Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 1: Gặp gỡ tại quán bar

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 1: Gặp gỡ tại quán bar
Chín giờ rưỡi tối, máy bay từ La Mã đến thành phố T đúng giờ hạ cánh, sau một chuyến dài đi đường xa, các hành khách ai cũng mỏi mệt, riêng có một người ngoại lệ.

Đường Húc Nghiêu gương mặt rạng rỡ đi ra từ của máy bay, thân hình thon dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, hai cúc áo phía trên được nới lỏng, ống tay áo được lộn ra xắn hai lần tới khuỷu tay, cả người tản ra tư thái nhàn nhã, thong dong.

Phía sau anh ta, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thay anh kéo chiếc vali, khóe mắt mỉm cười, ở trên phi cơ trò chuyện với anh rất vui, tâm đã sớm rung động, “Đường thiếu gia, tối nay … ”

“Cưng yêu, thật xin lỗi, anh bây giờ đã có hẹn rồi “. Người đàn ông xoa bóp cổ tay than nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày nhìn không ra chút nào tiếc nuối, mắt phượng đào hoa làm cho người ta say mê, khóe môi cong nhẹ, mang theo vẻ mặt đùa giỡn quen thuộc, tiện tay lấy ra trong túi chiếc thẻ vàng, “Đây, dùng cái này đi mua mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt là kem dưỡng tay, hành lý của anh nặng như vậy, tay của em khẳng định cũng đau, nhớ thật tốt bảo dưỡng, nếu không anh sẽ đau lòng, nhé?!”

“Cảm ơn Đường thiếu gia!”

“Thật ngoan!” người đàn ông cưng chiều tựa như than thở, lông mi dài rung động, tà khí Liễm Diễm, rất dễ dàng làm cho phụ nữ say mê, nhưng khi cô ta còn chưa kịp phản ứng gì, anh ta đã kéo va li đi, cũng không quay đầu lại, vô tình làm cho người khác tim đập nhanh.

“Thiệu Hành, mình đã về, lát nữa gặp ” Lấy xuống tai nghe Bluetooth, Đường Húc Nghiêu điều khiển chiếc Lamborghini phóng nhanh đi, biểu tượng con trâu màu vàng kim ương bướng khí phách hào hùng.

Thành phố T vê đêm, bởi vì Đường thiếu trở về, lại muốn náo nhiệt lên.



Hạ Hải Dụ sống đến 20 tuổi vẫn là lần đầu tiên tới quán bar, một thân nhẹ nhàng thoải mái không tính là xinh đẹp, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của cánh đàn ông xung quanh.

Cô uống đã có chút say, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, mái tóc quăn dài rơi xuống theo gò má, rủ tới quầy thủy tinh xanh biển, một ít bao quanh sợi tóc, giống như sóng biển, xinh đẹp ẩn chứa sự bướng bỉnh.

“Nấc …” Không biết mình đã sớm trở thành tiêu điểm không nhã nhặn đánh cái nấc, vừa bi phẫn uống rượu,, vừa tự lẩm bẩm, "Thành tích không bằng tôi, luận văn không bằng tôi, làm việc cũng không bằng tôi, tại sao đề cử cho cô ta tốt nghiệp, tại sao cướp đi vị trí của tôi, tại sao cô ta được vào công ty lớn mà tôi chỉ được vào công ty con, chẳng lẽ vì cô ta có một ông bố nhiều tiền sao, hừ, có tiền giỏi lắm chắc!”

Hạ Hải Dụ đang đắm chìm trong bi thương cùng bất bình của chính mình, không phát hiện không khí xung quanh có biến hóa, khách vốn ở trong quán bar đều tấp nập đi ra, chỉ sót lại một mình cô.

Cái ly đã thấy đáy, Hà Hải Dụ vẫn chư trút hết được bực bội, hướng về phía người phục vụ quán rượu kêu la, “Cho tôi thêm một ly!”

“Này … ngại quá, tiểu thư, quán vừa mới được đặt bao hết rồi, nếu cô còn chưa được tận hứng, có thể đi nhà khác uống được không?”

"Đặt bao hết?! Xem ra là người có tiền!" Hà Hải Dụ trong lòng khó chịu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, vừa tức vừa giận "Có tiền thì giỏi lắm à?! Có tiền thì có thể giống con cua đi ngang sao?! Chỉ biết dùng tiền khi dễ người, không có tên nào tốt cả, đều đi … “

Chữ "Chết" còn chưa kịp nói ra, miệng của cô liền bị một người bất chợt hôn lên…..
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận