Tương Ngữ - Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6

Tương Ngữ Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6
Thêm bia vào Coca sẽ có mùi vị gì? Tống Vũ Tiều chưa đủ 16 tuổi, nhưng Kiều Vũ Tụng thì không. Anh tìm cớ để mua một lon Budweiser từ ông chủ và hai ly đá dùng một lần.

Trong tiếng ồn ào của ông chủ, Tống Vũ Tiều mặt không thay đổi, rót nửa ly Coca. Cuối cùng khi ông chủ từ bỏ giám sát, cậu đã đổ đầy bia vào nửa ly còn lại.

Kiều Vũ Tụng không thể nhịn được cười khi nhìn ly Coca pha với bia của Tống Vũ Tiều, không lâu sau đó lại bắt đầu hiếu kỳ bên trong ly nước là mùi vị gì.

Tống Vũ Tiều nhỏ hơn anh vài tuổi, nhất định thấp hơn anh, khi mặc áo của anh vào, vai cậu lọt thỏm, người càng nhỏ gầy. Cậu tuổi còn nhỏ mà xuất sắc như vậy, 17 tuổi sẽ như thế nào? Kiều Vũ Tụng không thể tưởng tượng khoảng cách giữa họ sẽ lớn như thế nào trong 10 năm hay 20 năm nữa. Như bây giờ Tống Vũ Tiều vẫn còn trẻ con, muốn uống bia phải trộn bia vào Coca sao?

Thừa dịp Tống Vũ Tiều đi lấy cánh nướng, Kiều Vũ Tụng lén lút cầm ly của cậu lên, nhấp một ngụm đồ uống bên trong. Còn chưa kịp nếm được mùi vị, Kiều Vũ Tụng đã thấy Tống Vũ Tiều quay lại. Tay anh khựng lại một lúc, vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh thờ ơ đặt xuống cạnh ly Coca của mình.

Trên thực tế, Coca trộn với bia, màu sắc dường như không thay đổi nhiều, đặc biệt là dưới ánh đèn mờ ảo như vậy.

Hai người ăn xong món nướng cũng đã gần nửa đêm.

Rất khó để tìm một chiếc taxi bên đường, may mắn thay, Kiều Vũ Tụng có số taxi trong điện thoại di động, sau khi xác nhận địa chỉ nhà Tống Vũ Tiều, anh đã đặt được một chiếc taxi trên app.

Tổng cộng họ chưa gặp nhau được mấy lần. Đây là lần thứ hai Tống Vũ Tiều ở cùng Kiều Vũ Tụng sau nửa đêm. Lo lắng nếu Kiều Vũ Tụng đưa cậu trở về, lát nữa anh trở về nhà lại càng muộn hơn, Tống Vũ Tiều không khỏi do dự không biết cậu có nên về nhà một mình hay không.

Tuy nhiên, nhìn thấy túi đề cương ôn tập trong tay Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều nghĩ cậu đã phải mất rất nhiều công sức mới có được tài liệu cho anh, nếu Kiều Vũ Tụng muốn đưa cậu về, vậy hãy để anh đưa đi.

Tuy rằng lúc ăn đồ nướng, cậu đã uống nhiều nước, nhưng Coca chủ yếu là đường nhiều, không có bổ sung nước mà còn làm đôi môi thêm khô nứt.

Lên taxi, Tống Vũ Tiều lấy son ra thoa lên môi. Khi cất thỏi son trở lại túi, cậu chợt nhận ra trong túi mình còn thiếu thiếu thứ gì đó. Cậu vội vàng đút tay vào túi quần rồi lật cả hai túi lại, nhưng mãi không thấy chìa khóa nhà.

Không để quên ở đâu chứ? Tống Vũ Tiều ở trong lòng thầm kêu gay go.

Nhận thấy Tống Vũ Tiều đang bồn chồn, Kiều Vũ Tụng hỏi: “Sao vậy? Để quên cái gì sao?”

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều điều chỉnh lại động tác hoảng hốt, thờ ơ nói: “Ừm, chìa khóa nhà hình như rơi mất rồi.”

Mất chìa khóa nhà còn có thể bình tĩnh như vậy? Kiều Vũ Tụng kinh ngạc và ngay lập tức yêu cầu tài xế bật đèn trong xe.



Cuối cùng cũng có một chút ánh sáng, Tống Vũ Tiều cúi đầu nhìn chung quanh.

Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy kim loại phản chiếu cạnh bàn chân của mình, anh cúi xuống chạm vào nó và kinh ngạc thấy một chiếc chìa khóa lẻ loi.

Anh nhặt chìa khóa lên và hỏi: “Có phải cái này không?”

Tống Vũ Tiều nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhận lấy nói: “Cảm ơn”

Kiều Vũ Tụng nghi ngờ hỏi, “Em chỉ có chiếc chìa khóa này? Sao không có móc khóa?”

“Em không thích.” Tống Vũ Tiều cất chìa khóa trở lại vào túi, lại thấy túi trống rỗng, không khỏi cau mày - thật sự tìm được chìa khóa, thì son môi đã biến mất.

Câu trả lời của cậu khiến Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, anh nhìn xuống và thấy một thỏi son ở giữa ghế của họ, anh nhặt nó lên nói, “Cái này ...”

Đây là thỏi son mà Chu Mỹ Kỳ mua cho Tống Vũ Tiều, bà chọn mùi hương hoa đào mà mình thích, không phải dành cho nam giới. Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang cầm thỏi son trong tay, mặt Tống Vũ Tiều nóng lên, cậu nhanh chóng lấy lại thỏi son bỏ vào túi áo khoác, quay mặt đi chỗ khác, nhẹ nói: “Cảm ơn.”

Bên cạnh Kiều Vũ Tụng đều là trai thẳng, họ đều tự hào là mình thô kệch, chưa kể đến son môi, thậm chí không có các sản phẩm chăm sóc da cơ bản khi thời tiết hanh khô. Anh ngạc nhiên khi thấy Tống Vũ Tiều là một thiếu niên cũng có thể tô son.

Bởi vì màu son này, Kiều Vũ Tụng không thể không chú ý đến đôi môi của Tống Vũ Tiều. Tuy rằng đôi môi của Tống Vũ Tiều mỏng, nhưng lại có hình dáng rất đẹp, đôi môi tô son ánh lên một tia sáng rực rỡ trong ánh sáng mờ ảo, trông chúng trong như pha lê óng ánh long lanh.

Cho đến khi tài xế tắt đèn trong xe, Kiều Vũ Tụng vẫn có thể nhớ được môi của Tống Vũ Tiều trông như thế nào, nhưng anh không còn dám để mắt đến khuôn mặt của Tống Vũ Tiều nữa.

Xe taxi dừng trước cửa tiểu khu nhà Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều xuống xe trước, liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói: “Anh trực tiếp trở về đi, em đi đây. Tạm biệt.”

“Này.” Nhìn thấy cậu quay người ra mở cửa, Kiều Vũ Tụng buột miệng gọi cậu.

Cậu bối rối quay lại.

“Không.” Kiều Vũ Tụng không rõ tại sao anh lại ngăn cậu lại, suy nghĩ một chút, anh nói, “Anh sẽ xuống xe với em.”

Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, nhưng cũng vui vẻ nói: “Được.”



Kiều Vũ Tụng yêu cầu tài xế đợi anh một lúc, sau đó xuống xe với Tống Vũ Tiều, cả hai cùng nhau đi về phía tiểu khu.

Thật bất ngờ, trước khi đến cổng của tiểu khu, phía sau lưng họ tràn ngập tiếng huýt gió khiêu khích.

Quay đầu lại Kiều Vũ Tụng nhìn thấy cách đó không xa, có 4 người đi về phía họ, anh bị sốc, khuôn mặt trở nên cứng đờ.

Không ai khác chính là Hoàng Tân Phàm và những người bạn cùng lớp với Kiều Vũ Tụng ở trung tâm luyện thi. Từng người một sắc mặt đỏ bừng, giống như vừa uống rượu.

“Ha ha ha, còn tưởng là ai? Đây không phải là Kiều Vũ Tụng lớp Mũi Nhọn sao!” Hoàng Tân Phàm bước đến gần họ, nhìn Kiều Vũ Tụng và cười xấu xa, “Yo, đây là muốn đi mướn phòng cùng học sinh cấp 2?"

Tống Vũ Tiều không quen biết họ, cau mày không vui. Bên cạnh tiểu khu quả thật có một khách sạn tiện lợi, nhưng cậu cho rằng người bình thường không thể nói những lời như vậy. Cậu không thể không nhìn Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng bất mãn liếc nhìn bọn họ, nói với Tống Vũ Tiều: “Đừng để ý tới bọn họ, em về nhà trước đi.”

“Họ là ai vậy?” Tống Vũ Tiều thắc mắc tại sao người này lại nói như vậy, lẽ nào Kiều Vũ Tụng là người đồng tính công khai?

Kiều Vũ Tụng không muốn Tống Vũ Tiều biết về mâu thuẫn giữa mình và Hoàng Tân Phàm, thấy cậu không rời đi, anh không khỏi sốt ruột.

Trước khi Kiều Vũ Tụng trả lời câu hỏi của Tống Vũ Tiều, Hoàng Tân Phàm lại nhếch mép: “Đồng tính luyến ái rất tốt mà! Ngủ với một học sinh cấp 2, coi chừng đối phương sảng khoái quá sau đó trở mặt không quen biết, vẫn có thể kiện mày vì tội hiếp dâm, đồ ẻo lả, hố hố, không sao đâu! ”

“Mày đang nói nhảm nhí gì vậy!” Kiều Vũ Tụng tức giận hét lên.

Hoàng Tân Phàm sợ là có rượu trợ hứng, trông rất bình tĩnh nói: “Tao nói gì sai? Mày là người suốt ngày đọc truyện tranh đồng tính. Không phải là gay thì là gì?”

Kiều Vũ Tụng bước tới và nắm áo sơ mi của anh ta, trừng mắt nhìn anh ta một cách dữ dội, nói: “Tao không phải gay! Nếu mày tiếp tục nói xàm nói điên, tao sẽ không khách khí nữa!”

“Mày làm gì được tao?” Hoàng Tân Phàm hất tay anh ra và chỉnh lại quần áo, “Đồ ẻo lả.” (Nguyên văn 娘炮 [niáng pào] (tiếng lóng) người đàn ông ẻo lả ).

Tống Vũ Tiều đứng ở một bên cạnh, có thể ngửi thấy mùi rượu trên người những người này. Thấy Kiều Vũ Tụng đang nghiêm túc với họ, cậu tiến lên phía trước nói “Anh lên xe về nhà trước đi, mặc kệ họ.”

Làm sao Kiều Vũ Tụng có thể để cậu ở lại?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận