Tương Ngữ - Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2

Tương Ngữ Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2
Cô gái ngồi ở bên cạnh đang đọc truyện tranh đam mỹ, Tống Vũ Tiều ban đầu không để ý đến, chỉ cảm thấy cô gái này xem truyện tranh mà cũng lén lén lút lút, mở ra một trang, mở 2 mắt xem, rồi vội vã đóng sách lại.

Cô đang suy nghĩ về điều gì đó, một lúc sau, cô mở trang mới, xem qua 2 lần rồi đóng lại. Vài lần như thế, khiến người chỉ cần chú ý cô, sẽ tự hỏi liệu cô đã xem cái gì đáng xấu hổ phải không.

Tống Vũ Tiều phát hiện là do cậu thấy Kiều Vũ Tụng vẫn luôn cúi đầu nhìn nữ sinh này. Cậu chú ý cái nơ cài tóc con bướm trước, sau đó mới chú ý đến động tác lật sách kỳ lạ của cô ấy.

Tống Vũ Tiều không nhìn thấy bìa sách, nhưng dù chỉ lật một trang trong 3 giây, cậu vẫn khẳng định nhân vật chính của truyện tranh này là 2 người đàn ông.

Kiều Vũ Tụng có thể nắm bắt tình tiết truyện tranh tốt hơn cậu, anh cũng bị mê hoặc không kém gì cô gái. Nữ sinh đang mải mê với truyện tranh, tưởng rằng bộ dạng bí ẩn không ai để ý, thực tế đã bị phát hiện từ lâu rồi. Mà Kiều Vũ Tụng cũng không nhận thấy Tống Vũ Tiều chú ý đến sự phân tâm của mình.

Qua 2 trạm dừng xe bus, Kiều Vũ Tụng còn đang "xem truyện tranh" cùng cô gái. Tống Vũ Tiều không khỏi liếc nhìn cặp sách của anh, tự hỏi liệu nó có chứa tài liệu ôn tập hay không.

Khi xe buýt bắt đầu khởi động trở lại, Tống Vũ Tiều quyết định "Quấy rối" Kiều Vũ Tụng, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh muốn đi học ở Tích Tân?"

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng giật mình, kỳ quái nhìn cậu, nói: "Anh không muốn đến Tích Tân để học."

Tống Vũ Tiều tưởng rằng câu hỏi của cậu sẽ khiến Kiều Vũ Tụng cảnh giác, nhưng không nghĩ anh lại trả lời như vậy. Vậy là cậu tưởng bở sao? Tống Vũ Tiều không khỏi khó chịu. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn không cam tâm hỏi: "Vừa nãy không phải anh nói có thể đi học ở Tích Tân thì quá tốt sao?"

"Có thể đi học ở Tích Tân, đương nhiên quá tốt. Nếu không phải đi học, cũng có rất nhiều người muốn đi làm công hay gây dựng sự nghiệp. Ai lại không khao khát một thành phố lớn?" Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, anh nhớ về những gì họ nói trong quán trà sữa, nên anh cũng nhớ lúc đó mình đang làm gì.

Tuy rằng Tống Vũ Tiều xem nhẹ mọi thứ, nghĩ rằng mọi chuyện với cậu dễ dàng thì người khác cũng đương nhiên làm được, cá tính khiến Kiều Vũ Tụng không thích, nhưng anh nghĩ rằng thiên tài cũng có thể có khuyết điểm đi.

Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và nói, "Tuy nhiên, mọi thứ đều phải xem thực tế. Thực tế của anh là không thể lấy được bằng Đại Học. Nếu nói với bố mẹ anh đi học Cao đẳng nghề Tích Tân, nếu họ không bị tức chết, thì cũng cười chết."

Tống Vũ Tiều cau mày nói: "Anh còn chưa thử, làm sao biết không được?"

Không ngờ cậu nghiêm túc như vậy, Kiều Vũ Tụng hơi ngạc nhiên, cười khổ: "Có những chuyện không cần cố gắng cũng biết kết quả. Cũng giống như em, không một ai - bao gồm cả anh có thể tưởng tượng em không vượt qua kỳ thi được. Sự thật là sự thật. "

Rõ ràng vào lúc này, vẫn còn muốn đọc truyện tranh, nỗ lực cũng không có, nói cái gì sự thật? Tống Vũ Tiều không nhịn được cười.

Thấy thế, Kiều Vũ Tụng sửng sốt, vừa khó hiểu vừa tức giận. May mắn thay, xe bus dừng sớm, Kiều Vũ Tụng nói: "Anh xuống xe trước, tạm biệt."

Tống Vũ Tiều không ngờ xe bus chạy nhanh như vậy, làm sao chỉ mới nói mấy câu đã đến trạm? Chỉ khi nhận ra Kiều Vũ Tụng đi ra cửa sau. Cậu cắn môi, nán lại vài giây, thấy cửa mở, lập tức đuổi theo.

"Này!" May mà có người đi phía trước, nên Tống Vũ Tiều đã kịp đuổi theo.

Kiều Vũ Tụng thiếu kiên nhẫn, nghi ngờ quay đầu lại.



"Nếu không, cho em số điện thoại đi? Nếu anh ôn tập chỗ nào không hiểu, có thể hỏi em." Tống Vũ Tiều nói, ánh mắt vô thức trôi đi.

Kiều Vũ Tụng cực kỳ kinh ngạc, nhưng thái độ vừa rồi của Tống Vũ Tiều thực sự khiến anh chán nản, anh không khỏi nghĩ: Còn một tháng nữa mới đến kỳ thi. Như Từ Ngạo Quân đã nói, trừ khi Tống Vũ Tiều có thể biết câu hỏi thi tuyển sinh Đại Học, bằng không chỉ ôn tập phụ đạo cũng là chuyện vô bổ. Lại nói, anh không thể chịu được thái độ giễu cợt của Tống Vũ Tiều.

"Không cần, cảm ơn." Kiều Vũ Tụng nói xong bước xuống xe, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu.

Thật kỳ lạ, chẳng lẽ có tư cách được cử đi học thì sau đó cả ngày nhàn rỗi? không thể giải thích được, nhưng bộ dáng cũng rất coi thường người khác.

Kiều Vũ Tụng tức giận bước về nhà, khi anh bước vào cửa thì ngây người ra.

"Ba?" Kiều Vũ Tụng không phản ứng kịp.

Kiều Chấn Hải đang chơi cờ với chủ tiệm sửa xe. Khi nhìn thấy con trai, ông cười toe toét nói: "Về rồi à? Mẹ con đang nấu ăn trong bếp, sắp ăn cơm được rồi".

"À ..." Anh do dự một hồi, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lại ngại hỏi trước mặt người ngoài, vì vậy gật đầu rồi lên lầu.

Mùi thức ăn tràn ra dọc hành lang, Kiều Vũ Tụng bước vào bếp và thấy Từ Ngạo Quân đang bận rộn bên trong.

"Con về rồi." Kiều Vũ Tụng nói ngoài cửa bếp.

Từ Ngạo Quân đang bận nấu Gà xào xả ớt, nghe được lời nói liền liếc mắt nhìn anh một cái, nhanh chóng nói: "Ừ, được rồi. Bỏ cặp sách xuống, thu dọn bàn ăn, ăn cơm đi."

"wow" Nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, Kiều Vũ Tụng hỏi: "Ba về lúc nào vậy?"

"Chiều nay." Từ Ngạo Quân nói.

Kiều Vũ Tụng hỏi, "Sao không nghe mẹ nói gì hết?"

"Mẹ không biết! Mẹ đã rất sốc khi nhìn thấy ông ấy trở về nhà." Từ Ngạo Quân mồ hôi đầm đìa đến nỗi không có thời gian nhìn anh, "Còn không lo lắng về kỳ thi tuyển sinh đại học của con mình sao? Nói là còn một tháng nữa, về nhà cùng con chuẩn bị cho kỳ thi.

"Chao ôi, mẹ chấp nhận số phận của mình. Ba con chưa từng học đại học, mẹ cũng chẳng giỏi giang gì cả. Vậy chúng ta có thể ép buộc con cái gì? Nhưng ba con không thừa nhận thất bại, con đó, không nghĩ tới bản thân, cũng nghĩ đến ba con đi, quanh năm vất vả kiếm tiền, không phải vì cho con đi học sao, hi vọng tương lai con sẽ có nhiều triển vọng hơn? Đáng tiếc chính là ông ấy ăn nói vụng về lại mềm lòng, nhìn con ham chơi cũng không đành lòng nói. Ngược lại là mẹ xin con thương xót, thỉnh thoảng hãy làm gì đó để ông ấy vui vẻ đi! "

Kiều Vũ Tụng không bao giờ tưởng tượng rằng Kiều Chấn Hải làm việc ở ngoài quanh năm, sẽ về nhà để cùng anh ôn tập trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh luôn ghét Từ Ngạo Quân cằn nhằn, nhưng bây giờ nghe xong, dĩ nhiên tâm phục khẩu phục, tìm không ra lời bà nói có cái gì không đúng.

"Con về phòng cất cặp sách trước." Kiều Vũ Tụng quay lên lầu với một trái tim nặng trĩu.



Anh trở về phòng và lấy tài liệu ôn tập mới mua trong cặp đi học.

Nhìn những tài liệu mới toanh này, Kiều Vũ Tụng cảm thấy áy náy và chột dạ. Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, tài liệu ôn tập của người khác đã được lật tung, nhưng của anh chỉ mới mua về.

Nói vậy cũng kỳ lạ, Từ Ngạo Quân suốt ngày nói tối đa anh chỉ có thể đi học nghề, chẳng lẽ Kiều Chấn Hải không biết trình độ của anh sao? Ông về nhà đột ngột như vậy để đồng hành cùng anh trong kỳ thi, chẳng lẽ ông nghĩ rằng sẽ có một phép màu xảy ra, anh có thể thi đậu Đại Học chính quy sao?

Ông đang nghĩ gì vậy?

Kiều Vũ Tụng ảo não cắn môi, mệt mỏi rũ vai xuống.

Dù sao, nghĩ đến việc Kiều Chấn Hải trở lại có chủ đích, Kiều Vũ Tụng vẫn muốn thể hiện tốt ngày đầu tiên ba anh trở về nhà.

Kiều Vũ Tụng quay lại nhà bếp để giúp đỡ, sau khi thu dọn bàn và lau sạch sẽ, anh mang bữa tối đã được Từ Ngạo Quân chuẩn bị cẩn thận lên bàn.

Từ Ngạo Quân đã quá bận rộn trong bếp một mình, tóc dính đầy khói dầu, nhìn những lọn tóc trông như được phủ bằng keo xịt tóc kém chất lượng.

Kiều Vũ Tụng dọn xong chén đũa, thấy Từ Ngạo Quân vội vã đi xuống lầu.

Một lúc sau, anh nghe thấy bà đang nói chuyện và cười đùa với chủ tiệm sửa xe.

Từ Ngạo Quân cuối cùng lấy một chai rượu cao lương từ cửa hàng tạp hóa và nói: "Con không dọn cơm à?"

Kiều Vũ Tụng im lặng, vội vã mở ra nồi cơm điện bới cơm, hỏi: "Ba đâu rồi?"

"Khụ! Nhà bên cạnh bếp gas không mở được nên qua giúp. Thật là nhiệt tình, bận tâm vớ vẩn!" Từ Ngạo Quân nói, cầm lấy chén của Kiều Vũ Tụng, đoạt lấy muỗng múc cơm trên tay, thật nhanh múc tràn đầy một chén cơm.

Khi Kiều Vũ Tụng nhìn thấy những sợi tóc bạc trên mái tóc nhờn của bà, trong lòng man mát. Anh suy nghĩ một chút, sau đó thận trọng hỏi: "Mẹ, mẹ có số điện thoại của dì Chu không?"

"Dì Chu? Dì Chu nào?" Bà thắc mắc.

"Là... người thường đến nhà chúng ta chơi mạt chược, dì Chu Mỹ Kỳ." Kiều Vũ Tụng cảm thấy mặt mình nóng lên.

Từ Ngạo Quân kỳ quái nhìn anh, nói: "Có thì có, nhưng con định làm gì?"

Kiều Vũ Tụng nhớ trước đây bà đã nói anh ít tiếp xúc với Tống Vũ Tiều đi, nhưng anh không biết phải nói thế nào, thay vào đó rất hối hận về vấn đề của mình.

"Cả ngày thần thần bí bí, có chuyện sắp đến rồi đi." Từ Ngạo Quân nói, phục vụ ông chồng một bữa cơm ngon lành, cuối cùng bưng chén cơm của mình lên nói: "Quầy hàng dưới lầu, ép dưới tấm kính dày. Ghi chú là Tiểu Chu. "
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận