Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 207: Không cần ngắt

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 207: Không cần ngắt
"......" Đường Húc Nghiêu quả thật dở khóc dở cười, "Anh dẫn em đi ăn cơm!"

"......" Hạ Hải Dụ cắn chặt môi, lắc đầu.

Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, khốn quẫn, lắc đầu là có ý gì, không phải đói bụng sao?

Đưa tay sờ hai má cô, dịu dàng hỏi, "Sao vậy? Không muốn ăn à?" "

"Là rất muốn ăn, liền muốn ăn ngay bây giờ, trong vòng năm phút nếu không được ăn, em nghĩ em sẽ chết vì đói!" lời Hạ Hải Dụ vừa nói ra khỏi miệng, liền chính mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Cô có thể đợi, nhưng cục cưng trong bụng lại không chờ được!

Thường ngày vào lúc này, cô đã ăn bữa chính cộng thêm chút đồ ăn vặt, nhưng hôm nay ngay cả một ngụm nước cô cũng chưa uống!

Đường Húc Nghiêu ngơ ngẩn, sau đó cười lên, cưng chiều trấn an, "Em chờ ở đây, anh đi mua cho em!"

"Không cần đi!" cô đưa tay kéo lấy tay áo anh, không chịu buông ra.

Cuộc sống không có anh, cô có thể đi qua, bình thường, không chút sợ hãi, còn có thể làm mọi việc, nhưng anh trở lại, cô liền ỷ lại vào anh.

Cô có cảm giác hôm nay như mộng ảo, cô rất sợ cô vừa buông tay, mộng ảo liền như bong bóng vỡ ra, sau đó sẽ không thấy anh nữa.

Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra, nhấn nút, điện thoại cô để trong túi liền vang lên.

Anh giúp cô lấy điện thoại ra, đặt vào trong tay cô, sau đó đặt lên tai trái, "Em cầm lấy...... Không được ngắt điện thoại..... cho đến lúc anh trở lại!"

Nói xong, anh xoa mặt cô, thân mật nhéo một cái, "Ngoan, anh sẽ nhanh trở lại!"

Hạ Hải Dụ đứng tại chỗ, cầm điện thoại di động trong tay không nhúc nhích, nhìn hướng anh chạy đến cửa hàng tiện lợi trong sân bay, hòa vào đám đông, sau đó lập tức không nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng giờ cô một chút cũng không sợ hãi vì không thấy được anh, bởi vì bên tai có thể nghe rõ ——

"Thật xin lỗi, nhường chút!"

"Xin nhường lối cho, cám ơn!"

"Ngại quá, tôi lại chen ngang, vợ tôi đang mang thai, giờ đang rất đói, nhanh lên giúp tôi!"

"Cám ơn!"

"Cám ơn!"

"Khỏi cần!"

"......"

Từng câu từng câu anh nói truyền tới, mỗi một câu đều không phải nói với cô, nhưng mỗi một câu nói đều là vì cô!

Nhắm mắt lại, lẳng lặng, lẳng lặng nghe anh nói, tiếng bước chân dồn dập, tiếng hít thở, mỗi một lần, mỗi một lần, đều là anh.

"Anh đã trở lại......" cô nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Đã trở lại." Anh nhanh chóng trả lời, thanh âm rất rõ ràng, giống như đang nói trước mặt cô.

Cô mở to hai mắt, nhìn thấy anh đã buông điện thoại xuống, cầm một túi lớn trong tay, đang đứng ở trước mặt cô.

"......" Rất muốn nói, nhưng cảm thấy còn trễ nãi nữa, sợ cô sẽ bất tỉnh vì đói!

"Ăn bánh mì trước được không" Đường Húc Nghiêu mở túi ra, đưa bánh mì bơ cho cô.

Hạ Hải Dụ đưa tay ra tiếp nhận, nhìn thấy bánh mì hai mắt liền sáng lên, dùng sức nuốt nước miếng, sau đó cúi đầu cắn mạnh một cái, lại một ngụm, dùng sức nuốt xuống, cảm thấy đỡ đói hơn nhiều.

Sau đó từ từ ăn từng miếng nhỏ, mùi thơm cùng bơ ngọt, chậm rãi chảy trong lòng.

Thật sự rất ngọt!

Chưa từng ăn cái bánh mì nào ngọt như vậy!

Có anh, cho dù thứ bình thường cũng trở thành lãng mạn.

Năm phút sau, Hạ Hải Dụ bắt đầu ăn bánh kem, rồi ăn bánh bích quy, còn uống nước mấy lần.

Mười lăm phút sau, những thứ Đường Húc Nghiêu mua đã bị cô ăn hết hơn phân nửa, rốt cuộc đã ăn no.

Đường Húc Nghiêu cúi đầu, cười hỏi, "Ăn no chưa?"

"Ừm!" Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, hai má ửng hồng, mới vừa rồi hình như mình ăn đến có chút thô lỗ!

"Thật tốt quá, hiện tại đến phiên anh ăn!" Anh nâng cằm cô lên, chuẩn xác hôn lên môi cô.

Đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó tăng thêm, sâu hơn, hấp dẫn cô hé miệng, để đầu lưỡi anh đi vào, khiêu khích cô cùng anh nhảy múa.

"......" Mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cô không cự tuyệt, ngược lại còn rất nhanh phối hợp.

Trong nụ hôn thâm tình, cô không kìm lòng được mà rơi nước mắt.

Một giọt lại một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nong nóng, thấm ướt cả gò má.

Rất nhanh, Đường Húc Nghiêu nhận thấy được vị mặn.

"Hải Dụ...... em làm sao vậy...... Có phải không thoải mái chỗ nào không?......" Đường Húc Nghiêu luống cuống tay chân.

"Không có...... em chỉ là muốn khóc thôi....." cô níu lấy áo anh, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, khiến nước mắt ướt nhẹp áo anh.

Rốt cuộc, lại có thể ở trong ngực anh khóc, có thể ở trong ngực anh cười.

Cách đó không xa, Vân Tiểu Tiểu bị cảm động, mắt cũng hồng hồng.

"Thiệu Hành......" Cô đưa tay ra, kéo kéo tay áo Thiệu Hành, lay lay.

"Hả?" Thiệu Hành cúi đầu xuống nhìn cô, "Sao thế?"

Vân Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn, cái gì sao thế, cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, anh còn không hiểu sao?

Hôn cô á!

Cô cũng muốn lãng mạn giống thế!

Giống như phim Hàn á!

"Nói đi!" Thiệu Hành có chút ngạc nhiên, để sát mặt vào.

Vân Tiểu Tiểu rất rối rắm, nói ra thì không còn lãng mạn nữa!

Thôi!

Hai người bọn họ không giống như vậy!

Cúi đầu xuống, có chút ảo não.

Thiệu Hành lúc này chợt nâng cằm cô lên, gương mặt tuấn tú cố gắng nhịn cười, phủ môi lên môi cô.

"......" Muôn năm! Vân Tiểu Tiểu thét chói tai trong lòng.

◎ ◎ ◎

Hai mươi phút sau, bốn người ngồi tắc xi rời sân bay.

Vân Tiểu Tiểu cùng Thiệu Hành ngồi một xe, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ ngồi một xe khác.

Hai chiếc chiếc taxi cùng màu, một trước một sau.

Đường Húc Nghiêu nghiêng đầu nhìn Hạ Hải Dụ, "Về nhà luôn được không?"

“Được." Hạ Hải Dụ gật đầu một cái, trên gương mặt là sự tin tưởng.

Nhưng kỳ thật cô không biết anh nói "Nhà" là nơi nào, chỉ là nơi nào cũng không quan hệ, hôm nay tất cả giao cho anh an bài, làm chủ!

Anh muốn cô đi đâu, cô liền đi theo đến đó!

Nơi có anh, chính là nhà của cô và cục cưng!

Ít nhất...... Hôm nay là như vậy......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận