Anh hơi cúi đầu xuống, đầu tiên là nhìn chằm chằm tấm thảm, ngay sau đó, ánh mắt liền bắt gặp chân của Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều đang đi dép của khách sạn và mắt cá chân cậu sạch sẽ, Kiều Vũ Tụng không nhịn được liếc mắt lên trên, bắp chân của cậu thoạt nhìn thon dài mạnh mẽ.
Thực sự trưởng thành - Kiều Vũ Tụng thường xuyên sử dụng một mô tả hài hước như vậy khi đối mặt với Tống Vũ Tiều, 27 tuổi. So với lúc còn nhỏ, cơ bắp của đôi chân này dày hơn, tuy rằng trông vẫn gầy nhưng ít nhất cũng không mảnh khảnh như cọc tre.
Hai đùi của Tống Vũ Tiều thấp thoáng dưới lớp áo choàng tắm, Kiều Vũ Tụng không dám ngẩng lên, cụp mắt xuống, nhấp một ngụm bia lạnh để làm dịu trái tim đang nhảy múa của mình.
Kiều Vũ Tụng cảm thấy được chính mình không thanh thuần —— đây là phí lời. Thậm chí anh còn nói điều đó một cách đạo đức giả. Năm đó quen biết Tống Vũ Tiều, điều gì sẽ xảy ra nếu anh nắm tay cậu, và điều gì sẽ xảy ra nếu anh hôn lên má cậu.
Nhưng mà không phải bây giờ.
Có lẽ vì từng trải qua một vài mối tình? Giữa tiếng mưa tanh tách, Tống Vũ Tiều đang ngồi trên ghế sô pha mặc áo choàng tắm màu trắng như tuyết, Kiều Vũ Tụng đối mặt với cậu, nghĩ về những giấc mơ đó, nghĩ chính là phía sau cậu có gầy gò đến mức có thể thấy rõ sống lưng, nghĩ chính là núm vú cậu có màu gì...
Kiều Vũ Tụng thở dài và cười khổ trong lòng.
Đúng lúc này, di động của Tống Vũ Tiều vang lên.
Kiều Vũ Tụng nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa, anh ngạc nhiên nhìn Tống Vũ Tiều.
"Là báo thức nhắc đi ngủ." Tống Vũ Tiều nói xong đứng dậy, cầm điện thoại, tắt báo thức rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
Kiều Vũ Tụng sững sờ, ngượng nghịu cười: "Muộn lắm rồi."
"Ừm" Tống Vũ Tiều mở ứng dụng du lịch trên điện thoại và tìm kiếm tên khách sạn trong ô tìm kiếm.
Đơn giản là báo thức thôi sao? Kiều Vũ Tụng thấy cậu đang bấm điện thoại, muốn biết cậu đang làm gì, nhưng không tiện hỏi.
Sau một hồi suy nghĩ, Kiều Vũ Tụng giả vờ thoải mái và nói: "Giường này khá lớn, nếu không phiền, chúng ta có thể ngủ cùng nhau đêm nay." Dù gì thì đây cũng là lựa chọn duy nhất trong tình hình hiện tại. Bên ngoài trời đang mưa to, quần áo của Tống Vũ Tiều đã gửi đi giặt lại, làm sao có thể để cậu rời khỏi khách sạn?
Tống Vũ Tiều bất ngờ nói: "Không sao, em đặt 1 phòng ở đây, lát nữa sẽ đến bộ phận quản lý nhận phòng."
Nghe vậy, trái tim Kiều Vũ Tụng chùng xuống, anh hỏi: "Em vừa đặt phòng à?"
"Ừm." Tống Vũ Tiều nói, đặt điện thoại lên tay vịn của ghế sofa.
"Cái này ..." Kiều Vũ Tụng không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng nhanh chóng cười nói, "Như vậy cũng được. Sao anh lại không nghĩ ra? cũng khá tiện."
"Ừm." Tống Vũ Tiều gật đầu.
Kiều Vũ Tụng liếm cái miệng đang mím chặt của mình, nhìn chằm chằm vào lỗ trên lon bia, ngẩng đầu lên và uống nửa lon.
Tống Vũ Tiều nhìn đường gân nổi lên trên cổ anh, yết hầu anh nhấp nhô lên xuống. Kiều Vũ Tụng uống xong, cậu cũng quay mặt đi chỗ khác.
"Mấy năm gần đây anh có trở lại Nhạc Đường không?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Anh không về nhà thường xuyên. Anh thực sự khá bận. Ở Nhạc Đường không có sân bay. Nếu có, sẽ có nhiều cơ hội về nhà hơn. Đúng rồi, em có ăn khoai tây chiên không? Anh mua."Kiều Vũ Tụng nói xong đứng dậy.
"Không." Tống Vũ Tiều nhìn bộ dáng của anh một lúc, giọng nói nhẹ nhàng, "Bữa tối ăn nhiều quá rồi, bây giờ ăn không thấy ngon miệng."
Kiều Vũ Tụng mang cho cậu một chai nước, đặt lên bàn cà phê, nói: "Em có khát không? Uống chút nước đi. Anh không nghĩ em uống nhiều bia."
Tống Vũ Tiều nhìn lon bia trong tay, mỉm cười.
Bạn đang nói về điều gì? Giữa quá khứ và hiện tại, Kiều Vũ Tụng chọn hiện tại. Anh hỏi, "Bữa tối có gì?"
"Ẩm thực Hồ Nam." Tống Vũ Tiều nghĩ tới đây nói: "Kỳ thực em ăn không nhiều."
Không phải vừa mới nói mình ăn nhiều sao? Kiều Vũ Tụng cảm thấy khó hiểu.
Tống Vũ Tiều hỏi: "Còn anh? Ăn tối chưa?"
Cậu hỏi xong, Kiều Vũ Tụng nghĩ lại và không khỏi ngẩn người. Trong ánh mắt nghi ngờ của Tống Vũ Tiều, anh cười xấu hổ: "Chưa ăn, anh quên mất."
Tống Vũ Tiều kinh ngạc nói: "Quên ăn?"
"Ừ." Anh ngượng ngùng gãi má. Kỳ thật, đầu tiên là đợi Tống Vũ Tiều liên hệ, sau đó là mong chờ buổi tối gặp mặt, từ đầu đến cuối Kiều Vũ Tụng đều không nghĩ ăn cơm tối.
Tống Vũ Tiều quan tâm " Không ăn cơm tốianh có sao không?"
"Không sao, anh không đói." Đều dồn tâm trí vào chuyện khác, ở đâu ra cảm giác ăn ngon miệng? Kiều Vũ Tụng nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới những gì Tống Vũ Tiều nói vừa rồi, tim đập loạn vài nhịp.
Nhưng anh không dám hỏi sự thật, bởi vì đồng thời cũng phải tự mình giải thích sự thật. Vì vậy, anh chỉ có thể phỏng đoán và cho qua.
Tống Vũ Tiều nghi ngờ nhìn anh vài giây, sau đó cúi đầu uống một hơi cạn sạch bia.
"Nếu không, em nên uống thêm nước. Buổi tiệc tối, em có uống rượu sao?" Kiều Vũ Tụng càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi khi mua bia cho cậu.
"Không sao đâu, em không dễ say như vậy." Tống Vũ Tiều hỏi, "Nghe Tống Nhạn nói, hôm đó trên máy bay anh không nhận ra cô ấy ngay sao?"
Không ngờ cậu chuyển chủ đề, Kiều Vũ Tụng ngẩn người một lúc, sau đó mỉm cười: "Đúng vậy, bởi vì cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với trước đây." Nơi nào như cậu? Không có gì biến hóa, vẫn lạnh lùng như vậy.
Sau khi có số điện thoại của Kiều Vũ Tụng từ Tống Nhạn, Tống Vũ Tiều đã cố gắng thêm anh làm bạn thông qua phần mềm liên lạc, nhưng tiếc là Kiều Vũ Tụng với cậu, đều đã tắt chức năng tìm kiếm liên quan. Tống Vũ Tiều cũng cân nhắc có nên gửi tin nhắn cho anh để thử, nhưng cuối cùng vì không biết phải nói gì nên cậu không gửi.
"Cô ấy hiện đang làm việc ở Tích Tân?" Kiều Vũ Tụng hỏi "Hai người vẫn liên lạc, vẫn là bạn tốt của nhau như trước chứ?"
"Ừ. Cô ấy làm việc trong khoa tâm thần của bệnh viện số 3 Tích Tân. Nhưng vì đủ tiêu chuẩn để hành nghề đa khoa, cô ấy và một số người bạn bác sĩ trở lại Nhạc Đường để mở một phòng khám miễn phí hàng năm. Ngày 2 người gặp nhau, Cô ấy vừa kết thúc chữa bệnh từ thiện, phải về Tích Tân." Tống Vũ Tiều giải thích.
Kiều Vũ Tụng nghe vậy có chút mê hoặc, không khỏi thốt lên: "Thật tốt." Anh đang nói đến việc hàng năm Tống Nhạn về quê để khám bệnh miễn phí, sự thật là hai người họ đã luôn giữ liên lạc.
Có phải là vừa mới bắt đầu liền quyết định đâu? Năm đó ở trung tâm luyện thi, Tống Vũ Tiều cùng Tống Nhạn đều không cần học phí, còn có thể được "Học bổng" ở lớp học bá công ích, mà Kiều Vũ Tụng ở lớp mũi nhọn hàng đầu, học phí đắt đỏ.
Kết quả, tốt nghiệp trung học, Tống Vũ Tiều cùng Tống Nhạn vẫn luôn liên lạc, mà anh lại không có may mắn như vậy, không có nhiều ngẫu nhiên, thì ngay cả Tống Vũ Tiều ở chỗ nào cũng không biết.
"Đã rất nhiều năm không về Nhạc Đường." Tống Vũ Tiều chép miệng, "Nghe Tống Nhạn nói, Khải Hành đã dời đi."
Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên: "Đã chuyển đi? chuyển đi đâu?"
Tống Vũ Tiều cũng ngạc nhiên hỏi: "Anh không biết sao? Nó chuyển đến Khu công nghệ cao, trước nhà ga đường sắt cao tốc. Quy mô đã mở rộng rất nhiều, ít nhất cũng gấp ba lần so với ban đầu. Nó đã được chuyển đi khoảng 5 năm trước. Khi Tống Nhạn trở lại, cô ấy đã nói cho em. "
Đã chuyển đi 5 năm trước ... Kiều Vũ Tụng đã quay lại nhiều lần trong 5 năm qua, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội đến thăm Khải Hành chính gốc. Hóa ra khi anh không để ý, nơi đã để lại bao nhiêu kỉ niệm đã không còn nữa.
"Chỗ cũ Khải Hành bây giờ là gì?" Anh chỉ quay lại Nhạc Đường một lần vào năm ngoái. Kiều Vũ Tụng có chút xấu hổ khi hỏi Tống Vũ Tiều, người đã nhiều năm không trở lại đây.
Sau khi nghe Tống Nhạn nói rằng Khải Hành đã chuyển đi, Tống Vũ Tiều tìm kiếm con phố nơi Khải Hành ở ban đầu trên bản đồ vệ tinh. Cậu trả lời: "Diện tích cũ đã được cải tạo thành các dự án nhà ở của chính phủ."
Cùng năm đó hoàn toàn khác nhau. Kiều Vũ Tụng mất mát nghĩ.
Một lúc lâu sau, Kiều Vũ Tụng lên tinh thần, nói đùa: "Nói mới nhớ, Tống Nhạn thực sự tốt hơn trước rất nhiều. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ trở nên nữ tính như vậy!"
Tống Vũ Tiều nhướng mày hỏi: "Anh chắc chứ?"
Thấy thế, anh bật cười: "Ít nhất là về mặt ngoại hình."
Tống Vũ Tiều không ngừng nhún vai.
Nghĩ đến vẻ ngoài hiện tại của Tống Nhạn, Kiều Vũ Tụng thở dài: "Hồi đó thiển cận quá. Làm sao có thể tưởng tượng được cô ấy sẽ trở thành bác sĩ? Cô ấy luôn bất cần, một bác sĩ thì cần cẩn thận và kiên nhẫn. Dù sao thì, cô ấy đã từng là một tomboy, phải không? Bây giờ cô ấy rất xinh và trang điểm rất đẹp. "
Lời nói của anh khiến Tống Vũ Tiều nhớ đến câu nói của Tống Nhạn "Em đã trở nên xinh đẹp quá rồi", và không thể nhịn được cười.
"Mà này, cô ấy đã kết hôn chưa?" Kiều Vũ Tụng tò mò hỏi.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, Tống Vũ Tiều cười nói: "Ừm, đã từng kết hôn. Bây giờ con đã bốn tuổi."
Kiều Vũ Tụng không thể tin rằng Tống Nhạn, người cạo tóc ngắn như con trai lại thực sự trở thành vợ của một người nào đó, anh không thể tưởng tượng được, người thế nào mới thích hợp cùng Tống Nhạn.
"Thật không?" Kiều Vũ Tụng hỏi, "Chồng cô ấy người ở đâu? Anh ta làm nghề gì?"
"Đó là phóng viên của đài truyền hình." Tống Vũ Tiều nói xong, phát hiện Kiều Vũ Tụng dường như không để ý, liền nói thêm, "Tuy nhiên, họ đã ly hôn 2 năm trước. Bây giờ đứa trẻ sống với ông bà ngoại ở Nhạc Đường. Đó là lý do Tống Nhạn đi về hàng năm."
Kiều Vũ Tụng rất quan tâm, Tống Vũ Tiều đột nhiên nói điều này, anh không khỏi choáng váng. Anh đột nhiên nhớ tới lời Tống Vũ Tiều nói vừa rồi là Tống Nhạn đã "có gia đình", cho nên bây giờ cô ấy độc thân.
"Như vậy..." Đột nhiên, Kiều Vũ Tụng không biết có nên tiếp tục hỏi tới. Đây là câu chuyện phiếm của người khác, nếu là một điều tốt hay thú vị thì không sao, nhưng xét cho cùng, đó là một trải nghiệm khó khăn, Kiều Vũ Tụng phải do dự.
"Có vẻ như mọi người đều đã trải qua rất nhiều và thay đổi rất nhiều." Kiều Vũ Tụng lẩm bẩm, nghĩ về những gì đã xảy ra với mình trong những năm qua.
Tống Vũ Tiều vẻ mặt buồn bực nhìn anh, hỏi: "Thay đổi nhiều lắm sao?"
"Ừ." Anh gật đầu, chợt nhận ra mình quá đa sầu đa cảm, cười nói: "Như em đi. Trước đây em chỉ cao đến đây anh thôi, lúc sáng trên máy bay, anh suýt va vào mặt em, em cao lên rất nhiều đấy."
Khi Kiều Vũ Tụng nói, anh khoa chân múa tay.
Tống Vũ Tiều cau mày nói: "Trước đây em đâu có thấp như vậy?"
"Đó là sự thật." Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, Kiều Vũ Tụng không thể nhịn được cười. Anh đứng dậy ra hiệu một lần nữa, nói"Đến cằm anh chỗ này, 1 mét 7 cũng chưa tới đi?"
"Thần kinh, hiện tại anh cao bao nhiêu?" Tống Vũ Tiều nói, đứng dậy đi tới trước mặt anh.
Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng Tống Vũ Tiều đã bước từng bước thật lớn, chỉ hai bước đã đến chỗ Kiều Vũ Tụng, suýt chút nữa đụng vào mặt anh.
Cách tiếp cận đột ngột khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy choáng váng, tim anh nhảy lên, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Khuôn mặt của Tống Vũ Tiều vô cảm, đường nét và làn da cậu dường như vẫn còn nguyên vẹn, Kiều Vũ Tụng không thể nhìn thấy dấu vết nếp nhăn nơi khóe mắt, lỗ chân lông trên cánh mũi của cậu.
Đường viền môi của Tống Vũ Tiều rất cạn, Kiều Vũ Tụng nhìn xuống môi mình, ngẩn ngơ một lúc.
Sau 2-3 giây, Kiều Vũ Tụng nhớ rằng mình còn phải thở, sốt sắng trả lời, "1m85"
"Em 1m86, anh thua rồi." Tống Vũ Tiều nói xong xoay người trở về chỗ cũ.
Kiều Vũ Tụng sững sờ một lúc, tâm trạng khẩn trương nhanh chóng giảm xuống dưới đáy, anh cười và nói, "Thật là trẻ con."
Tống Vũ Tiều nhận điện thoại, cười nhẹ nói: "Đã muộn rồi, em đi nhận phòng rồi ngủ tiếp."
Lời chia tay đến quá đột ngột, Kiều Vũ Tụng sửng sốt, điều này không có gì sai, nên anh chỉ có thể nói: "Ừ, phải. Đã khá muộn." Trước khi anh kịp nhận ra thì đã gần một giờ sáng.
Tống Vũ Tiều bỏ ví và hộ chiếu vào túi áo choàng tắm "Em sẽ nói với khách sạn về quần áo. Áo choàng tắm cũng vậy. Họ có thể yêu cầu anh xác nhận ..."
"Anh sẽ nói rõ với họ." Kiều Vũ Tụng nói ngay lập tức.
"Vâng, đã làm phiền anh." Tống Vũ Tiều nhìn anh một chút, mỉm cười nói, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Kiều Vũ Tụng cũng cười với cậu.
Nếu như nói trước đây Tống Vũ Tiều mặc áo choàng tắm sấy tóc, mơ hồ giống như bắt đầu hay kết thúc một cuộc tình, thì bây giờ sao lại biến thành anh chỉ có thể nhìn Tống Vũ Tiều mặc áo choàng tắm rời đi?
E là chưa có xảy ra cái gì. Ám muội chỉ là trí tưởng tượng của riêng Kiều Vũ Tụng, không liên quan gì đến Tống Vũ Tiều.
Có quá nhiều chi tiết khiến Kiều Vũ Tụng hiểu sai ý. Anh không biết, cũng không chắc liệu anh và Tống Vũ Tiều có nên bắt đầu lại từ đầu.
Nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang nhặt giày và tất ở cửa, chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, Kiều Vũ Tụng không nhịn được, kêu lên, "Tiểu Tiều!"
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều dừng lại một chút.
Đèn ở lối vào đã tắt, và khi Tống Vũ Tiều quay lại, Kiều Vũ Tụng không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu.
"Sao vậy?" Tống Vũ Tiều hỏi.
Sự bình tĩnh của cậu càng làm tăng thêm sự phấn khích của Kiều Vũ Tụng, tim anh đập loạn xạ.
Những cái tên khác nhau với cách phát âm gần giống nhau, Kiều Vũ Tụng hầu như ngày nào cũng nghe thấy ai đó gọi mình bằng cái tên này. Trong lòng có lúc cự tuyệt, có lúc lại tê dại, nhiều lần cho rằng người khác gọi anh bằng tên cậu, là để cho anh cũng có thể nhìn thấy cậu.
"Không có chuyện gì." Kiều Vũ Tụng phủ nhận, lập tức nói: "Chiều mai em đi sao? Sáng mai chúng ta có thể gặp lại nhau không?"
Tống Vũ Tiều cười: "Đương nhiên có thể. Ngày mai gặp lại."
Kiều Vũ Tụng nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai gặp lại."