Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 13: Tiếp xúc thân mật

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 13: Tiếp xúc thân mật
Hạ Hải Dụ ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm lòng không được lại đỏ, tim cũng thình thịch nhảy loạn, nhưng cô cố giả bộ trấn định, “Khụ..... Khụ..... Đương nhiên là tôi cùng bạn trai yêu mến của tôi dùng!”

“A?!” Đường Húc Nghiêu ra vẻ kinh ngạc, giữa lông mày đều là tà khí, “cưng yêu, anh không phải là bạn trai yêu mến của em sao? Nhưng sao anh lại không nhớ rõ chúng ta dùng qua vật hữu dụng kia đây? Em thật không ngoan, dám lừa khách hàng, chúng ta mỗi lần làm không phải đều là trực tiếp ‘tiếp xúc thân mật’ sao?”

Nghe vậy, Hạ Hải Dụ cũng hít một hơi, anh ta nói cái chuyện hoang đường gì, không chút suy nghĩ liền kêu la, “Không biết xấu hổ! Ai làm với anh chứ? Tôi vẫn còn là cô gái trong sạch!”

Một câu kinh hãi tứ phía.

Đường Húc Nghiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô biến thành màu gan heo, không nhịn được có chút buồn cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt. Kiếm Hiệp Hay

Hạ Hải Dụ còn không kịp buồn bực, khách hàng liền bắt đầu dao động, “Thì ra cô lừa gạt người, còn nói mình có kinh nghiệm, lừa dối người ta, vậy chúng tôi không mua nữa, trả tiền trả tiền!”

Vừa nghe tiền vừa vào túi liền muốn bay, Hạ Hải Dụ bắt đầu đổ mồ hôi, “Ôi, không phải thế, mọi người đừng nghĩ loạn, tôi bảo đảm đó đều là hàng chính hãng, dùng rất tốt!”

“Sao cô dám bảo đảm chứ? Cô cũng chưa dùng thử!”

Hạ Hải Dụ hỏng mất, đây là cái gì Logic, nếu nói cô bán dao thái…, chẳng lẽ muốn cô chém thử mình một đao trước à?!

“Cô chủ trả tiền đi, chúng tôi không mua!”

Khách hàng đổi ý ngày càng nhiều, Hạ Hải Dụ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhất nhất trả tiền, chỉ chốc lát sau, hàng vỉa hè vốn náo nhiệt không dứt đã trở nên vắng ngắt.

Nhìn ví tiền khô quắt, buôn bán tối nay công toi! Cố gắng của cô cũng mất trắng!

Bả vai, khẽ rủ xuống......

Cô ngồi xổm xuống, đem đồ trên vỉa hè nhặt lên, nhét vào bao vải to mang theo, từ đầu tới cuối, không nhìn anh ta một cái.

Đường Húc Nghiêu nhíu mày, đối với phản ứng của Hạ Hải Dụ không dự đoán được, cô hẳn là phải nổi trận lôi đình hét to với anh, sau đó mạnh mẽ cho anh một cước, hoặc là đem đồ nện lên đầu anh để trút giận không phải sao? Lúc trước tính tình của cô quật cường một dạng giống như cỏ dại, hôm nay thế nào lại im hơi lặng tiếng biến thành mầm non rồi?

“Này, Hạ Hải Dụ...... Cô làm sao không nói lời nào?” Thanh âm của anh có chút thấp thỏm.

Cô vẫn không thèm để ý đến anh, đứng lên, quay hướng ngược lại rời đi.

“Hạ Hải Dụ!” Anh quýnh lên, đưa tay kéo cô lại, kinh ngạc, cô thế nhưng...... Khóc?!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận