hỏi của mình, vì vậy liên tục hỏi, "Còn em? Tên em là gì? Viết như thế nào?"
"Ồ..." Nếu bình thường, Tống Vũ Tiều tự giới thiệu kỳ thực không có gì, nhưng khi nghĩ tên hoàn toàn trái ngược với anh, cậu không khỏi lúng túng, "Tên Tống Vũ Tiều (宋雨樵), Vũ (雨) trong trời mưa (下雨), tiều(樵) trong tiều phu (樵夫) "
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sững sờ, mất hai giây mới phản ứng kịp hỏi: "Em tên là Tống Vũ Tiều? Thật sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì không?" Tống Vũ Tiều lạnh lùng hỏi.
"Không, không có gì." Chúa ơi, sao có thể xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Kiều Vũ Tụng không thể tin được. Anh cười và nói: "Thật là trùng hợp, tên anh là của em, còn tên em là của anh." (Song Yuqiao x Qiao Yusong)
Tống Vũ Tiều không thấy buồn cười chút nào, nếu là vận mệnh an bài, lúc thượng đế sắp đặt như vậy, đầu đã bị hỏng mất.
"Ừ" Tống Vũ Tiều cảm thấy không thú vị, "Em đi trước, tạm biệt."
Gặp phải chuyện trùng hợp như vậy, làm sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Kiều Vũ Tụng đã rất ngạc nhiên, trước khi anh phản ứng, Tống Vũ Tiều đã rời đi. Anh lấy lại tinh thần, vội vàng hô sau lưng Tống Vũ Tiều: "Đi đường cẩn thận!"