Kiều Vũ Tụng nằm úp sấp ở trên gối, nhìn mưa thu tí tách đang từ từ làm mờ khung cửa sổ.
Tống Vũ Tiều đang ngồi trước cửa sổ chơi đàn Cello, quay lưng về phía anh. Trong phòng không có đèn, ánh sáng mờ ảo khiến bóng lưng Tống Vũ Tiều có chút cô đơn.
Nếu không phải về Nhạc Đường, Kiều Vũ Tụng tình nguyện ở nhà trải qua cả ngày mưa như thế này.
Tiếng đàn của Tống Vũ Tiều làm anh càng thêm buồn ngủ. Năm giờ sáng, khúc nhạc đẹp tựa nước mưa có thể làm mờ ranh giới giữa đêm và ngày.
Mơ mơ màng màng, nhạc khúc kết thúc, Kiều Vũ Tụng mở mắt ra hỏi: "Không ngờ em lại có thể chơi bản nhạc này. Có lẽ anh đã từng nghe nó trong xe của em lần trước."
"Bài này khá phổ biến, rất được yêu thích." Tống Vũ Tiều quay đầu lại nói.
Kiều Vũ Tụng không quen thuộc với nhạc cổ điển, không biết cái nào phổ biến và cái nào là thích hợp trong nhạc cổ điển. Anh đã từng hy vọng Tống Vũ Tiều yêu thích bài hát này cùng lý do giống như anh, nhưng vì Tống Dư Kiều đã nói như vậy, tất nhiên là không phải.
Ngập ngừng một hồi, Kiều Vũ Tụng thẳng thắn: "Em có nhớ một bộ phim mà chúng ta đã xem cùng nhau khi còn nhỏ không? Bài hát này đã từng xuất hiện trong phim."
"Vẫn luônnhớ." Tống Vũ Tiều nói xong đứng dậy, nâng cây đàn Cello trong tay, xoay người xoay ghế lại. Cậu nhìn Kiều Vũ Tụng cười cười "Sao vậy anh?"
Kiều Vũ Tụng bối rối, "Em thích bài hát này chỉ vì bộ phim đó sao?"
Cậu mới ngồi xuống, cười nhạt: "Không thể nói là thích, chỉ có thể nói là ấn tượng. Tối hôm đó về nhà, em đã mơ, mơ thấy bài hát này, và em cũng mơ thấy anh."
Kiều Vũ Tụng lần đầu tiên nghe nói có chuyện như vậy, trong lòng thấy xúc động, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Vũ Tiều, hỏi: "Mơ thấy anh?"
"Ừm, em mơ thấy anh, cũng không đến gần anh được." Tống Vũ Tiều lặng lẽ nhìn khuôn mặt bị ánh ban mai làm mờ đi.
Kiều Vũ Tụng khẽ rùng mình.
Một lúc sau, Kiều Vũ Tụng nói: "Phần mềm âm nhạc trong nước lúc đó không hoàn thiện lắm sao? Giống như bản nhạc gốc rất hiếm, độ phổ biến cũng không cao, tìm được cũng rất phiền phức. Anh đã đợi rất lâu trên mạng để tìm tài nguyên. Cuối cùng cũng tìm ra tên của bài hát này. "On the Wings of Song", cái tên rất ngọt ngào, và lời bài hát cũng vậy." Anh cười tự giễu "Nói chung anh chỉ biết một vài bài hát cổ điển. Ngoại trừ bài này, chỉ có 'Nocturne'."
Tống Vũ Tiều nhớ anh đã nói qua một lần "Chopin?"
Anh gật đầu.
"Em kéo cho anh nghe?" Tống Vũ Tiều đề nghị.
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên nói, "Đàn cello cũng có thể sao?"
"Tại sao không? Có thể cho anh một giấc mơ đẹp là được." Tống Vũ Tiều nói khi cây cung rơi trên dây đàn.
Chắc chắn rồi, tiếng đàn hòa với tiếng mưa, Kiều Vũ Tụng lại chìm vào giấc ngủ.
Nếu không mơ thấy máy bay rơi, có lẽ anh đã ngủ thẳng cho đến khi không đuổi kịp máy bay.
May mà Tống Vũ Tiều đã thu dọn tất cả hành lý, Kiều Vũ Tụng chỉ cần tắm rửa và thay đồ trước khi rời đi.
Bởi vì họ sẽ không trở lại Tích Tân trong thời gian tới, nên chọn bắt taxi đến sân bay.
Gần tới sân bay, Kiều Vũ Tụng gửi tin nhắn cho Từ Ngạo Quân, báo rằng anh sẽ quay lại Nhạc Đường vào ban đêm. Kể từ khi có điện thoại thông minh, Từ Ngạo Quân đã xem điện thoại suốt cả ngày, Kiều Vũ Tụng biết bà sẽ sớm nhìn thấy tin nhắn này, như vậy tốt hơn nhiều so với gọi điện thoại.
Gửi xong tin nhắn, anh quay đầu lại hỏi, "Tiểu Tiều, chú với dì đã nói thế nào? Việc em quay lại Nhạc Đường."
Tống Vũ Tiều lắc đầu: "Em không về nhà."
Kiều Vũ Tụng sửng sốt, buột miệng nói: "Vậy thì đêm nay em..." Nói được nửa câu, anh dừng lại.
"Không sao, em thuê phòng ở bên ngoài," Tống Vũ Tiều nắm tay anh, "Vốn ban đầu cũng tính toán như vậy."
Tay cậu rất ấm, nên mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay Kiều Vũ Tụng dường như cũng nguội lạnh. Kiều Vũ Tụng đã yêu qua mấy lần, Từ Ngạo Quân bọn họ cũng biết anh là người đồng tính, nhưng họ chưa bao giờ thừa nhận và tán đồng anh. Những gì xảy ra trong 2 ngày qua khiến Từ Ngạo Quân càng thêm chán ghét người đồng tính, nếu đưa bạn trai về nhà vào thời điểm này...
Cho dù là Tống Vũ Tiều, e rằng chỉ khiến Từ Ngạo Quân càng thêm tức giận.
Hơn nữa, chính vì bạn trai là Tống Vũ Tiều, cho nên Kiều Vũ Tụng tràn đầy lo lắng khi giới thiệu với ba mẹ - bởi vì họ biết rõ cậu.
"Anh đoán anh cũng không thể ở nhà. Buổi tối cùng ở khách sạn với em đi." Kiều Vũ Tụng nói.
Tống Vũ Tiều nhìn anh nản lòng, nói: "Chuyện này sau hãy nói đi."
Sau khi tin nhắn gửi đi, Từ Ngạo Quân không trả lời ngay. Kiều Vũ Tụng có chút lo lắng. Sau khi mở khóa màn hình điện thoại, điều đầu tiên anh nghĩ đến là tiến triển của sự kiện kia.
Từ khi Đằng Lập Quân bị phát hiện tham gia cuộc diễu hành đồng tính, Kiều Vũ Tụng không có xem lại điện thoại di động. Một mặt nhắm mắt làm ngơ gửi hy vọng, một mặt khác là muốn trốn tránh.
Sau khi tin tức xuất hiện, trên Internet sẽ có một nhóm bình luận chỉ trích anh là người thứ ba. Người ta chỉ đồn thổi tình một đêm với minh tinh nam mà không rõ lý do thì thôi đi, với lời buộc tội "người thứ ba" không chính đáng như vậy, anh không thể tưởng tượng được mình sẽ phải đối mặt như thế nào.
Kiều Vũ Tụng mở phần mềm xã hội, bởi vì tâm điểm chú ý của mọi người lúc này sẽ là scandal đồng tính của Đằng Lập Quân và "người thứ ba". Không nghĩ tới Đằng Lập Quân một lần nữa lên hot seach với đề tài mới.
Thời gian qua một ngày, ngôi sao Đằng Lập Quân luôn không trả lời những tiết lộ trước đó, cuối cùng cũng lên tiếng. Tuyên bố của anh ta được đưa ra cách đây 2 tiếng đồng hồ - lúc Kiều Vũ Tụng vẫn đang ngủ.
Đầu tiên, phòng làm việc đã công bố đoạn video giám sát Đằng Lập Quân không có vào phòng của tiếp viên trưởng Bắc Hàng Airline, vào ngày danh tiếng của anh ta bị phanh phui. Tiết lộ của blogger XX hoàn toàn là tin tức giả mạo, họ cố tình gài bẫy Đằng Lập Quân, làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự cũng như ảnh hưởng tới sinh hoạt cá nhân của Đằng Lập Quân. Phòng làm việc đã gửi công hàm luật sư đến blogger XX, công bố muốn thông qua pháp luật bảo hộ hợp pháp quyền lợi chính mình.
Sau đó, Đằng Lập Quân ngay lập tức chuyển tiếp tuyên bố có chứa video và thừa nhận rằng anh ta đã tham gia vào một cuộc diễu hành đồng tính, và người trong ảnh là vị hôn phu của anh ta.
Đằng Lập Quân: Tôi và Tiểu Kiều là bạn bè bình thường. Chúng tôi gặp nhau trên một chuyến bay, ngày hôm đó cũng tình cờ gặp nhau ở hành lang. Để câu like, ké fame, để nổi tiếng các phương tiện thông tin đại chúng bây giờ đã vứt bỏ hết đạo đức nghề nghiệp rồi sao? Đúng vậy, tôi và Ken là người yêu của nhau, chúng tôi đã dự định kết hôn ở nước ngoài, nhưng tôi chỉ muốn yên lặng hoàn thành và sống cuộc sống của riêng chúng tôi, như vậy có gì sai? Dù không có bản lĩnh, tôi cũng phải đứng lên để bảo vệ người yêu và cuộc sống của chúng tôi!
Hai bài thanh minh này khiến Kiều Vũ Tụng choáng váng.
Các bài phát biểu và thanh minh giống như một cơn cuồng phong, xoay chuyển mọi luồng gió chỉ trích theo hướng của họ muốn.
Ngày hôm trước, cư dân mạng vẫn chế nhạo Đằng Lập Quân chuyện tình một đêm, nói hắn ta trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt cá nhiều tay, đội nón xanh bạn trai...Vậy mà bây giờ mọi người đang nói Đằng Lập Quân vô tội, tiếp viên trưởng Bắc Hàng Airline bị ngừng bay cũng vô tội. Sự thật ban đầu chỉ là cuộc trò chuyện giữa những người bạn, đã bị biến thành tình một đêm bằng ảnh chụp và bài viết. Hai nhân vật chính trong vụ việc - một người đã bị buộc phải ngừng bay, còn người kia buộc phải công khai người yêu, cuộc sống riêng tư hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn sân khấu.
Kiều Vũ Tụng thấy cư dân mạng về cơ bản nói rằng anh đáng thương và Đằng Lập Quân thật đáng thương. Anh không thấy nhẹ nhõm vui mừng, ngược lại cảm thấy mười phần vô lý.
Anh cực kì khó hiểu và nhấp để phát "video hoàn chỉnh" do studio của Đằng Lập Quân đăng tải.
Cuối video, tâm trạng của Kiều Vũ Tụng rơi xuống nặng nề - cái gọi là "video hoàn chỉnh" chỉ được ghi lại cho đến khi Đằng Lập Quân quay đầu và rời khỏi cửa phòng của Kiều Vũ Tụng. Một người đàn ông cầm máy chụp hình xuất hiện trên màn hình, và cảnh Đằng Lập Quân liếc nhìn người đó không có trong video này.
Hoàn toàn tỉnh ngộ Kiều Vũ Tụng chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm, anh tự cười nhạo, lập tức hai tay run rẩy gửi một tin nhắn cho Đằng Lập Quân: Tôi đã xem "video hoàn chỉnh" mà phòng làm việc của anh đăng, Đằng Lập Quân, tôi với anh không thù không oán, anh vì muốn come out mà chơi tôi như vậy?
Lần này, tin nhắn không còn chìm trong biển lớn.
Trạng thái tin nhắn được "đọc", không bao lâu, Đằng Lập Quân trả lời: Tôi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh.
Bồi thường sao? Kiều Vũ Tụng mở to mắt. Anh nóng đầu và ngay lập tức gọi cho Đằng Lập Quân.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh hỏi, "Có phải là Đằng Lập Quân không? Tôi là Kiều Vũ Tụng."
Đằng Lập Quân ở trong điện thoại hổ thẹn: "Tiểu Kiều, xin lỗi, tôi rất xin lỗi."
"Con mẹ nó! anh còn là con người sao?" Kiều Vũ Tụng không nhịn được buộc miệng mắng.
Tống Vũ Tiều ngồi bên cạnh cũng bị giật mình. Cậu nhìn tài xế và thấy tài xế cũng liếc nhìn họ từ gương chiếu hậu.
"Đằng Lập Quân, anh là người xấu xa và vô liêm sỉ nhất mà tôi từng thấy. Anh nghĩ toàn cõi mạng và toàn thế giới sẽ thông cảm, đồng tình và chúc phúc cho anh sao? Tôi nói cho anh biết, đừng mơ tới chuyện đó!" anh đang chửi mắng thì thấy cửa xe đã mở.
Anh nhìn ra ngoài, đã đến sân bay rồi, còn Tống Vũ Tiều đang đợi anh xuống xe.
Anh phải xuống xe - nhưng không có ý định lấy hành lý - tiếp tục mắng: "Đây là những gì anh đã lên kế hoạch từ sớm, phải không? Lấy một đoạn video và sử dụng nó để kể một câu chuyện khác. Anh và XX khác nhau chỗ nào? "
"Tiểu Kiều, anh hãy nghe tôi nói." Đằng Lập Quân giải thích, "Công ty đã chuẩn bị rõ ràng, chuyện này qua đi, tôi sẽ trở về Mỹ để học tập và kết hôn, mọi người sẽ sớm quên đi. Tôi xin lỗi! Vì tôi mà anh bị ngừng bay, tôi cũng sẽ xin lỗi Bắc Hàng Airline bên kia. Anh yên tâm,3 tháng nữa anh quay lại bay, anh vẫn sẽ được làm tiếp viên trưởng."
Kiều Vũ Tụng gần như gục đầu xuống nói: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh. Dù bay tiếp hay thăng CF, đó là quyết định của công ty. Nó liên quan gì đến anh? Anh định sau scandal này, anh về Mỹ tổ chức đám cưới vui vẻ sao? Tôi không để cho anh toại nguyện! Hôm nay tôi sẽ đăng toàn bộ video lên mạng, có lẽ anh chỉ nhìn người kia - liếc mắt một cái, cái này không tính là chứng cứ, fan của anh có lý do giúp anh tẩy trắng, nhưng mọi người sẽ thấy âm mưu của anh, lời của anh nói, tự nhiên cũng sẽ có người nghi ngờ!"
Lời nói của anh như đá thả trong giếng, đợi một lúc lâu, anh mới biết giếng sâu như thế nào qua một tiếng vang.
Đằng Lập Quân bất lực thở dài: "Tiểu Kiều, anh không hiểu sao? Đã không còn "video hoàn chỉnh"nào nữa."
Đá thả giếng - thậm chí còn không nhìn thấy được gợn sóng, chỉ nghe thấy âm thanh trống rỗng. Đúng, lúc đó anh đã không nhớ phải sao chép lại "video hoàn chỉnh" kia.