Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 283: Yêu đến vĩnh cửu

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 283: Yêu đến vĩnh cửu
Tuy rằng bị đánh một quyền nhưng Đường Húc Nghiêu vẫn là rất muốn cười, thậm chí cười đến so với trước càng khoa trương hơn. Ngay tiếp theo, Hạ Hải Dụ bị anh ôm vào trong lòng cũng rung động theo từng nhịp cười của anh, Thuỷ Tinh lại càng ngạc nhiên.

Hạ Hải Dụ chán nản rên rỉ một tiếng, ông xã cô thần kinh không bình thường!

"Bà xã à! Em thật đáng yêu!" Anh không hề báo động trước hôn cô.

"Anh..." Hạ Hải Dụ liên tục né tránh, hai gò má lại không tự nhiên đỏ ửng.

Đường Húc Nghiêu không chịu buông cô ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, mỉm cười nói: "Bà xã yêu, anh có tiền, có rất nhiều rất nhiều tiền, cho nên mua một cái đảo cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần em cùng Thuỷ Tinh thích là được, hiểu không?"

" Biết, nhưng mà..." Hạ Hải Dụ nghiêm túc nói "Ông xã, em cảm thấy chúng ta cần nói rõ về vấn đề này. Em thừa nhận mình rất hoảng hốt khi nhìn thấy số tiền đó, hơn nữa em nghĩ ngoài số đó ra anh còn rất nhiều rất nhiều con số hoảng hồn khác, nhưng mà anh cũng không thể tiêu xài tiền như trước kia nữa"

"Anh không có..."

" Còn nói không có? Anh còn muốn mua cả hòn đảo, vậy mà không có sao?"

"..." Vẻ mặt của anh có chút ủy khuất.

"Võ động Càn Khôn ngạo người đời cửu trọng thiên Thôn Phệ Tinh Không thần ấn vương tọa che trời đem đêm Phàm Nhân Tu Tiên Truyện sát thần Đại Chu hoàng tộc cầu ma tu chân thế giới quan gia toàn bộ chức cao thủ áo gấm đi đêm siêu cấp cường giả binh tiên phủ duyên phận tạo thần sở Hán tranh đỉnh bất hủ đan thần cực mạnh quên thiếu thiên tài thầy tướng Thánh Vương vô tận võ trang nữ nhân tương lai biến thành xa xỉ bốc đồng, thất thường Đại tiểu thư, đúng không?!" (Chỗ này nữa nà Gia Ninh tỷ nà)

"Cái này... có lẽ" Anh cảm thấy cô nói cũng có lý.

"Chính là như thế!" Cô tức giận nói.

"Nhưng anh muốn cưng chiều hai người thì phải làm sao?" Anh vẫn là có vấn đề.

" Mỗi ngày cho bọn em một nụ hôn yêu thương là được rồi!" Yêu cầu của cô thật sự rất đơn giản.

"Cam tâm tình nguyện!" Môi của anh lại dừng ở trên môi cô, lúc này đây không còn là lướt qua.

Hạ Hải Dụ trợn tròn hai tròng mắt "Ưm... Anh muốn gì?"

"Muốn em!"

"Bây giờ?"Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa là hộc máu, thời gian lẫn địa điểm đều không thích hợp để... Nhưng ánh mắt của anh lại nóng rực như vậy, không giống như là lừa cô nha!

Cô trừng anh.

Đường Húc Nghiêu nhịn không được cười lên: "Được rồi, anh sẽ nhân từ một chút, tạm thời bỏ qua cho em, buổi tối tiến hành, nhưng là em phải bồi thường gấp đôi cho anh đó!"

"..." Nói cho cùng thì anh có bao nhiêu nhân từ đây?

Bộ dáng hờn dỗi của cô lại khiến Đường Húc Nghiêu càng hưng phấn, tiếp tục ôm cô hôn.

Hạ Hải Dụ sợ tới mức cả người cứng ngắc, ngơ ngác bị anh hôn một lúc lâu. Đến khi cảm thấy cô hít thở không thông thì anh mới buông ra.

Cô phản ứng chậm chạp đẩy anh, quay đầu, há hốc mồm thở gấp.

Trời ạ! Bọn họ thế nhưng lại đứng ngoài đường đông người hôn nhau, hơn nữa ánh mắt Thuỷ Tinh cũng đang trừng đến tròn vo.

A! Thật mất mặt!

Anh dắt tay cô, một chút đều không để ý chính mình đã trở thành tiêu điểm: "Bà xã thân yêu, chúng ta đi ăn cái gì đi"

"Được, đi nhanh lên đi nhanh lên!"

"Sao vậy?"

" Đi nhanh lên đi!" Bất chấp tất cả, cô lôi kéo anh giống như chạy nạn.

Đường Húc Nghiêu cười cười, một tay nắm tay vợ, một tay ôm lấy con gái, rất thoả mãn.

Ngồi trong nhà hàng, Hạ Hải Dụ đem cằm tỳ trên bàn, thật lâu thì độ ấm trên gương mặt mới chậm rãi giảm.

Mà một bên, người nào đó làm hại cô thiếu chút nữa chảy máu não vẫn là vẻ mặt cười xấu xa, nhàn nhã tự tại quấy cốc cà phê đồng thời cũng đút bánh ngọt vào miệng con gái.

Thuỷ Tinh ăn đến thoã mãn, cười đến híp cả mắt. Ăn xong một miếng vẫn còn khao khát muốn nữa "Ba ba, con có thể ăn thêm một phần nữa không?"

" Đương nhiên có thể"

"Có mắc lắm không?"

"Không đâu. Con muốn ăn bao nhiêu thì ba sẽ cho con ăn bấy nhiêu, cho dù con muốn, ba cũng có thể mua cả..."

Dưới bàn, cô một cước đá tới, lại nói bậy!

"Sao lại đá anh?" Anh ngạc nhiên hỏi cô.

"Tại sao không thể? em muốn đá liền đá, không được sao?" Cô dữ dằn nói. Hừ! Nhìn đi, anh một chút tự giác cũng đều không có, lời của cô nói lúc nãy đều vô ích, nháy mắt anh lại muốn mua cái nhà hàng này cho con gái.

Đường Húc Nghiêu lại nhịn không được cười ra tiếng, kỳ thật anh chỉ là muốn mua hết thức ăn ngon trong nhà hàng này cho con gái, như vậy không phải là quá đáng chứ?

Anh cười to khiến khách nhân khác đều quay sang nhìn chăm chú, mặt Hạ Hải Dụ lại nhất thời đỏ cả lên, vội vàng quay đầu giải thích với mọi người, sau đó lại trộm đá cho anh một phát.

" Đừng cười! Như vậy vui lắm sao?"

"Bà xã à! Em thật đáng yêu!"

" Câm miệng!" Cô hờn dỗi.

"Em mắc cỡ?"

"Có mới là lạ!"

"Nhưng em đỏ mặt nha, cả lỗ tai cũng đỏ kìa!"

"Đừng nói nữa!" Hạ Hải Dụ che mặt cùng lỗ tai, hận không thể đào hố mà chui xuống dưới.

Thực may mắn, bọn họ ở trong này chính là khách nhân, không ai biết họ, nếu không cô thật không có mặt mũi nhìn người khác.

Thực đáng giận, làm sao anh lại có thể đáng giận như vậy nha? Động một chút lại khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Nghĩ vậy, cô lại giận dỗi đá anh một cái nữa.

Anh trừng mắt nhìn cô.

" Câm miệng! Nếu anh còn như vậy thì hôm nay ngủ trên sàn" Cô ra đòn sát thủ.

Quả nhiên, nháy mắt vẻ cợt nhả của anh liền biến mất.

Hạ Hải Dụ nhíu mày, dương dương tự đắc.

Mà Đường Húc Nghiêu âm thầm cắn răng, quân tử báo thù trên giường không muộn!

Buổi tối, anh ôm cô nằm ở trên giường, dùng hết các loại tư thế làm cho người xấu hổ liên tiếp "báo thù" cô.

" Ông xã... em sai rồi... tha cho em đi..."

" Ông xã... em sai lầm rồi... thật sự sai rồi..."

"A... Xin anh mà..."

"Rút ra mau..."

"Ô..."

Cô khóc, hô hoán, cầu xin, làm nũng, chơi xấu, trò gì mất mặt cũng đều xuất ra nhưng vẫn là vô dụng, lần lượt bị anh ngay cả da lẫn xương đều ăn sạch.

Khóe miệng anh giương lên một nụ cười tà khí như ác ma: "Bà xã à! Nói em yêu anh đi!"

"Em yêu anh!" Cô nghe lời.

"Anh cũng yêu em, vĩnh viễn"

Trong phòng ngủ sục sôi ngất trời, trong phòng khách lại mang theo ý thơ. Màn hình TV lại chiếu một bộ phim, bậc thầy điện ảnh người Hy Lạp Phổ Lạc Tư đóng "Một ngày vĩnh cửu", cảnh cuối, một người đàn ông nói với vợ mình" Ngày mai dài bao nhiêu?", người vợ đáp: "So với vĩnh viễn dài hơn một ngày"

Thời gian cứ như vậy đình trệ, mà ngày mai là một ngày vĩnh viễn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận