Tương Ngữ - Chương 4: Ở trong mây -4

Tương Ngữ Chương 4: Ở trong mây -4
Cố Hối Chi là người yêu cũ đầu tiên của Tống Vũ Tiều, Tống Vũ Tiều không biết mình nên phản ứng thế nào sau khi chia tay, bị người yêu cũ dạy cho cách làm người.

Để tránh Cố Hối Chi tiếp tục giáo huấn, Tống Vũ Tiều chỉ mỉm cười và bật phần mềm giám sát video trong điện thoại di động của mình để xem Thiên Thiên đang làm gì ở nhà.

Chắc chắn rồi, con mèo béo lại ăn uống.

Tống Vũ Tiều nhìn chằm chằm con mèo sữa ngồi trước bát cơm mười mấy phút đồng hồ, nhìn đến mệt mỏi, mèo ăn không no nên đơn giản tắt phần mềm đi.

Thật trùng hợp, Tống Vũ Tiều vừa mới quan sát con mèo xong, chủ nhân của con mèo đã tới cửa.

Tống Nhạn đã gửi một tin nhắn hỏi: Học bá, học bá, con gái tôi thế nào rồi? (* ^ __ ^ *)

Tống Vũ Tiều trả lời: Đang béo lên.

Tống Nhạn: Σ (° △°) ︴ Tại sao cậu không cùng cô ấy tập thể dục? Làm thế nào cậu trở thành ông chú vậy?

Tống Vũ Tiều: Tôi là người, nó là mèo, không tồn tại tình thân vượt chủng tộc.

Tống Nhạn: Tôi biết cậu là loại người nào!

╭ (╯ ^ ╰) ╮ Này, tôi đã thấy cậu trên TV tuần trước! Ra dáng lắm, nguỵ trang đến mức như vậy! Em gái MC phỏng vấn cậu có đẹp không?

Tống Vũ Tiều: Tôi quên mất.

Tống Nhạn: (⊙o⊙) ... Đúng là cậu! Nhân tiện cho tôi hỏi, khi đi thành phố phía Tây, cậu có mangtheo Thiên Thiên không?

Tống Vũ Tiều: Có khả năng sao? Chi phí chăm sóc nuôi dưỡng trong bệnh viện thú cưng là 60 nhân dân tệ mỗi ngày. Khi quay lại nhớ trả tiền cho tôi.

Tống Nhạn: Cậu! ! !

Tống Nhạn: Quên đi, tôi mắt mù, tôi để Thiên Thiên đi theo cậu, nghĩ cô ấy sẽ trở nên thông minh hơn nếu ở chung với một nhà khoa học.

Tống Vũ Tiều: Thật đáng tiếc, vẫn là ngốc như vậy.

Tống Nhạn: ╰ (‵ □ ′) ╯ Ngày mai tôi có thể đón con gái về!

Sau khi đọc xong, Tống Vũ Tiều nhướng mày ngạc nhiên hỏi: chuyến chữa bệnh từ thiện của cô đã kết thúc?

Tống Nhạn: À. Cậu đến đón tôi vào chiều mai lúc 6:30 được chứ?

O (∩_∩) O ~

Có thể lời nói của Cố Hối Chi về việc làm người có tác dụng. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, trả lời "Được."

Tống Nhạn: Chà! Đây là cây sắt ngàn năm tuổi nở hoa rồi! ☆ _ ☆

Tống Vũ Tiều: Không có gì, đều là chuyện nhỏ. Chỉ cần đợi ở cổng đúng giờ.

Tống Nhạn và Tống Vũ Tiều có cùng họ, khiến nhiều người quen đều nghĩ họ là họ hàng, thậm chí có người còn cho rằng Tống Nhạn là chị gái của Tống Vũ Tiều.

Có ý nghĩ như thế cũng không kỳ quái dù sao thì với tính cách của Tống Vũ Tiều, trừ khi là quan hệ họ hàng tự nhiên, thật sự rất khó tưởng tượng cậu và ai đó thân thiết với nhau.

Tuy nhiên, Tống Nhạn thực sự không phải là chị gái của Tống Vũ Tiều, hai người cũng không phải là họ hàng.

Hai người quen nhau từ rất sớm, khoảng mười ba năm trước, khi cả hai đều chưa học đại học.

Bọn họ đều là người Nhạc Đường , Tống Vũ Tiều đi học lớp luyện thi, Tống Nhạn đã học ở đó hai năm.

Không giống như Tống Nhạn, Tống Vũ Tiều đến trường luyện thi vì muốn muốn giết thời gian.

Vào thời điểm đó, mặc dù đã là học sinh lớp 12 nhưng Tống Vũ Tiều vẫn không có việc gì phải làm ở nhà trong những ngày nghỉ. Trong khi những người khác đang ra sức cuối cùng cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu đã lên kế hoạch từng bước và phương pháp để tham gia kỳ thi tuyển sinh độc lập.

Tống Vũ Tiều ở nhà và chỉ có thể "Thưởng thức" những màn mắng chửi khác nhau của bố mẹ qua khe cửa.

Chủ cơ sở dạy thêm và giáo viên chủ nhiệm của Tống Vũ Tiều là bạn của nhau. Giáo viên chủ nhiệm hỏi Tống Vũ Tiều rằng liệu cậu có muốn dùng thời gian rảnh rỗi của mình để ngồi trong cơ sở dạy thêm, như 1 học sinh mà không tính học phí hay không, thậm chí còn cho một chút "học bổng" làm thù lao.

Ông chủ của cơ sở đã công nhận Tống Vũ Tiều là người được ghi tên bảng vàng. Nếu trường luyện thi có học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ông ta sẽ có thể tuyển thêm học sinh trong kỳ nghỉ hè.

Tống Vũ Tiều chán ghét nghe cha mẹ cãi nhau, nên đồng ý đi.

Năm đó, Tống Vũ Tiều mười bốn tuổi. Cậu đã gặp Tống Nhạn và những người khác trong trung tâm luyện thi tên là "Khải Hành".

"A! Cuối cùng tôi cũng có thể ăn một bát mì chính tông rồi!" Ăn xong mì, Tống Nhạn nằm dài ra, ngã xuống chiếc ghế gỗ lê cứng, thoải mái xoa bụng.

Tống Vũ Tiều gắp mì dừng lại ở giữa không trung, nhìn Tống Nhạn thoải mái thể hiện ở nơi công cộng, coi thường hình tượng của mình, cuối cùng cũng hiểu tại sao mèo béo Thiên Thiên ở nhà lại như vậy.

Cậu bất lực lắc đầu, cúi đầu ăn mì.

"Cậu không biết, tôi ở Nhạc Đường, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn mì ở đây!" Tống Nhạn đặt tay lên bàn, ghé sát vào nói.

"Thiên Thiên không chỉ ăn mì, mà còn ăn cơm. Nó đã ăn đồ ăn thừa mà tôi để lại trên bàn ngày hôm qua"Tống Vũ Tiều ăn mì, không ngẩng đầu.

"Hẳn là cậu không cho nó ăn no, bỏ đói đứa trẻ rồi!" Tống Nhạn bực bội trách cứ.

Tống Vũ Tiều vung vung đầu đũa, tỏ ý không muốn nói chuyện với cô.

"Nếu không, cho tôi thêm một bát nữa đi." Tống Nhạn lẩm bẩm, thấy Tống Vũ Tiều ngẩng đầu, cô liền đổi ý, "Thôi, giảm béo!"

"Chị Hai, chị làngười Nhạc Đường, hai bát mì gạo là được rồi."Tống Vũ Tiều nhận xét.

"Khi còn nhỏ, cậu có thích ăn mì không?" Tống Nhạn ôm má liếc nhìn từng góc nhà hàng mì, cảm khái nói, "Có thể coi là trở lại. Ai, cậu không biết, cùng đi chữa bệnh từ thiện với tôi có 2 bác sĩ nam, tôi không nói cho cậu biết sao? ôi mẹ ơi, thực sự là đủ chán ! Một chút cũng không để ý tới cảm thụ của bác sĩ cùng các bệnh nhân! Nhìn hai người bọn họ ở nơi đó liếc mắt đưa tình, tôi chỉ nghĩ, tsk, làm như trên toàn thế giới chỉ hai người đó có bạn trai. "

Tống Vũ Tiều ăn xong, để đũa xuống, nói: "Tôi không biết người khác có hay không, nhưng cô thì không có."

"Này!" Tống Nhạn hét lên, che hộp khăn giấy lại, ngăn không cho Tống Vũ Tiều lấy khăn giấy ra.

Tống Vũ Tiều đứng dậy lấy hai tờ khăn giấy trên bàn kế bên không có ai ngồi, ngồi xuống lau miệng, đưa tờ còn lại cho cô.

Tống Nhạn cầm lấy khăn giấy, nhìn cậu chằm chằm, khịt mũi một hồi rồi bắt đầu lau miệng.

Sau khi lau miệng, Tống Vũ Tiều lấy khăn giấy lau vết loang trên bàn, đợi Tống Nhạn tô lại son.

Tống Nhạn bẹp bẹp miệng, nhìn vào gương xác nhận môi sắc đồng đều, hỏi: "Đúng rồi, Cậu và bạn trai thế nào rồi?"

"Chia tay rồi." Tống Vũ Tiều nói xong, đối mặt với đôi mắt mở to của Tống Nhạn, không có ý định giải thích.

Tống Nhạn nhìn cậu không tin, một lúc lâu, cô không biết mình đang nghĩ gì, chần chừ hỏi: "Vẫn không thể quên được cậu ta?"

"Ai?" Trực giác nói với Tống Vũ Tiều rằng Tống Nhạn không phải đang nói đến bạn trai cũ của mình.

"Kiều Vũ Tụng nha." Sợ Tống Vũ Tiều không thể nhớ, cô giải thích, "Đó là người có tên tương phản với cậu, thành tích cũng tương phản. Ở trung tâm luyện thi, cậu quên à? Lớp mũi nhọn hàng đầu."

Tất nhiên, cái gọi là "Lớp mũi nhọn hàng đầu" là một cái tên hay, học sinh của lớp này có điểm kém nhất trong toàn bộ trung tâm luyện thi, và học phí phải trả cũng cao nhất.

Kỳ thực, không đợi Tống Nhạn chỉ mặt gọi tên, Tống Vũ Tiều đã mơ hồ đoán được cô muốn nói người nào. Nghe vậy, Tống Vũ Tiều lãnh đạm trả lời một câu: "Bệnh thần kinh."

Có lẽ là thái độ Tống Vũ Tiều làm cho Tống Nhạn nhìn không thấu, một lúc lâu, ấp a ấp úng nói: "Bởi vì hình dáng Cố Hối Chi giống cậu ấy mà."

"Thần kinh." Tống Vũ Tiều không chút nghĩ ngợi nói: "Nơi nào giống?"

Cô chớp mắt hai lần và nói, "Đôi mắt rất giống nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hối Chi, tôi lén nghĩ, cậu có phải là không quên được Kiều Vũ Tụng, mới cùng với hắn ta."

Tống Vũ Tiều không muốn mắng lời tương tự nữa, lườm một cái.

Tống Nhạn trầm ngâm nhìn cậu, nói: "Nhưng mà, cậu nhớ Kiều Vũ Tụng, đúng không?Ít nhất, nhớ cậu ấy trông như thế nào, đó là lý do tại sao cậu lại nói rằng cậu ấy không giống?"

"Giỏi ngụy biện, tôi cũng lười tranh luận với cô" Tống Vũ Tiều cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Cô chống má và quay đi, một lúc sau, ánh mắt cô lại rơi vào khuôn mặt của Tống Vũ Tiều.

Như thế mấy lần sau đó, Tống Vũ Tiều không nhịn được nói: "Chị Hai, có chuyện liền nói. không nói nữa thì đi. Muộn lắm rồi. Tôi đưa cô về."

"Này ..." Tống Nhạn cẩn thận nhấp một ngụm trà, nhưng vết son vẫn còn trên cốc, cô nhíu mày tiếc nuối. Sau một lúc, cô chuyển sự chú ý khỏi miệng cốc và nói: "Tiểu Tiều,tôi có chuyện muốn nói với cậu. Sau khi nghe xong đừng quá ngạc nhiên."

Tống Vũ Tiều mang theo dự cảm không tốt, nhíu mày.

"Tôi đã gặp Kiều Vũ Tụng trên chuyến bay trở về ngày hôm nay," cô nói một cách bí ẩn và khó tin.

Nghe đến đây, tim Tống Vũ Tiều loạn nhịp.

"Đừng kích động, đừng kích động." Tống Nhạn đè hai tay anh xuống, ra hiệu cho Tống Vũ Tiều bình tĩnh lại.

Cho dù tim đập nhanh như thế nào, Tống Vũ Tiều từ đầu đến cuối không lộ vẻ gì, nói: "Tôi không kích động."

Tống Nhạn nghe xong, vẻ mặt nghi hoặc nhìn.

Tống Vũ Tiều đợi rất lâu, không thấy cô định tiếp tục, nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Tống Nhạn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, giống như đối với Tống Vũ Tiều nhẹ nhõm một hơi.

Tống Vũ Tiều bị nàng đánh bại, chán ghét trừng mắt nhìn xuống sàn nhà, vừa nhìn về phía nàng nói: "Nói mau."

"Cậu ấy bây giờ là tiếp viên hàng không của Bắc Hàng Airlines, vừa đáp chuyến bay mà tôi trở lại. Này, cậu không biết, cậu ấy thậm chí còn đẹp trai hơn trước đây! Chiều cao, thân hình, khuôn mặt và bộ trang phục xấu xí đó. Đồng phục Bắc Hàng mặc trên người phải gọi là cấm dục! Mới đầu còn tưởng anh đẹp trai này sao quen thuộc, suýt chút nữa không nhận ra cậu ta! Trên máy bay có một cô gái nhỏ không biết xấu hổ hỏi QQ cậu ta. Khụ khụ, cậu không biết trong lòng có ánh trăng sáng sao? "

Tống Nhạn xua tay nói chắc chắn," Tôi đợi đến khi phân phát đồ uống, mới xác nhận là cậu ấy, không phải là có bảng tên sao? Thị lực của tôi rất chính xác, liếc mắt liền thấy thanh viết tiếp viên tưởng khoang sau, Kiều Vũ Tụng. Tuy nhiên, tôi nghĩ cậu ta không có tâm trạng tốt, không nhiệt tình hiếu khách chút nào. Nếu không vì đẹp trai chắc chắn sẽ bị phàn nàn! Ban đầu cậu ấy không nhận ra tôi, tôi đã trở nên xinh đẹp như vậy sao? Lúc hỏi chăn, tai nghe và nước uống, cậu ấy mới nhận ra tôi. "

Tiếp viên hàng không của Bắc Hàng? Tống Vũ Tiều nghe xong, đột nhiên nhớ ra hình như mình đã đáp chuyến bay Bắc Hàng cách đây không lâu.

"Tiểu Tiều, cậu không sao chứ?" Tống Nhạn vẫy tay trước mặt cậu.

Tống Vũ Tiều lạnh lùng nhìn cô hỏi: "Chuyện gì?"

"Cậu... sao cậu không nói rằng tôi có thể là hành khách khó chịu, rắc rối nhất trên máy bay?" Tống Nhạn lo lắng hỏi.

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều sửng sốt một chút, cuối cùng cười chế nhạo.

"Cậu có muốn phương thức liên lạc của cậu ấy không? Trong lúc chờ WC, tôi đã vào bếp của họ và hỏi số điện thoại của cậu ấy."

Tống Nhạn nói, lấy điện thoại di động ra, "Kỳ thực, lúc đó cũng không biết tại sao lại muốn, quen biết nam tiếp viên hàng không cũng không tệ lắm phải không. Nếu không phải cậu nói chuyện chia tay, tôi cũng không nhớ rõ đã từng gặp cậu ta. Đây chính là duyên phận đi, cậu nói xem?"

Tống Vũ Tiều mặt không thay đổi nhìn cô, không trả lời.

Tống Nhạn liếc mắt ngắm cậu chốc lát, làm bộ nói: "Không muốn, vậy tôi thu lại, không muốn tôi xóa nha."

Đối mặt với lời đe dọa giả mạo, lòng cậu chìm xuống và lấy điện thoại di động của mình ra.

Quận Nhạc Đường thuộc thành phố Tương Đàm , tỉnh Hồ Nam
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận