Cậu thậm chí còn không biết Kiều Vũ Tụng ra ngoài khi nào, tỉnh dậy vì Kiều Vũ Tụng gọi điện thoại tới, hỏi cậu có ra ngoài không.
Thấy đã đến giờ lên máy bay, Tống Vũ Tiều vội vàng tắm rửa thay quần áo.
Vali của cậu đã được Kiều Vũ Tụng sắp xếp rõ ràng, những thứ có giá trị cần mang theo anh đặt ở trên bàn.
Như vậy giảm bớt thời gian để Tống Vũ Tiều ra cửa.
Khách sạn rất gần sân bay, Tống Vũ Tiều đón taxi không tới mười phút.
Nhưng cậu đã ra ngoài quá muộn, chưa kịp kiểm tra hành lý thì đã nghe thông báo từ sân bay giục lên máy bay.
Thanh tra an ninh nhìn thẻ căn cước của cậu, lập tức trở nên vội vàng, nói: “Ngài muộn quá rồi, vui lòng nhanh lên!”
Tống Vũ Tiều cảm ơn đối phương, cầm lấy áo khoác vừa cởi ra, chạy như bay về phía cửa lên máy bay.
Cửa lên máy bay vắng tanh, không có hành khách nào khác.
Nhân viên mặt đất đang phát thông báo, mới kêu tên hành khách Tống Vũ Tiều, nhìn thấy có người chạy đến, liền hỏi: “Có phải anh Tống Vũ Tiều không?”
“À, vâng. Xin lỗi.” Tống Vũ Tiều thở hổn hển trả lời.
Cuối cùng, cậu đã có thể bước vào cabin trước khi cánh cửa đóng lại.
Kiều Vũ Tụng đang đứng ở cửa khoang hành khách để chào đón, dở khóc dở cười nhìn cậu “Chào mừng quý khách lên máy bay.”
Tống Vũ Tiều tránh né ánh mắt của anh và bước vào cabin.
Ngay sau đó, tiếp viên khoang hạng nhất bước tới nói: “Anh là Tống Vũ Tiều?” Thấy cậu gật đầu, người kia nói: “Chỗ ngồi của anh ở đây.”
Tống Vũ Tiều vừa rồi đã chạy hết hơi, nghe vậy ném áo khoác lên ghế, mệt mỏi ngồi xuống.
“Chào anh Tống. Mời anh uống nước.” Số 3 nhanh chóng mang nước khoáng đến, mỉm cười nói: “Trong suốt chuyến bay, tôi sẽ phục vụ anh.”
“Hả ...” Tống Vũ Tiều vẻ mặt nghi ngờ Số 3, Tống Vũ Tiều hỏi, “Khoang hạng nhất ngày hôm nay chỉ có một tiếp viên sao?”
Nghe xong, nụ cười của người kia cứng đờ một giây, đáp: ”Ngày hôm nay công tác phục vụ khoang, tôi và tiếp viên trưởng cùng hoàn thành.”
Tống Vũ Tiều đang định nói thì bắt gặp Kiều Vũ Tụng đang đứng ở cửa cabin, nhìn cậu với ánh mắt trách móc, nhân tiện nói: “À, được rồi. Hiện tại tôi ổn, anh có thể làm công việc của mình trước đi. Cảm ơn.”
Trong quá khứ, Tống Vũ Tiều hiếm khi mua vé khoang hạng nhất. Còn lúc này là do khoang phổ thông đã đầy chỗ.
Sau khi ngồi vào ghế, mới thấy tiếp viên đóng cửa khoang, lúc đó cậu mới biết cửa lên máy bay là do hai tiếp viên xác nhận cùng đóng.
Trong khoang đều là hành khách đã bị delay cả đêm, vị ngồi bên cạnh Tống Vũ Tiều nhìn thẳng vào Số 3 đang thực hiện màn biểu thị an toàn, vẻ mặt như muốn nói: Được rồi, hiểu rồi, khẩn trương cất cánh đi.
“Đây không phải là chuyến bay tăng cường sao? Anh còn có thể mua được vé máy bay?” Người đàn ông làm ngơ trước màn biểu thị an toàn mà nói chuyện phiếm với Tống Vũ Tiều.
Chuyến bay quá sớm, Tống Vũ Tiều còn mệt rã rời, buồn ngủ gật gật đầu.
“Ôi, anh biết không? Xe của chúng tôi, ồ không, những người trên máy bay đều đã chuẩn bị hạ cánh Tích Tân tối qua. Lại có một người ngại mệnh ngắn, bị đau tim, lại còn muốn đi máy bay. Kết quả là chúng tôi bị hoãn chuyến bay.” Anh ta xua tay tỏ vẻ chán ghét và liếc sang Số 3 “Này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên khoang hạng nhất đều là nam! Cư nhiên còn có chuyến bay loại này, đàn ông ‘đầu bảng’ nha, tôi lần đầu tiên được ngồi luôn. Haha, thật buồn cười!”
Nghe thấy từ “đầu bảng"*, Tống Vũ Tiều suýt nữa cau mày, nhưng thấy đại ca có vẻ rất muốn giao tiếp, liền hỏi: “Hôm qua anh cũng ngồi ở vị trí này?” ( nguyên văn : 头牌 tóupái tên đứng đầu bảng (khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước.)
“Ha ha, không, tối hôm qua tôi ngồi chỗ anh. Cũng cái vé này, nhưng hôm qua không có anh, tôi qua đó ngồi.” Trông anh ta vui vẻ, cũng không cảm thấy có lỗi.
Tống Vũ Tiều nói: “Anh còn muốn ngồi chỗ tôi sao? Tôi không thể ngồi cạnh cửa sổ, vì bị say máy bay.”
Vị đại ca ngạc nhiên nhìn cậu nói đùa: “Nhìn anh vậy mà cũng bị say máy bay hả, mặt mũi non như kem. Không thường tập thể dục, phải không? Đến, chúng ta đổi chỗ.”
Tống Vũ Tiều vừa nói dối, không ngờ lại bị đánh giá như vậy, trong lòng mắng thầm. Tuy nhiên, mục đích đã đạt được, cậu ngay lập tức tháo dây an toàn và đứng dậy.
Thấy vậy, Số 3 đã ngồi xuống vội vàng nói: “Anh Tống, Anh Thôi, máy bay của chúng ta sắp cất cánh rồi ...”
“Đổi chỗ ngồi thôi mà” Đại ca sốt ruột đáp, lại ngồi xuống lẩm bẩm nói: “Sao lại giống đàn bà, léo nha léo nhéo.”
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều có linh cảm chẳng lành. Sau khi ngồi xuống, cậu nhìn Kiều Vũ Tụng, và đối phương thực sự nhìn cậu với ánh mắt bất lực, như là đang xem một đứa nhỏ dạy mãi không sửa, chỉ làm cho người khác thêm phiền.
Nhưng Tống Vũ Tiều biết kế hoạch tiếp theo của mình, cậu sẽ không để Kiều Vũ Tụng lo lắng.
Sau khi nhịn nói một lúc lâu, cuối cùng khi dịch vụ cabin bắt đầu, cậu đã có thể nói chuyện với Số 3.
“Cảm ơn.” Sau khi Số 3 đặt bữa sáng xuống, Tống Vũ Tiều nói, “Tôi có thể yêu cầu tiếp viên trưởng cung cấp dịch vụ mà tôi cần không?”
Số 3 ngạc nhiên liếc nhìn cậu, khoảng khắc lúng ta lúng túng khẽ mỉm cười, nói: “Vâng, tôi sẽ truyền đạt lời của anh. Anh cứ từ từ dùng bữa.”
“Còn có thể điểm danh phục vụ?” Thôi tiên sinh như là gặp được việc đáng ngạc nhiên, ghé sát vào Tống Vũ Tiều, nhỏ giọng cười cười, “Lần tới tôi đi máy bay, tôi phải chọn một người thật đẹp. ”
Trước đây, Tống Vũ Tiều thường bay rất nhiều vì đi công tác, nhưng giờ cậu cực kỳ buồn bực, làm sao không phát hiện trên máy bay có nhiều sinh vật kỳ lạ như vậy? Vị đại ca này, coi khoang hành khách như ’kỹ viện’ sao?
Tống Vũ Tiều oán thầm, mà nghĩ lại, liền không nhịn được tự giễu: Lúc này, có lẽ cậu mới là người coi máy bay như “kỹ viện”.
Cậu mới nghĩ như thế, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy “Đầu bảng” đang đi tới.
“Xin chào, tôi là tiếp viên trưởng chuyến bay này. Tôi sẽ phục vụ Ngài trong hành trình tiếp theo.” Kiều Vũ Tụng khẽ khom người nói.
Với nụ cười chuyên nghiệp trên môi, cộng với khuôn mặt anh tuấn không chê vào đâu được. Vậy mà, Tống Vũ Tiều đã nhận thấy được ánh sáng từ đáy mắt của anh, nếu ánh sáng là một mũi tên, thì Tống Vũ Tiều đã bị đâm thành một cái sàng.
Cố tình, Tống Vũ Tiều lại xấu xa cúi đầu nở nụ cười.
Kiều Vũ Tụng lần nữa trừng cậu, cố gắng giữ nụ cười, hỏi: “Ngài có hài lòng với bữa sáng hôm nay không?”
Tống Vũ Tiều chưa bắt đầu ăn, mà cậu vẫn gật đầu không cần suy nghĩ.
“Vậy Ngài từ từ dùng bữa. Nếu cần gì hãy dùng chuông gọi. Hoặc trực tiếp gọi tôi, tôi sẽ ngồi ở đó.” Kiều Vũ Tụng ra hiệu cho Tống Vũ Tiều ghế L1, bên trong cửa cabin, “Không quấy rầy Ngài.”
“Này.” khi thấy anh xoay người rời đi, Tống Vũ Tiều ngăn lại. Không biết tại sao, Kiều Vũ Tụng còn chưa có quay đầu lại, Tống Vũ Tiều đã tưởng tượng ra bộ dáng anh trợn mắt trừng cậu như thế nào.
Tống Vũ Tiều không thể nhịn cười nữa, đúng lúc bắt gặp nụ cười của Kiều Vũ Tụng khi anh quay người lại.
“Tôi muốn ăn kem, xin hỏi có không?” Tống Vũ Tiều hỏi.
Đây chỉ là một yêu cầu bình thường, nếu một hành khách khác, Kiều Vũ Tụng chắc chắn sẽ đồng ý mà không nói một lời nào, nhưng nhìn ánh sáng giảo hoạt trong mắt Tống Vũ Tiều, anh chỉ cảm thấy Tống Vũ Tiều ở không đi gây sự.
Tống Vũ Tiều thực sự là thử thách lớn nhất mà Kiều Vũ Tụng gặp phải kể từ khi hành nghề. Kiều Vũ Tụng trong lòng nghĩ như vậy, vẫn cười nói: “Vâng, chúng tôi có ba hương vị: nguyên vị, vani và sô cô la. Ngài muốn loại nào?”
“Vani.” Tống Vũ Tiều vừa dứt lời, Thôi tiên sinh ở bên cạnh, lập tức điền vào chỗ trống, nói muốn một cái nguyên vị.
Kiều Vũ Tụng lập tức mỉm cười đáp ứng Thôi tiên sinh, quay người đi hướng phòng bếp.
“Thái độ không tệ, mặc dù là đàn ông.” Thôi tiên sinh hài lòng gật đầu.
Tống Vũ Tiều yên lặng không nói.
Người yêu cũ của Kiều Vũ Tụng đều là những người trong ngành, lúc thường bay không cảm thấy mệt mỏi, nhưng chưa từng làm chuyện cùng bay như thế này.
Trước đây, khi nhìn thấy đồng nghiệp khác có người cùng bay, cảm xúc của anh là ghen tị và ngưỡng mộ. Dù sao nếu không có đủ thời gian và tiền bạc thì không có cách nào làm được, mà người bình thường nguyện ý tiêu hao hai cái này, đã là phi thường đáng quý.
Thế nhưng khi sự tình phát sinh trên người anh, anh lại ngại Tống Vũ Tiều hồ đồ. Kiều Vũ Tụng sau khi ngồi xuống, thừa dịp Tống Vũ Tiều không chú ý, lén lút nhìn cậu ăn kem. Không ăn sáng mà ăn đồ đông lạnh trước? Không sợ đau bụng? Kiều Vũ Tụng nói thầm trong bụng.
“Anh có thích anh ta không?” Số 3 đột nhiên hỏi.
Kiều Vũ Tụng đang nhìn trộm Tống Vũ Tiều, nghe vậy suýt sặc nước bọt và cười xấu hổ.
“Này, tôi vừa mới phát hiện tên hai người đảo ngược.” Vẻ mặt hiếu kỳ lập tức biến mất, nhỏ giọng nói: “Hai ngươi là anh em?”
Kiều Vũ Tụng lần đầu tiên bay chung với số 3, trả lời: “Ừ, tôi là anh trai của cậu ấy.”
Anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Tôi nói mà, hai ngươi nhìn như quen biết trước. Nhưng mà, anh ta thật sự bốc đồng, lúc thường ở nhà cũng như vậy sao?”
Thấy Số 3 tin đó là sự thật, Kiều Vũ Tụng nín cười và gật đầu đồng ý.
“Tuy tùy hứng, nhưng anh ta khá đẹp trai.” Anh ta nói xong, nhìn Tống Dư Kiều khẽ thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài này, Kiều Vũ Tụng đột nhiên trở nên cảnh giác.
Đúng như dự đoán, trong chốc lát, anh ta ôn tồn: “Anh Kiều, giới thiệu chúng tôi quen biết chứ. Tôi đã độc thân được một thời gian.”
Kiều Vũ Tụng cố gắng vẽ ra một nụ cười từ khóe miệng, và nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Cậu còn có tâm tư này đây. Nhưng mà, cậu ấy đã kết hôn rồi, điều kiện của bạn đời cũng khá tốt.”
“Hả? Nhìn không giống.” Anh ta bán tín bán nghi, quan sát Tống Vũ Tiều một lúc, rồi nói, "Ngày nay thẳng nam có điều kiện - kết hôn sớm rất phổ biến mà.”
Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười.
Chỉ chốc lát sau, có tiếng chuông reo khi máy bay xóc nảy.
Số 3 lấy micrô cầm tay và bắt đầu phát sóng trong khoang hành khách.
Thời gian bay thực tế từ Moling đến Tích Tân chưa đầy hai giờ.
Ngay sau khi hành khách ăn sáng xong, các tiếp viên đã gấp rút hoàn thành công việc phục vụ trên khoang, ngay sau đó được thông báo máy bay bắt đầu hạ cánh.
Tống Vũ Tiều chưa ăn hết bất cứ thứ gì trên khay, kể cả kem vani.
Khi máy bay hạ cánh, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy cậu nhắm mắt lại, cau mày, không khỏi lo lắng cậu có thoải mái hay không.
Cuối cùng, khi máy bay hạ cánh, mọi người hoàn thành các thủ tục trước khi mở cửa khoang theo quy định.
Kiều Vũ Tụng mở cửa cabin, đưa những hành khách đã bị hoãn một đêm xuống máy bay.
Tống Vũ Tiều vẫn ở bên trong khoang hành khách, không có đi xuống.
Cuối cùng, khi tất cả những hành khách khác đã rời đi, chỉ còn lại Tống Vũ Tiều. Kiều Vũ Tụng bước tới hỏi, “Em có khỏe không?”
“Khỏe lắm, có chuyện gì vậy anh?” Tống Vũ Tiều đứng dậy bối rối hỏi.
Kiều Vũ Tụng nhìn nước da của cậu, chứng thực là mình lo ngại quá nhiều, nhưng anh vẫn nói, “Sau này đừng ăn đồ lạnh khi bụng đói, sẽ không tốt cho dạ dày.”
Nhìn Kiều Vũ Tụng như vẫn còn nhìn cậu ăn, Tống Vũ Tiều cười nói “Được rồi, em hiểu rồi. Anh còn thời gian về nhà không? Hay đi khách sạn?”
Kiều Vũ Tụng lắc đầu và nói, "Anh đang đi đến công ty, hôm nay vẫn còn một cuộc họp chuẩn bị. Em có thời gian về nhà và giúp anh lấy túi qua đêm không? Lấy một bộ đồng phục trong tủ treo quần áo nữa."
“Được.” Tống Vũ Tiều suy nghĩ, trước tiên có thể kiểm tra phần hành lý, tiếp theo ký gửi vận chuyển.
Kiều Vũ Tụng đi đến cửa khoang, cùng đồng nghiệp chào tạm biệt Tống Vũ Tiều.
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều bước ra khỏi cabin, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ tới chuyện khác, vội vàng gọi: “Tống tiên sinh!”
Nghe thấy tiếng gọi, bước chân của Tống Vũ Tiều dừng lại. Khi quay lại, cậu nhớ không biết Kiều Vũ Tụng có gọi cậu như vậy, lúc nào không – có lẽ là không, nếu không thì tại sao trước đây cậu lại không biết danh xưng này rất hay như vậy?
Kiều Vũ Tụng nói: “Lần sau hãy lên máy bay đúng giờ.”
Tống Vũ Tiều bất ngờ, một lúc sau mới Ừm một tiếng.
Kiều Vũ Tụng thấy rõ, Tống Vũ Tiều đáp lại, hai má cậu hơi phồng lên, giống như một đứa trẻ miễn cưỡng thừa nhận lỗi sai của mình. Anh không nhịn được cười nói: "Đi thong thả, rất mong gặp Ngài lần sau.”