Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 125: Hô hấp nhân tạo

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 125: Hô hấp nhân tạo
Không, không, không thể, nếu anh làm vậy, anh sẽ khiến cho cô sợ chạy mất.

Ngay lúc này trước ánh nhìn xa lạ,nếu anh hành động đột ngột, anh sẽ phải theo đuổi cô lại từ đầu.

Cúi đầu, ghé vào vô lăng, không nhìn cô, cố gắng dập tắt dục vọng đang dấy lên trong lòng.

Hạ Hải Dụ quét mắt nhìn về phía anh, không muốn hỏi nhưng không nhịn được tò mò,”Anh làm sao vậy?”

“Thiếu dưỡng khí” thanh âm của anh lộ ra chút khàn khàn.

Hạ Hải Dụ nhíu mày,” Cửa kính xe không phải mở ra đó sao, sao lại thiếu dưỡng khí?”

Đường Húc Nghiêu tức giận, nghiến răng:”Ngu ngốc, anh cần hô hấp nhân tạo”.

“A,nghĩa là gì?”

“Muốn hôn em”. Anh ta trâng tráo nói.

Hạ Hải Dụ trừng mắt tức giận, khuôn mặt không ngừng đỏ dần lên,”Đường Húc Nghiêu, anh từ đầu xuống chân đều là đồ lưu manh, đi chết đi”.

“Rầm”.

Cô đẩy cửa xe bỏ đi.

Đường Húc Nghiêu hạ cửa kính xuống, hô to:”này, Hải Dụ, tối nay anh có một cuộc phỏng vẫn

trên ti vi, em nhớ coi đó”.

Gặp quỉ.

Còn lâu cô mới xem.

Bởi vì vấn đề thiếu dưỡng khí của Đường Húc Nghiêu, khiến cho Hải Dụ tâm phiền ý loạn, đi học nhiều lần phạm lỗi, sau khi trở lại văn phòng làm việc cũng không thể yên lòng. Mặc dù Đường Húc Nghiêu chưa đến lớp học nhưng anh “công lao vĩ đại” truyền khắp tất cả học viện.

Trong văn phòng làm việc, mấy bát quái nữ háo sắc đang cầm tờ báo gật gù đắc ý ao ước, mơ mộng,”Này này, mọi người có nghe nói chưa, tối nay Đường tổng giám đốc có một cuộc phỏng vấn trên tivi đấy!”

“Đương nhiên nghe rồi, tivi chẳng phải đã thông báo sao, tôi cũng đã chuẩn bị máy ghi hình để quay lại.”

“Trời ơi, cô thật lạc hậu, trên internet chắc chắn sẽ có video rồi,còn cần cô ghi lại nữa sao?”

“Là tôi muốn chính mình quay thôi mà, sau đó tự tay biên tập lại, lưu làm kỉ niệm”

“A, rất có đạo lí nha. Đường tổng giám đốc chỉ chấp nhận các phương tiện truyền thông thương mại, từ trước đến nay không có phỏng vấn, thật sự kỳ vọng nha”.

“Tôi cũng phải tự mình ghi hình lại mới được”

Hạ Hải Dụ nghe những lời này, lông mày không nhịn được nhíu lại,…., cái tên lưu manh đó có gì đáng nói đâu chứ, một đám người chết mê chết mệt, không phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao, có gì đặc biệt chứ?

Lần trước Bạch Hạo Nhiên được cấp bằng phát minh khoa học, cũng được đài truyền hình mời phỏng vấn, cũng không khoe khoang như thế này.

Bĩu môi, im lặng, tiếp tục miệt mài sửa chữa những bài tập của học sinh.

Cuối cùng, một giáo viên nam ở lớp học phía sau nhịn không được, lên tiếng kháng nghị, “các người,suốt ngày Đường tổng giám đốc, Đường tổng giám đốc, đừng mơ mộng hão huyền nữa, người ta cũng không nhìn trúng các người.”

“Chẳng lẽ phải trúng ý anh sao?” các cô hợp nhau tấn công.

Hạ Hải Dụ nhịn không được lén vui mừng, câu trả lời thật mạnh mẽ nha.

Giáo viên nam sờ sờ mũi, trở về chỗ của mình ngồi đọc sách, nhưng lại nhịn không được thán một câu:” Bạn của tôi làm ở đài truyền hình bí mật cho tôi biết, Đường tổng giám đốc nhận lời mời phỏng vấn, đặc biệt dành cho một người con gái,làm….- là một lời thú nhận tình yêu, lòng của Đường tổng giám đốc đã sớm thuộc về người khác rồi”.

“Cái gì?”

“Đặc biệt dành cho một người phụ nữ”.

“Lời thú nhận tình yêu?”

Các giáo viên nữ cuống quýt kinh hô, nhưng ánh mắt đều không hướng về phía Hạ Hải Dụ.

Bởi vì gần đây, Đường Húc Nghiêu cũng không đi học, hơn nữa trước đây tiểu tiểu vô số lần giúp cô thoát khỏi rắc rối, hiện tại mọi người đã không còn đem nòng súng hướng về cô rồi, phòng ăn đánh nhau kia một hồi nháo kịch cũng tốt nhưng cũng chẳng giải quyết được gì.

Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu là ở trong mắt mọi người, cô hoàn toàn không hợp với tiêu chuẩn người phụ nữ của Tổng giám đốc Đường Húc Nghiêu.

Hạ Hải Dụ không khỏi cao hứng vì mình chỉ là một con người bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ nguyên trầm mặc.

Bất quá, anh ta sẽ tỏ tình với người nào đây?

Là cô gái mà cô nhìn thấy vào sáng hôm đó sao.

Nhưng tại sao anh ta lại muốn cô xem tivi?

Sẽ không phải là…. Muốn nói với cô điều gì ….?

“Bạn trai mua thì sao? Cho dù là chồng mua thì đã sao? Hạ Hải Dụ, tôi đến chỉ để nói với cô rằng, đối với cô, tôi vĩnh viến sẽ không từ bỏ”

Thanh âm lời tuyên bố của anh ong ong vọng về, Hạ Hải Dụ bỗng chốc đỏ mặt, nhịp tim dồn dập, nâng tay lên dùng nắp bút kim loại băng băng mặt, một tay kia lén đè lại ngực.

Anh ta nói sẽ vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ, chắc là sẽ không từ bỏ chinh phục cô đi, chứ không phải vì chân chính thích.

Hơn nữa, nếu như anh ta chân chính thích cô thì sao, cô lại không thích anh ta.

Bình tĩnh, bình tĩnh,… Hạ Hải Dụ, không nên suy nghĩ bậy bạ, mi đã có Bạch Hạo Nhiên.

Suy nghĩ, suy nghĩ, Hạ Hải Dụ chợt nhớ ra một điều, cô mua áo sơ mi cho Hạo Nhiên còn chưa đưa đây.

Ôi, cô không biết làm thế nào để đưa đây, thật xấu hổ.

Nhưng mua cũng đã mua rồi…..

Hơn nữa anh cũng sắp trở về Boston, nếu không đưa sẽ không còn cơ hội…

Do dự một chút, cô móc điện thoại di dộng, từ danh bạ lục ra tên Bạch Hạo Nhiên, vốn định trực tiếp gọi nhưng chợt nhớ ra hôm nay anh đi đến trường Đại học Stanford, nói không chừng đang cùng bạn bè bàn chuyện công việc, quấy rầy bọn họ thật không tốt,

Cô đành viết một tin nhắn gửi đi.

“Hạo Nhiên, anh có bận lắm không, nếu có thời gian, lúc quay về, chúng ta cùng nhau đi ăn tối”.

Nhập văn bản, nhấn nút gửi, và sau đó thấp thỏm chờ đợi.

Ngay sau đó, điện thoại di động ù ù rung lên, có tin nhắn trả lời.

“Được, 5h anh tới cửa học viện đón em”.

Hạ Hải Dụ trong lòng thấy từng trận ngọt ngào, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Ừ thật tốt quá, cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này,mang áo sơ mi tặng cho Hạo Nhiên.

Cố gắng lên.

- ------

Khoa học kĩ thuật Húc Dương

Đường Húc Nghiêu tắt máy tính, mỉm cười bước ra từ phòng làm việc.

Kế bên, Thiệu Hành nhanh chóng đuổi tới, mặt vui vẻ:”Đường, hôm nay cậu sao lại đi sớm vậy?”

Đường Húc Nghiêu nhìn anh ta một chút,ánh mắt mỉm cười:” Biết rồi còn hỏi”.

Thiệu Hành cười thậm chí còn cảm thấy thú vị hơn, trời ơi, tối nay có kịch hay để xem.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận