Tương Ngữ - Chương 86: Thế thân -7

Tương Ngữ Chương 86: Thế thân -7
Kiều Vũ Tụng sớm đã nghe nói về nhà hàng mì sốt Zha Jiang Mian (sau đây gọi tắt là mì xào) mà Tống Vũ Tiều muốn đi. Anh cũng đã từng muốn ghé qua, nhưng vì lý do này lý do kia, không thể thực hiện, dần dần lại quên mất chuyện này.

Bây giờ nghe Tống Vũ Tiều nhắc tới, bỗng nhiên nói: “Ồ! Là nhà hàng nổi tiếng đó.”

“Rất nổi tiếng, đúng không?” Kiều Vũ Tụng biết được, Tống Vũ Tiều cũng không ngạc nhiên, dù sao thì ai đã từng đến Tích Tân một thời gian, nói tới mì xào chắc chắn đều nghe đến nhà hàng này.

Kiều Vũ Tụng hào hứng: “Nghe bạn anh nói qua lúc đang mua sắm trong con phố. Nhưng đi vào hẻm quá phiền, còn phải xếp hàng dài. Anh nghĩ không đáng chỉ vì một tô mì xào, vì vậy anh đã không đi. ”

Tống Vũ Tiều trêu chọc “Có vẻ như anh vẫn chưa phải là một tín đồ ăn uống.”

“Không hẳn đâu.” Kiều Vũ Tụng nói, “Lúc đó, quán trà sữa dưới lầu Khải Hành quá đông người, nên anh mới chuyển sang Lãm Phong Nguyệt. Ai ngờ mùi vị trà sữa còn ngon hơn quán cũ. Cho nên, cũng không phải chỗ không nổi tiếng là không ngon.”

Tống Vũ Tiều nghe có chút khó xử, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn anh.

Khi Kiều Vũ Tụng phản ứng lại thì đã quá muộn, vì vậy anh đổi giọng “Em đã từng thử món mì xào trong hẻm xưởng in chưa?”

“À, lúc đầu cũng không biết nhà hàng đó nổi tiếng, nhưng dạo một vòng thì thấy người ta xếp hàng, đội ngũ không phải quá dài, liền xếp hàng ăn. Mãi sau này mới biết nhà hàng đó rất nổi tiếng.” Tống Vũ Tiều phát hiện anh thận trọng, đưa tay ra xoa xoa đầu anh cười nói: “Anh phải thay đổi thói quen nghề nghiệp của mình đi. Em cũng không có phàn nàn gì với anh. ”

Kiều Vũ Tụng cười ngượng ngùng.

Kiều Vũ Tụng luôn nhìn sắc mặt của người khác, như đi trên tảng băng mỏng, đây là thói quen nghề nghiệp hay tính cách lâu năm Kiều Vũ Tụng cũng khó tách biệt. Có lẽ chính nghề nghiệp của anh đã khiến anh dưỡng thành tính cách như vậy, hoặc có lẽ chính vì tính cách như vậy mà anh mới có thể thăng tiến trong công việc này.

Kiều Vũ Tụng không biết từ khi nào anh nhận ra rằng không thể làm Từ Ngạo Quân vừa ý trong bất cứ điều gì. Anh chỉ có thể lựa chọn giữa không hài lòng, không hài lòng lắm và rất không hài lòng, dần dần anh hiểu được trong tình huống nào, Từ Ngạo Quân sẽ rất không hài lòng.

Cho nên, từ một chút chút biến hóa trong giọng nói, biểu tình không tự nhiên, anh có thể đoán được suy nghĩ, hành động tiếp theo của đối phương. VÌ vậy, khi đối phương thực sự thể hiện, anh sẽ không đến nỗi quá thất vọng.

Tuy nhiên, cũng có những ngoại lệ, đặc biệt là khi đối mặt với Tống Vũ Tiều.

Đây là thói quen lâu ngày của anh, dùng trên người Tống Vũ Tiều cũng không tác dụng, nhất thời không thay đổi được.

Trong hẻm không có cách nào đậu xe, Tống Vũ Tiều đậu xe ở một bãi đậu gần đó, hai người đi bộ đến nhà hàng mì xào sốt.

Khi mặt trời lặn, đôi khi người ta có thể nhìn thấy những chú chim bồ câu bay ngang qua vào lúc hoàng hôn.

Trên đường tấp nập người qua lại, nhiều phương tiện bị chặn lại nơi đèn đường vừa bắt đầu chiếu sáng.

Vì là con phố văn hóa, nhiều xe du lịch chở du khách chạy dọc ngang trên đường, khiến những con phố cổ vốn đã ngập úng nước, lại càng tắc thêm.

Phố phường ồn ào tấp nập, những gương mặt người rộn rộn ràng ràng, nhộn nhịp tựa như mờ đi trong bóng hoàng hôn, chỉ có những người đi cạnh nhau - khi nhìn nhau cười - mới nhìn rõ được mặt của nhau.

Cửa hàng quá nhiều, dòng người quá mãnh liệt, Kiều Vũ Tụng không quen với khu vực này và suýt chút nữa đã bỏ lỡ con hẻm.

Vẫn là Tống Vũ Tiều kéo anh lại.

Ngõ hẻm trong xưởng in không vì có một nhà hàng mì xào ngon nằm khuất trong đó, mà đặc biệt náo nhiệt, nhưng con hẻm đã trở nên phổ biến hơn, được nhiều người biết đến hơn.

Các cơ sở y tế cộng đồng ở trong hẻm trên sân đầy lá rụng, trên mui xe ô tô đậu trong hẻm cũng đầy lá rụng, có lẽ đã quá lâu không sử dụng.

Một số sân nhà có treo biển báo “Nhà dân, xin chớ đi vào”.

Rất ít du khách ra vào, hầu hết những người ra vào đều là những cụ già dắt chó đi dạo sau bữa ăn.

Trong hẻm có cửa hàng nhỏ bán dế, những chiếc lồng nhỏ chứa đầy dế, tiếng kêu của lũ dế như xuyên qua hoàng hôn yên tĩnh, che đi sự hối hả, nhộn nhịp của buổi đêm.

Hiệu sách cũ đã đóng cửa, qua ô cửa kính, có thể thấy bên trong bày đầy sách những nhân vật phản diện cỡ bự, cùng tranh liên hoàn.

Kiều Vũ Tụng rất khó tưởng tượng trong con hẻm như vậy lại có một nhà hàng mì xào nổi tiếng, nhưng khi đi đến cuối con hẻm, thực sự nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng dựa vào tường, đi ra từ mặt tiền nhỏ, nhìn thoáng qua có khoảng mười mấy người.

Ông chủ cao lớn thô kệch đang canh trước cửa, sắp xếp cho những thực khách đang đợi, xếp hàng một cách trật tự.

Bên trong ngõ hẻm góc không có đèn, Kiều Vũ Tụng và những người khác đang xếp ở cuối hàng, họ đã sớm chìm trong ánh chiều tà.

Lúc trước, Tống Vũ Tiều làm thế nào tản bộ tới đây, phát hiện ra nhà hàng này? Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm vào những chiếc lá khô được đèn đường chiếu sáng và bắt đầu phát ngốc.

“Anh muốn ăn kem không?” Tống Vũ Tiều đột nhiên hỏi.

Kiều Vũ Tụng lấy lại tinh thần, thấy Tống Vũ Tiều đang liếc nhìn về phía đối diện, lúc đó anh mới nhận ra có một tiệm kem đối diện nhà hàng mì, trong một con hẻm cũ, một cửa tiệm với lối trang trí mới lạ như vậy trông đặc biệt chói mắt, nhưng không hiểu sao vừa rồi Kiều Vũ Tụng không có phát hiện ra.

“Ăn xong mì đã” Kiều Vũ Tụng không quan tâm mà hỏi theo thói quen, “Em muốn ăn không?”

Tống Vũ Tiều nhún vai nói: “Thấy anh xếp hàng cũng chán rồi, ăn chút gì đó cho qua thời gian.”

Kiều Vũ Tụng cười: “Không sao. Cũng may đây là nhà hàng mì, nếu là nhà hàng lẩu thì phải mua một túi hạt hướng dương về ngồi ăn.”

Dù anh đang cười nhưng Tống Vũ Tiều luôn cảm thấy nụ cười của anh không chân thực vì ánh sáng mờ ảo. Cậu có thể nhìn ra Kiều Vũ Tụng có tâm sự, nhưng không thể đoán ra manh mối.

Quả nhiên như Kiều Vũ Tụng đã nói, không mất nhiều thời gian để xếp hàng, một lúc sau, hai người họ đã đi đến đầu hàng.



Tống Vũ Tiều nhìn anh có chút mất tập trung, hỏi: “Anh thấy bộ phim thế nào?”

“Hả?” Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên, dù sao anh cũng không xem phim, nói: “Cũng được, thổi phồng tiếp viên hàng không rất xúc động.”

Tống Vũ Tiều biết cậu đã đưa ra một chủ đề sai lầm, bởi vì lúc đó cậu ngủ, hoàn toàn không biết nội dung phim nói cái gì. Cậu suy nghĩ một chút, nói: ”Nếu thổi phồng như vậy, sau này mọi người làm việc, càng bị áp lực đi?”

“Còn không phải sao?” Kiều Vũ Tụng lập tức kể về những lời bình luận trên máy bay ngày hôm đó, khác biệt hoàn toàn những lời nhận xét về tiếp viên hàng không ở trong phim.

Tống Vũ Tiều sau khi nghe xong yên lặng không nói “Thực sự cực khổ rồi.”

Kiều Vũ Tụng đã quá quen với những sự việc như vậy, anh không vô cảm nhưng cũng sẽ không bận tâm nhiều. Anh nhún vai và nói: “Trong phim có nói rằng chúng tôi làm việc chăm chỉ, vất vả, nó khá thực tế đó. Anh hy vọng họ xem phim và đối xử với chúng tôi tốt hơn, khi họ bay vào ngày Quốc khánh.” Anh cười trước.

Tống Vũ Tiều đã xem lịch trình của anh trong ngày Quốc khánh, so với thường lệ, lịch bay quả thực rất dày, còn có hai đêm ở nước ngoài. Tống Vũ Tiều chợt nhận ra rằng Kiều Vũ Tụng mỗi ngày đều về nhà trong thời gian này. Nghĩ như vậy, Tống Vũ Tiều cảm thấy có chút không nỡ.

Nhà hàng thì nhỏ, trang trí thì đơn sơ, nhân viên phục vụ đều mặc áo trắng, đội mũ trắng, mặt bàn phủ khăn nhựa in hoa văn, trông giống một quán ăn cũ thập niên 1990.

Trong một nhà hàng như vậy, hầu hết mọi người đều ngồi ăn mì theo bàn. Ngồi đối diện với Kiều Vũ Tụng cũng là 2 người đàn ông, một người nói giọng địa phương khác, anh nghĩ rằng anh ta được bạn đưa đến để ăn món ăn hương vị địa phương.

Tống Vũ Tiều yêu cầu hai bát mì, trước khi mì đem ra, cậu đã đứng dậy tự múc hai tô nước dùng cho mình.

Một lúc sau, mì được bưng lên.

Thấy cậu hành động quen thuộc, Kiều Vũ Tụng vừa trộn mì vừa nói: “Em có thường đến đây không?”

“Không, em đến một lần vào đầu năm.” Tống Vũ Tiều đáp.

Đầu năm ... Khi đó, bọn họ có lẽ chưa gặp lại. Kiều Vũ Tụng trộn mì với sốt mùi thơm nồng, đại ca ở đối diện đã ăn một tô rồi, thấy họ đang trộn mì, nên gọi một phần khác từ người phục vụ.

Kiều Vũ Tụng phát hiện đại ca kêu thêm phần mì có liên quan đến mình, không nhịn được cười, cúi đầu ăn.

Món mì xào ngon nhất thành phố, thực sự danh bất hư truyền. Kiều Vũ Tụng cắn miếng đầu tiên, ngay lập tức vùi đầu và bắt đầu ngấu nghiến nó.

Trong nháy mắt hết nửa tô mì, anh ngẩng đầu liền phát hiện đại ca đối diện đang nhìn mình đầy ẩn ý, ​​trên mặt mang theo nụ cười thấu hiểu, khiến anh càng thêm buồn cười.

“Ăn ngon không anh?” Tống Vũ Tiều hỏi.

Kiều Vũ Tụng gật đầu hài lòng, trước khi trả lời, anh đã mỉm cười.

“Ăn ngon phải dùng mặt đến ăn.” Cậu nói.

Kiều Vũ Tụng sửng sốt, lấy điện thoại di động ra, nhìn gương mặt mình qua màn hình, quả nhiên thấy có nước sốt dính nên nhanh chóng tìm khăn giấy lau sạch.

Tống Vũ Tiều nhìn anh lau mặt nói: “Vẫn chưa thể ăn món Ý trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời.”

Những lời này nghe có vẻ quen thuộc, Kiều Vũ Tụng hồi tưởng mới nhận ra rằng chính mình đã nói. Xem ra thật sự không thể nói chuyện tùy tiện trước mặt Tống Vũ Tiều, tên này có thể nhớ rõ từng lời anh nói, bất cứ lúc nào cũng có thể mang ra trêu chọc. Kiều Vũ Tụng tức giận lườm cậu “Vậy em cứ tiếp tục nợ đi.”

“Để em nghĩ lại.” Cậu dừng lại, “nếu như anh với em chung mục đích, là ăn một bữa ăn đặt làm riêng của nhà hàng Michelin. Vì đạt được mục đích của mình, có phải anh vẫn luôn cùng em đến một nhà hàng nhỏ như thế này, mọi lúc? ”

Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút liền hiểu ý, vừa bực mình vừa buồn cười: “Vẫn luôn? vẫn luôn?”

Tống Vũ Tiều cười lặp lại: “Vẫn luôn, vẫn luôn.”

“Cho nên, em dự định cuối cùng mới dẫn anh đi?” Kiều Vũ Tụng đùa cậu.

“Ừ, coi là bữa ăn cuối cùng trước khi chết đi.” Tống Vũ Tiều ăn xong.

Kiều Vũ Tụng biết cậu muốn nói gì, nhưng anh vẫn xúc động khi nghe cậu nói vậy. Anh đang muốn nói Tống Vũ Tiều không giữ mồm giữ miệng, nhưng lại thấy 2 đại ca ở đối diện bắt đầu nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, anh đành phải kiềm chế mà dùng cánh tay đẩy Tống Vũ Tiều ra.

Tống Vũ Tiều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Kiều Vũ Tụng thấy cậu giả ngu, hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

Mặc dù là kể chuyện cười, Kiều Vũ Tụng lại xem một phần trong đó là thật.

Trong quá khứ, Tống Vũ Tiều đã giới thiệu Cố Hối Chi với đồng nghiệp của mình như thế nào? Có lẽ không cần giới thiệu, dù sao thì bản thân cậu và Cố Hối Chi cũng là đồng nghiệp. Vì vậy, Kiều Vũ Tụng nhớ đến danh xưng “người nhà”, anh cảm thấy vi diệu hơn.

Trên thực tế, đồng nghiệp Tống Vũ Tiều là người đầu tiên nhắc đến từ “người nhà“, nếu Tống Vũ Tiều phủ nhận, nói anh là “bạn trai”, sẽ hiện ra ngăn cách.

Nhưng ở đơn vị Tống Vũ Tiều gọi bạn trai là “người nhà” rõ ràng, thật làm cho Kiều Vũ Tụng bất ngờ. Anh không khỏi thắc mắc Tống Vũ Tiều có nhắc đến anh với Thư ký Chu trước khi anh xuất hiện, hay thậm chí dùng thân phận “người nhà” mà nhắc tới anh.

Còn có, lần đầu tiên anh đến ở nhà Tống Vũ Tiều, bà cụ cũng hỏi anh có phải là người nhà Tống Vũ Tiều không.

Cố tình, tất cả những điều này chỉ xảy ra khi Tống Vũ Tiều kể một câu chuyện đùa, phóng đại đến mức Kiều Vũ Tụng nghiền ngẫm dư vị của nó.

Nghĩ đến câu chuyện phiếm của hai cô gái bên ngoài phòng vệ sinh, Kiều Vũ Tụng sau khi xuống xe liền hỏi: “Thật ra, ở Viện số 6, em không thể tùy tiện dẫn người lạ về sống ở đó, đúng không?”



Tống Vũ Tiều khóa xe, ngạc nhiên thấy anh đột nhiên hỏi cái này, cười nói: “Anh ở đây nửa tháng, mới nhớ hỏi tới?”

Kiều Vũ Tụng bĩu môi.

“Đương nhiên không thể tùy tiện sống ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?” Tống Vũ Tiều nói xong, nhớ tới một chuyện khác nói: “Lần này bay xong, anh tìm một ngày trong thời gian làm việc, em sẽ đưa anh đi đăng ký thông tin lưu trú nhà ở, được không? ”

“Đăng ký thông tin?” Kiều Vũ Tụng hỏi, ”Là sau này không cần thẻ ra vào, chỉ cần xoát mặt có thể đi vào tiểu khu và mở cửa thang máy?”

Tống Vũ Tiều gật đầu và nói thêm, “Anh cũng có thể trả tiền mua sắm trong siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi trong Viện. Xoát mặt cũng có thể chi trả.”

"Tiện lợi vậy sao!” Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên thích thú, nhưng khi nghĩ lại, anh không thể hình dung ra được, “Làm sao có thể được? Có phải là dùng khuôn mặt của anh với thẻ ngân hàng của anh trói chặt không? Văn phòng tiểu khu có tư cách tiến hành loại thanh toán này sao?”

“Không phải trói chặt với thẻ ngân hàng của anh, là trói chặt với thẻ lương của em.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều cười nói, “Như vậy, anh đi siêu thị dưới lầu mua đồ, trực tiếp trừ tiền vào lương của em. Này cũng thuận tiện, em thường xuống lầu để mua đồ, thậm chí không cần mang theo điện thoại. ”

Kiều Vũ Tụng thực sự không ngờ phương thức thanh toán tiên tiến như vậy, anh cảm thán trước khoa học công nghệ, hỏi: “Đây là lợi ích của người nhà sao?”

“Ừm” Tống Vũ Tiều dùng trán gõ một cái lên trán của anh.

Kiều Vũ Tụng vốn là trạch nam, ngày nghỉ luôn ở nhà. Nếu không có ai hẹn đi chơi, anh sẽ ở nhà cả ngày lẫn đêm. Bây giờ anh biết rằng mình có thể tùy ý chi tiêu trong các cửa hàng trong tiểu khu trong tương lai, anh tính toán sau này cũng không đi ra ngoài cửa Viện số 6.

Nghĩ tới đây, Kiều Vũ Tụng cảm thấy hơi buồn cười. Cảm giác không chân thực này đã đánh bóng sự kinh hỉ của anh, khiến anh cảm thấy mình nên vui, mà không vui nổi.

Về đến nhà, anh thay giày hỏi: “Vậy nếu ... sau này chia tay, chúng ta có phải đến văn phòng xóa thông tin không?”

Tống Vũ Tiều suýt nữa bị giày vấp ngã, hỏi ngược lại: “Chúng ta vì sao lại chia tay?”

Kiều Vũ Tụng bối rối và nghĩ Tống Vũ Tiều đã đề cập đến cái chết trong bữa tối, làm sao họ có thể chia tay trước khi cái chết ập đến? Hỏi một câu ngu ngốc như vậy, anh chỉ có thể tự trách mình có quỷ trong lòng thôi.

Đã có quỷ, phải trừ tà đuổi quỷ mới phải. Kiều Vũ Tụng biết đề tài không được báo trước, nhưng anh vẫn nói: “Tiểu Tiều, em nghĩ rằng anh và Cố Hối Chi có giống nhau không?”

Tống Vũ Tiều không ngờ anh lại hỏi một câu như vậy, cau mày nói: “em không nghĩ như vậy. Anh cảm thấy giống? Nơi nào giống?”

Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của cậu, Kiều Vũ Tụng nói: "Anh không chắc ... là đôi mắt?”

“À ...” không ngờ Kiều Vũ Tụng lại so sánh mình với Cố Hối Chi. Dù vậy, Tống Vũ Tiều vẫn như cũ không thể kết nối họ về mặt ngoại hình, “Tống Nhạn cũng nói rằng đôi mắt của hai người trông giống nhau.”

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc nói: “Tống Nhạn?”

“À, lần mà cô ấy cho em số điện thoại của anh. Cô ấy có nhắc đến chuyện đó. Cũng ở nhà hàng mì xào.” Tống Vũ Tiều nhún vai, “Tuy nhiên, em nhìn không giống.”

Lẽ nào, là hai người bọn họ đồng thời phát hiện nhà hàng mì kia? Kiều Vũ Tụng nhất thời không còn sức lực, lẩm bẩm nói: “Có đúng không?”

Nhìn thấy anh thất vọng mất mác, Tống Vũ Tiều có chút tức giận vô cớ nói: “Chưa kể em không thấy hai người giống nhau. Cho dù giống nhau thì anh cũng không cần quan tâm nhiều! Là em quen biết anh trước khi biết anh ấy. Cho nên, so với anh giống anh ấy, em mới cùng anh hẹn hò, hiểu ngược lại bởi vì anh ấy giống anh, nên em mới quyết định cùng anh ấy hẹn hò, như vậy càng phù hợp logic hơn, không phải sao?”

Kiều Vũ Tụng xác thực không nghĩ nhiều như vậy, nghe xong thì sững sờ, đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn ngu ngốc, cười khổ nói: “Cũng phải...”

Nghĩ đến Kiều Vũ Tụng cả buổi tối không tập trung, có thể là để ý Cố Hối Chi, Tống Vũ Tiều hít một hơi thật sâu và nói: “Tuy nhiên, cả hai điều này đều không đúng. Em đã từng yêu Cố Hối Chi, nhưng bây giờ em yêu Kiều Vũ Tụng, hai chuyện này không có quan hệ.”

Khi Tống Vũ Tiều nhắc đến từ “logic”, anh đã hiểu tất cả. Khi nào Tống Vũ Tiều làm chuyện phi logic? Có lẽ chính vì cậu luôn làm theo sự thật trong mọi tình huống, nên cậu luôn chính trực, ngay cả khi căng thẳng cậu cũng thể hiện được sự điềm tĩnh và nắm chắc phần thắng của mình.

Mà Kiều Vũ Tụng vẫn ngây thơ như vậy, rõ ràng yêu cậu, nhưng lại muốn tìm thấy những phẩm chất không có ở trên người cậu.

“Nếu như…" Kiều Vũ Tụng bĩu môi, “tương lai chúng ta chia tay, em sẽ tìm người giống như anh để hẹn hò sao?”

Tống Vũ Tiều nghĩ rằng cậu đã nói rất rõ ràng, nhưng Kiều Vũ Tụng lại nói ra một điều thiếu suy nghĩ như vậy. Cậu không khỏi than thở trong lòng có phải Kiều Vũ Tụng đã nhìn thấy quá nhiều chuyện tình yêu không thực tế hay không, hỏi ngược lại “Tại sao em phải làm như thế?”

Kiều Vũ Tụng yên lặng.

“Khi em muốn ăn nho, em chỉ ăn nho. Không thể bỏ qua nho mà chọn ăn gáo.” Tống Vũ Tiều cố gắng cảm hóa học sinh cứng đầu của cậu bằng những lý do đơn giản, “Nếu không thể quên được anh, mà lựa chọn cùng một người giống anh hẹn hò, như vậy chúng ta căn bản cũng sẽ không chia tay.”

Lại là “logic”. Tống Vũ Tiều luôn luôn như vậy, dùng logic và lý trí của mình để phá hủy tất cả sự lãng mạn trong trí tưởng tượng của Kiều Vũ Tụng, sau đó mang lại cho anh một hiểu biết mới. Đáng tiếc, trí tưởng tượng lãng mạn về tình ái của Kiều Vũ Tụng quá lỗi thời nên lần nào cũng cần thời gian và tinh lực để thấu hiểu và cảm nhận.

Những “không xứng” và “khác biệt” đó hoàn toàn không phải là sự khác biệt thân phận cùng địa vị xã hội. Khi Kiều Vũ Tụng biết được anh bị coi là thế thân của người khác, Tống Vũ Tiều đã phủ nhận điều đó, anh coi đó là điều hiển nhiên và hy vọng một cách lãng mạn: như vậy, liệu người trông giống anh có phải là thế thân của anh không? Nếu họ phải chia tay, liệu Tống Vũ Tiều có tìm thế thân trông giống như anh?

Mà Tống Vũ Tiều nói cho anh biết ’không, sẽ không, không thể’ một ý tưởng như vậy là phi logic.

Anh bật cười, nói: ”Những gì em nói luôn có lý. Nhưng anh thật ngu ngốc, phải mất một thời gian dài mới hiểu ra được.”

“Có thể anh biết, em rất không có kiên trì.” Tống Vũ Tiều không nhịn được nói.

“Ừ, anh biết.” Kiều Vũ Tụng gật đầu.

“Vì vậy, em không thể đợi anh thông suốt, mới đưa ra quyết định. Không quản anh có nghĩ thông suốt hay không, thời điểm nào nghĩ thông suốt, em đều muốn tóm chặt lấy anh.” Cậu trịnh trọng nói.

Nhìn thấy vẻ bất lực hiện rõ trên mặt cậu, Kiều Vũ Tụng cũng bất đắc dĩ cười cười: "Chờ anh thông suốt các lý lẽ logic của em, sau đó em sẽ dẫn anh đi nhà hàng Michelin ăn cơm?”

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhéo nhéo mặt của anh, nói: “Được rồi. Vậy thì anh trai Tiểu Tụng của chúng ta, đừng đột nhiên trở nên thông minh hơn.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận