Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 215: Dày vò như vậy

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 215: Dày vò như vậy
Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu, cùng lúc an ủi Vân Tiểu Tiểu, cùng lúc nhủ cho lòng mình kiên định, cô có thể!

Lặp lại lần nữa, "Mình muốn về nước!"

Cô muốn xác định anh bình an, cô muốn nhìn thấy anh, cô muốn tự nói cho anh biết, cô đã sinh cho anh một cô con gái!

Vân Tiểu Tiểu bị đả động, trong ánh mắt lóe ra nước mắt, "Hải Dụ,cậu đi đi, mình giúp cậu chăm sóc Bảo Bảo, tuy rằng mình cái gì cũng không hiểu, bản thân còn giống như một đứa trẻ, nhưng là mình sẽ nỗ lực, mình sẽ y như cậu thật dũng cảm!"

"Tiểu Tiểu, cám ơn cậu!" Hạ Hải Dụ ôm cô, nói cảm ơn.

Vân Tiểu Tiểu cố nén nước mắt, cẩn thận dặn dò, "Hải Dụ, cậu nghỉ ngơi trước, mình giúp cậu đi đặt vé máy bay, còn có hộ chiếu cùng chứng minh thư của cậu đều ở nhà, mình giúp cậu trở về lấy!"

“Ừ! Cám ơn!" Một lần nữa nói cảm ơn, Hạ Hải Dụ trong lòng một mảnh ẩm ướt.

Vân Tiểu Tiểu xoay người đi ra phòng bệnh, Hạ Hải Dụ như trút được gánh nặng ngã tựa vào đầu giường, đều chuẩn bị tốt, quãng đường còn lại, sẽ chỉ có cô đi! Vất vả và còn một con đường dài dòng! Mặc dù đi qua thiên sơn vạn thủy, đi qua ban ngày ban đêm, vẫn không bao giờ thoát ra khỏi vùng đồng nội ở trong lòng.

Trong đầu càng không ngừng hiện những hình ảnh tin tức trên TV, ảnh xe anh bị hung hăng kẹp giữa mấy chiếc xe, lòng cô, lại bắt đầu nôn nóng, hận thân thể mình không thể cắm một đôi cánh lên, như vậy là có thể lập tức khởi hành, nhanh chút tới bên cạnh anh rồi!

Quay đầu nhìn bầu trời xa xa, mắt sáng như đuốc, thấp giọng nỉ non: Đường Húc Nghiêu, van cầu anh, nhất định phải mạnh khỏe! Em đi tìm anh đây!

Cô nằm trên giường, nhắm mắt lại, vì bản thân không có bao nhiêu sức lực, tuy rằng cảm thấy thân thể mình thật suy yếu, nhưng nội tâm cô lại tràn ngập sức lực, sức lực trước nay chưa có!

Nửa giờ sau, Vân Tiểu Tiểu trở lại, "Hải Dụ, vé máy bay đã đặt xong rồi, bốn giờ sau máy bay sẽ bay, đây là chuyến bay cuối cùng của hôm nay đến trung quốc!"

Hạ Hải Dụ ấp úng gật gật đầu, lúc này đây, không có nói cám ơn, bởi vì này đã không thể biểu đạt bằng một câu cám ơn.

Vân Tiểu Tiểu cũng chỉ là nở nụ cười, "Đúng rồi, đây là hộ chiếu của cậu, chứng minh thư, còn có tiền, còn có một ít vật tùy thân, đều lấy đem đến rồi này!"

Nói xong, cô đem một cái ba lô nhỏ đưa cho Hạ Hải Dụ, "Hải Dụ, cậu coi một chút coi còn thiếu gì không để mình còn lập tức đi mua!"

Hạ Hải Dụ cúi đầu kiểm tra một chút, lắc đầu, "Không thiếu cái gì...... Chỉ là......"

"Cái gì?!" Vân Tiểu Tiểu vội vàng hỏi.

Hạ Hải Dụ hơi mặt đỏ, "Cái kia...... Mình có chảy máu một chút......Cậu giúp mình đến quầy thuốc mua một ít băng vệ sinh đi......"

Vân Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ, đúng nha, cô xém chút nữa quên! Ở trên máy bay lâu như vậy, phỏng chừng dùng cũng rất nhiều!

"Hải Dụ, yên tâm đi,mình sẽ mua cho cậu bịch lớn luôn!" Nói xong, Vân Tiểu Tiểu vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh đồng hồ báo thức tí tách di chuyển, mỗi một phút mỗi một giây đều kèm với nhịp hô hấp cô, dồn dập như vậy!

Còn có bốn tiếng máy bay cất cánh, bốn giờ, hai trăm 40 phút, một vạn 4400 giây!

Chờ đợi, dày vò như vậy!

◎◎◎

Văn phòng bác sĩ.

"Này toa thuốc cậu cầm đi, dựa theo toa trên, đều là một ít loại thuốc dinh dưỡng pha nước uống, sẽ không đối với thân thể sinh ra tác dụng phụ, yên tâm mà dùng!"

"Cám ơn bác sĩ." Bạch Hạo Nhiên tiếp nhận, thật cảm kích nói.

Bác sĩ cười không nói, trong ánh mắt lại tràn ngập tò mò, anh là cha của tiểu bảo bảo sao?!

Bạch Hạo Nhiên giật mình, sắc mặt lộ ra một chút xấu hổ, nhưng cái gì cũng không nói, sau khi nói cám ơn liền rời đi.

Hải Dụ muốn về nước, trên đường bay thật dài, anh sợ sức khỏe cô chống không nổi, cho nên gặp bác sĩ xin chút thuốc bổ dinh dưỡng cho cô, để bất cứ lúc nào cũng có thể dùng.

Tuy rằng anh rất muốn bồi cô cùng đi, nhưng cô nhất định không đồng ý, anh cũng chỉ có thể yên lặng làm việc này thôi.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ, xoay người hướng quầy thuốc đi đến, vừa vặn gặp Vân Tiểu Tiểu.

“Ơ, Bạch Hạo nhiên, anh không phải là ở bên ngoài phòng trẻ sơ sinh nhìn tiểu bảo bảo sao, thế nào lại tới chỗ này?!"

"Tôi tới lấy thuốc cho Hải Dụ." anh đem toa thuốc đưa cho cô xem, sau đó tự mình đứng ở cửa sổ quầy thuốc.

Vân Tiểu Tiểu cười có chút cứng ngắc, không thể không thừa nhận, Bạch Hạo nhiên đối với Hải Dụ thật sự quá tốt, loại tình cảm này thật khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung!

Thử hỏi, trên thế giới này có mấy người đàn ông có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ mình thích vì người khác sinh con, hơn nữa anh còn trước sau như một chiếu cố, quan trọng hơn là anh không oán không hối một câu!

Cắn cắn cánh môi, Vân Tiểu Tiểu cảm giác xúc động, nói nhỏ, "Bạch Hạo nhiên, anh thật sự là người tốt! Nếu tôi không đã có Thiệu Hành, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi anh!". ngôn tình hoàn

Anh buồn cười, "Cám ơn ưu ái của cô! Bất quá...... Tình cảm không thể miễn cưỡng, không phải sao?!"

Vân Tiểu Tiểu chậm rãi cười, cũng đúng a! Trên cái thế giới này, tình cảm khó khăn nhất là nắm lấy cũng khó nhất là khống chế tình cảm, hết thảy, đơn giản bốn chữ là: kìm lòng không đậu!

Giống như người ta thường nói, không cầu có kết quả, không cầu cùng đi, không cầu từng có được, thậm chí yêu. Chỉ cầu những năm đẹp nhất, gặp được nhau.

Như vậy là đủ rồi!

Mọi người phía trước đã lấy thuốc xong, đến phiên Bạch Hạo nhiên, anh cầm toa thuốc đi, sau quay đầu nhìn về Vân Tiểu Tiểu, "Một lát cô giúp tôi đem thuốc này tới phòng bệnh nha,tôi không đi vào."

“Được."

"Đúng rồi, tôi đã gọi điện thoại hỏi bạn ở trong nước, tra các Bệnh Viện lớn đều không nơi nào có tên Đường Húc Nghiêu, nhưng bọn họ nói Đường gia cũng không có phản ứng mạnh gì, cho nên tôi nghĩ Đường Húc Nghiêu sẽ không có việc gì, có lẻ chỉ là sợ để lộ tin tức ảnh hưởng giá cổ phiếu Đường Thịnh!"

“Ừ, tôi sẽ đem tin tức này chuyển tới Hải Dụ."

Lấy thuốc xong, Bạch Hạo Nhiên đưa cho Vân Tiểu Tiểu, xoay người lại hướng phòng trẻ sơ sinh mà đi.

"Tạm biệt."

“Tạm biệt."

Vân Tiểu Tiểu hai tay cầm này nọ, ánh mắt nhìn Bạch Hạo Nhiên rời đi, trong ánh mắt toát ra vẻ kính nể, tuy rằng anh còn tuổi trẻ, nhưng lòng dạ anh thật sự có thể được xưng tụng Hải Nạp Bách Xuyên*, một người đàn ông xuất sắc, trời hẳn là ưu ái cho anh, sớm muộn gì cũng ban cho anh một đoạn hạnh phúc chân chính thuộc về anh!

*Khoang dung và đa tài
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận