Tương Ngữ - Chương 118: Thu đông xuân -3
Chương trước- Chương 1: Ở trong mây - 1
- Chương 2: Ở trong mây-2
- Chương 3: Ở trong mây -3
- Chương 4: Ở trong mây -4
- Chương 5: Ở trong mây - 5
- Chương 6: Ở trong mây -6
- Chương 7: Ở trong mây - 7
- Chương 8: Ở trong mây -8
- Chương 9: Bão số 7 -1
- Chương 10: Bão số 7-2
- Chương 11: Bão số 7-3
- Chương 12: Bão số 7-4
- Chương 13: Bão số 7-5
- Chương 14: Bão số 7-6
- Chương 15: Bão số 7-7
- Chương 16: Ngày tuyết rơi - 1
- Chương 17: Ngày tuyết rơi - 2
- Chương 18: Ngày tuyết rơi-3
- Chương 19: Ngày tuyết rơi -4
- Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5
- Chương 21: Ngày tuyết rơi-6
- Chương 22: Cầu vượt - 1
- Chương 23: Cầu vượt - 2
- Chương 24: Cầu vượt - 3
- Chương 25: Cầu vượt -4
- Chương 26: Cầu vượt -5
- Chương 27: Tiết kiệm Phí Qua đêm-1
- Chương 28: Tiết kiệm phí qua đêm-2
- Chương 29: Tiết kiệm Phí Qua đêm-3
- Chương 30: Tiết kiệm phí qua đêm - 4
- Chương 31: Tiết kiệm phí qua đêm - 5
- Chương 32: Tiết kiệm phí qua đêm -6
- Chương 33: Tiết kiệm phí qua đêm -7
- Chương 34: Tiết kiệm phí qua đêm -8
- Chương 35: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-1
- Chương 36: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-2
- Chương 37: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-3
- Chương 38: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-4
- Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5
- Chương 40: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-6
- Chương 41: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-7
- Chương 42: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-8
- Chương 43: Che lấp -1
- Chương 44: Che lấp -2
- Chương 45: Che lấp -3
- Chương 46: Che lấp - 4
- Chương 47: Che lấp -5
- Chương 48: Che lấp -6
- Chương 49: Che lấp -7
- Chương 50: Che lấp -8
- Chương 51: Xuyên mây -1
- Chương 52: Xuyên mây - 2
- Chương 53: Xuyên mây -3
- Chương 54: Xuyên mây -4
- Chương 55: Xuyên mây -5
- Chương 56: Xuyên mây -6
- Chương 57: Xuyên mây -7
- Chương 58: Xuyên mây -8
- Chương 59: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -1
- Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2
- Chương 61: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -3
- Chương 62: Một chút dũng cảm ngốc nghếch - 4
- Chương 63: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -5
- Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6
- Chương 65: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -7
- Chương 66: Thu lạnh-1
- Chương 67: Thu lạnh - 2
- Chương 68: Thu lạnh - 3
- Chương 69: Thu lạnh - 4
- Chương 70: Thu lạnh -5
- Chương 71: Thu lạnh -6
- Chương 72: Thu lạnh -7
- Chương 73: Thu lạnh -8
- Chương 74: Bay nửa đêm -1
- Chương 75: Bay nửa đêm -2
- Chương 76: Bay giữa đêm -3
- Chương 77: Bay nửa đêm - 4
- Chương 78: Bay nửa đêm - 5
- Chương 79: Bay nửa đêm -6
- Chương 80: Thế thân -1
- Chương 81: Thế thân -2
- Chương 82: Thế thân -3
- Chương 83: Thế thân - 4
- Chương 84: Thế thân - 5
- Chương 85: Thế thân -6
- Chương 86: Thế thân -7
- Chương 87: Thế thân -8
- Chương 88: Thế thân -9
- Chương 89: Cùng bay - 1
- Chương 90: Cùng bay -2
- Chương 91: Cùng bay -3
- Chương 92: Cùng bay - 4
- Chương 93: Cùng bay - 5
- Chương 94: Cùng bay - 6
- Chương 95: Cùng bay -7
- Chương 96: Scandal và lời đề nghị -1
- Chương 97: Scandal và lời đề nghị -2
- Chương 98: Scandal và lời đề nghị -3
- Chương 99: Scandal và lời đề nghị -4
- Chương 100: Scandal và lời đề nghị -5
- Chương 101: Scandal và lời đề nghị -6
- Chương 102: Scandal và lời đề nghị -7
- Chương 103: Scandal và lời đề nghị -8
- Chương 104: Scandal và lời đề nghị -9
- Chương 105: Đêm tha hương nơi đất khách -1
- Chương 106: Đêm tha hương nơi đất khách -2
- Chương 107: Đêm tha hương nơi đất khách -3
- Chương 108: Đêm tha hương nơi đất khách - 4
- Chương 109: Đêm tha hương nơi đất khách -5
- Chương 110: Đêm tha hương nơi đất khách -6
- Chương 111: Đêm tha hương nơi đất khách -7
- Chương 112: Đêm tha hương nơi đất khách -8
- Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
- Chương 114: Đêm tha hương nơi đất khách -10
- Chương 115: Đêm tha hương nơi đất khách -11
- Chương 116: Thu đông xuân -1
- Chương 117: Thu đông xuân -2
- Chương 118: Thu đông xuân -3
- Chương 119: Thu đông xuân -4
- Chương 120: Thu đông xuân - 5
- Chương 121: Thu đông xuân -6
- Chương 122: Thu đông xuân -7
- Chương 123: Thu đông xuân - 8
- Chương 124: Ngày tuyết lại rơi -1
- Chương 125: Ngày tuyết lại rơi -2
- Chương 126: Ngày tuyết lại rơi -3
- Chương 127: Ngày tuyết lại rơi - 4
- Chương 128: Ngày tuyết lại rơi -5
- Chương 129: Ngày tuyết lại rơi - 6
- Chương 130: Ngày tuyết lại rơi -7
- Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8
- Chương 132: Ngày tuyết lại rơi -9
- Chương 133: Ngày tuyết lại rơi -10
- Chương 134: Ngày tuyết lại rơi -11
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tương Ngữ
Chương 118: Thu đông xuân -3
Kiều Vũ Tụng không biết trí nhớ có bị nhầm lẫn hay không, nhưng đây là lần đầu tiên từ lúc họ quen nhau -Tống Vũ Tiều đưa ra yêu cầu với anh. Anh có thể làm ít việc mà Tống Vũ Tiều hi vọng anh làm, dường như anh thấy mình đã can đảm hơn. Mặc dù Kiều Vũ Tụng có chút bất an khi từ chức ở Bắc Hàng.
Nếu như xin việc ở Minh Hàng không thành công, vậy thì tìm một hãng hàng không giá rẻ khác để thử sức, không có gì lớn lao, Kiều Vũ Tụng trở nên thờ ơ.
Kiều Vũ Tụng phát hiện trước đây anh luôn chần chờ là vì anh vẫn luôn không nghe thấy suy nghĩ của Tống Vũ Tiều. Tuy rằng, họ ở bên nhau, nhưng đứng trước một quyết định trọng đại như vậy, Tống Vũ Tiều luôn giữ thái độ ưu tiên những mong muốn của anh. Thái độ như vậy, nói nhẹ nhàng là tôn trọng sự lựa chọn của anh, nhưng nói khó nghe thì có nghĩa là cậu không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh.
Có lẽ vì đã quen bị Từ Ngạo Quân quản chặt từ nhỏ nên Kiều Vũ Tụng vẫn luôn sống một cuộc sống bị người khác “chỉ tay”, dù miệng anh thường nói đến tự do ngôn luận.
Trước đây, anh hy vọng Tống Vũ Tiều sẽ đưa ra nhiều ý kiến hơn vào những lúc hẹn hò. Vấn đề trong tiềm thức này là ở nơi làm việc, anh là một người quen với nhẫn nhục chịu đựng và phục tùng.
Còn có một lý do quan trọng khác khiến Kiều Vũ Tụng quyết định thử một lần, thái độ của Tống Vũ Tiều trên điện thoại dường như ‘muốn nói lại thôi’ rất quen thuộc. Kiều Vũ Tụng nghĩ về cảm giác tương tự cả đêm. Cuối cùng nhớ ra khi kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, bọn họ đã đến quán trà sữa cùng nhau, lúc đó Tống Vũ Tiều đã từng nói anh có thể thi đi Tích Tân.
Lúc đó anh cảm thấy Tống Vũ Tiều nói nghe thật dễ dàng, anh đã không để ý đến tâm tình của Tống Vũ Tiều trong đó.
Hẹn hò càng lâu, Kiều Vũ Tụng càng nhận ra mình đã từng bỏ lỡ nhiều thứ. Khi biết sẽ phải chia ly, Kiều Vũ Tụng vẫn luôn oán giận ở cùng nhau thì ít, mà xa cách nhau thì nhiều.
Nhưng giờ anh đã hiểu rằng nếu không chân thành cảm nhận tâm tình, suy nghĩ của đối phương, dù thời gian họ ở bên nhau có dài bao lâu, tất cả mọi thứ nên bỏ lỡ và không nên bỏ lỡ - đều sẽ bị bỏ lỡ.
Kiều Vũ Tụng trở lại Nhạc Đường thì trời đã tối muộn, không biết Tống Vũ Tiều có nhận được tin nhắn hay không, anh vẫn gửi tin báo bình an.
Từ Ngạo Quân đang ngồi trên sofa xem TV lại ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhớ tới lời chia tay vội vã trước đó, ánh mắt Kiều Vũ Tụng thoáng qua. Anh nhìn Kiều Chấn Hải đang đứng ngồi không yên nói, “Con đã trở lại.”
“Ừ, muộn lắm rồi. Tắm rửa đi ngủ đi.” Từ Ngạo Quân đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Vũ Tụng căng thẳng, cho là bà sẽ nói gì đó khi đi ngang qua anh, nhưng bà lại không nói gì và đi thẳng lên lầu.
Kiều Chấn Hải theo sát, đi đến trước mặt Kiều Vũ Tụng, sắc mặt hơi biến đổi, ông cố nặn một nụ cười ”ha ha, đi máy bay rồi tàu cao tốc, chắc là mệt rồi đi. Đã gần 12h đêm, đi ngủ sớm đi. Ngày mai con vẫn còn nghỉ phải không?”
Anh gật gật đầu.
“Thôi, ngày mai ngủ nhiều đi. Hiếm khi con được về nhà” Kiều Chấn Hải nói xong liền gật đầu xác nhận.
Nhìn bóng lưng họ đi lên lầu, tâm trạng lo lắng của Kiều Vũ Tụng cũng thả lỏng một chút. Nhớ tới những gì Từ Ngạo Quân nói qua điện thoại, Kiều Vũ Tụng không tin rằng Từ Ngạo Quân không quan tâm, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ phải đối mặt với mọi chuyện.
Tuy nhiên, đến bây giờ, lo lắng và sợ hãi đều vô ích, mọi thứ đã được định đoạt từ thời điểm anh quyết định hẹn hò với Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng đi lên lầu, hành lang rất hẹp, nhớ tới trước đây không lâu chính mình cùng Tống Vũ Tiều đi lên đoạn cầu thang này.
Giờ đây, là thời khắc mà anh sợ hãi nhất.
Trong ký ức của Kiều Vũ Tụng, kể từ khi trở thành tiếp viên hàng không, ngoại trừ lễ hội mùa xuân, anh căn bản chưa bao giờ ngủ ở nhà. Ngay cả trong lễ hội mùa xuân, những trường hợp như vậy cũng hiếm, vì kỳ nghỉ của anh rất ngắn, nhiều nhất chỉ được 2 ngày.
Mặc dù có thể không kết thúc kỳ nghỉ, nhưng mà Kiều Vũ Tụng hàng năm đều có phép năm. Mỗi năm vào kỳ nghỉ, anh chọn ở với bạn trai hoặc đi du lịch một mình, hầu như không bao giờ nghĩ đến việc về nhà.
Dù có trở về nhà, không có gì để nói với ba mẹ là một chuyện, nhưng phải nghe lời của Từ Ngạo Quân nhắc nhở lại là chuyện khác. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tống Vũ Tiều hòa thuận với mẹ mình như thế nào, Kiều Vũ Tụng bắt đầu ngẫm lại xem hành động của mình có phải là sai lầm, có phúc mà không biết hưởng hay không?
Nằm ở trên giường, trong đầu Kiều Vũ Tụng vẫn nghĩ về CV xin việc được gửi vào sáng sớm. Hàng không Minh Hàng không có thông báo tuyển dụng, Kiều Vũ Tụng cảm thấy nếu mình là quản lý nhân sự, nhất định không hiểu chuyện gì, ra sao.
Tuy nhiên, để viết được thư xin việc này, anh đã phải vật lộn đến 4 giờ sáng rồi mới đi ngủ. Dù kết quả thế nào, quyết tâm của anhchân thành giống như trong thư. Phần kết thúc, hy vọng sẽ nhận được kết quả phản hồi tốt đẹp.
Hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, Kiều Vũ Tụng sau khi rời giường, anh ăn bữa sáng do Từ Ngạo Quân chuẩn bị.
Anh nhìn thấy chiếc xe đẩy hàng tạp hóa và cái áo khoác trắng đặt trước cửa phòng khách, anh nhớ lại tình huống đêm hôm trước gặp lại Kiều Chấn Hải.
Còn chưa kịp nghĩ, Kiều Chấn Hải đã bước vào phòng khách, ông cầm áo khoác trắng lên một cách rất tự nhiên.
Khoảng khắc, Kiều Chấn Hải mới phát hiện trong phòng khách có người, động tác ngừng lại một chút.
Kiều Vũ Tụng nhớ rõ ông đã nói không có việc gì làm sau bữa tối, nên ông đi dạo, bây giờ xem ra rõ ràng chỉ là cái cớ của ông.
“Ba muốn ra ngoài?” Kiều Vũ Tụng nhìn thấy ông lúng túng, liền phá vỡ sự im lặng.
Kiều Chấn Hải xấu hổ cười nói: “Không có, ba đem quần áo đi giặt.”
“Hả?” Kiều Vũ Tụng bán tín bán nghi.
Có lẽ vì sợ anh sẽ không tin, Kiều Chấn Hải tiến lên một bước, giải thích thêm: “Mẹ con ra ngoài mua hàng tạp hóa.”
Hàm ý là phải có ai đó ở nhà trông coi cửa hàng, và ông không thể ra ngoài bán thuốc. Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm tuy là đạo lý như vậy, có thể nếu như đúng là như vậy, anh nghỉ phép ở nhà liền bị coi như vô dụng?
Trước đây, kỳ nghỉ của Kiều Vũ Tụng là ngồi sau quầy bán hàng tạp hóa, đọc truyện tranh, làm bài tập và trông coi cửa hàng, bây giờ trong mắt ba mẹ, việc nhà đều không có quan hệ gì với anh.
Lúc này Kiều Vũ Tụng nói ông có thể ra cửa cũng không được, không nói cũng không được, sau khi nghĩ lại, chỉ khẽ cười vô nghĩa.
Kiều Chấn Hải vẫn đứng ở cửa phòng khách nửa ngày, ông xoay người định rời đi, nhưng lại quay đầu lại.
“Đêm qua… ở thành phố Tây, với Tiểu Tiều?” Kiều Chấn Hải lại cau mày khó xử.
Kiều Vũ Tụng lắc đầu nói: “Không có, cậy ấy đến nơi liền trở về đơn vị. Con ở khách sạn vì hôm qua không có chuyến bay khứ hồi.”
Sau khi nghe xong, Kiều Chấn Hải gật đầu rõ ràng, có một chút thay đổi trong biểu cảm của ông, Kiều Vũ Tụng nhìn ra được ông thở phào nhẹ nhõm. Làm cho Kiều Vũ Tụng cảm thấy chán nản trong lòng. Đồng thời, anh cũng thấy nếp nhăn trên mặt Kiều Chấn Hải đã hằn sâu hơn rất nhiều, nếu là vài năm trước, cảnh vật xung quanh không rõ ràng như bây giờ, có lẽ Kiều Vũ Tụng sẽ không thể nhìn thấy được những cảm xúc nhỏ đó.
“Cha của Tiểu Tiều là cán bộ trong nhà máy cơ điện hả?” Kiều Chấn Hải hỏi.
Kiều Vũ Tụng bị hỏi đến chột dạ, bởi vì anh phát hiện mình không biết, đành phải hàm hồ trả lời: “Hình như là vậy.”
“Ba nghe mẹ con nói, là cán bộ trung tầng trở lên. Cho nên mẹ cậu ta vẫn luôn không ra làm việc. Tiểu Tống còn là nhà khoa học...” Kiều Chấn Hải liếc nhìn cái xe bán hàng tạp hóa chất đầy thuốc diệt gián và thuốc diệt chuột, "Ở cùng nhau, có bị áp lực lớn không?”
“Không sao.” Kiều Vũ Tụng nghe được ý gì đó trong lời nói của ông “Cậu ấy khi còn nhỏ đã biết ba thường đến Tuệ Loan làm việc.”
Kiều Chấn Hải nhìn anh, cười ngượng ngùng: “Vậy gia đình cậu ta không cảm thấy chúng ta trèo cao?”
Cuối cùng nghe ông nói ra những gì đang nghĩ, Kiều Vũ Tụng lập tức lắc đầu: “Chúng con không để ý cái này. Huống hồ, cũng sẽ không kết hôn, kết hôn mới chú ý môn đăng hộ đối.”
Bời vì lúc còn trẻ, nhiều năm ra ngoài làm thuê, Kiều Chấn Hải nước da ngăm đen, dấu vết thời gian hằn rõ trên khuôn mặt. Nhiều người nói rằng 2 cha con không giống nhau. Kiều Chấn Hải nhìn anh với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, khoảng khắc, ông cười cười, nụ cười vừa đắng chát vừa ngượng ngùng nói:
“Nói như vậy cũng có lý. Mẹ con cũng nói cậu ta so với ngôi sao kia tốt hơn nhiều. Chỉ sợ gia đình cậu ta không đồng ý. Nếu gia đình cậu ta không có ý kiến và cả hai đứa đều cho rằng phù hợp, thì không sao cả.”
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng bối rối, bật thốt lên: "Gia đình cậu ấy có phản đối hay không, con không biết. Con chỉ biết là, cậu ấy không phản đối, và hạnh phúc khi ở bên con.”
Khuôn mặt đen xạm của Kiều Chấn Hải lập tức đỏ bừng.
Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng nhận ra: anh là con trai nói với ba mình Kiều Chấn Hải – cũng là đàn ông, cũng thật thái quá. Tai Kiều Vũ Tụng nóng lên, cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn Hải nở nụ cười: “ Chúng con vẫn rất tốt, mọi người đừng lo lắng.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Chấn Hải nhìn áo khoác trắng trong tay “Ba đi giặt áo khoác trước.”
Thấy ông quay đi, Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: “Ba!”
Ông quay đầu lại.
Tim Kiều Vũ Tụng chùng xuống, anh nói: “Nếu ba muốn ra ngoài, để con trông cửa hàng cho.” Nói xong, anh cong khóe miệng.
Kiều Chấn Hải kinh ngạc nhìn anh, vui cười hài lòng: “Được rồi, lát nữa ba sẽ ra ngoài đi dạo.”
Nếu như xin việc ở Minh Hàng không thành công, vậy thì tìm một hãng hàng không giá rẻ khác để thử sức, không có gì lớn lao, Kiều Vũ Tụng trở nên thờ ơ.
Kiều Vũ Tụng phát hiện trước đây anh luôn chần chờ là vì anh vẫn luôn không nghe thấy suy nghĩ của Tống Vũ Tiều. Tuy rằng, họ ở bên nhau, nhưng đứng trước một quyết định trọng đại như vậy, Tống Vũ Tiều luôn giữ thái độ ưu tiên những mong muốn của anh. Thái độ như vậy, nói nhẹ nhàng là tôn trọng sự lựa chọn của anh, nhưng nói khó nghe thì có nghĩa là cậu không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh.
Có lẽ vì đã quen bị Từ Ngạo Quân quản chặt từ nhỏ nên Kiều Vũ Tụng vẫn luôn sống một cuộc sống bị người khác “chỉ tay”, dù miệng anh thường nói đến tự do ngôn luận.
Trước đây, anh hy vọng Tống Vũ Tiều sẽ đưa ra nhiều ý kiến hơn vào những lúc hẹn hò. Vấn đề trong tiềm thức này là ở nơi làm việc, anh là một người quen với nhẫn nhục chịu đựng và phục tùng.
Còn có một lý do quan trọng khác khiến Kiều Vũ Tụng quyết định thử một lần, thái độ của Tống Vũ Tiều trên điện thoại dường như ‘muốn nói lại thôi’ rất quen thuộc. Kiều Vũ Tụng nghĩ về cảm giác tương tự cả đêm. Cuối cùng nhớ ra khi kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, bọn họ đã đến quán trà sữa cùng nhau, lúc đó Tống Vũ Tiều đã từng nói anh có thể thi đi Tích Tân.
Lúc đó anh cảm thấy Tống Vũ Tiều nói nghe thật dễ dàng, anh đã không để ý đến tâm tình của Tống Vũ Tiều trong đó.
Hẹn hò càng lâu, Kiều Vũ Tụng càng nhận ra mình đã từng bỏ lỡ nhiều thứ. Khi biết sẽ phải chia ly, Kiều Vũ Tụng vẫn luôn oán giận ở cùng nhau thì ít, mà xa cách nhau thì nhiều.
Nhưng giờ anh đã hiểu rằng nếu không chân thành cảm nhận tâm tình, suy nghĩ của đối phương, dù thời gian họ ở bên nhau có dài bao lâu, tất cả mọi thứ nên bỏ lỡ và không nên bỏ lỡ - đều sẽ bị bỏ lỡ.
Kiều Vũ Tụng trở lại Nhạc Đường thì trời đã tối muộn, không biết Tống Vũ Tiều có nhận được tin nhắn hay không, anh vẫn gửi tin báo bình an.
Từ Ngạo Quân đang ngồi trên sofa xem TV lại ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhớ tới lời chia tay vội vã trước đó, ánh mắt Kiều Vũ Tụng thoáng qua. Anh nhìn Kiều Chấn Hải đang đứng ngồi không yên nói, “Con đã trở lại.”
“Ừ, muộn lắm rồi. Tắm rửa đi ngủ đi.” Từ Ngạo Quân đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Vũ Tụng căng thẳng, cho là bà sẽ nói gì đó khi đi ngang qua anh, nhưng bà lại không nói gì và đi thẳng lên lầu.
Kiều Chấn Hải theo sát, đi đến trước mặt Kiều Vũ Tụng, sắc mặt hơi biến đổi, ông cố nặn một nụ cười ”ha ha, đi máy bay rồi tàu cao tốc, chắc là mệt rồi đi. Đã gần 12h đêm, đi ngủ sớm đi. Ngày mai con vẫn còn nghỉ phải không?”
Anh gật gật đầu.
“Thôi, ngày mai ngủ nhiều đi. Hiếm khi con được về nhà” Kiều Chấn Hải nói xong liền gật đầu xác nhận.
Nhìn bóng lưng họ đi lên lầu, tâm trạng lo lắng của Kiều Vũ Tụng cũng thả lỏng một chút. Nhớ tới những gì Từ Ngạo Quân nói qua điện thoại, Kiều Vũ Tụng không tin rằng Từ Ngạo Quân không quan tâm, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ phải đối mặt với mọi chuyện.
Tuy nhiên, đến bây giờ, lo lắng và sợ hãi đều vô ích, mọi thứ đã được định đoạt từ thời điểm anh quyết định hẹn hò với Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng đi lên lầu, hành lang rất hẹp, nhớ tới trước đây không lâu chính mình cùng Tống Vũ Tiều đi lên đoạn cầu thang này.
Giờ đây, là thời khắc mà anh sợ hãi nhất.
Trong ký ức của Kiều Vũ Tụng, kể từ khi trở thành tiếp viên hàng không, ngoại trừ lễ hội mùa xuân, anh căn bản chưa bao giờ ngủ ở nhà. Ngay cả trong lễ hội mùa xuân, những trường hợp như vậy cũng hiếm, vì kỳ nghỉ của anh rất ngắn, nhiều nhất chỉ được 2 ngày.
Mặc dù có thể không kết thúc kỳ nghỉ, nhưng mà Kiều Vũ Tụng hàng năm đều có phép năm. Mỗi năm vào kỳ nghỉ, anh chọn ở với bạn trai hoặc đi du lịch một mình, hầu như không bao giờ nghĩ đến việc về nhà.
Dù có trở về nhà, không có gì để nói với ba mẹ là một chuyện, nhưng phải nghe lời của Từ Ngạo Quân nhắc nhở lại là chuyện khác. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tống Vũ Tiều hòa thuận với mẹ mình như thế nào, Kiều Vũ Tụng bắt đầu ngẫm lại xem hành động của mình có phải là sai lầm, có phúc mà không biết hưởng hay không?
Nằm ở trên giường, trong đầu Kiều Vũ Tụng vẫn nghĩ về CV xin việc được gửi vào sáng sớm. Hàng không Minh Hàng không có thông báo tuyển dụng, Kiều Vũ Tụng cảm thấy nếu mình là quản lý nhân sự, nhất định không hiểu chuyện gì, ra sao.
Tuy nhiên, để viết được thư xin việc này, anh đã phải vật lộn đến 4 giờ sáng rồi mới đi ngủ. Dù kết quả thế nào, quyết tâm của anhchân thành giống như trong thư. Phần kết thúc, hy vọng sẽ nhận được kết quả phản hồi tốt đẹp.
Hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, Kiều Vũ Tụng sau khi rời giường, anh ăn bữa sáng do Từ Ngạo Quân chuẩn bị.
Anh nhìn thấy chiếc xe đẩy hàng tạp hóa và cái áo khoác trắng đặt trước cửa phòng khách, anh nhớ lại tình huống đêm hôm trước gặp lại Kiều Chấn Hải.
Còn chưa kịp nghĩ, Kiều Chấn Hải đã bước vào phòng khách, ông cầm áo khoác trắng lên một cách rất tự nhiên.
Khoảng khắc, Kiều Chấn Hải mới phát hiện trong phòng khách có người, động tác ngừng lại một chút.
Kiều Vũ Tụng nhớ rõ ông đã nói không có việc gì làm sau bữa tối, nên ông đi dạo, bây giờ xem ra rõ ràng chỉ là cái cớ của ông.
“Ba muốn ra ngoài?” Kiều Vũ Tụng nhìn thấy ông lúng túng, liền phá vỡ sự im lặng.
Kiều Chấn Hải xấu hổ cười nói: “Không có, ba đem quần áo đi giặt.”
“Hả?” Kiều Vũ Tụng bán tín bán nghi.
Có lẽ vì sợ anh sẽ không tin, Kiều Chấn Hải tiến lên một bước, giải thích thêm: “Mẹ con ra ngoài mua hàng tạp hóa.”
Hàm ý là phải có ai đó ở nhà trông coi cửa hàng, và ông không thể ra ngoài bán thuốc. Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm tuy là đạo lý như vậy, có thể nếu như đúng là như vậy, anh nghỉ phép ở nhà liền bị coi như vô dụng?
Trước đây, kỳ nghỉ của Kiều Vũ Tụng là ngồi sau quầy bán hàng tạp hóa, đọc truyện tranh, làm bài tập và trông coi cửa hàng, bây giờ trong mắt ba mẹ, việc nhà đều không có quan hệ gì với anh.
Lúc này Kiều Vũ Tụng nói ông có thể ra cửa cũng không được, không nói cũng không được, sau khi nghĩ lại, chỉ khẽ cười vô nghĩa.
Kiều Chấn Hải vẫn đứng ở cửa phòng khách nửa ngày, ông xoay người định rời đi, nhưng lại quay đầu lại.
“Đêm qua… ở thành phố Tây, với Tiểu Tiều?” Kiều Chấn Hải lại cau mày khó xử.
Kiều Vũ Tụng lắc đầu nói: “Không có, cậy ấy đến nơi liền trở về đơn vị. Con ở khách sạn vì hôm qua không có chuyến bay khứ hồi.”
Sau khi nghe xong, Kiều Chấn Hải gật đầu rõ ràng, có một chút thay đổi trong biểu cảm của ông, Kiều Vũ Tụng nhìn ra được ông thở phào nhẹ nhõm. Làm cho Kiều Vũ Tụng cảm thấy chán nản trong lòng. Đồng thời, anh cũng thấy nếp nhăn trên mặt Kiều Chấn Hải đã hằn sâu hơn rất nhiều, nếu là vài năm trước, cảnh vật xung quanh không rõ ràng như bây giờ, có lẽ Kiều Vũ Tụng sẽ không thể nhìn thấy được những cảm xúc nhỏ đó.
“Cha của Tiểu Tiều là cán bộ trong nhà máy cơ điện hả?” Kiều Chấn Hải hỏi.
Kiều Vũ Tụng bị hỏi đến chột dạ, bởi vì anh phát hiện mình không biết, đành phải hàm hồ trả lời: “Hình như là vậy.”
“Ba nghe mẹ con nói, là cán bộ trung tầng trở lên. Cho nên mẹ cậu ta vẫn luôn không ra làm việc. Tiểu Tống còn là nhà khoa học...” Kiều Chấn Hải liếc nhìn cái xe bán hàng tạp hóa chất đầy thuốc diệt gián và thuốc diệt chuột, "Ở cùng nhau, có bị áp lực lớn không?”
“Không sao.” Kiều Vũ Tụng nghe được ý gì đó trong lời nói của ông “Cậu ấy khi còn nhỏ đã biết ba thường đến Tuệ Loan làm việc.”
Kiều Chấn Hải nhìn anh, cười ngượng ngùng: “Vậy gia đình cậu ta không cảm thấy chúng ta trèo cao?”
Cuối cùng nghe ông nói ra những gì đang nghĩ, Kiều Vũ Tụng lập tức lắc đầu: “Chúng con không để ý cái này. Huống hồ, cũng sẽ không kết hôn, kết hôn mới chú ý môn đăng hộ đối.”
Bời vì lúc còn trẻ, nhiều năm ra ngoài làm thuê, Kiều Chấn Hải nước da ngăm đen, dấu vết thời gian hằn rõ trên khuôn mặt. Nhiều người nói rằng 2 cha con không giống nhau. Kiều Chấn Hải nhìn anh với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, khoảng khắc, ông cười cười, nụ cười vừa đắng chát vừa ngượng ngùng nói:
“Nói như vậy cũng có lý. Mẹ con cũng nói cậu ta so với ngôi sao kia tốt hơn nhiều. Chỉ sợ gia đình cậu ta không đồng ý. Nếu gia đình cậu ta không có ý kiến và cả hai đứa đều cho rằng phù hợp, thì không sao cả.”
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng bối rối, bật thốt lên: "Gia đình cậu ấy có phản đối hay không, con không biết. Con chỉ biết là, cậu ấy không phản đối, và hạnh phúc khi ở bên con.”
Khuôn mặt đen xạm của Kiều Chấn Hải lập tức đỏ bừng.
Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng nhận ra: anh là con trai nói với ba mình Kiều Chấn Hải – cũng là đàn ông, cũng thật thái quá. Tai Kiều Vũ Tụng nóng lên, cúi đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Chấn Hải nở nụ cười: “ Chúng con vẫn rất tốt, mọi người đừng lo lắng.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Chấn Hải nhìn áo khoác trắng trong tay “Ba đi giặt áo khoác trước.”
Thấy ông quay đi, Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: “Ba!”
Ông quay đầu lại.
Tim Kiều Vũ Tụng chùng xuống, anh nói: “Nếu ba muốn ra ngoài, để con trông cửa hàng cho.” Nói xong, anh cong khóe miệng.
Kiều Chấn Hải kinh ngạc nhìn anh, vui cười hài lòng: “Được rồi, lát nữa ba sẽ ra ngoài đi dạo.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ở trong mây - 1
- Chương 2: Ở trong mây-2
- Chương 3: Ở trong mây -3
- Chương 4: Ở trong mây -4
- Chương 5: Ở trong mây - 5
- Chương 6: Ở trong mây -6
- Chương 7: Ở trong mây - 7
- Chương 8: Ở trong mây -8
- Chương 9: Bão số 7 -1
- Chương 10: Bão số 7-2
- Chương 11: Bão số 7-3
- Chương 12: Bão số 7-4
- Chương 13: Bão số 7-5
- Chương 14: Bão số 7-6
- Chương 15: Bão số 7-7
- Chương 16: Ngày tuyết rơi - 1
- Chương 17: Ngày tuyết rơi - 2
- Chương 18: Ngày tuyết rơi-3
- Chương 19: Ngày tuyết rơi -4
- Chương 20: Ngày tuyết rơi - 5
- Chương 21: Ngày tuyết rơi-6
- Chương 22: Cầu vượt - 1
- Chương 23: Cầu vượt - 2
- Chương 24: Cầu vượt - 3
- Chương 25: Cầu vượt -4
- Chương 26: Cầu vượt -5
- Chương 27: Tiết kiệm Phí Qua đêm-1
- Chương 28: Tiết kiệm phí qua đêm-2
- Chương 29: Tiết kiệm Phí Qua đêm-3
- Chương 30: Tiết kiệm phí qua đêm - 4
- Chương 31: Tiết kiệm phí qua đêm - 5
- Chương 32: Tiết kiệm phí qua đêm -6
- Chương 33: Tiết kiệm phí qua đêm -7
- Chương 34: Tiết kiệm phí qua đêm -8
- Chương 35: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-1
- Chương 36: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-2
- Chương 37: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-3
- Chương 38: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-4
- Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5
- Chương 40: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-6
- Chương 41: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-7
- Chương 42: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-8
- Chương 43: Che lấp -1
- Chương 44: Che lấp -2
- Chương 45: Che lấp -3
- Chương 46: Che lấp - 4
- Chương 47: Che lấp -5
- Chương 48: Che lấp -6
- Chương 49: Che lấp -7
- Chương 50: Che lấp -8
- Chương 51: Xuyên mây -1
- Chương 52: Xuyên mây - 2
- Chương 53: Xuyên mây -3
- Chương 54: Xuyên mây -4
- Chương 55: Xuyên mây -5
- Chương 56: Xuyên mây -6
- Chương 57: Xuyên mây -7
- Chương 58: Xuyên mây -8
- Chương 59: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -1
- Chương 60: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -2
- Chương 61: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -3
- Chương 62: Một chút dũng cảm ngốc nghếch - 4
- Chương 63: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -5
- Chương 64: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -6
- Chương 65: Một chút dũng cảm ngốc nghếch -7
- Chương 66: Thu lạnh-1
- Chương 67: Thu lạnh - 2
- Chương 68: Thu lạnh - 3
- Chương 69: Thu lạnh - 4
- Chương 70: Thu lạnh -5
- Chương 71: Thu lạnh -6
- Chương 72: Thu lạnh -7
- Chương 73: Thu lạnh -8
- Chương 74: Bay nửa đêm -1
- Chương 75: Bay nửa đêm -2
- Chương 76: Bay giữa đêm -3
- Chương 77: Bay nửa đêm - 4
- Chương 78: Bay nửa đêm - 5
- Chương 79: Bay nửa đêm -6
- Chương 80: Thế thân -1
- Chương 81: Thế thân -2
- Chương 82: Thế thân -3
- Chương 83: Thế thân - 4
- Chương 84: Thế thân - 5
- Chương 85: Thế thân -6
- Chương 86: Thế thân -7
- Chương 87: Thế thân -8
- Chương 88: Thế thân -9
- Chương 89: Cùng bay - 1
- Chương 90: Cùng bay -2
- Chương 91: Cùng bay -3
- Chương 92: Cùng bay - 4
- Chương 93: Cùng bay - 5
- Chương 94: Cùng bay - 6
- Chương 95: Cùng bay -7
- Chương 96: Scandal và lời đề nghị -1
- Chương 97: Scandal và lời đề nghị -2
- Chương 98: Scandal và lời đề nghị -3
- Chương 99: Scandal và lời đề nghị -4
- Chương 100: Scandal và lời đề nghị -5
- Chương 101: Scandal và lời đề nghị -6
- Chương 102: Scandal và lời đề nghị -7
- Chương 103: Scandal và lời đề nghị -8
- Chương 104: Scandal và lời đề nghị -9
- Chương 105: Đêm tha hương nơi đất khách -1
- Chương 106: Đêm tha hương nơi đất khách -2
- Chương 107: Đêm tha hương nơi đất khách -3
- Chương 108: Đêm tha hương nơi đất khách - 4
- Chương 109: Đêm tha hương nơi đất khách -5
- Chương 110: Đêm tha hương nơi đất khách -6
- Chương 111: Đêm tha hương nơi đất khách -7
- Chương 112: Đêm tha hương nơi đất khách -8
- Chương 113: đêm tha hương nơi đất khách -9
- Chương 114: Đêm tha hương nơi đất khách -10
- Chương 115: Đêm tha hương nơi đất khách -11
- Chương 116: Thu đông xuân -1
- Chương 117: Thu đông xuân -2
- Chương 118: Thu đông xuân -3
- Chương 119: Thu đông xuân -4
- Chương 120: Thu đông xuân - 5
- Chương 121: Thu đông xuân -6
- Chương 122: Thu đông xuân -7
- Chương 123: Thu đông xuân - 8
- Chương 124: Ngày tuyết lại rơi -1
- Chương 125: Ngày tuyết lại rơi -2
- Chương 126: Ngày tuyết lại rơi -3
- Chương 127: Ngày tuyết lại rơi - 4
- Chương 128: Ngày tuyết lại rơi -5
- Chương 129: Ngày tuyết lại rơi - 6
- Chương 130: Ngày tuyết lại rơi -7
- Chương 131: Ngày tuyết lại rơi -8
- Chương 132: Ngày tuyết lại rơi -9
- Chương 133: Ngày tuyết lại rơi -10
- Chương 134: Ngày tuyết lại rơi -11
- bình luận