Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 191: Hết sức châm chọc

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 191: Hết sức châm chọc
Trong thư phòng, sắc mặt của Hạ Hải Dụ chợt tái nhợt.

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, không khỏi có cảm giác bi thương.

Bầu trời xanh thẳm, không có một gợn mây, giống như ánh mắt của cô lúc này, không tìm được tiêu điểm.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chói mắt, cô giơ tay lên định che đi lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rất đẹp mắt nhưng cũng rất bi thương.

Cô cái gì cũng có, có người yêu cô, có người cô yêu, có con...... Thế nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình đã mất tất cả rồi, rất muốn khóc, lại không khóc nổi.

Đưa tay, lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa, nắm chặt ở lòng bàn tay.

Mất đi, so với chưa từng có còn đau thương hơn.

Tình yêu là không khí, tình thân là máu.

Tay phải của cô đang cầm chồng tài liệu, sự thật, đáng sợ.

Cô không biết nên xử lý chúng thế nào, nhưng là cô biết mình cần phải làm gì, ít nhất, không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Đi tới trước tủ sách, đem chỗ văn kiện bị cô làm cho lộn xộn sắp xếp lại.

"Đúng! Sắp xếp lại gọn gàng! Giống lúc đầu! Giống như là không ai động tới vậy!" Hạ Hải Dụ nỉ non tự nói, tay không ngừng run.

Không ai động tới?!

Nhưng là, cô đã động tới, cô đã nhìn rồi!

Cô tại sao có thể thờ ơ?!

Lừa mình dối người thôi!

Cô đang trốn tránh, cô đang sợ! Trốn tránh thực tế tàn nhẫn, sợ mình sẽ xúc động làm ra quyết định sai lầm!

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, bởi vì cô bây giờ không phải là một người, cô còn có con!

Con...... Con của cô...... Con cô là họ Đường.

Trong tim, đau như gai châm.

Hơi sức toàn thân giống như lập tức bị rút sạch, thân thể không nhịn được dựa vào tủ sách, tài liệu trên tủ sách đột nhiên rơi xuống đất.

Cô vội vã khom lưng nhặt lên, lại làm tài liệu trong tay rơi xuống, tai nạn giống như là liên tục, các trang giấy bay tán lạn, rơi lung tung dưới đất.

Tất cả đều rối loạn, Hạ Hải Dụ lập tức bối rối, chỉ có thể loạn xạ nhặt lên, sau đó nhét lung tung vào các cặp hồ sơ, vừa nhét vừa oán giận mình, "Hạ Hải Dụ, mi thật ngu ngốc, mi thật vô dụng, mi chuyện gì cũng làm không được!"

Nước mắt nhịn đã lâu, rốt cuộc không thể tiếp tục ức chế, rơi xuống, làm ướt mấy trang giấy trong tay.

Nước mắt rơi trên giấy tiếng vang cực kỳ nhỏ, nhưng thật giống như là một khối thạch nện ở tim của cô.

"Cô gái, trở về đi, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ là bởi vì bọn họ lái xe sai quy định, hơn nữa là lái xe khi say rượu, chẳng oán được ai!"

"Gặp chuyện như vậy cô không làm được gì đâu, không thể kiện được!"

"Hơn nữa chính cô còn chưa thành niên, sẽ không ai tiếp nhận lời thỉnh cầu tố tụng của cô!"

"Lại nói cảnh sát đã giám định qua, đây chính là trách nhiệm của bọn họ, nói khó nghe chính là gieo gió gặt bão!"

"Xe kia bị cũng bị đụng theo đã không yêu cầu bồi thường cũng là tốt rồi!"

"Cầm số tiền này ngoan ngoãn về nhà đi!"

......

Những lời nói lạnh bạc trong trí nhớ lần nữa hồi trở về, bất tri bất giác, nước mắt đã phủ đầy mặt.

Cô cho là làm bộ mỉm cười là có thể quên mất khổ não; cô cho là chỉ cần nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy toàn bộ thế giới; cô cho là chỉ cần che lỗ tai sẽ không nghe được những âm thanh phiến loạn kia.

Nhưng là, cô sai lầm rồi!

Càng nghĩ muốn quên, lại càng khắc sâu!

Con của cô, cuối cùng là suýt nữa gọi kẻ thù là cụ nội.

Thật hết sức châm chọc!

Tinh thần chán nản, hồn bay phách lạc, ngồi dưới đất, nhặt văn kiện rơi, lặng yên tự gào thét.

Ba mẹ, hai người nói cho con biết, con nên làm cái gì......

◎◎◎

"Tiểu thư!" Tài xế nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi, "Tiểu thư, cô muốn đi nơi nào à?!"

Hạ Hải Dụ ngẩng đầu lên, vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt, buồn buồn"Dạ" một tiếng.

Cô muốn đi đâu đây?!

Cô có thể đi được nơi nào đây?!

Mới vừa lúc chạy ra, cô hoàn toàn không có nghĩ qua vấn đề này, thậm chí là vô ý thức rời đi.

Bởi vì nếu còn sống trong đó, cô sẽ điên mất!

Khi Triệu Chỉ Ngọc phát hiện cô vào thư phòng, khi Đường Húc Nghiêu trở về biết tất cả...... Cô không có dũng khí đi đối mặt với những thứ kia!

"Tài xế, tôi muốn đi ra nghĩa trang!" Thanh âm mang theo run rẩy.

Tài xế hơi ngẩn ra, lại muốn hỏi gì đó, lại nhìn thấy hai mắt cô khép chặt.

Xe đi thẳng một đường đến nghĩa trang công mới dừng lại, Hạ Hải Dụ liền mở cửa xe ra, ngơ ngẩn lấy túi, cầm tiền đưa cho tài xế, sau đó tiền lẻ cũng không lấy đã đi ngay.

Những vòng hoa viếng trên mộ khiến người ta cảm thấy kinh sợ, những thứ kia nằm trên mộ trông thật lóng lánh, thu hút, lại rất nghiêm trang.

Ánh mặt trời chiếu đến nơi này cũng hình như có chút trở nên âm hàn rồi, tùy ý nhìn quanh, liền nhìn thấy vài người đang tế bái.

Hạ Hải Dụ nhìn những người đang mặc áo đen, tay tế bái mộ, sinh lòng hâm mộ.

Thật tốt, bọn họ còn có thể hướng người thân của mình để tế bái, cảm giác nhớ lại thật không dễ chịu, nhưng cảm giác khi không có chỗ để nhớ lại chỉ có cô hiểu.

Tìm một chỗ đất trống, Hạ Hải Dụ ngồi xuống, không khí an tĩnh ở nơi đây khiến cô bình tâm trở lại.

Đem tài liệu trong ngực ra, đặt ở trên đùi, sắp xếp lại cẩn thận, một tờ lại một tờ, một xấp lại một xấp.

Tay, vẫn là run rẩy.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, cô rốt cuộc cũng đem tất cả tài liệu sắp xếp lại trật tự, bỏ vào kẹp tài liệu, ôm chặt vào trong ngực.

Đại khái là đã qua buổi trưa, vị trí mặt trời đã thay đổi, ánh mặt trời cũng dần dần chếch đi, cô ghé mắt nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi tới.

Đường Húc Nghiêu yên lặng đứng, anh nghĩ muốn lôi cô đứng lên ôm vào trong ngực, muốn hỏi cô có đói bụng không, có mệt không, nhưng là bây giờ, anh cái gì cũng không thể làm.

"......" Hạ Hải Dụ quay đầu nhìn về phía anh, rõ ràng anh đứng rất gần, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy giữa bọn họ đã rất xa rồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận