Dù cảnh sát đã kéo dây cách ly nhưng vẫn có rất nhiều người bu vào theo dõi. Tống Vũ Tiều đứng bên kia đường, từ xa nhìn thấy cảnh sát đang áp giải một nghi phạm ra khỏi "Tiểu Chu Thiên", nhất thời có chút hoảng hốt.
Giống như Tống Vũ Tiều, hành khách đứng ở trạm xe buýt cũng bị cảnh tượng hiếm có như thế này thu hút, vì khoảng cách xa nên họ bình luận, tán gẫu không chút ngại ngùng.
"Sao đều là đàn ông vậy?" Một chị đại kỳ quái hỏi.
Một ông lão mang theo cái giỏ đựng đồ ăn, hừ lạnh nói: "Là người bán dâm đi! Quả thực lãng phí, sớm nên bắt lại!"
Người cô bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt nói: "Đàn ông bán dâm? Ủa, còn phụ nữ thì sao?"
Chị đại hiểu lời ông già, bụm miệng kinh tởm, chậc lưỡi nói: "Là đàn ông bán cái mông cho đàn ông. Oái oăm, đúng là đồ biến thái!"
"Cái gì? ! Aaaaa, thực sự là! thực sự là! " Bác gái vội vã móc lỗ tai, "Thực sự là, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy bẩn chết rồi. Nhạc Đường từ lúc nào mà có mấy thứ này?"
Tống Vũ Tiều nghĩ rằng "Tiểu Chu Thiên"chỉ là một ngư trường, một nơi bí mật để các chiến hữu tụ tập và gặp gỡ, nhưng không ngờ rằng nó cũng cung cấp dịch vụ mại dâm. Đã như vậy, tính chất liền rất khác nhau.
Thật sự là như vậy, bị bắt đi cũng không đáng tiếc, thiếu chút nữa là cậu quen biết người cùng giới ở chổ này, Nhạc Đường vốn cũng không lớn, thiếu một cái nhà tắm công cộng, còn rất ít nơi để những người sống ngược dòng tìm thấy ánh sáng.
Chính vì nghĩ như thế, ở bên kia đường, Tống Vũ Tiều thực sự nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông -- Kiều Vũ Tụng!
Nói quen biết cũng không tính quá quen biết, họ chỉ gặp nhau vài lần, có thể do Kiều Vũ Tụng lớn lên đẹp trai, mặc đồng phục học sinh thôi cũng đẹp, Tống Vũ Tiều sớm phát hiện anh đang xem trò vui trong đám đông.
Quỷ thần xui khiến, Tống Vũ Tiều lấy điện thoại di động ra. Khi mở danh bạ, cậu phát hiện mình không có số điện thoại của Kiều Vũ Tụng.
Cậu cất điện thoại lại trong túi, chần chừ một lúc, xe bus đến muộn, cậu xuyên qua lối đi và băng qua đường.
Nhìn cảnh sát áp giải nghi phạm cuối cùng ra khỏi nhà tắm công cộng, tim Kiều Vũ Tụng muốn ngừng đập. Anh không có nhìn lầm, bộ ria mép với cái đầu rũ rượi đúng là Nick.
Nick bị bắt, không biết là thân phận bán dâm hay thân phận khách làng chơi. Kiều Vũ Tụng rùng mình khi nghĩ đến việc anh ta đã giật dây mình đến với "Tiểu Chu Thiên" như thế nào.
Bên tai anh tất cả đều là chửi bới đồng tính luyến ái cùng biến thái, câu nào cũng kết thúc bằng "đáng đời", cũng không thể thiếu lời khen ngợi mạnh mẽ dành cho lực lượng cảnh sát. Kiều Vũ Tụng trong lòng thấp thỏm bất an, cũng vui mừng vì lúc trước không để ý Nick lôi kéo, bằng không chính anh mới là người bị bắt đi.
Mà Nick bị tóm, cửa hàng truyện tranh sau này sợ là không đi được. Sau khi nảy ra ý niệm này, Kiều Vũ Tụng thề sẽ không bao giờ đến cửa hàng truyện tranh. Bây giờ xem ra ngay cả khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, anh cũng không thể đến đó được nữa.
Đám đông dần dần giải tán, Kiều Vũ Tụng xoay người đi về phía trạm xe bus, nhưng không ngờ lại thấy Tống Vũ Tiều từ bên kia đường đi tới trước.
Kiều Vũ Tụng trong tiềm thức muốn rời đi - trước khi Tống Vũ Tiều phát hiện ra, nhưng Tống Vũ Tiều nhanh chóng nhìn anh. Bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều, trong lòng hồi hộp một tiếng, không còn cách nào khác đành phải xấu hổ mỉm cười nhìn cậu.
Tống Vũ Tiều không cười, vẻ mặt vô cảm đi tới, liếc anh một cái, nhưng không nói gì.
Kiều Vũ Tụng xấu hổ nói, "Thật là trùng hợp."
"ừm, em đi thay kính." Độ cận thị của Tống Vũ Tiều ngày càng cao. Không hiểu vì sao, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng xuất hiện trước cửa "Tiểu Chu Thiên", cậu không vui hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh sao?" Giọng điệu chất vấn của Tống Vũ Tiều khiến Kiều Vũ Tụng có chút khó hiểu, thầm nghĩ người này rõ ràng nhỏ hơn mình vài tuổi, tại sao lại luôn nói giọng điệu khiến người khác phải nghe theo? Tuy nhiên, không khó để trả lời cậu, Kiều Vũ Tụng nói: "Đến hiệu sách để mua sách."
"Mua sách à?" Tống Vũ Tiều bất ngờ hỏi.
Kiều Vũ Tụng gật đầu.
Cậu hỏi: "Sách gì?"
Kiều Vũ Tụng lại một lần nữa cảm thấy cậu thật sự không có lễ phép của một người em trai, nhưng dù lớn hơn Tống Vũ Tiều mấy tuổi, là so tuổi tác. Tống Vũ Tiều đến Đại học Tích Tân là một điều chắc chắn, mà anh vẫn chưa quyết định mình sẽ học ở đâu. Nghĩ tới đây, Kiều Vũ Tụng xấu hổ khi cho cậu xem tài liệu ôn tập trong cặp sách của mình, trả lời đơn giản, "Chỉ là đề cương để ôn tập."
Lần cuối cùng họ gặp nhau trên xe buýt, Kiều Vũ Tụng xác thực nói qua muốn dành thời gian ôn tập. Nhìn thấy bây giờ anh thực sự hành động, Tống Vũ Tiều có chút vui mừng nói: "Vậy thì tốt."
Nhìn thấy cậu cười, Kiều Vũ Tụng không khỏi xuất thần, tự hỏi đây có phải là lần đầu tiên anh thấy cậu cười không. Thật giống không phải, nhưng Kiều Vũ Tụng đã quên mất lần trước nhìn thấy Tống Vũ Tiều cười là lúc nào.
Anh phải thừa nhận rằng Tống Vũ Tiều cười rất đáng yêu, chỉ có lúc này có thể xác nhận tuổi của Tống Vũ Tiều. Anh thậm chí còn thấy Tống Vũ Tiều cười có chút ngọt ngào, tan chảy giống như kem.
Kiều Vũ Tụng nở nụ cười, bật thốt lên: "Em cười thật đáng yêu."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều sửng sốt một chút, lập tức kiềm chế nụ cười.
Thấy cậu đỏ mặt, thậm chí không cười nữa, Kiều Vũ Tụng nghĩ cậu càng đáng yêu. Tuy nhiên, nếu anh tiếp tục cười, Tống Vũ Tiều có thể nghi ngờ anh đang cười nhạo cậu, nên hỏi: "Em đến thay kính àh, hiện tại là bao nhiêu độ?"
"Ừm." Tống Vũ Tiều lạnh lùng nói, "Mắt trái ba trăm, mắt phải ba trăm lẻ." ( tỷ lệ 100 độ TQ = 1 diop VN, Tống Vũ Tiều mắt trái cận 3 độ, mắt phải hơn 3 độ)
Tuổi còn nhỏ như vậy mà độ nặng như vậy? Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, suy nghĩ một chút, nói: "Xem ra ngày thường, em học hành rất chăm chỉ."
Nói chuyện giống như cuộc đời dài bao lâu, Tống Vũ Tiều chép miệng, không tỏ ý kiến.
Xe cảnh sát rời đi, tất cả những người chen chúc trước nhà tắm công cộng xem náo nhiệt cũng đều rời đi.
Lối đi bộ người đến người đi, thật giống vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện lớn gì, dường như cuộc gặp gỡ của họ trên đường rất tình cờ và khó xử.
Tống Vũ Tiều băng qua đường, có phải cậu chú ý đến vụ việc của cảnh sát không? Kiều Vũ Tụng không hiểu lý do gì, lo lắng Tống Vũ Tiều sẽ nói về vấn đề này - chủ yếu là vì anh không muốn nghe cậu nói về bất kỳ chủ đề nào liên quan đến đồng tính.
Tuy nhiên, dựa trên sự hiểu biết của anh về Tống Vũ Tiều, người này không phải là người chủ động tán gẫu chủ đề này. Nếu muốn về nhà, họ phải qua đường bắt xe bus, nhưng Tống Vũ Tiều từ phía đối diện lại đây, làm Kiều Vũ Tụng thực sự khó hiểu.
Chẳng lẽ, là nhìn thấy anh ở bên này, nên cố ý lại đây? Kiều Vũ Tụng bị suy đoán như vậy làm sợ hết hồn, có chút khó tin. Trước sự ngạc nhiên này, anh gợi ý: "Em uống trà sữa không? Bên kia có một tiệm Lãm Phong Nguyệt."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều ngạc nhiên nói: "Mở chi nhánh?"
Anh gật đầu nói: "Có vẻ như vậy."
Khi nhìn vào menu trong tiệm trà sữa, tất cả nghi ngờ của Tống Vũ Tiều đã thành sự thật.
Thực đơn của "chi nhánh" này khác với tiệm gốc ở tầng dưới ở Khải Hành, ít nhất là nó không có món trà sữa mà Tống Vũ Tiều thường uống.
"Bạn cần gì?" Nhân viên bán hàng hỏi.
Hai người nhìn nhau, Kiều Vũ Tụng trả lại thực đơn và nói: "Chúng tôi không uống nữa, xin lỗi."
Nói xong, họ không nhìn biểu hiện của nhân viên, cùng quay người và rời khỏi cửa hàng.
"Có phải là hàng nhái không?" chờ khoảng cách tiệm trà sữa đủ xa, Kiều Vũ Tụng mới đưa ra nghi ngờ.
Tống Vũ Tiều nhún vai, thấy Kiều Vũ Tụng đang đi về hướng trạm xe bus, lòng rất ngạc nhiên, bỗng nhiên nói: "Có muốn uống một ly không?"
Kiều Vũ Tụng dừng lại, nhìn theo hướng cậu chỉ, nhìn thấy một tiệm trà sữa có thương hiệu lớn. Xem ra, Tống Vũ Tiều rất muốn uống trà sữa, anh gật đầu nói: "Được."
Mặc dù là cuối tuần nhưng trong tiệm vẫn còn chỗ trống. Cả hai ngồi xuống ghế gần cửa, một lúc sau thì được thông báo trà sữa đã làm xong..
Kiều Vũ Tụng lấy trà sữa và đưa một ly cho Tống Vũ Tiều, trong khi anh hút trà sữa rất nhiều trân châu.
Tống Vũ Tiều nhấp một ngụm trà sữa, nhai miếng tàu hủ non trong miệng. Thấy Kiều Vũ Tụng đang nhìn ra đường rất hứng thú, cậu cũng tò mò nhìn ra và không thấy gì thú vị.
Cậu nhìn cặp sách của Kiều Vũ Tụng trên chiếc ghế trống, chọc chọc cái ly tàu hủ một lúc, lúc tàu hũ non bị nát gần hết, mới hỏi: "Anh ôn tập thế nào rồi?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng thu hồi ánh mắt của mình, cười xấu hổ và nói, "Tàm tạm vậy thôi."
Tàm tạm? Tống Vũ Tiều bất giác cau mày.
"À, đừng lo lắng. Em không nên có tâm trạng này, đúng không? Em đã được tiến cử đi học ĐH mà." Kiều Vũ Tụng cố gắng chuyển trọng tâm của cuộc trò chuyện sang Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều thực sự không lo lắng, nhưng không hiểu sao, Kiều Vũ Tụng nói như vậy, cảm thấy khó chịu. Cậu giải thích:"Dù được tiến cử thì cũng phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, không đậu được lần đầu tiên thì tiến cử vẫn bị hủy".
Dáng vẻ nghiêm nghị của cậu khiến Kiều Vũ Tụng bật cười: "Nhưng mà, em không thể không qua được lần 1 mà."
Tống Vũ Tiều không thể phủ nhận, cậu không nói nên lời, suy nghĩ một chút, không cam lòng mà nói: "Cử đi học kỳ thực không có gì."
"Cử đi học kỳ thực không có gì?" Kiều Vũ Tụng bắt chước giọng điệu của cậu.
Nếu là trước đây, anh cảm thấy Tống Vũ Tiều khi đứng nói chuyện sẽ không đau lưng, nhưng bây giờ đủ loại sự thật ở trước mắt, biết cho dù là được tiến cử cũng không phải chiếc bánh trên trời rơi xuống, cho nên nghe Tống Vũ Tiều nói lại lời này, tâm lý chua xót có giảm đi.
Kiều Vũ Tụng một người không bao giờ có được tư cách được tiến cử bởi một trường học danh tiếng, bây giờ nghe câu nói như thế, ngoại trừ ước ao bên ngoài, anh chỉ có thể làm chỗ dựa tinh thần cho Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều nghe anh nói kỳ quái, giọng trầm xuống "Em không cần tiến cử cũng có thể thi đậu Đại học Phân tích."
"Em muốn thi thử?" Kiều Vũ Tụng rất kinh ngạc, không biết Tống Vũ Tiều lấy đâu ra tự tin này, chỉ lo Tống Vũ Tiều thật sự từ chối tiến cử, như vậy lúc đó cậu không phải tội nhân sao?
Sau đó, ngay cả khi Tống Vũ Tiều thực sự có khả năng đó, cậu sẽ bị mẹ của Tống Vũ Tiều và Từ Ngạo Quân mắng cho đến chết. Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: "không cần chứng minh điều này? Nếu có thể được tiến cử, có nghĩa là em có khả năng vào đại học. Từ chối tiến cử, căn bản không cần thiết chút nào."
Đã như vậy, lời anh mới vừa nói là có ý gì? Tống Vũ Tiều nhìn anh khó hiểu.
Ánh mắt của cậu khiến Kiều Vũ Tụng bất an, lo lắng cậu tiếp tục xoắn xuýt ở đây, lúc đó thật sự hành động theo cảm tính. Kiều Vũ Tụng vội vàng kéo chủ đề trở lại chính mình, ghen tị nói: "Aiii, có thể đi học Đại Học Tích Tân, thật là tốt."
Tống Vũ Tiều chớp mắt nói: "Anh có thể đăng ký thi Đại Học Tích Tân mà."
"Anh sao?" Kiều Vũ Tụng dùng ống hút dày chọc vào những viên trân châu màu hổ phách trong ly, chọc một cái, nhấc ống hút lên, những viên trân châu lại rơi vào trong ly trà sữa. Anh không nhịn được nghĩ : Tống Vũ Tiều thực sự nói cái gì cũng dễ dàng, giống như là chuyện đương nhiên.