"Đừng... để anh ngủ một lát đi ..." Kiều Vũ Tụng khó chịu kéo chăn lên và che đầu lại.
Qua một hồi lâu, Kiều Vũ Tụng không nghe thấy giọng nói của Tống Vũ Tiều nữa. Anh đột nhiên mở mắt ra và phát hiện mình không hề bị ngộp dưới chăn bông, lúc đó mới nhận ra mình vừa nằm mơ.
Anh nhìn quanh, Tống Vũ Tiều đã đi từ lâu.
Trước khi đi ngủ, Kiều Vũ Tụng g đặt đồng hồ báo thức 11 giờ, giờ đồng hồ vẫn chưa báo, anh cầm đồng hồ lên nhìn, mới 10 giờ.
Tống Vũ Tiều dậy khi nào? Anh một chút cũng không có phát hiện...Anh ảo não lắc đầu, nhắn cho Tống Vũ Tiều một tin: Anh dậy rồi.
Cũng không lâu lắm, Tống Vũ Tiều trả lời: Trong nồi có cháo bí đỏ, nấu sáng sớm, cần phải hâm nóng.
Đọc thôi mà tim Kiều Vũ Tụng ấm áp, trong đầu đã nhớ tới mùi thơm ngát của cháo bí đỏ.
Sau khi rời giường, điều đầu tiên Kiều Vũ Tụng làm là xác nhận mọi thứ chuẩn bị trong vali đã đầy đủ.
Vì đã nhận được dự báo thời tiết của chuyến bay, nên anh bỏ một túi ngủ qua đêm vào trong hành lý.
Trước khi đi tắm, Kiều Vũ Tụng vào bếp trước, xem món cháo bí đỏ do Tống Vũ Tiều để lại.
Anh ngạc nhiên thú vị khi thấy đó là cháo kê bí đỏ, thơm hơn anh tưởng tượng rất nhiều, một nồi nhỏ cam vàng, dẻo mềm, mang đầy hương vị mùa thu.
Kiều Vũ Tụng múc ra một chén, không nhịn được ăn một miếng nhỏ. Nhiệt độ vừa phải, bí ngô thơm ngọt cùng gạo kê mềm mại trong nháy mắt hòa tan giữa răng môi, trong dạ dày ấm áp đến mức buồn ngủ trở lại.
Anh vội đặt chén xuống, bước vào phòng tắm rửa.
Tận đến giờ phút này, Kiều Vũ Tụng mới có cơ hội nhìn kỹ phòng tắm một lần nữa.
Trên kệ là cốc nước của anh và Tống Vũ Tiều, cốc của anh là do Tống Vũ Tiều mới mua, có hình móng mèo, rất dễ thương. Anh mang theo bàn chải đánh răng, nó hơi cũ, đặt trong cốc rồi đặt cạnh cốc của Tống Vũ Tiều, giống như anh đã sống ở đây rất lâu rồi.
Kiều Vũ Tụng nghĩ xem có nên cất sữa rửa mặt, sữa dưỡng thể và đồ cạo râu của mình vào kệ hay không, nhưng anh cho rằng chúng đều là vật dụng du lịch nên anh đành bỏ qua.
Khăn của anh còn mới, sau khi sử dụng một hai lần vẫn ngửi thấy mùi đặc trưng của sản phẩm mới, khi nhúng vào nước thì tốc độ thấm ướt chậm hơn khăn cũ.
Không thể tin được, anh đã thực sự bắt đầu sống cùng với Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng rửa mặt nhiều lần, cạo sạch râu và sau đó xịt nước cạo râu của Tống Vũ Tiều.
Anh yên lặng nhìn mình trong gương, lúc đầu cảm thấy rất không chân thực, phải nhìn thật lâu, mới nhận ra chính mình.
Giữ lại mặt nạ để đắp sau, Kiều Vũ Tụng sợ chén cháo bí đỏ sẽ nguội mất.
Nửa chén cháo bí đỏ đã đánh thức cơn đói của Kiều Vũ Tụng, lúc ăn cháo, anh bắt đầu suy nghĩ xem bữa trưa ăn gì.
Nghĩ đến cái tiểu khu này quản chế nghiêm ngặt, Kiều Vũ Tụng không chắc mình có thể đặt đồ ăn ngoài hay không.
Trong tủ lạnh chỉ có nửa củ gừng và một nắm hành lá, trông chúng rất tươi, không biết Tống Vũ Tiều đã mua lúc nào. Mà thứ này đều không thể lót dạ.
Ngay khi Kiều Vũ Tụng gần như quyết định buổi trưa tiếp tục ăn cháo, anh đã ngạc nhiên khi phát hiện có cả một con gà chưa nấu chín trong nồi cơm điện!
Anh nhanh chóng đặt chén không xuống, đem nồi cơm điện đến trước mặt, nhìn kỹ.
Con gà này đã qua chế biến, có mùi rượu nấu ăn, da có màu vàng óng, giống như được bôi dầu nghệ hoặc xì dầu. Có một vài lát gừng và hành lá ở dưới đáy nồi. Bây giờ Kiều Vũ Tụng đã hiểu tại sao có gừng và hành lá trong tủ lạnh.
Kiều Vũ Tụng nhất thời kích động, không kịp nghĩ đã gọi cho Tống Vũ Tiều, trong khi chờ đợi, anh nhớ ra không nên làm phiền cậu đang làm việc.
Còn chưa kịp cúp máy, giọng Tống Vũ Tiều đã phát ra từ điện thoại: "Alo?"
"Alo?" Kiều Vũ Tụng lấy tay che miệng, thấp giọng hỏi: "Gọi điện thoại bây giờ có tiện không?"
Tống Vũ Tiều kỳ quái nói: "Lén lén lút lút, anh làm sao vậy?"Kiều Vũ Tụng bỏ tay xuống, xấu hổ cười hỏi: "Anh thấy trong nồi cơm có con gà?"
"Ừm, buổi sáng em mua về tẩm ướp sẵn rồi. Anh ấn nút COOK lần thứ nhất, đảo qua lật con gà lại, sau đó ấn COOK lần nữa, hai lần tổng cộng một tiếng". Tống Vũ Tiều nói "Lúc lật con gà anh dùng đôi đũa nhúng lẩu là đôi dài nhất, đừng áp sát mặt vào, cẩn thận nóng. "
Không nghĩ tới cậu rời giường, sau đó còn làm nhiều việc như vậy mới đi làm, Kiều Vũ Tụng nghe được bối rối một chút, trong lòng vừa cảm động, vừa mắc cỡ, nói: "Sáng sớm em bận rộn nhiều như vậy, anh cái gì cũng không phát hiện."
"Ừ, anh ngủ rất say." Tống Vũ Tiều nói đùa.
Những gì Kiều Vũ Tụng nói cũng có phần khách sáo, nghe vậy mặt anh đỏ bừng, anh giải thích "Phòng ngủ cách âm hiệu quả rất tốt."
Tống Vũ Tiều nghe xong lại cười.
Kiều Vũ Tụng lúng túng cào cào cái trán.
"Em đã nấu cơm rồi. Ở trong lò vi sóng, đủ dùng cho một người. Chỉ cần hâm nóng trong hai phút trước khi ăn." Tống Vũ Tiều cười xong, nói.
Biết được Tống Vũ Tiều an bài đến nước này, Kiều Vũ Tụng tuy rằng đắc chí, ngoài miệng lại nói: "Kỳ thực, anh vẫn có thể nấu cơm."
Tống Vũ Tiều hỏi: "Có thể nấu cơm bằng lò vi sóng không?"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng mới nhớ ra trong nồi cơm điện đã có một con gà, nên tại sao Tống Vũ Tiều lại nấu cơm bằng lò vi sóng.
Có lẽ là Kiều Vũ Tụng quá lâu không có trả lời, Tống Vũ Tiều nói: "Hẳn là không thể đi?"
Kiều Vũ Tụng không có gì để nói, nửa ngày, không phục nói "Anh có thể đợi gà chín rồi mới nấu."
"Anh ơi, bây giờ là 10 giờ 20 rồi. Chuyến bay lúc 14 giờ, anh phải xuất phát lúc 12 giờ. Nấu con gà đó mất cả tiếng đồng hồ. Nếu anh còn muốn mang gà ra nấu cơm nữa, bữa trưa sợ là chỉ có thể mang theo ăn ở trên đường." Tống Vũ Tiều nói mạch lạc rõ ràng.
Kiều Vũ Tụng không nghĩ tới cậu sắp xếp thời gian chính xác đến vậy, không khỏi sửng sốt.
Anh vội vàng bấm "COOK", bật lò vi sóng lên, xác nhận có cơm trong đó, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực sự là Tống Vũ Tiều sắp xếp rõ ràng đến mức Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười cười, thầm chính mình nhiều năm tốt xấu có thể sống sót, làm sao đến lúc ở bên Tống Vũ Tiều, anh lại trở thành một người không thể chăm sóc bản thân?
Kiều Vũ Tụng đang xuất thần, Tống Vũ Tiều bỗng nhiên nói: "Nếu thực sự bị muộn, có một hộp bento trên nóc tủ lạnh, và bộ chuyển đổi nguồn để sạc cũng ở đó. Anh đóng gói thức ăn vào, khi nào có thời gian để ăn, chỉ cần hâm nóng trước nửa giờ. "
Kiều Vũ Tụng nghe xong, cảm xúc ngưng đọng. Anh đã tìm thấy một cái túi giữ nhiệt tiện lợi trên nóc tủ lạnh, trong đó có hộp bento và bộ đổi nguồn.
Anh lấy hộp bento ra và khịt mũi thán phục.
"Sao vậy anh?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Kiều Vũ Tụng cho biết: "Anh thấy một số đồng nghiệp đã sử dụng hộp cơm này. Nhưng không phải là loại dây nguồn này. Khi nào thì thương hiệu này sẽ ra mắt mẫu có thể sạc bằng dây B? Ngoài ra còn có ba loại kết nối! "
Tống Vũ Tiều nhẹ giọng đáp: "Này là em đã cải tiến."
"Em ..." Kiều Vũ Tụng kinh ngạc đến không nói nên lời, suy nghĩ kỹ càng, nửa giờ là đun nóng xong, có thể liên quan đến việc sửa đổi cải tiến. Anh thực sự không nghĩ ra nên nói gì, hồi lâu mới nói: "Em thật là lợi hại."
"Phương diện nào?" Tống Vũ Tiều ý vị thâm trường cười hỏi.
Khuôn mặt Kiều Vũ Tụng đột nhiên đỏ lên, sốt ruột nói: "Mọi phương diện, được chưa? Em thật là ấu trĩ!"
Tống Dư Kiều không phản bác, chỉ là cười đến không ngậm miệng lại được.
Trước đây làm sao không phát hiện cậu yêu cười như thế?
Kiều Vũ Tụng buồn bực, lại không nhịn được cười theo.Sau một lúc, Kiều Vũ Tụng suy nghĩ, gọi "Tiểu Tiều."
"Hả?" Như đoán được anh có chuyện muốn nói, Tống Vũ Tiều càng thêm nghiêm túc.
Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm đèn tín hiệu nồi cơm điện, nhỏ giọng nói: "em không cần chu đáo đến vậy. Trước đây, nếu anh không có ở đây, em sẽ không dậy sớm để làm việc này, đúng không? Anh không hy vọng em cố ý làm cho khổ cực như vậy. Ngay cả khi em không chuẩn bị, anh có thể ra ngoài tìm thức ăn hoặc gọi đồ ăn mang về. Dù gì anh cũng đã ngoài 30 tuổi rồi nên không thể chăm sóc tốt cho bản thân và năng lực sống sót vẫn còn, đừng quá lo lắng."
Anh biết nói những điều này sẽ dẫn đến "chiếm được tiện nghi còn ra vẻ hiềm nghi", nhưng trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy.
Tống Vũ Tiều im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Nếu là như vậy, so với chúng ta không yêu đương có gì khác nhau?"
"Không phải, đương nhiên là có khác nhau." Kiều Vũ Tụng vội vã giải thích, "Anh không hy vọng em quá cực khổ. Mua thức ăn, rồi nấu nấu cháo, rồi nấu cơm, làm gà. Em phải dậy sớm hơn ít nhất hai tiếng để làm việc này, Đúng không? Hơn 6 giờ? Chúng ta tối hôm qua hơn 3 giờ mới ngủ, ngày hôm nay em còn phải lên lớp cả ngày Anh nói điều này, lý do cũng giống như hy vọng em không đi đón máy bay. Anh...anh đau lòng, không có cách nào yên tâm, thoải mái mà tiếp thu phần yêu thích này."
"Nhưng bây giờ anh sống với em, anh thậm chí không thể nấu ăn, em không thể yên tâm nhìn anh ăn đồ bên ngoài." Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng sững sờ, tự hỏi tại sao mình lại nói điều này? Bởi vậy, chẳng phải là Tống Vũ Tiều đối xử tốt với anh không đúng, không tốt cũng không đúng sao? thực sự là anh quá khó ở chung?
"Anh cũng đừng lo lắng quá!" Tống Vũ Tiều đột nhiên lãnh đạm nói, "Không biết em còn có thể kiên trì kéo dài được bao lâu."
Kiều Vũ Tụng đang cảm thấy tội lỗi vì sự thay đổi thất thường của mình, nghe cậu nói vậy, anh hoang mang hỏi "Cái gì?"
Cậu trả lời như chuyện đương nhiên: "Tất cả đàn ông, à, không, tất cả mọi người cũng vậy, đúng không? Khi mới bắt đầu mối quan hệ, nhiệt tình sôi trào, họ muốn làm mọi thứ cho nhau. Qua một thời gian ngắn liền không nhất định như vậy nữa."
Kiều Vũ Tụng yên lặng không nói, thực sự dở khóc dở cười, nói: "Em không cần phải nói sự thật nhanh như vậy, đúng không?"
"Em chỉ muốn nhắc nhở anh hãy trân trọng khoảng thời gian này. Không thể đảm bảo nửa năm nữa em vẫn có tâm trạng dậy sớm làm bữa sáng cho anh." Tống Vũ Tiều cười nói.
"Ồ." Kiều Vũ Tụng không nhịn được mà mắng cậu, "Vậy thì anh phải biết quý trọng rồi. Cháo chưa ăn hết và gà chưa hoàn thành, anh sẽ dọn lên máy bay ăn bữa tối hôm nay, được chưa?"
Tống Vũ Tiều trả lời: "Thật tốt, có thể tiết kiệm một khoản tiền cho các bữa ăn. Đó là chăm lo gia đình tốt."
"Anh có phần ăn của nhân viên, được chưa!" Kiều Vũ Tụng không thể nói lại.
"Được rồi, được rồi, được rồi." Tống Vũ Tiều tiếp tục cười, cuối cùng nói: "Được rồi, em sẽ không cãi nhau với anh. Anh đóng gói bữa trưa hay ăn ở nhà thì tùy anh. Nếu không hợp khẩu vị thì thôi. Sở thích của anh, tùy anh. Anh có thể giữ lại và ăn ở ngoài. Cơm nước buổi tối em về giải quyết. Các học sinh đang đợi, vì vậy em sẽ cúp máy trước."
Kiều Vũ Tụng không nghĩ cậu cúp điện thoại nhanh như vậy, còn tưởng có thể trò chuyện với Tống Vũ Tiều.
Nhưng mà, điện thoại cắt đứt sau đó, anh không nhịn được ảo não: tại sao anh có ý nghĩ thế này vậy? Tống Vũ Tiều rõ ràng là đang làm việc!
Tống Vũ Tiều còn có học sinh? Kiều Vũ Tụng rất ngạc nhiên khi nhớ lại lời nói của cậu. Có lẽ lần sau anh có thể tán gẫu với Tống Vũ Tiều về những học sinh đó.
Bữa trưa, Kiều Vũ Tụng cuối cùng ăn cháo bí đỏ và gà hầm trong nồi cơm điện.
Sau khi ăn no, anh gỡ phần còn lại của con gà, để lại một nửa cho Tống Vũ Tiều, cất nửa còn lại vào hộp bento.
Cơm trắng một hộp đầy ắp, Kiều Vũ Tụng nhớ đến cơm gà được cung cấp trên máy bay, không khỏi bật cười, nghĩ đến bữa cơm máy bay có thể làm ngon như vậy, không cần vào bếp chuẩn bị tương ớt.
Trong đợt nâng cấp mới của hệ thống SEE, một nửa số nhân viên cốt cán tham gia là học sinh của Tống Vũ Tiều, họ đã làm việc về các chủ đề liên quan đến hệ thống SEE.
Do dự kiến rút khỏi kế hoạch nâng cấp, trước đó Tống Vũ Tiều đã thông báo trong nhóm rằng cuộc họp hàng tháng đã bị hủy bỏ.
Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều đến đơn vị vào buổi sáng, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phòng Giáo Vụ, nhắc nhở cậu phải chú ý hoàn thành nhiệm vụ giảng dạy của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Vũ Tiều bối rối một lát, cuối cùng xác nhận học sinh trong nhóm đều là người trong đơn vị, cho nên mượn tạm một phòng học nhỏ đi gặp bọn họ.
Họ nói không ngừng về những vấn đề gặp phải trong lần nâng cấp hệ thống này, điều này khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy nghi ngờ. Mặc dù khi đó tiêu chí lựa chọn học sinh của cậu là "sự quan tâm" và "lòng trung thành", nhưng suy cho cùng, đó là một thời kỳ đặc biệt. Thời điểm này, nếu mà họ thể hiện lòng trung thành với cậu, liệu nó có đáng tin cậy hay không?
Tuy nhiên, đợi đến buổi chiều, hết thảy đều chứng minh Tống Vũ Tiều lo lắng xa xôi rồi.
Đích thân Cục trưởng Nhâm đã gọi điện cho cậu biết công việc của đội thanh tra đặc biệt đã hoàn thành, và kết quả sẽ được thông báo trong nội bộ sau. Dù kết quả ra sao, tổ chức hoàn toàn tin tưởng Tống Vũ Tiều và ghi nhận những thành tựu mà cậu đã đạt được sau khi trở về Trung Quốc, mong rằng cậu cũng sẽ nỗ lực hết mình để đóng góp cho nghiên cứu khoa học trong tương lai.
Lời nói của vị lãnh đạo già hơn 60 tuổi này có rất nhiều lời an ủi, động viên, cho dù Tống Vũ Tiều có oan ức và bất bình trong lòng cũng không thể bày tỏ với ông.
"Họ đã gặp một số khó khăn trong đợt nâng cấp mới của SEE. Ngày mai cậu trở lại trong đội ngũ đi, dẫn đầu trách nhiệm. Trước ngày Quốc khánh, phải hoàn thành nhiệm vụ". Cục trưởng Nhâm nói xa nói gần.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều trước tiên nhớ tới cuối tuần này, Kiều Vũ Tụng được nghỉ ngơi. Cậu cau mày nói: "Vâng, cảm ơn vì tổ chức đã tin tưởng."
Cục trưởng Nhâm nói "được, tốt" liên tiếp, sau đó nói, "Tôi nghe nói ... cậu đã có đối tượng kết giao?"
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều do dự vài giây rồi đáp: "Đúng vậy, hiện tại anh ấy sống với tôi ở Viện số 6."
"Có phải là tiếp viên hàng không? Thường bay các chuyến bay quốc tế đúng không?"Ông hỏi.
Giọng điệu này nghe không giống nói chuyện phiếm, Tống Vũ Tiều lại do dự nói: "Vâng, anh ấy gần đây bay tuyến quốc tế...... Cần phải báo cáo sao?"
"Ha ha, không cần, không cần, chỉ hỏi thăm cậu thôi. Chỉ cần chung sống hòa thuận với nhau, không được chậm trễ công việc. Nếu có khó khăn gì trong sinh hoạt, hãy báo cáo với tổ chức kịp thời. Phương diện này Bí thư Chu vẫn đang làm rất tốt." Cục trưởng Nhâm trêu chọc.
Tống Vũ Tiều bán tín bán nghi "Vâng, cảm ơn Cục trưởng Nhâm."
"Căn hộ cậu đang sống hiện tại, hai người ở, có thể nhỏ một chút. Dùng thành tích của cậu, cuối năm lúc chia nhà, hãy lấy một căn lớn hơn đi." Cục trưởng Nhâm hào phóng nói.
"Dạ được, cám ơn." Tống Vũ Tiều cười lễ phép, không nhịn được hỏi, "Cục trưởng Nhâm, kết quả do đội thanh tra đặc biệt tìm được... Có đề cập đến cá nhân nào không?"
Giọng điệu của Cục trưởng Nhâm đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nói: "Sự việc này đã được quyết định xử lý nghiêm túc, nhưng nó rất quan trọng và chỉ được thông báo ở quy mô nhỏ. Nếu tra ra cậu không có quan hệ, liền an tâm làm công việc của mình đi. Như người ta thường nói, đôi khi 'không có tin tức' lại là tin tốt nhất."
Lần này phong ba hại Tống Vũ Tiều suýt nữa mất việc, làm sao mà không quan tâm?
Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, đặt quá nhiều câu hỏi sẽ chỉ dẫn đến những rắc rối không cần thiết, Tống Vũ Tiều biết rằng ít nhất cậu không thể hỏi các lãnh đạo.
Vốn là tan làm đúng giờ, Tống Vũ Tiều đến phòng thí nghiệm tổ chức cuộc họp để tìm hiểu về tiến độ nâng cấp hệ thống SEE, đồng thời sắp xếp người phụ trách lập biểu đồ Gantt mới.
Làm xong tất cả những việc này, Tống Vũ Tiều trở lại trong phòng làm việc, tiếp tục tăng ca.
Nếu không phải do nhạc chuông đặc biệt của điện thoại vang lên đột ngột, thì cậu hoàn toàn không chú ý đến thời gian.
Cậu bắt máy: "Alo?"
"Alo?" Kiều Vũ Tụng lo lắng hỏi, "Em đang ở đâu? Sao không ở nhà?"
Sự lo lắng của Kiều Vũ Tụng khiến trái tim cậu run lên, liếc nhìn thời gian trên máy tính, đã 3 giờ sáng."Ồ, xin lỗi, em đang tăng ca, em quên mất."
Suy nghĩ của Tống Vũ Tiều vẫn chưa hoàn toàn bị lôi ra khỏi công việc.
Anh im lặng một lúc, giọng điệu vô cùng ủy khuất nói: "Còn chưa tới nửa năm mà..."
Tống Vũ Tiều vội vàng lưu nội dung trong máy tính từng cái một, tắt nguồn, an ủi: "Anh nghỉ ngơi trước đi, em về liền." Nói xong liền tắt máy.