Máy xúc tuyết đã xuống đường để dọn dẹp trong thời gian ngắn nhất và cho phép người dân đi lại bình thường.
Những cư dân trên phố thương mại - phố cổ bàn tán xôn xao, phát hiện ra máy xúc tuyết do chính quyền thành phố mượn từ một thành phố phía Bắc. Đây là một loại viện trợ từ thành phố kết nghĩa.
Mọi người đều cho rằng các bộ phận liên quan đều keo kiệt, trong thời kỳ quan trọng như vậy, ngay cả một lô máy xúc tuyết cũng không muốn bỏ tiền ra mua, mặt khác lại cảm thấy có thể thông cảm được. Rốt cuộc, ở một thành phố nhỏ phía nam như Nhạc Đường, bạn có thể gặp tuyết dày như vậy bao nhiêu lần trong một thế kỷ?
Qua nỗ lực của các bên, cuộc sống của người dân đã dần trở lại bình thường.
Ngay trước khi cuộc sống quay trở lại, Từ Ngạo Quân nhìn xa trông rộng đi trước 1 bước — Bà kéo Kiều Vũ Tụng ra khỏi giường vào sáng ngày đầu tiên, chạy trên đường cùng chiếc xe mua hàng. Với kinh nghiệm sống lâu năm, bà đoán chợ nông sản ở khu phố đã mở cửa trở lại, 2 mẹ con vào chợ càn quét, chuẩn bị đầy đủ cho trận bão tuyết tiếp theo.
Những công nhân vệ sinh đường phố bắt đầu làm việc với chiếc máy xúc tuyết, họ dọn dẹp trên những con phố chính với một tinh thần làm việc chăm chỉ ngoài sức tưởng tượng. Vì vậy, khi Kiều Vũ Tụng và Từ Ngạo Quân đi ra ngoài, mặc dù ô tô không thể lái trên đường nhưng người đi bộ và phương tiện không có động cơ vẫn có thể tự do đi lại.
Chợ nông sản cách nhà Kiều Vũ Tụng không xa, hai mẹ con đi bộ tới đó, chưa đầy 15 phút là tới nơi.
Đường phố rất lạnh, tập thể dục còn có thể làm ấm cơ thể. Kiều Vũ Tụng đi ra ngoài, vẫn luyến tiếc sự ấm áp trên giường, anh đang run lên vì lạnh, sau khi đi được một lúc, anh thấy người nóng hơn rất nhiều.
Trước khi đến được chợ nông sản, đằng xa đã có tiếng bán hàng rong hối hả.
Từ Ngạo Quân tăng nhanh tốc độ, vẻ tự mãn hiện lên trên khuôn mặt trang điểm của bà, thật giống đang nói: đã nói phải tới sớm!
Cuộc sống Kiều Vũ Tụng trở lại trạng thái bình thường với tốc độ thật nhanh. Anh phải trả lại số truyện tranh đã nợ trong một tuần, thậm chí định đọc lại hai cuốn. Anh phải đến cửa hàng truyện tranh để gia hạn thuê.
"Này! Cẩn thận!" Từ Ngạo Quân đột nhiên hét lên.
Kiều Vũ Tụng quay đầu lại thấy nhân viên vệ sinh đã làm văng tuyết lên đôi bốt cao của Từ Ngạo Quân lúc đang quét.
Nhân viên vệ sinh dửng dưng đáp: "Ồ, tôi xin lỗi".
"Này, thái độ của anh như thế nào?! Quét dọn mà không nhìn à, quét tuyết hay quét người?" Từ Ngạo Quân tức giận, "Tôi có việc gấp, lười chấp nhặt với anh!"
Nhân viên vệ sinh phớt lờ và tiếp tục quét.
Từ Ngạo Quân bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, đi bốt cao lộc cộc bước nhanh về phía trước.
Kiều Vũ Tụng nhanh chóng bắt kịp bà.
Từ Ngạo Quân bước đi, cơn giận còn chưa tan, lẩm bẩm: "Công nhân vệ sinh thôi mà, anh ta nghĩ mình đang làm đẹp thành phố sao? Dân nhập cư thiển cận, khen ngợi 2 câu liền bị dắt mũi. Đừng để tôi gặp lại anh nha. "
"Anh ta không xin lỗi sao?" Kiều Vũ Tụng thì thào.
"Thái độ xin lỗi như vậy sao?" Từ Ngạo Quân nhìn chằm chằm, "Thật uổnglà con trai tôi, không biết nhìn sắc mặt người ta."
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời.
"Vì vậy, mẹ thường nói con phải chăm chỉ học tập thì mới có thể thành công. Nhìn người quét đường đó đi, không học thì làm được cái gì. Rõ ràng làm việc khổ cực, nhận một chút tiền. Vừa khen hai câu là làm đẹp thành phố, liền cảm thấy mình ghê gớm, quét rácmà dám xem thường người khác?
Tại sao vậy chứ? Bởi vì không có kiến thức! Đọc sách ít, người khác nói cái gì đều tin là thật. Con có tin hay không? Anh ta cảm thấy mình vĩ đại quá. Sáng sớm 4-5h đến quét đường, đây là ghê gớm ha ! tinh thần hi sinh! tinh thần hiến dâng!Tuyệt vời như vậy sao những người khen họ làm đẹp thành phố không tự mình ra quét đường?
Xã hội đều có phân công, không có tiền đồ thì làm loại công việc này.Để bọn họ an tâm làm việc, mới dùng mỹ danh làm đẹp thành phố như vậy.Nếu không thể nhận được phần thưởng vật chất, chỉ có thể thôi miên họ về tinh thần.
Kiều Vũ Tụng đừng ngu ngốc như loại người này, biết không? sắp thi học kỳ sau rồi. Đừng suốt ngày đọc truyện tranh, thi vào đại học là chuyện nghiêm túc đấy. Chẳng lẽ con muốn giống như người quét đường vừa rồi tự cho mình là đúng? " Từ Ngạo Quân nói, cuối cùng cũng quay lại giáo dục con trai.
Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm: Kiều Chấn Hải cũng là dân nhập cư ở tỉnh khác, còn Từ Ngạo Quân, chủ cửa hàng tạp hóa, chỉ có bằng cấp 2. Công nhân vệ sinh cần loại bằng cấp nào? Ít nhất cũng là bằng cấp 2, phải không? Trong trường hợp này, tại sao Từ Ngạo Quân lại coi thường nhân viên vệ sinh đến vậy? Chỉ vì bây giờ kinh doanh một cửa hàng tạp hóa, mà bà được gọi là "bà chủ"sao ?
Mà có lẽ là càng thiếu hụt, càng sùng bái, Từ Ngạo Quân vô cùng ngưỡng mộ những người dùng trí thức để thay đổi số phận, nên trong suy nghĩ đã dần tiến gần hơn đến nhóm đó. Không biết bà có phải thành viên trong đó hay không, nhưng chắc chắn bà không muốn bị cản trở bởi trình độ học vấn.
"Đời mẹ hết hy vọng, con còn trẻ, cho nên còn có cơ hội, nếu không tận dụng thời gian tốt đẹp, sau này tương lai có muốn giống ba mẹ không? Hàng năm chi nhiều tiền để cho con đọc sách, đi học trung tâm. Mọi chi phí của gia đình này là vào con, con thậm chí không nghĩ tại sao ba mẹ làm như vậy ? " Từ Ngạo Quân bước vào chợ nông sản, đầu tiên là đi đến khu vực bán rau.
Đã hiều ngày không thấy rau sạch, mắt Từ Ngạo Quân sáng lên, lao lên như sói đói nhìn thấy thịt, làm gián đoạn việc dạy dỗ con trai.
Kiều Vũ Tụng kéo xe bán hàng tạp hóa đuổi theo, khi đến quầy, anh thấy Từ Ngạo Quân và người bán rau đang đi tới đi lui mặc cả, còn tranh cãi với người khác muốn mua rau.
Chợ nông sản vào sáng sớm đã sôi động lạ thường, trời còn sáng, sự nhiệt tình của những người bán hàng và khách hàng đã khiến cả khu chợ náo nhiệt.
Kiều Vũ Tụng hiếm khi đến chợ rau, lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy. Vì là chợ nông sản nên những người bán rau đến từ các thị trấn và làng mạc xung quanh thành phố, nói vô số loại giọng địa phương.
Bởi vì quá ồn ào, nhịp tim của anh bắt đầu tăng nhanh. Mùi trái cây và rau, thịt gia cầm sống, thịt sống và nước sốt thoang thoảng trong không khí mùa đông dày đặc, Kiều Vũ Tụng không thể hít thở, lồng ngực anh dần trở nên ngột ngạt.
Anh chịu đựng sự khó chịu, cầm các loại thực phẩm tươi sống từ Từ Ngạo Quân, cho vào xe đẩy hàng tạp hóa.
Kiều Vũ Tụng đi theo phía sau Từ Ngạo Quân, mà giọng nói của bà như từ rất xa xôi.
Miệng đóng mở của bà như phun hoa sen trắng, khuôn mặt trang điểm đậm đang phấn chấn tinh thần. Lớp trang điểm hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh, cái nhíu mày và nụ cười của bà làm hài lòng những người bán rau. Nếu không thích, trong nháy mắt bà trở nên lạnh lùng, lông mày múa may giống như diễn viên hoa đán trên sân khấu.
Kiều Vũ Tụng công nhận rằng mẹ anh -Từ Ngạo Quân là người đẹp rất thích chưng diện.Vẻ đẹp của bà không bất đồng cuộc sống xung quanh chút nào, như dệt hoa trên gấm.
Kiều Chấn Hải tuy rằng quanh năm ở bên ngoài làm việc. Lúc trở lại quê nhà luôn yêu thích cùng Từ Ngạo Quân đến chợ thực phẩm mua thức ăn.
Kiều Vũ Tụng suy đoán: việc Kiều Chấn Hải vì không cho Từ Ngạo Quân gội đầu cho khách, bắt đóng cửa hiệu cắt tóc, và mở tiệm tạp hóa, Kiều Chấn Hải có thể ghen bởi Từ Ngạo Quân rất hấp dẫn.
Kiều Vũ Tụng không biết nhiều về chuyện tình cảm của cha mẹ mình, nhưng anh biết Kiều Chấn Hải đến tiệm của Từ Ngạo Quân để gội đầu, ông đã phải lòng bà chủ quyến rũ này.
"Này, mua thêm bắp đi. Ba con thích ăn bắp" Từ Ngạo Quân xách trong tay đầy nguyên liệu nấu ăn đi về phía quầy bắp.
Kiều Vũ Tụng kéo chiếc xe đẩy hàng tạp hóa cồng kềnh, hỏi: "Ba sẽ về à?"
"Ai biết được khi nào ông ấy quay lại? Nếu ngày mai con đường bị tuyết chặn nữa thì sao? Bắp có thể giữ lâu, hãy mua nó trước". Từ Ngạo Quân nói.
Hai mẹ con đi dạo quanh chợ rau gần một tiếng đồng hồ. Chiếc xe bán hàng tạp hóa và giỏ rau chứa đầy những nỗ lực của Từ Ngạo Quân, phòng ngừa sự cố xảy ra.
Kiều Vũ Tụng nghĩ nếu đường phố bị đóng băng nữa, đống nguyên liệu này cũng ăn được tới qua năm mới.
Sau khi hai người mua sắm xong, lượng người đi bộ trên đường cũng dần dần tăng lên.
Sinh viên vẫn đang trong kỳ nghỉ đông, đa số là nhân viên văn phòng đã đi làm lại.
Xe xúc tuyết chạy chầm chậm dọc theo con đường chính, thu hút sự chú ý của nhiều người đổ xô đến xin chụp lại cảnh tượng hiếm có này.
Kiều Vũ Tụng ngáp một cái, dụi dụi con mắt.
"Này, đường cũng thông rồi, Khải Hành vẫn chưa mở cửa à? Lại muốn thu tiền mà không làm việc?" Từ Ngạo Quân đột nhiên hỏi, "Giáo viên ở đó không báo trước cho con khi nào lớp học sẽ bắt đầu? Không có tin tức trong nhóm? "
Kiều Vũ Tụng đã nhận được thông tin lớp luyện thi nhập học lại. Anh không muốn đi nên đã không nói với Từ Ngạo Quân.
Bị hỏi đột ngột, Kiều Vũ Tụng không khỏi chột dạ, nhìn thấy 2 nũ sinh cấp hai đang đi phía trước với cặp sách trên lưng, giờ mới hiểu được vì sao Từ Ngạo Quân lại hỏi.
"Để con hỏi trong nhóm." Kiều Vũ Tụng nói qua loa.
Từ Ngạo Quân thúc giục: "Mau hỏi đi, kỳ nghỉ đông lớp luyện thi vốn đã đắt hơn bình thường, đình chỉ một tuần, cũng không có giải thích. Đây không phải là lãng phí tiền sao?"
Kiều Vũ Tụng sợ bà sẽ gọi điện đến trung tâm. Anh vội vàng nói "khi nào về nhàcon sẽ hỏi."
Gặp phải đèn xanh đèn đỏ, Từ Ngạo Quân dừng bước lại. Không biết bà nghĩ đến cái gì, đột nhiên lẩm bẩm nói: "Sáng sớm như thế đeo vàng đeo bạc, trang điểm tỉ mỉ, vừa nhìn liền không phải tốt lành gì."
Không hiểu tại sao, Kiều Vũ Tụng nhìn xung quanh, thấy một cô gái khoảng 20 tuổi đang đứng bên kia đường, trang điểm đậm và đeo hai chiếc hoa tai bằng vàng rất lớn, đặc biệt bắt mắt vào buổi sáng ảm đạm, nó khớp với những gì Từ Ngạo Quân mô tả.
Kiều Vũ Tụng đã quen với những xoi mói của Từ Ngạo Quân với những người qua đường, anh không lên tiếng như thường lệ, chỉ hy vọng đèn xanh, họ sẽ đi ngang qua cô gái đó, Từ Ngạo Quân ngừng nói để tránh rắc rối.
Tuy nhiên, đèn đỏ ở ngã tư giao thông chỉ kéo dài trong 60 giây, khi đếm ngược 12 giây, một chuyện kinh hoàng xảy ra——
Một người đàn ông đứng bên cạnh cô gái đột nhiên lao tới, trong lúc cô không chú ý, anh ta giật chiếc bông tai từ phía sau cô!
Trong tích tắc, tiếng la hét của cô gái vang lên khắp ngã tư giao thông.
Bên kia đường, Kiều Vũ Tụng thấy rõ máu bắn tung tóe.
Cô gái bịt tai đau đớn nên chỉ biết hét lên.
Kiều Vũ Tụng giật mình, thấy người đàn ông cướp xong khuyên tai xoay người chạy hướng này, lập tức muốn đuổi theo.
Nhưng mà mới nâng bước, Từ Ngạo Quân liền nắm lấy tay anh thật chặt, hung hăng trừng mắt nhìn anh, hỏi: "Định làm gì vậy?"
Kiều Vũ Tụng đã rất ngạc nhiên và nói, "Gã ta đã cướp giật thứ gì đó."
"Việc của con hả?" Từ Ngạo Quân kìm nén giọng nói.
Kiều Vũ Tụng há miệng.
"Giúp với! Cướp! Có kẻ cướp!" Cô gái bị mất bông tai tỉnh lại, bịt chặt lỗ tai đầy máu, kêu cứu.
Tờ mờ sáng, người đi đường không có nhiều, lúc mọi người không chú ý, tên cướp đã rồ ga bỏ chạy.
"Cướp! Cứu!" Cô gái chỉ tay về hướng tên cướp đã rời đi, chỉ biết dậm chân.
So với việc giúp đỡ, những người nghe thấy tiếng kêu cứu chỉ tò mò nhìn về ngã tư mà cô chỉ, còn có người giơ điện thoại di động chụp ảnh cô gái.
Sự việc đột ngột khiến Kiều Vũ Tụng hốt hoảng, và điều khiến anh sốc hơn cả là phản ứng của Từ Ngạo Quân. Từ Ngạo Quân nắm lấy tay anh không có ý định buông ra, đèn xanh đã bật, nhưng để không lại gần cô gái, bà đã dắt con trai đi theo hướng khác.
Ít phút sau, cảnh sát tuần tra đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu dừng lại để hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, tiếng còi báo động vang lên, người tuần tra đuổi theo hướng tên cướp bỏ chạy.
Mà lúc này tên cướp rời đi đã 2,3 phút.
"Con có thấy không? Có sự phân công lao động trong xã hội, cảnh sát ở đó để làm việc này. Con tham gia vào làm gì?" Từ Ngạo Quân một tay mang theo giỏ đựng đồ ăn, một tay lôi Kiều Vũ Tụng đi, "Cuối năm, người người ai cũng chờ tiền ăn tết đây. Ban ngày mang nữ trang như thế, không cướp của cô ta thì cướp của ai?"
Nghe vậy, trong lòng Kiều Vũ Tụng run lên. Anh dùng hết sức tránh tay Từ Ngạo Quân ra.
Bà ngạc nhiên nhìn anh và hỏi: "Con định làm gì vậy?"
"Không có gì" Kiều Vũ Tụng kéo chiếc xe mua thức ăn, tăng tốc bước nhanh hơn.