Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 19: Tự động tới cửa

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 19: Tự động tới cửa
“Viện trưởng Trần, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại đổi ý?”

“Hạ tiểu thư, tôi rất xin lỗi, Đường thiếu gia tính khí hay như vậy.....”

Đường thiếu gia?!

Nghe được ba chữ sau, Hạ Hải Dụ trên mặt một hồi kinh ngạc.

Tay nắm đồ chơi trong lòng dâng lên một hồi ươn ướt, “Viện trưởng Trần, ngài nói Đường thiếu gia là chỉ Đường Húc Nghiêu sao?”

“Dĩ nhiên, thành phố T này có Đường thiếu gia thứ hai nữa sao.” Viện trưởng Trần giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ, không hiểu tại sao Húc Nghiêu lại bảo ông gọi tới số điện thoại này nói dối, buổi chiều anh ta rõ ràng làm xét nghiệm máu để kiểm tra, còn gạt người nhà bệnh nhân nói cái gì đổi ý.

Hạ Hải Dụ bối rối, cảm giác hi vọng rồi lại thất bại làm đầu cô trong nhất thời có chút hỗn loạn, nhưng có một câu nói cô vẫn nhớ rõ ràng.

“Hạ Hải Dụ, cô chờ xem, một ngày nào đó cô sẽ phải cầu xin tôi!”

Không nghĩ ngày đó nhanh như vậy tới rồi, hơn nữa còn lấy loại phương thức như vậy.

Anh ta là muốn cô đi cầu xin?

Môi, theo bản năng cắn chặt.

Xong rồi, cô đắc tội anh ta như vậy, anh nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua cho cô!

Tên đàn ông kia tự ái cao như vậy, nhất định hết sức ghi hận cô sỉ nhục anh ta, có trời mới biết anh ta sẽ trả thù cô thế nào!

◎◎◎

Bên ngoài biệt thự Đường gia, một bóng hình nho nhỏ lén lút, mang theo mũ lưỡi trai, trên tay còn có ống nhòm.

Hạ Hải Dụ nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, liền đánh bạo tới gần hơn một chút.

Nhìn không thấy đình viện, biệt thự hai tầng khí thế dọa người, khắp nơi hiển lộ rõ ràng sự lộng lẫy.

Thật đúng là có tiền!

Hạ Hải Dụ hừ lạnh một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng lại hết sức ghê tởm, vẻ mặt dữ tợn hơn.

Cô có thể cự tuyệt tiền của anh ta, nhưng cô lại không thể không cần xương tủy của anh, xác suất một phần vạn, chỉ có anh ta mới có thể cứu Hải Tinh!

Hạ Hải Dụ, dũng cảm chút, đi cầu anh ta đi, đại trượng phu co được dãn được, cô cũng có thể!

Anh ta chính là bị bệnh hoàng tử giai đoạn cuối, chỉ cần cô chịu cúi đầu, anh ta nhất định chịu đáp ứng!

Nếu anh ta nhỏ mọn ghi hận chuyện cô đánh anh lần trước, vậy cô để anh đánh lại là được, cầm cây xương rồng đập cũng không có sao nhỉ!

Ôm quyết tâm hẳn phải chết không cần nghi ngờ, Hạ Hải Dụ sau khi đứng 35 phút lẻ 9 giây, rốt cục nhấn chuông cửa.

Leng keng!

“Chào ngài, đây là phòng cảnh vệ Đường trạch, xin hỏi có chuyện gì?”

Phòng cảnh vệ?!

Anh ta cho mình là quân khu thủ trưởng à!

Hạ Hải Dụ khóe miệng co quắp, bắt buộc mình phải bình tĩnh, ho khan hai tiếng sau đó nói với khuôn mặt có ý tốt, “Xin chào, tôi tới tìm Đường Húc Nghiêu.”

Người bên đường dẫn kia quả nhiên hơi ngẩn người, hiển nhiên đối với kiểu gọi thẳng của cô cảm thấy ngoài ý muốn, ngay sau đó lại hỏi, “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?”

Hẹn trước?!

Đây cũng không phải công ty, muốn gặp anh ta còn phải hẹn trước sao?!

Không phải quá bày đặt đi?!

Hạ Hải Dụ đang giận dữ không vui, trong đình viện chợt nổi lên xôn xao, hai mươi người mặc đồng phục người hầu thống nhất nghiêm chỉnh từ trong một bên cửa đi ra, chia nhóm làm hai đội, xếp thành một hàng.

Sau đó, một lão quản gia tập tễnh mà đến.

“Là Hạ tiểu thư đi, thiếu gia nhà tôi chờ cô đã lâu, mời vào.”

Cửa sắt hoa văn chạm trổ từ từ mở ra, một thế giới mới tinh hiện ra trước mặt Hạ Hải Dụ......
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận