Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 113: Anh thích em

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 113: Anh thích em
Một góc trong tiệc rượu.

Đường Húc Nghiêu nâng ly rượu cổ cao đứng một mình trong góc phòng tiệc, bên này, một cô gái lẳng lơ đang đi tới, bộ lễ phục dạ hội trễ ngực ôm sát thân hình yểu điệu,từng bước chân yêu mị đang dần kề sát đến.

"Đường tổng giám đốc...... Có hứng thú uống một chén sao......" Cô gái chớp chớp đôi mắt đẹp, ly rượu trong tay khẽ giơ cao, làm ra tư thế mời.

Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, cùng cô gái nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó thống khoái mà uống một hơi cạn sạch.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ dương lên, chậm dãi đem ly rượu màu đỏ uống cạn, tiếp đó bày ra dáng vẻ đầy khiêu gợi, đưa đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng.

Đường Húc Nghiêu nhíu mày nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, dáng người tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, là ước mơ của rất nhiều đàn ông, nhưng không hiểu tại sao anh lại không có chút cảm giác nào với cô?!

Nhìn sâu vào khuôn mặt cô gái, anh lại nhớ đến khuôn mặt luôn thanh tịnh trong dãy nhà trọ lúc trước.

Cô gái thấy Đường Húc Nghiêu nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong lòng hiện lên nhiều phần tự tin, càng đến gần anh hơn.

"Á!" Cố ý vấp chân, cố ý kêu lên, cố ý ngã vào khuỷu tay của anh.

Đường Húc Nghiêu không đẩy cô ra, cũng không có ôm cô, chỉ mặc cho cô ta tựa vào trên người mình, mặt không chút thay đổi.

Phút chốc, mùi nồng nặc trên người cô ta làm anh không thể chịu được, mùi nước hoa Pháp của cô làm anh cảm thấy gay mũi, không tự chủ được nhớ lại lúc hai người chạm mặt nhau ở hành lang, anh thoáng thấy một mùi thơm tự nhiên.

"Đường tổng giám đốc......" Cô gái nỉ non mềm mại, hơi thở của cô sát ngay anh, nhưng sao lại cách tim anh xa thế.

"Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục." Nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, Đường Húc Nghiêu quay đi không một tia lưu luyến.

Tìm một chỗ yên tĩnh khác để ổn định lại lòng mình.

Liên tục mấy ngày, anh đều cố ý tránh cô khi tan làm, anh cho là không gặp mặt thì có thể quên cô nhưng không biết tại sao càng tránh lại càng muốn gặp cô.

Hôm nay vì tham dự tiệc rượu thương mại này, anh mới về nhà thay quần áo trước, lại vô tình gặp gỡ, lúc này lại làm anh phiền loạn.

Mặc dù mấy ngày nay anh cũng thường phiền não, không muốn nói chuyện, tâm tình không tốt, luôn muốn ngồi một mình, ai cũng không để ý tới, chuyện gì cũng không quản, nhưng đều không có cảm giác rõ ràng như hiện tại

Chỉ là nhìn thấy cô một lần mà thôi, sao lại như vậy?!

Cách đó không xa, Thiệu Hoành đang đi tới, "Thế nào, tâm tình không tốt?!"

Đường Húc Nghiêu không để ý, dừng một chút, chợt lấy một giọng nói nghiêm túc như bàn chuyện công sự hướng người bên cạnh mở miệng "Thiệu Hoành, tớ hỏi cậu một vấn đề."

"Ừ?!"

"Nếu như cậu là con gái, cậu có thể thích tớ không?!"

Cái giả thiết này thực sự vô lý, nhưng Thiệu Hoành vẫn rất bình tĩnh phun ra hai chữ "Sẽ không!"

Trả lời rất dứt khoát, nhưng đáp án lại làm người tổn thương.

Đường húc Nghiêu mi tâm nhíu lại, hỏi, "Tại sao?!"

"Bởi vì cậu chẳng những có tiền có thế, hơn nữa còn đẹp trai, cảm giác rất hơn người, có rất nhiều ham muốn, rất nhiều thủ đoạn, lại ngang ngược, lại âm hiểm...... Quả thực là biến thái! Người bình thường nào sẽ thích cậu đây?!"

"......" Không phản bác được.

Không khí lại một hồi im lặng, dừng một lúc lâu mới lại nghe thấy một âm thanh cố ý giảm thấp xuống "Thật ra thì, cho dù tớ nói thích cậu, dù có đại diện cho tất cả phụ nữ trên trái đất thích cậu thì cũng vô dụng thôi… quan trọng là trong lòng cậu thích ai, chính cậu tự hiểu."

Đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, nhét vào tay đang cầm ly rượu của Đường Húc Nghiêu giữa không trung. Ầm một tiếng gõ vào nội tâm.

" Nhẫn cũng chuẩn bị, chẳng lẽ còn muốn tớ dạy cậu làm sao?!"

Đường Húc Nghiêu liền nở nụ cười tươi, đúng vậy, anh tại sao lâu như vậy rồi mà anh còn không hiểu được, nhẫn có thể tùy tiện đưa sao, trong tiềm thức anh đã sớm quyết định là cô!

Anh không chỉ có thích cô, thậm chí còn yêu cô, nên mới muốn kết hôn với cô!

Thở phào một hơi, lại cười thoải mái, những buồn bực ở trong lòng mấy ngày nay đột nhiên biến mất, bắt đầu từ bây giờ, anh chân chính “ra tay” với cô rồi!

Cho dù bên người cô còn có Thần Dật, có Bạch Hạo Nhiên...... Đều không sao cả... Cô gái mà Đường Húc Nghiêu đã coi trọng thì nhất định sẽ phải giành được.

Vỗ vỗ bả vai Thiệu Hoành cười nói, "Cám ơn! Tháng này sẽ tăng lương cho cậu”

Thiệu Hoành nhìn bóng lưng Húc Nghiêu rời đi đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, tại sao anh có thể giảng giải cho người khác về lĩnh vực này mà mình đến giờ vẫn phải cô đơn?!

Có lẽ, anh cũng nên tìm một cô gái để yêu nghiêm túc một lần, nhưng là đến đâu tìm đây?! Đi trên đường tùy tiện kéo một người sao?!

◎◎◎

Buổi tối, tiểu Vân người thì chưa thấy nhưng đồ đạc cô mua thì lại về trước.

Nhân viên giao hàng chuyển đến nhà cô hai cái thùng lớn rồi lại lên ô tô đi luôn, Hạ Hải Dụ lại có số khổ làm nhân viên khuân vác.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy xe của Đường Húc Nghiêu đang chạy nhanh trở về, bước chân của cô không khỏi tăng nhanh, cô không bao giờ nữa muốn cùng anh đi chung cầu thang một lần nữa, không muốn cùng anh sống chung một chỗ, dù chỉ một giây, một phút!

Dồn sức ba bước cũng thành hai bước. Hạ Hải Dụ một hơi đi tới lầu 5, móc chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Nhưng là cô vừa mới đưa chìa khóa vào ổ, Đường Húc Nghiêu đi ở phía sau đột nhiên tiến đến, cửa phòng đối diện mở ra, động tác nhanh hơn cô, sau đó bắt lại cánh tay của cô đem cả người cô kéo vào nhà anh.

"A......" Cô thét ra tiếng chói tai, rồi dừng lại, phòng này cách âm không tốt, cô sợ tiếng thét chói tai của mình truyền đến nhà hàng xóm.

Hít một hơi thật sâu, lúc này Hạ Hải Dụ mới bình tĩnh một chút, "Đường tổng, anh lại muốn làm cái gì?!"

Cô bị anh đè ở trên ván cửa, sức lực rất lớn làm cho hơi thở của cô trở nên khó khăn, nhưng cô không cầu xin, trừng ánh mắt quật cường nhìn anh, hô hấp rối loạn, lại đang lộ ra từng cơn giận dữ dồn dập.

"Đường tổng, không phải lần trước tôi đã nói rõ ràng rằng chuyện của chúng ta đều đã qua rồi”

"Anh bây giờ lôi kéo tôi để làm gì, anh cho rằng trước đây làm nhục tôi còn chưa đủ sao?”

"Anh còn muốn để lộ chuyện kia cho ai biết, muốn cho tất cả mọi người ở tầng lầu này đều biết sao?”

"Anh muốn cho mọi người đều biết tôi đã từng là tình nhân của anh phải không?”

"Không phải!" Anh chợt gầm thét ra tiếng, lông mày nhăn chặt thể hiện rõ phiền muộn trong lòng

Đường Húc Nghiêu chợt phát hiện mình không chịu đựng được những chất vấn của cô, mỗi câu hỏi đều lộ ra sự chán ghét của cô đối với anh, điều này làm anh buồn bực đến không thở nổi!

Hạ Hải Dụ bỗng nhiên cười lạnh, nhíu mày hỏi anh, "Không đúng?! Vậy thì là cái gì?! Anh lại nghĩ ra biện pháp mới gì để chỉnh tôi sao? Tôi chọc giận anh đến vậy sao?”

"Không! Anh không ghét em, ngược lại…..Anh thích em”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận