Đánh giá từ sơ đồ chỗ ngồi, chỉ có 6 người đã mua vé bao gồm cả họ. Bốn người khác dường như đi thành cặp, ngồi hai dãy ghế khác nhau ở giữa hàng thứ ba và thứ sáu.
Để có được hiệu ứng xem tốt nhất, Kiều Vũ Tụng bọn họ đã chọn chỗ ngồi ở giữa hàng thứ năm theo đề cử của nhân viên quầy.
"Em có muốn mua bắp rang và Coke không?" Kiều Vũ Tụng cất thẻ học sinh và hỏi.
Tống Vũ Tiều nhún vai, nói: "Nếu như anh muốn ăn."
Kiều Vũ Tụng không muốn ăn, nhưng lo lắng rằng bộ phim sẽ nhàm chán với Tống Vũ Tiều, anh cảm thấy lúc xem phim, rất thích hợp ăn một chút đồ ăn nhẹ. Bây giờ nghe Tống Vũ Tiều nói như vậy, anh quyết định "Vậy thôi, phim sắp bắt đầu rồi."
Đến sảnh chiếu phim, họ gặp một cặp đôi đang soát vé.
Khi bước vào địa điểm, đèn trong phòng chiếu vẫn chưa mờ, các hình ảnh quảng cáo đang chiếu trên màn ảnh lớn.
Kiều Vũ Tụng tìm chỗ ngồi theo số ghế trên vé xem phim, tìm đến chỗ thì phát hiện hàng ghế thứ ba phía trước cũng là một cặp đôi, trong lòng không khỏi ngượng ngùng.
"Làm sao vậy?" Tống Vũ Tiều sau khi ngồi xuống, nhìn thấy anh đứng ngẩn người, hỏi.
Kiều Vũ Tụng định thần lại, quay lại thì thấy mình đang chắn tầm nhìn của khán giả ở hàng ghế sau nên vội vàng ngồi xuống.
Vừa vào chỗ ngồi, đèn trong phòng chiếu mờ đi.
Ánh sáng của màn ảnh lớn chiếu vào hàng ghế trước. Khán phòng trống rỗng giống như một chiếc hộp đen, xuyên qua môi trường tối tăm và kín gió, mọi nhận thức của khán giả đều được phóng đại vô hạn.
Âm thanh vòm của phim kéo khán giả vào khung cảnh trong phim, tác động của thị giác dường như xuyên qua màn ảnh, lao về phía khán giả.
Ngay cả khứu giác cũng trở nên nhạy bén hơn. Mùi hương trên người Kiều Vũ Tụng giống như là mùi vị của muối biển, còn có mùi cỏ xanh thoang thoảng, Tống Vũ Tiều không khỏi thắc mắc nhà anh dùng sữa tắm nhãn hiệu nào.
Có lẽ xem phim vào thời điểm này quả thực làm người ta buồn ngủ. Không bao lâu, Tống Vũ Tiều nhìn thấy cô gái ngồi ở hàng trước tựa vào vai người yêu, không nhúc nhích, cậu hoài nghi có phải là cô đang ngủ hay không.
Trái ngược với cặp đôi ở hàng ghế trước, cặp đôi ở hàng sau lại tỏ ra rất thích thú với bộ phim.
Bọn họ không kiêng dè ăn bắp rang, thảo luận nội dung phim, thỉnh thoảng cười to, giọng nói của họ lớn đến mức lấn át âm thanh gốc của bộ phim.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng vào rạp chiếu phim sau một thời gian dài, chỉ để xem bộ phim mà anh đã mong chờ từ lâu. Không nghĩ tới, cặp đôi ngồi hàng ghế sau lại coi rạp chiếu phim như nhà của mình, không hề giảm âm lượng khi nói về tình tiết và nhân vật, tiếng ăn bắp rang cũng vang dội không kém.
Bộ phim mở màn chưa được 15 phút, Kiều Vũ Tụng không nhịn được quay đầu lại nhìn bọn họ đến mấy lần.
Nhưng không biết có phải vì trong bóng tối, ngoại trừ màn ảnh, khán giả không thể nhìn thấy phản ứng của những người khác, cho dù Kiều Vũ Tụng có quay đi quay lại mấy lần và cố gắng thể hiện sự bất mãn bằng ánh mắt với họ, họ vẫn không dừng lại.
Tống Vũ Tiều chắc cũng không vui đâu? Kiều Vũ Tụng trong lòng suy đoán, cảm thấy có lỗi với cậu, bởi vì xét đến cùng, Tống Vũ Tiều xem phim với mục đích làm bạn đồng hành - mặc dù người mà cậu thực sự muốn đồng hành lại thả bồ câu bọn họ. (thả bồ câu = hẹn không đến, hứa không làm)
Ngay khi Kiều Vũ Tụng đang rầu rĩ không vui, Tống Vũ Tiều đột nhiên quay lại và nói với giọng lạnh lùng, "Giữ im lặng được không?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sợ hết hồn, nhanh chóng quay lại nhìn hàng ghế phía sau.
Mặc dù ánh sáng rất mờ nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn thấy rõ vẻ mặt dại ra của cặp đôi, như bị Tống Vũ Tiều dọa sợ.
Khi Tống Vũ Tiều ngồi thẳng trở lại, Kiều Vũ Tụng mới thấp thỏm bất an quay lại.
Mặc dù Kiều Vũ Tụng chán ghét hành vi của hàng ghế sau, nhưng dù sao họ cũng là người lớn, bị đứa nhỏ như Tống Vũ Tiều chỉ trích, họ chắc chắn sẽ rất mất mặt. Kiều Vũ Tụng thực sự lo lắng họ sẽ làm gì.
Hóa ra Kiều Vũ Tụng đã suy nghĩ quá mức. Thay vì gây rắc rối cho họ, hàng ghế sau đã thực sự dừng lại.
Dần dần, anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút ngưỡng mộ Tống Vũ Tiều.
Phim thực sự như mong đợi của Kiều Vũ Tụng, nội dung hấp dẫn, âm nhạc gần gũi với chủ đề. Bởi vì không có lời bình luận phim của khán giả ở hàng sau, Kiều Vũ Tụng đã xem say sưa.
Lúc đang hứng thú, Kiều Vũ Tụng bất giác quay đầu lại, muốn xem xem Tống Vũ Tiều có hứng thú với bộ phim này không. Không ngờ, anh lại nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang ngáp.
Thấy vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng cứng đờ, nhiệt tình xem phim cũng giảm đi rất nhiều trong chốc lát. Xem ra, Tống Vũ Tiều không hứng thú với bộ phim này. Bây giờ đã hơn 11h khuya, lúc bình thường giờ này Tống Vũ Tiều đã ngủ chưa?
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy Tống Vũ Tiều đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
Ánh sáng từ màn ảnh và bóng tối trong khán phòng tập trung trên tay Tống Vũ Tiều, những đường nét trên tay cậu rõ ràng như một bức phác thảo. Kiều Vũ Tụng sững sờ một lúc, không khỏi nghĩ: Bàn tay của cậu thật đẹp.
Sau khi cặp đôi ngồi ở hàng ghế sau bị Tống Vũ Tiều yêu cầu giữ im lặng, anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên, một tiếng bịch vang lên từ phía sau Tống Vũ Tiều.
Cậu giật mình, nhìn xuống và thấy rất nhiều bắp rang nằm rải rác trên mặt đất.
Có tiếng huyên náo phía sau, có vẻ họ đã vô tình làm đổ.
Kiều Vũ Tụng cũng giật mình, quay lại thì thấy cô gái đứng dậy giũ váy, chàng trai cũng đứng dậy thu dọn đống lộn xộn.
Làm thế nào xem một bộ phim, có thể có nhiều chuyện đến như vậy? Kiều Vũ Tụng oán thầm.
Anh quay lại và liếc nhìn Tống Vũ Tiều theo bản năng, tình cờ là Tống Vũ Tiều cũng quay lại, và ánh mắt họ chạm nhau trong ánh sáng trùng điệp chất chồng lên nhau.
Tròng kính của Tống Vũ Tiều phản chiếu ánh sáng, Kiều Vũ Tụng không thể nhìn thấy đôi mắt của cậu, nhưng không hiểu vì sao, tim anh đột nhiên nhảy một cái.
Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng vội vàng quay đi, Tống Vũ Tiều trong nháy mắt bối rối.
Có lẽ bắp rang bị đổ đã ảnh hưởng đến tâm trạng xem phim của cặp đôi, một lúc sau họ bỏ về.
Bắp rang rơi vãi trên mặt đất, rơi xuống chân của Tống Vũ Tiều và Kiều Vũ Tụng, tản ra mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy.
Hương vị trên người Kiều Vũ Tụng là dư vị sau khi tắm rửa, một thời gian dài mới phai nhạt. Không bao lâu, Tống Vũ Tiều chỉ có thể ngửi thấy mùi bắp rang.
Cậu không khỏi liếc mắt nhìn xuống mấy lần, băn khoăn không biết có nên đổi chỗ ngồi hay không, dù sao khán phòng cũng chỉ có 4 khán giả, còn rất nhiều chỗ ngồi. Nhưng cậu nhìn Kiều Vũ Tụng xem phim say mê, môi trường thay đổi cũng không ảnh hưởng đến anh ấy, Tống Vũ Tiều do dự gọi anh.
Điều khiến Kiều Vũ Tụng gián đoạn không phải là đề nghị đổi chỗ của Tống Vũ Tiều, mà là điện thoại di động của anh.
Kiều Vũ Tụng lấy điện thoại đang rung ra, kinh ngạc phát hiện là Từ Ngạo Quân gọi đến. Anh ra hiệu cho Tống Vũ Tiều rằng mình sẽ ra ngoài nghe điện thoại, thấy cậu gật đầu, anh đứng dậy và rời khỏi khán phòng.
Kiều Vũ Tụng trả lời điện thoại, anh vẫn hạ giọng theo thói quen: "Alo?"
Đầu bên kia điện thoại Từ Ngạo Quân không có ý tứ, lớn tiếng hỏi: "Con đang ở đâu? Bây giờ mấy giờ rồi, sao còn chưa về nhà?"
Kiều Vũ Tụng rất ngạc nhiên, anh nghĩ rằng Từ Ngạo Quân nghiện chơi mạt chược, cho đến lúc đi ngủ, cũng sẽ không phát hiện anh không có nhà. Anh chột dạ nói: "Ở bên ngoài xem phim."
"Xem phim? Bây giờ là mấy giờ? Đã gần 12 giờ, còn đang xem phim ở bên ngoài?" Từ Ngạo Quân tức giận mắng, " Kiều Vũ Tụng, con có biết mình bây giờ như thế nào không? Tháng Sáu là thi tuyển sinh đại học rồi, bây giờ đã tháng Ba! vẫn còn tâm tư đi xem phim buổi tối! Nói thật đi, con trốn học tự học buổi tối để đi chơi à? "
Từ Ngạo Quân mắng oan uổng, áy náy trước đây của Kiều Vũ Tụng đã bị quét sạch. Anh nghiêm nghị nói "Không có. Tan học con mới đi."
"Ồ, còn dám nói rằng tan học rồi mới đi?" Từ Ngạo Quân chế nhạo đổi chủ đề, "Con mau về nhà cho mẹ! Thường ngày còn không về nhà muộn như vậy, còn chưa nói đến chuyện sắp thi đại học. Mau về sớm! "
Nói xong, không đợi Kiều Vũ Tụng nói cái gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Vũ Tụng phiền muộn, tắt điện thoại di động.
Từ bóng tối hành lang đi trở lại phòng chiếu phim, vừa sáng vừa tối, thị giác khó có thể thích ứng, Kiều Vũ Tụng càng cảm thấy tối hơn. Qua ánh sáng của màn ảnh lớn, anh thấy Tống Vũ Tiều đang ngồi ở chính giữa.
Lần theo bóng tối, Kiều Vũ Tụng đi về phía Tống Vũ Tiều.
Anh định quay lại chỗ ngồi, chợt nghe thấy tiếng nước miếng từ đâu truyền đến. Bước chân anh khựng lại, anh nhìn theo hướng âm thanh đó, thì thấy cặp đôi ngồi ở hàng ghế thứ ba nãy giờ đang ôm nhau, họ hôn nhau, môi răng triền miên.
Có ánh sáng màn ảnh lớn rực rỡ làm phông nền, cặp đôi này giống như một cặp bóng mờ, viền đen thể hiện chuyển động của họ rất rõ ràng.
Nhìn thấy vạt áo trước ngực cô gái mở tung, bàn tay cậu thanh niên tiến vào, Kiều Vũ Tụng giật nảy cả mình, không lưu ý dưới chân. Anh không cẩn thận đạp trúng bắp rang trên mặt đất, lại bị tiếng vang nhỏ bé làm sợ hết hồn, trượt chân không để ý, thân thể lảo đảo ngã xuống.
Tống Vũ Tiều đã nhìn thấy cặp đôi này quên trời đất từ lâu, nhưng phản ứng của Kiều Vũ Tụng thật bất ngờ. Thấy anh sắp ngã, Tống Vũ Tiều vội vàng nắm lấy tay anh.
Kiều Vũ Tụng không kịp kiểm soát thăng bằng và trong nháy mắt ngã vào trong lồng ngực của Tống Vũ Tiều.
Chưa từng có ai ngồi trên người Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng đột nhiên ngồi xuống như vậy, làm cậu nhíu mày lại.
Kiều Vũ Tụng phản ứng nhanh chóng, đứng dậy ngay lập tức và ngồi xuống ghế bên cạnh. Hành động quá nhanh khiến Tống Vũ Tiều gần như nghi ngờ chuyện gì đã xảy ra trước đó.
"Anh không sao chứ?" Tống Vũ Tiều cảm thấy sức nặng trên chân vẫn còn, mặc dù anh đã rời đi.
Kiều Vũ Tụng lòng vẫn còn sợ hãi, lắc đầu một cái, lúng túng nói: "Xin lỗi, không có để ý."
"Không sao." Tống Vũ Tiều nói, liếc nhìn hàng trước.
Đôi tình lữ kia đoán chừng là nghe thấy tiếng động đã tách ra, ngồi thẳng lưng ngay ngắn.
Tống Vũ Tiều lườm họ một cái.
Ngay cả khi đã ngồi xuống một lúc lâu, tim Kiều Vũ Tụng vẫn đập rất nhanh. Anh cố gắng kìm chế ý nghĩ nhìn trộm Tống Vũ Tiều, nhưng những gì vừa xảy ra cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Đó rõ ràng là một chuỗi "phản xạ có điều kiện" xảy ra trong vòng vài giây, Kiều Vũ Tụng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, qua nhiều lần phát lại, vài giây đó liên tục được đóng băng, phóng đại và kéo dài thành phát lại chuyển động chậm, để mọi chi tiết trở nên rõ ràng — có lẽ, rõ ràng như anh tưởng tượng.
Anh nhớ lại chân tay của Tống Vũ Tiều rất nóng, nhưng không thể xác nhận có thực hay không. Ảo giác trống rỗng càng thêm ý nghĩa cho thực tế, hai má của Kiều Vũ Tụng nóng lên, rốt cục không nhịn được liếc mắt nhìn Tống Vũ Tiều lần nữa.
Tống Vũ Tiều không ngừng nắm chặt tay phải và thả nó ra.
Đó là bàn tay mà Tống Vũ Tiều vừa nãy đã đỡ anh.
Kiều Vũ Tụng không biết động tác này là mục đích gì, trước khi Tống Vũ Tiều phát hiện ra, anh đã quay mặt về phía màn ảnh lớn, nhưng anh không thể bắt kịp tình tiết phim đã bỏ lỡ.
Khi vừa mới đỡ Kiều Vũ Tụng, hổ khẩu Tống Vũ Tiều bị nhéo một cái.
Dưới tình huống hỗn loạn lúc đó, chỉ có Tống Vũ Tiều có thể phân biệt được âm thanh nhẹ nhỏm thông qua giác quan của mình. Cậu nắm chặt tay nhiều lần, và mỗi lần nới lỏng tay, đều chứng thực là Kiều Vũ Tụng đã ngã vào trong vòng tay cậu.