Họ đến sân bay cũng chưa muộn, nhưng Kiều Vũ Tụng không có ý định ở lại đó, vì vậy anh cúp điện thoại, lập tức đi đến cửa kiểm tra an ninh.
Tống Vũ Tiều đã đi theo anh suốt quãng đường, nhìn thấy sắc mặt anh chuyển từ đỏ sang xanh, xanh rồi lại trắng, nhưng cậu vẫn không nói một lời.
Quen biết Kiều Vũ Tụng lâu như vậy, Tống Vũ Tiều chỉ thấy anh tức giận 2 lần, một là cái đêm bọn họ ăn thịt nướng cùng nhau 13 năm trước, và lần này.
Kiều Vũ Tụng gặp chuyện gì, Tống Vũ Tiều biết anh sẽ không nói ra ngay. Tống Vũ Tiều cũng không có lập tức hỏi, lấy điện thoại ra và đọc tin tức trên mạng xã hội, trong lúc ngồi chờ gần cửa lên máy bay.
Trong hai ngày qua, toàn bộ nền tảng đều đưa tin tức về Đằng Lập Quân, Tống Vũ Tiều từng tìm kiếm thông tin của anh ta, vì vậy mở phần mềm liền nhìn thấy những tin tức liên quan. Bất kể là phát ngôn của Đằng Lập Quân hay tuyên bố của phòng làm việc, đều biểu đạt Đằng Lập Quân bị oan ức.
Mặc dù nhiều ý kiến cho rằng người nổi tiếng là người của công chúng, đã có sẵn tình yêu mà người bình thường không thể có, nên họ phải chịu đựng những nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được. Không có gì ngạc nhiên khi đời sống tình cảm của họ bị phơi bày mắt của công chúng. Chỉ có fan của Đằng Lập Quân cho rằng lần này Đằng Lập Quân đặc biệt vô tội và đáng thương.
Hậu viện hội quốc tế của Đằng Lập Quân lên tiếng: Là một nhân vật của công chúng được hàng triệu bạn trẻ yêu mến hiện nay, Đằng Lập Quân luôn chú ý đến các chuẩn mực trong hành vi của bản thân và muốn làm gương tốt cho mọi người. Trong xã hội ngày nay, do sự đông đúc và quá khích của một số hội nhóm, đồng tính đã trở thành một từ phổ biến, nhiều thanh thiếu niên thậm chí còn coi "tình yêu đồng tính" là trend mới mẻ và chạy theo trào lưu.
Đằng Lập Quân rất chú ý đến điều này nên dù đã có người yêu nhưng anh ấy vẫn luôn giấu diếm, chỉ lo một số người trẻ tuổi noi theo. Bản thân đồng tính không có gì sai, nhưng nếu coi là phong trào thì thiếu tôn trọng đối với cộng đồng này và cảm xúc của chính bản thân họ.
Đằng Lập Quân đã rất nỗ lực để che giấu mối quan hệ của mình, không chỉ để bảo vệ tình yêu đẹp này, và cũng hy vọng không ảnh hưởng quá mức đến một số fan tuổi teen. Tuy nhiên, những phương tiện truyền thông vô lương tâm, vì lượng truy cập của mình, đã không ngần ngại bóp méo sự thật, bịa chuyện, điều này đã ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm vốn yên bình vốn có của Quân Quân...
Đọc tới đây, Tống Vũ Tiều đã đóng phần tuyên bố này.
Cậu nhấp vào "video hoàn chỉnh" và xem toàn bộ video, không thấy người cầm máy ảnh như Kiều Vũ Tụng đã nói trước đó. Kết hợp với những gì Kiều Vũ Tụng nói trên điện thoại, Tống Vũ Tiều biết tại sao anh lại tức giận.
Kiều Vũ Tụng tức giận đến đầu óc choáng váng, không nhận ra Tống Vũ Tiều vẫn luôn không lên tiếng.
Sau đó, anh nhanh chóng phát hiện Tống Vũ Tiều đang xem tin tức của Đằng Lập Quân trên mạng xã hội, đồng thời cũng thấy cậu xem video kia.
Kiều Vũ Tụng không nói lời nào, chỉ ngồi một bên im lặng nhìn cậu. Cho đến khi kết thúc video, cơn tức giận như thiêu đốt trái tim Kiều Vũ Tụng lại bùng lên, anh không kìm được nói: "Sau khi quản lý ở công ty cho anh xem video, thái độ cô ta giống như là muốn bảo vệ anh, cho nên anh hoàn toàn quên sao chép lại video. Nhưng vừa nãy Đằng Lập Quân nói, đã không còn "video hoàn chỉnh" nữa. Anh đã nói với em chưa? Trong video gốc, có một người cầm máy ảnh và Đằng Lập Quân đã nhìn anh ta..."
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều lo lắng nhìn mình, Kiều Vũ Tụng ý thức được mắt anh đỏ lên vì tức giận. Anh hít sâu một hơi, nói: "Anh đã làm việc cho Bắc Hàng được 6 năm, chưa từng có một lời phàn nàn nào. Còn có 3 năm trước, trên chuyến bay, một người bệnh tâm thần nói muốn cướp máy bay, vì an toàn của mọi người, anh đã quên mình, khống chế người bệnh để máy bay hạ cánh thuận lợi.
Thời gian dài như vậy, chưa bao giờ gây rắc rối cho công ty. Bây giờ, anh bị hãm hại không có lý do gì, bị đồng nghiệp tung thông tin cá nhân lên mạng. Bọn họ ... bọn họ đã lựa chọn minh tinh lưu lượng nổi tiếng mà vứt bỏ anh."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhíu mày thật chặt, nắm lấy đôi tay đang run lên vì tức giận.
Đôi mắt Kiều Vũ Tụng đỏ lên, viền mắt rất nóng, anh cảm thấy nước mắt sắp trào ra, nhưng anh không cam lòng. Anh không thể rơi nước mắt vì một chuyện thối nát như vậy, và gặp phải một kẻ xấu xa như vậy. Cho nên, anh không khóc - dù cắn chặt môi đến mức còn ngửi được cả mùi máu.
Bàn tay của anh rất nóng, run rẩy dữ dội, làm Tống Vũ Tiều nghĩ đến nắp đậy trên nồi nước sôi có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Không biết tại sao Tống Vũ Tiều lại không thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Kiều Vũ Tụng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó như giòi bọ đang gặm nhấm trái tim mình, vô cùng ngứa ngáy, vô cùng buồn nôn.
Tay của Kiều Vũ Tụng rất nóng, Tống Vũ Tiều lại không khỏi cảm thấy lạnh người. Cậu muốn chia sẻ với Kiều Vũ Tụng, nhưng không thể, tất cả những gì cậu nghĩ là: Tại sao cố tình Kiều Vũ Tụng lại gặp phải chuyện như vậy? Chính kiểu "bị chọn" xui xẻo này khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy buồn nôn. Đây không phải là mệnh trời, là do người làm. Cậu bất lực nhìn sự chỉ trích của mọi người ảnh hưởng đến Kiều Vũ Tụng, và chứng kiến sự tức giận của Kiều Vũ Tụng bắt nguồn từ việc kêu trời - trời không biết, kêu đất - đất chẳng hay.
"Anh sẽ không bao giờ đi máy bay của hãng Bắc Hàng."Kiều Vũ Tụng cắn răng nghiến lợi nói.
Đây là anh phát tiết, tự mình phát tiết yếu ớt như vậy, cũng trở thành tia lửa châm ngòi cho sự tức giận của Tống Vũ Tiều. Tống Vũ Tiều cau mày hỏi "Anh định từ chức sao? Mặc dù Đằng Lập Quân nói không còn"video hoàn chỉnh", nhưng anh có thể liên hệ với công ty hỏi lại có phải không?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sững sờ trong giây lát, cơ thể vốn nóng rực vì tức giận giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Anh sững người trong giây lát, dường như tỉnh lại ngay lập tức. Đúng rồi, anh nên hỏi quản lý Tôn, có thể những gì Đằng Lập Quân nói đều là nhận xét phiến diện của anh ta. Vì Đằng Lập Quân có thể dựng chuyện nói dối như vậy, nói không chừng việc không còn "video hoàn chỉnh" là lừa anh chăng?
Tuy nhiên, Đằng Lập Quân đã nói rất rõ ràng, đảm bảo 3 tháng sau anh sẽ bay trở lại với tư cách là tiếp viên trưởng. Nghĩ như vậy, Kiều Vũ Tụng nói "Anh không muốn xác nhận nữa."
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn tay Tống Vũ Tiều, đôi mắt chợt ươn ướt, khàn giọng hỏi: "Tiểu Tiều, anh ngu ngốc lắm, em nói cho anh biết, cho dù có "video hoàn chỉnh" cũng không thể chứng minh được là Đằng Lập Quân đã lên kế hoạch, đúng không? Bởi vì trong video, Đằng Lập Quân chỉ liếc nhìn người đó, hơn nữa khuôn mặt của người kia cũng không rõ ràng, không thể biết đó là ai? Luật pháp sẽ không thừa nhận điều đó, đúng không? Thậm chí không được tính là một vụ án dân sự?"
Anh dừng lại "Tất cả những gì anh có thể làm là từ chức, phải không?"
Từ trong đôi mắt anh, Tống Vũ Tiều nhìn thấy tất cả suy nghĩ của anh đều là tuyệt vọng.
"Anh là kẻ vô dụng. Từ nhỏ đã không chăm chỉ học hành, trưởng thành lại sống được chăng hay chớ, cuối cùng tìm được một công việc mà mình thích. Nguyện ý làm cả đời, có cơ hội thì thăng cấp để bản thân không quá kém cói. Hiện tại, thật quá tệ ..."
Kiều Vũ Tụng tránh tay cậu, cúi người xuống, chôn mặt trong hai bàn tay, lẩm bẩm:
"Đằng Lập Quân nói, nhưng cấp trên không nói gì. Nếu anh chấp nhận sự sắp đặt này, anh ta sẽ kết hôn trong tiếng chúc phúc củamọi người, và anh vẫn có thể được thăng chức CF. Có vẻ như ai cũng được vui vẻ? Ngược lại, video của anh ta có thể coi là giải thích rõ ràng chuyện giữa anh và anh ta, trên mạng cũng có rất nhiều người xin lỗi anh.
Về nhà lần này, ba mẹ anh biết anh là oan uổng, còn biết anh có thể thăng lên CF, làm sao mà không vui mừng. Chờ lưng anh cứng rồi, đưa em về nhà cũng không thành vấn đề, sau này nếu anh ở lại công ty, sẽ có cơ hội tìm ra người đã hãm hại anh, chỉ cần chịu đựng lần này ... "
Anh nói năng lộn xộn, Tống Vũ Tiều dần dần không thể nghe thấy anh đang nói gì. Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều biết rằng những gì anh nói thực ra là nói cho chính bản thân. Anh tức giận thuyết phục bản thân chấp nhận tai bay vạ gió ập xuống người mình, để được sống một cuộc sống bình yên và "được chăng hay chớ" như lời anh nói.
"Anh cam lòng sao?" Tống Vũ Tiều thương tiếc hỏi.
"Vậy thì anh có thể làm gì đây?" Kiều Vũ Tụng cuối cùng cũng bộc phát, trừng hai mắt đỏ bừng "Từ chức, sau đó thì sao? Bọn họ được đắc ý như mong muốn. Thoạt nhìn thì phóng khoáng đó, nhưng thật ra là không thể làm gì họ. Chỉ có thể an ủi chính mình "đạo bất đồng - bất tương vi mưu" (*giống câu Việt Nam: bất đồng quan điểm - không đi chung đường.)
Trong tay anh không có gì cả, fan củaĐằng Lập Quân có thể nhấn chìm anh chỉ bằng một ngụm nước bọt! Còn ba mẹ anh thì sao? Còn em thì sao? Em đã bị kiến nghị một lần rồi, nếu anh lại gây rắc rối, đơn vị của em sẽ bỏ qua sao? Sau này, liệu có công ty nào còn muốn thuê anh sao? "
Càng nói chuyện, Tống Vũ Tiều càng có thể hiểu được nội tâm của anh đang giãy dụa. Tống Vũ Tiều cho rằng bọn họ đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua, nhưng lúc này, lại cảm thấy Kiều Vũ Tụng vẫn giống như Kiều Vũ Tụng của 13 năm trước.
Nhẫn nhịn - thói quen thuyết phục bản thân nhẫn nhịn, thuyết phục bản thân chấp nhận oan ức và chỉ trích là việc bình thường của cuộc sống, chỉ vì anh không thể làm gì khác.
Nhưng, thế nào cũng phải có một cái gì đó thay đổi, đúng không? Nếu không, ý nghĩa của cậu đối với Kiều Vũ Tụng là gì? Trơ mắt nhìn Kiều Vũ Tụng bị ức hiếp? chỉ vì Kiều Vũ Tụng không còn cách nào khác, chỉ vì muốn sống một cuộc sống yên bình sao?
"Nếu anh thực sự quyết định từ chức, thì emsẽ đợi anh hoàn thành thủ tục từ chức." Tống Vũ Tiều nói.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng giật mình hỏi: "Ý em là gì?"
Tống Vũ Tiều cười hiền hậu: "Em là đại nhân vật của anh. Em hy vọng anh trước mặt em có thể yêu cầu một ít nguyện vọng, ít bất lực hơn."
Kiều Vũ Tụng mờ mịt nhìn cậu, không hiểu cậu muốn nói gì, cửa lên máy bay đã nhắc nhở thời gian cuối cùng làm thủ tục đăng ký.
Họ phải đứng dậy, mang theo hành lý đi tới cửa lên máy bay xét vé.
Trên cầu dẫn tới cửa khoang hành khách, ánh sáng tràn ngập, gió thu khô hanh làm cho mặt trời trong suốt đến lạnh lẽo.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng hỏi, "Nếu anh thực sự từ chức, em định sẽ làm gì? Em không thể giải quyết vấn đề như người đó đã nói, đúng không?Không thể nào. Hơn nữa ..." Anh cười giễu bản thân " Đằng Lập Quân có nhiều người hâm mộ như vậy, cho dù giải quyết thì cũng chỉ có thể giải quyết bên Bắc Hàng thôi, đúng không?"
Tống Vũ Tiều dừng lại gần cửa khoang, không trả lời mà hỏi lại: "Anh nói người đó, anh có biết người đó là ai không?"
Anh bối rối, lắc đầu.
"Nếu anh muốn biết, chúng ta sẽ sớm biết thôi." Tống Vũ Tiều nhìn thấy sự khiếp sợ từ từ tràn ra trên mặt anh, cậu cười nhạt, kéo tay anh "Nếu anh thật sự muốn từ chức, anh chỉ cần từ chức là đủ rồi."
Tống Vũ Tiều nói thật vi diệu, Kiều Vũ Tụng lại càng ngày càng mờ mịt. Anh không nhịn được sợ hãi, trầm ngâm một lát, nói: "Anh sẽ từ chức. Nhưng em hứa với anh, đừng làm những chuyện ảnh hưởng đến bản thân."
Nghe vậy, khoảng khắc Tống Vũ Tiều mỉm cười nói: "Được."
Kiều Vũ Tụng càng khó hiểu và bối rối nhìn cậu.
Tống Vũ Tiều nói "Bây giờ, anh chỉ cần cho em biết đối thủ của Đằng Lập Quân là ai."
Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong ngơ ngác, từ từ, một vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt của anh.
Tiếp viên đã nhắc nhở, cả hai cuối cùng cũng bước vào khoang.
Vé miễn phí của Kiều Vũ Tụng chỉ có thể được sử dụng cho dự bị của Bắc Hàng Airlines, do thời điểm không phù hợp nên họ đã chọn đi chuyến bay của Tích Hàng Airlines.
Khoang phổ thông rất đông đúc, mà khoang hạng nhất chỉ có hai người bọn họ.
Tống Vũ Tiều sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại di động ra, tìm tên Phùng Tử Ngưng trong danh bạ. Cậu thoáng thấy Kiều Vũ Tụng đang quan sát mình một cách thận trọng, sợ rằng cậu sẽ làm điều gì đó kinh thiên động địa.
Cậu tùy ý Kiều Vũ Tụng nhìn, tiếp tục gửi tin nhắn cho cấp dưới.
Tống Vũ Tiều: Anh còn muốn đi Thành phố Tây hay không? Đến lúc báo đáp rồi đây.
Phùng Tử Ngưng có lẽ cả ngày luôn nhìn điện thoại, rất nhanh trả lời: Không phải đã quyết định rồi sao?
Tống Vũ Tiều: Anh nghĩ tôi sẽ không thay thế anh được sao?
Sau khi gửi một dấu chấm hỏi, Phùng Tử Ngưng trả lời: Được rồi, vậy yêu cầu của anh là gì?
Tống Vũ Tiều: Giúp tôi điều tra một người.
Phùng Tử Ngưng: Điều tra Ai đã tung thông tin về em dâu?
Tống Vũ Tiều không biết xấu hổ: Ai là em dâu của anh?
Phùng Tử Ngưng: Vậy thì ... anh ấy có phải là anh rể của tôi không?
Tống Vũ Tiều mắng thầm trong lòng: Máy bay của tôi chuẩn bị cất cánh, tôi hy vọng lúc hạ cánh sẽ có tin tức tốt của anh.
Gửi xong tin nhắn, Tống Vũ Tiều chuyển điện thoại sang chế độ máy bay dưới sự nhắc nhở của vị trí Số 3 và sự chú ý của Kiều Vũ Tụng.