Tương Ngữ - Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5

Tương Ngữ Chương 39: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-5
Cặp đôi ngồi ở hàng ghế thứ ba cũng rời đi trước khi phim kết thúc.

Sau khi nội dung chính kết thúc, hai người Kiều Vũ Tụng đợi đến khi phụ đề được phát sóng và xem xong những phần giới thiệu phía sau.

Bọn họ là những khán giả cuối cùng trong toàn bộ rạp chiếu phim.

Mặc dù lễ hội mùa xuân đã trôi qua, nhưng còn lâu nữa thời tiết mới ấm lên.

Đường phố của thị trấn nhỏ lúc nửa đêm rất hẻo lánh, không có xe cộ qua lại, thậm chí còn không nhìn thấy người đi đường.

Không có gió về đêm, nhưng nó lạnh lẽo đến hoang vắng.

Tống Vũ Tiều hai tay đút vào túi áo khoác, vai bất giác co lại, vừa đi vừa nhìn về phía ngã tư.

Trên đường xe ít như vậy, có thể bắt một chiếc xe taxi cũng không dễ. Tống Vũ Tiều nghĩ thầm hai nhà bọn họ cách không xa, hiện tại cũng trễ, chỉ cần có thể gọi một chiếc xe, tiện đường cùng nhau đi về.

Xa xa, cậu nhìn thấy một chiếc taxi chạy về phía họ, cậu giơ tay lên, chưa kịp vẫy tay thì đã thấy tài xế đổi biển báo "xe trống" thành "có khách". Cậu đã phải bỏ cuộc.

Bỗng nhiên, điện thoại di động Kiều Vũ Tụng vang lên.

Tống Vũ Tiều nhìn thấy anh nhận điện thoại, thấy vẻ mặt anh đầy sốt ruột, trong lòng thầm kinh ngạc.

"Alo?" Đoán được Từ Ngạo Quân muốn nói cái gì, Kiều Vũ Tụng mặt không thay đổi, mở miệng.

"Kiều Vũ Tụng, con có ý gì? Tại sao đến bây giờ còn không về nhà? Vừa rồi con không nghe lời mẹ nói đúng không?" Từ Ngạo Quân tức giận, "Con có trở về hay không? Nếu không về, sau này cũng đừng có về! Hãy xem con lấy đâu ra tiền để học đại học! Này, con có thể vào đại học hay không lại là chuyện khác! "

Kiều Vũ Tụng rất khó chịu nói: "Biết rồi, bây giờ con đang đi về." Nói xong liền cúp điện thoại.

Nhìn thấy vẻ mặt u ám trên khuôn mặt phờ phạc của anh, tuy Tống Vũ Tiều không hỏi nhưng đã chắc chắn 100% rằng người gọi đến Từ Ngạo Quân. Cậu có thể tưởng tượng Từ Ngạo Quân nói gì với Kiều Vũ Tụng qua điện thoại, nhưng trong tưởng tượng của cậu, đó là giọng nói của Chu Mỹ Kỳ.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không, em đưa anh trở về?"

Kiều Vũ Tụng đang nổi nóng, nghe thấy Tống Vũ Tiều nói như vậy, ngẩn người, nhất thời quên mất tức giận, trái lại không nhịn được cười, nói: "Em đưa anh?"

Biết tại sao anh lại cười, Tống Vũ Tiều muốn hối hận đề nghị của chính mình. Nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết nói: " không phải dì la anh sao?? Em về với anh vẫn tốt hơn là anh về một mình? Hơn nữa, nhà chúng ta gần nhau cũng tiện đường."

Tốt hơn? Tại sao? Lời nói của Tống Vũ Tiều khiến Kiều Vũ Tụng giật mình. Mặc dù Tống Vũ Tiều không giải thích lý do, Kiều Vũ Tụng cũng không cần hỏi tại sao. Tống Vũ Tiều thực sự hiểu biết Từ Ngạo Quân, nghĩ đến đây, lại nhớ những gì Từ Ngạo Quân nói trên điện thoại, anh chỉ cảm thấy nản lòng.

Kiều Vũ Tụng phải thừa nhận rằng những gì Tống Vũ Tiều nói là sự thật, và anh không muốn về nhà sẽ bị mắng, vì vậy anh đã gật đầu nói: "Được."

Không lâu sau khi họ quyết định, Tống Vũ Tiều đã bắt được một chiếc taxi.

Lên xe, Tống Vũ Tiều báo điểm đến là nhà của Kiều Vũ Tụng. Hai người ngồi ở hàng ghế sau không lời qua tiếng lại.

Sau khi xem phim, theo lẽ thường họ nên nói chuyện và thảo luận về nội dung của phim. Nhưng trong lúc xem phim có quá nhiều tình huống xảy ra, thêm cuộc gọi của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng không có tinh thần để nói thêm gì nữa.

Về phần Tống Vũ Tiều ... Mặc dù hai người họ không tính là quen nhau, nhưng Kiều Vũ Tụng đã biết rằng cậu là một người lạnh lùng ít nói. Nói chuyện với cậu, cậu còn mặc kệ, huống hồ là mong cậu chủ động mở miệng nói cái gì.

Tính cách của Tống Vũ Tiều thực sự không phải là kiểu người dễ mến. Nhưng vậy thì như thế nào? Cho dù cậu lạnh như băng, mắt cao hơn đầu, nhưng người lớn, giáo viên và thậm chí cả bạn cùng lớp vẫn sẽ không chán ghét cậu ấy. Ít nhất, họ sẽ không chỉ trích và nhục mạ trước mặt cậu.

Đối mặt Tống Vũ Tiều như vậy, Kiều Vũ Tụng thật sự có chút tự ti, cảm thấy mình hơn cậu 3 tuổi mà chẳng nên hồn gì.

Tống Vũ Tiều có khả năng yêu cầu hai người lớn im lặng trong phòng chiếu phim, hơn nữa có hiệu quả.



Cậu ấy dường như mãi mãi tự tin như vậy ... Kiều Vũ Tụng thừa nhận rằng anh luôn ghét những người kiêu ngạo, nhưng không có cách nào, anh cũng như những người khác, không thể ghét được Tống Vũ Tiều.

Bởi vì anh và những người khác thừa nhận Tống Vũ Tiều kiêu ngạo lạnh lùng không phải phùng má giả làm người mập, mà thực sự từ trong cốt cách của cậu.

"Em trực tiếp từ trường đến đây?" Kiều Vũ Tụng phát hiện Tống Vũ Tiều đang mặc đồng phục học sinh dưới áo khoác.

Tống Vũ Tiều thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn anh rồi gật đầu.

Anh suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Mẹ em không có hỏi sao? Trễ như vậy không về nhà."

Tống Vũ Tiều rũ mắt xuống, nói: "Bà ấy không quản được."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sững sờ, anh nghĩ mình có thể nói gì đó, nhưng cuối cùng anh lại thấy mình không còn gì để nói.

Trong suốt đoạn đường còn lại, họ không hề nói chuyện trên xe.

Cửa hàng tạp hóa của gia đình Kiều Vũ Tụng không có địa chỉ rõ ràng, sau khi taxi đi vào khu phố thương mại cũ, người lái xe đã hỏi vị trí chính xác.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cửa hàng tạp hóa.

Không biết vì sao, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới mình vẫn còn chưa trả tiền xe, liền hỏi: "Lần sau gặp mặt anh sẽ đưa tiền xe cho em nhé?"

Tống Vũ Tiều nghe thấy anh có ý muốn tách ra thì rất ngạc nhiên, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Nếu em không xuất hiện trước mặt dì, chúng ta tự về nhà thì có gì khác nhau?"

Nghe đến đây, Kiều Vũ Tụng ngẩn ra, nghĩ thầm ra là vậy, sở dĩ Tống Vũ Tiều quay lại với mình là để chứng minh rằng hai người cùng nhau xem một bộ phim. Anh nói: "Vậy thì lên nhà uống nước đi."

Uống nước hay không, đâu có quan trọng. Tống Vũ Tiều nhún vai kêu tài xế đợi ở dưới lầu một lát rồi mới xuống xe.

Xe taxi dừng ở cửa sau tiệm tạp hóa, đèn rất mờ, theo thói quen nhiều năm, Kiều Vũ Tụng lấy chìa khóa ra, mở cửa trong bóng tối.

Căn nhà tối đen như mực, Tống Vũ Tiều nhìn thấy bóng dáng của anh ẩn hiện trong bóng tối. Đèn cảm ứng đột nhiên bật sáng, ánh sáng màu cam ấm áp dường như tập trung trên người Kiều Vũ Tụng. Cậu sửng sốt một chút, sau khi bước vào liền đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Kiều Vũ Tụng cảm thấy xấu hổ vì sơ suất đáng kinh ngạc này.

Đèn cảm ứng của cầu thang lần lượt sáng lên cùng với tiếng bước chân của Kiều Vũ Tụng, như thể bước chân của anh mang theo ánh sáng.

Tống Vũ Tiều đi theo anh lên lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng phim truyền hình nhiều tập truyền đến. Từ Ngạo Quân chắc đang xem TV, mà ba của Kiều Vũ Tụng có lẽ đã đến Tuệ Loan để làm việc.

Còn chưa tới phòng khách trên lầu, giọng nói của Từ Ngạo Quân từ bên trong truyền ra, chế giễu: "ha, con còn biết trở về đấy?"

Kiều Vũ Tụng nghe được trong lòng đông cứng, vô thức quay lại nhìn Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy Từ Ngạo Quân từ trong phòng khách đi ra, mặt lạnh như băng đột nhiên thay đổi sau khi nhìn thấy Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều hầu như không có thời gian để nắm bắt sự thay đổi trên khuôn mặt của bà, rạng rỡ trong nháy mắt, thân thiết nói "Ồ? Tiểu Tiều cũng ở đây sao?"

Thái độ tung hứng của bà khiến Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng, vẻ mặt lo lắng không phải vì anh về muộn mà vì biểu hiện của Từ Ngạo Quân trước mặt Tống Vũ Tiều.

Lần trước, ba của bạn học Tống Vũ Tiều đột ngột qua đời, Từ Ngạo Quân đã từng "biểu diễn" trước mặt Tống Vũ Tiều một lần, bây giờ bà lại như thế này, Kiều Vũ Tụng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Đối mặt với Từ Ngạo Quân đang cười tươi, Tống Vũ Tiều trong đầu không muốn tới gần, nhưng nếu cậu đã đến, không tiện bày ra sắc mặt không tốt. Mặc dù rất khó chịu, Tống Vũ Tiều vẫn nói: "Anh Tiểu Tụng và con cùng đi xem phim."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp một tiếng, kiềm chế bản thân, mới không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.



Từ Ngạo Quân mỉm cười nói: "Thì ra là đi cùng với con."

"Dạ." Tống Vũ Tiều diễn kịch phải diễn đến cùng, ngoan ngoãn nói, "Bởi vì rất muộn, con không tìm được ai đi cùng, nên đã tìm anh ấy."

Tống Vũ Tiều nói xong, liếc nhìn con mắt mở hết cỡ của Kiều Vũ Tụng, nhưng cậu không đáp lại.

Từ Ngạo Quân rõ ràng không để ý đến sự "giao tiếp" của họ, vẫn giữ thái độ thân mật và niềm nở nói: "Đã muộn rồi, tối nay con hãy ở lại đây đi. Ngủ với anh trai Tiểu Tụng, ở trong nhà còn giường trống."

Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong rất ngạc nhiên.

Tống Vũ Tiều vẫn lịch sự và bình tĩnh trả lời: "Dạ, không, mẹ con đang đợi con về nhà. Xe taxi vẫn đang đợi ở dưới."

"Thế này ..." Từ Ngạo Quân ra vẻ thất vọng và lo lắng, quay người lại dặn dò con trai, "Tiểu Tụng, con đi tiễn Tiểu Tiều đi."

Kiều Vũ Tụng trong lòng kinh ngạc không thôi về "màn trình diễn" của cả hai, nghe xong lời này, anh hoàn hồn và đáp: "À, vâng".

Tống Vũ Tiều chào tạm biệt Từ Ngạo Quân và đi xuống cầu thang.

Đèn trên cầu thang đã tắt.

Cậu nghe thấy tiếng Kiều Vũ Tụng đi ở phía sau, bỗng nhiên, Kiều Vũ Tụng tăng tốc và vượt qua cậu đi phía trước. Đèn lại bật sáng theo bước chân anh.

Xuống lầu dưới, Kiều Vũ Tụng mở cửa chờ cậu.

Tống Vũ Tiều đi ra khỏi cửa, xoay người nói: " đến đây thôi anh. Nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon."

Kiều Vũ Tụng hơi sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, ngủ ngon."

Kiều Vũ Tụng nhìn Tống Vũ Tiều đi về hướng taxi.

Vì tuổi còn nhỏ nên Tống Vũ Tiều không cao lắm. Bóng lưng cậu một mình trong đêm, trông thật cô đơn.

Sau vài lần thân thiết, Kiều Vũ Tụng khẳng định cậu không phải là một chàng trai cần được quan tâm và chăm sóc, biết rõ như vậy, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng này, Kiều Vũ Tụng vẫn hối hận vì đã không bước nhiều thêm hai bước.

Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng quay người và chạy lên lầu.

Trở lại phòng, anh cầm lấy 2 gói bánh hạnh nhân trên bàn, mở cửa sổ, nhìn thấy Tống Vũ Tiều chuẩn bị lên xe, liền gọi cậu: "Tiểu Tiều!"

Tống Vũ Tiều dừng lại, ngẩng đầu lên.

"Chụp lấy!" Kiều Vũ Tụng ném bánh quy trong tay về phía Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều giật mình, vội vàng tiến lên, vươn tay bắt lấy bánh quy. Cậu chỉ bắt được một gói, gói còn lại rơi xuống đất. Cậu khom lưng nhặt nó lên, cúi đầu nhìn kỹ một chút.

"Đồ mới trong cửa hàng, nó rất ngon." Kiều Vũ Tụng nói với cậu.

Tống Vũ Tiều lại ngẩng đầu lên, anh thấy cậu thì cười toe toét. Thấy vậy, Tống Vũ Tiều cong khóe miệng nói: "Cảm ơn."

Ngồi xe trên đường về nhà, Tống Vũ Tiều vẫn luôn cầm 2 gói bánh hạnh nhân. Gói rơi trên mặt đất hơi bị vỡ, trong túi có mùi thơm của bánh quy và mùi sữa rất ngọt ngào.

Cậu hơi đói nên cẩn thận xé bao bì để vụn bánh không rơi ra ngoài, ngửa đầu lên, bỏ cả một cái bánh cùng với vụn bánh vào miệng.

Ăn ngon hơn ngửi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận