Chưa đầy hai tháng, Kiều Vũ Tụng đã gặp lại một đồng nghiệp mà anh từng làm việc chung. Lần trước là Số 2 đã gợi ý anh đeo nhẫn, lần này Kiều Vũ Tụng mới nhớ kỹ tên của cô - Ương Kim Đạt Ngõa (gốc 央金达瓦 Ương Kim央金(Diệu âm hoặc Thiên nữ tự do) Đạt Ngoã 达瓦 (Mặt trăng) – nguồn: cách đặt tên của dân tộc Tạng)
Chỉ nhìn vẻ ngoài của cô ấy, Kiều Vũ Tụng thật không nhìn ra nàng là cô gái dân tộc Tạng. Lúc trò chuyện trên máy bay, Kiều Vũ Tụng mới biết mẹ cô là người Tuệ Loan, bà là một bác sĩ viện trợ đến Tây Tạng trong thời kì đầu, sau đó kết hôn với một thanh niên Tây Tạng, cho nên cô mới có tên bây giờ. Bởi vì rất sớm đã rời Tây Tạng theo cha mẹ, cho nên cô ăn nói không thể hiện phong thái của người dân tộc thiểu số.
“Cô vẫn tin chắc mình là cô gái Tây Tạng từ trong xương?” Kiều Vũ Tụng tự nhiên suy đoán như vậy bởi vì cô gái đã sử dụng tên Tây Tạng suốt.
Cô không nhịn được cười, nói nhỏ: ”Vào Minh Hàng với cái tên này thì dễ hơn, lợi thế ngôn ngữ mà anh.”
Kiều Vũ Tụng vỡ lẽ.
“Hơn nữa, từ nhỏ thành tích của em cũng không được tốt. Nếu không nhờ là người dân tộc thiểu số cộng thêm điểm thì chắc em không thể vào được trường cao đẳng hàng không.” Cô chu miệng.
Kiều Vũ Tụng hiếm thấy một cô gái lương thiện, nói thẳng như vậy khiến anh thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Đạt Ngoã cúi đầu liếc tay anh một cái, cười cười: "Nay anh đeo nhẫn nha.”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bàn tay phải, ngượng ngùng cười nói: “Ừm."
“Nó rất đẹp, đơn giản và sang trọng. Đối phương rất có mắt nhìn tinh tường.” Cô cúi nhìn kỹ hơn và gật đầu tán thành.
Kiều Vũ Tụng không nhịn được buồn cười, nói: “Là tôi tự mua.”
“Gì?” Cô kinh ngạc mở to hai mắt, bĩu môi phản bác, “Các nhà khoa học thật là keo kiệt nha?”
Lúc đầu Kiều Vũ Tụng cũng không nghĩ vậy, nghe cô ấy nói, anh không biết làm cách nào để bào chữa cho Tống Vũ Tiều, chỉ có thể nói: “Tôi muốn chọn những gì tôi thích, tôi cũng không phải không có tiền.”
Đạt Ngoã mím môi cười: “Cũng đúng. Phải rồi, anh có ảnh không? Xem vị nhà anh có đẹp trai không?”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng hơi bối rối, lắc đầu: “Không có, cậu ấy rất ít chụp ảnh.”
“Vậy anh không chụp cho anh ấy sao?”Đạt Ngoã bán tín bán nghi, không chờ Kiều Vũ Tụng giải thích, thản nhiên cười nói “Anh không cho xem cũng được. Này, em chỉ tò mò xem anh ấy là người như thế nào thôi. Hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh ấy. ”
Kiều Vũ Tụng rất muốn nói cho cô biết, Tống Vũ Tiều đang ở trên máy bay. Tuy nhiên, nếu nói Tống Vũ Tiều cùng bay với anh bây giờ thì có vẻ khoe khoang quá, mà Tống Vũ Tiều thì đang ngồi ở hạng phổ thông, Kiều Vũ Tụng không muốn Ương Kim Đạt Ngõa cố ý đi xuống khoang sau để xem Tống Vũ Tiều là người ra sao. Với sự hiếu kỳ của cô, anh chỉ khẽ cười, lắc đầu.
Tống Vũ Tiều ngồi khoang phổ thông, là ý tưởng của Kiều Vũ Tụng, bởi vì anh không nỡ để Tống Vũ Tiều chi tiền.
Với tư cách là tiếp viên trưởng chính, Kiều Vũ Tụng và Số 2 cùng phụ trách hai cabin và buồng lái, chỗ ngồi trong chuyến bay là cạnh cửa L1, và không có nhiều cơ hội để đi xuống khoang sau. Hôm nay qua đêm ở Tân Châu, cho dù trên máy bay cũng không có cơ hội nói chuyện, Kiều Vũ Tụng lại cảm thấy không sao cả.
Tống Vũ Tiều nguyện ý cùng bay, Kiều Vũ Tụng đương nhiên rất vui. Nhưng cậu chỉ có thể ngồi khoang hạng nhất hoặc hạng thương gia ít nhất hai lần một ngày. Về lâu dài sẽ tốn rất nhiều chi phí. Mặc dù Tống Vũ Tiều nói đùa rằng cậu không có cơ hội tiêu tiền ở Thành phố Tây, nhưng Kiều Vũ Tụng biết rằng lương của cậu không phải quá cao, ít nhất, bay 8 đến 16 lần một tuần là một khoản chi phí không hề nhỏ.
Trong hành trình, Tống Vũ Tiều hoặc là đọc sách, hoặc là làm việc. Cậu đã nếm thử các suất ăn đặc biệt, nhưng thấy rằng nó không ngon bằng cơm gà hay mì thịt bò. Về sau, cậu không tốn nhiều thời gian để lựa chọn món khác nữa.
Bữa ăn tại Minh Hàng của hành khách khoang hạng nhất là cơm hầm với thịt bò yak* mà Tống Vũ Tiều rất thích ăn. Mỗi lần Kiều Vũ Tụng nhìn thấy đều là Tống Vũ Tiều ăn sạch sẽ. (*bò Tây Tạng; bò yak: giống bò ở vùng Thanh Hải, Tây Tạng, Trung Quốc)
Nếu như nói Tống Vũ Tiều ngồi trong khoang, Kiều Vũ Tụng thích nhất nhìn cậu làm cái gì, có lẽ là nhìn cậu ăn cơm.
Mỗi lần nhìn thấy Số 2 thu hồi bộ đồ ăn của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng tự hỏi, tháng này Tống Vũ Tiều có tăng cân không? Hoặc, đó không thể được cho là “tăng cân”, chỉ là thay đổi trở lại như cũ. Từ khi Tống Vũ Tiều trở về nhà, gần như cậu không có thời gian nghỉ ngơi tốt, tất cả đều đi theo Kiều Vũ Tụng. Cho nên Kiều Vũ Tụng quan sát thần sắc của cậu, xem ra không có nhiều thay đổi so với lúc mới về nhà.
Sau khi phục vụ khoang hành khách kết thúc, Kiều Vũ Tụng trở lại chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn.
Anh cúi đầu xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên, thấy có hành khách vén rèm lên.
Nhìn thấy người bước vào là Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Đạt Ngoã bên cạnh.
“Xin chào, thưa Ngài.”Đạt Ngoãtháo dây an toàn và đứng dậy, “Tôi có thể giúp gì cho Ngài?”
Nhìn thấy hành khách không phải hai hạng ghế xuất hiện, phản ứng của cô cũng hợp lý. Tống Vũ Tiều liếc nhìn cô, sau đó quay sang Kiều Vũ Tụng nói, “Tôi muốn một mẫu phản hồi của hành khách.”
“Ồ, được rồi, xin đợi một chút ...”Đạt Ngoã tìm mẫu đơn phản hồi ở phòng bếp phía trước, đưa cho cậu, mỉm cười, “Cái này ở khoang phía sau cũng có.”
“Thật sao? Tôi tưởng là phải tìm tiếp viên trưởng hỏi. Cảm ơn.” Tống Vũ Tiều nhận mẫu phản hồi. “Xin hỏi viết xong sau đó là đưa cô sao? Hay là đưa tiếp viên trưởng?”
Nhìn cậu giả vờ không quen biết, Kiều Vũ Tụng ở trong lòng dở khóc dở cười, đứng dậy nói: “Sau khi điền xong, Ngài có thể đưa cho bất kỳ tiếp viên hàng không nào trong tổ bay. Sau chuyến bay, tất cả các biểu mẫu phản hồi sẽ được thu thập đến chỗ tôi. ”
“Vậy ...” Tống Vũ Tiều trầm ngâm, sau cười với anh, “Xem ra em phải tìm một lý do khác để đến tìm anh.”
Vừa dứt lời, Kiều Vũ Tụng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Đạt Ngoã. Anh nhất thời lúng túng, cười xấu hổ, nói, “Nếu Ngài có bất kỳ ý kiến nào về dịch vụ, hoan nghênh trực tiếp hỏi tôi.”
Tống Vũ Tiều gần như không thể nhịn cười, “Tốt hơn là tôi nên viết nó vào phiếu phản hồi. Chúc chuyến đi vui vẻ.”
Kiều Vũ Tụng thật hận không thể trừng cậu, ngoài mặt vẫn mỉm cười, nói: “Chúc chuyến đi vui vẻ.”
Cuối cùng cũng đợi được Tống Vũ Tiều rời đi, Kiều Vũ Tụng mới thở phào nhẹ nhõm và ngồi về chỗ của mình.
Đạt Ngoã cũng ngồi trở lại, vỗ vỗ ngực nói: “Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là muốn khiếu nại. Vậy mà muốn theo đuổi anh.”
Vừa nghe, Kiều Vũ Tụng suýt nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
“Nhưng mà, anh ta không nhìn thấy anh đeo nhẫn sao? Anh ta thật sự không có nhãn lực.” Cô bất lực lắc đầu.
Kiều Vũ Tụng dở khóc dở cười, nghĩ thầm trò đùa dai của Tống Vũ Tiều xem ra có hiệu quả rõ ràng, tên kia thực sự là bay quá nhàm chán mà.
Lần này Đạt Ngoãnhìn thấy Tống Vũ Tiều “theo đuổi” mình, lần sau nếu Tống Vũ Tiều ở hai cabin mà bị Đạt Ngoã bắt gặp, thật sự không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.
Tính trẻ con của Tống Vũ Tiều thực sự khiến Kiều Vũ Tụng vừa bực mình vừa buồn cười. May mắn thay, trong chuyến bay sau đó, Tống Vũ Tiều không tìm lý do nào khác để đến khoang phía trước.
Song, Tống Vũ Tiều cũng không đưa phiếu phản hồi cho các tiếp viên khác, thay vào đó, khi máy bay hạ cánh và chuẩn bị rời đi, cậu đưa đơn phản hồi bằng văn bản cho Kiều Vũ Tụng. “Tiếp viên hàng không Kiều Vũ Tụng làm việc siêng năng và tỉ mỉ. Anh ấy chăm sóc rất chu đáo cho những vị khách đặc biệt và quan tâm đến trẻ em. Tôi mong rằng chuyến bay nào cũng sẽ gặp được một tiếp viên trưởng tốt như vậy.”
“Nói anh ta không theo đuổi anh, quỷ cũng không tin. Anh ta bay ở hạng phổ thông, tối đa anh cũng chỉ có thể cho anh ta nước!” Đạt Ngoã đọc mẫu ý kiến do Tống Vũ Tiều viết, cười đến mấy phần ghét bỏ, lại có mấy phần ước ao.
Có một phần ý kiến phản hồi khen ngợi như vậy, cuối tháng Kiều Vũ Tụng có thể lãnh thêm tiền cơm mấy bữa, Đạt Ngoã tự nhiên ước ao. Nhưng mà Tống Vũ Tiều lộ liễu như vậy, đừng nói là Đạt Ngoã, cả Kiều Vũ Tụng cũng không nhịn được ghét bỏ.
Đây là mẫu ý kiến thứ hai mà Tống Vũ Tiều viết trong tháng này, Kiều Vũ Tụng thật lo lắng anh nhận được quá nhiều phiếu khen ngợi cùng một lúc, sẽ khiến cấp trên có thẩm quyền nghi ngờ. Vì phiếu này đã bị Đạt Ngoã nhìn thấy, nhất định phải nộp lên, vì vậy chỉ có thể nhắc nhở Tống Vũ Tiều lần tới đừng tiếp tục viết.
Mặc dù họ qua đêm ở Tân Châu, nhưng họ không có thời gian để quay lại Nhạc Đường.
Để tránh Từ Ngạo Quân cằn nhằn, Kiều Vũ Tụng đơn giản không nói cho bà biết - anh bay tới Tân Châu.
Họ đã quyết định trở lại Nhạc Đường vào mùng 4 âm lịch, nhưng vẫn chưa quyết định sắp xếp như thế nào.
Sau cuộc họp bình luận kết thúc, Kiều Vũ Tụng cùng các đồng nghiệp đi về phía cổng đến.
Từ xa, anh đã thấy Tống Vũ Tiều không thu dọn hành lý, mà đang đợi bên ngoài một phòng rửa tay.
Tống Vũ Tiều nhìn thấy bọn họ, quay người đi vào phòng rửa tay.
Kiều Vũ Tụng mượn cớ đi vệ sinh để nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp.
Không ngờ, anh mới đi đến cửa phòng rửa tay, đã bị Tống Vũ Tiều xuất hiện trước mặt làm cho giật mình.
“Aiiii, em thật là—” Kiều Vũ Tụng tét một cái vào mông cậu, lại bị hành động của chính mình làm cho hoảng sợ, sau khi xác nhận không có ai, anh mới yên tâm.
Tống Vũ Tiều chỉ lo cười, kéo tay anh, hỏi: “Nhớ em không?”
Kiều Vũ Tụng lườm cậu một cái, rồi quay đầu lại nhìn một chút, thấy không có ai đi vào, anh lập tức ôm mặt cậu - hôn lên.
Dù sao cũng là nơi người ra kẻ vào, tay của Tống Vũ Tiều trượt tới eo anh, nụ hôn càng khiến anh động tình, trong lòng vẫn không nhịn được căng thẳng.
Cuối cùng, Kiều Vũ Tụng đẩy cậu ra, thở hổn hển một lúc, rồi tức giận nói: “Sau này em đừng viết cái mẫu ý kiến buồn nôn như vậy.”
Tống Vũ Tiều bĩu môi: “buồn nôn chỗ nào? Lời nào cũng là thực tế.”
“Em ...” Biết rằng cậu đang nói nhảm, Kiều Vũ Tụng lại không chống cự nổi ánh sáng vô tội trong mắt cậu. Anh không nhịn được, nhéo nhéo mặt Tống Vũ Tiều, giả bộ tức giận: “Em đừng trẻ con như vậy được không?”
Rõ ràng là dùng sức nhéo mặt, xong liền nhẹ nhàng xoa xoa, Tống Vũ Tiều bị hành động “trở mặt” chọc cười, nói “Không ấu trĩ, làm sao có thể khiến anh đau em được?”
Kiều Vũ Tụng bất lực, thực sự không biết phải làm gì với cậu.
"Nói không lại em. Em vẫn muốn đi vệ sinh?” Kiều Vũ Tụng hỏi.
Cậu nhún vai.
“Vậy đi lấy hành lý và trở về khách sạn.” Nói xong, Kiều Vũ Tụng bước ra ngoài.
Rất nhanh, anh nhìn thấy Tống Vũ Tiều đi theo sau.
Nghĩ đến điều anh muốn hỏi, nhịp tim của Kiều Vũ Tụng tăng nhanh. Một lúc sau, anh hờ hững hỏi: “Em có mang bao cao su không?”
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều bất ngờ nhìn về phía anh, hỏi: “Anh không mang theo?”
Kiều Vũ Tụng đỏ mặt.
Họ bị chậm trễ một thời gian, chỉ là bỏ lỡ lúc cao điểm khi nhóm hành khách xuống máy bay vừa rồi. Trên lối đi không có người, Tống Vũ Tiều ôm đầu anh, hôn lên trán anh, ghé lỗ tai hỏi: “Có nhớ em không?”
Kiều Vũ Tụng nhìn vào đồng tử thâm thúy của cậu và gật đầu, anh có cảm giác mình sẽ rơi vào đôi đồng tử này bất cứ lúc nào.