Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 187: Ý trời

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 187: Ý trời
Nghe xong, Hạ Hải Dụ đơ người, Đường Húc Nghiêu cũng đơ.

Có?!

Có cái gì à?!

Có em bé sao?!

Mặc dù hai người vừa nói đùa về chuyện có em bé, nhưng là giờ phút này cũng bối rối.

Đường Húc Nghiêu quay đầu, tầm mắt nhìn xuống bụng của Hạ Hải Dụ, nơi đó, có con của anh?! Một sinh mệnh nhỏ?! Là con của anh và Hải Dụ?!

Trời ạ, quá thần kỳ!

Cảm giác vui sướng lập tức cuốn lấy toàn thân, tinh thần hưng phấn không lời nào có thể miêu tả được, Đường Húc Nghiêu ôm Hạ Hải Dụ, "Bà xã, chúng ta có em bé?!"

"......" Hạ Hải Dụ không biết nên gật đầu hay lắc đầu, hoàn toàn không biết a!

Đường Húc Nghiêu khẳng định chắc chắn, "Nhất định là có! Hải Dụ, nhanh lên một chút, em phải cho anh một đứa nhỏ đáng yêu giống thiên sứ như Tuyết Nhi! A, dĩ nhiên, nếu là con trai anh cũng vậy sẽ thích, chỉ cần là em sinh, anh đều thích!"

Hạ Hải Dụ trong đầu còn mơ hồ, làm sao đã mang thai, bọn họ số lần cũng không nhiều a, lại nói mỗi lần hắn đều có thực hiện các biện pháp an toàn!

Ách...... Không đúng không đúng...... Có một lần không có thực hiện biện pháp an toàn...... Chính là lần cô phát sốt.

Sau đó cô vốn muốn uống thuốc, nhưng là bị anh cướp mất.

Oh, My¬God!

Sẽ không đúng lúc như vậy chứ?!

Nhưng là cô tháng trước đại di mụ giống như không có đúng lúc.

Thật sự có?!

Cảm giác thật không thể tưởng tượng nổi à?!

Đường Húc Nghiêu không nhịn được đưa tay sờ lên bụng Hạ Hải Dụ, lại bị cô đẩy tay của anh, "Làm gì á..., anh và chị dâu vẫn còn ở bên cạnh!"

"Cho anh sờ một chút thì đã sao?! Anh là cha của đứa nhỏ a!"

"Cái gì cha mẹ, lại không xác định! Em không chừng là bởi vì say máy bay nên mới muốn ói!"

"Cũng đã xuống máy bay nhiều giờ, còn ảnh hưởng cái gì cơ a! Nhất định là có!"

"Chớ nói nhảm!" khuôn mặt Hạ Hải Dụ đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Một bên, Triệu Chỉ Ngọc buồn cười, hết nhìn Đường Húc Nghiêu lại nhìn Đường Húc Đông, "Hai an hem này thật giống nhau, khi biết chị mang thai anh ấy cũng khẩn trương như thế! Hải Dụ, như thế này đi, sau khi ăn cơm, chị cùng em đi bệnh viện kiểm tra một chút!"

"Vâng” Hạ Hải Dụ xấu hổ gật gật đầu.

Đường Húc Nghiêu xung phong nhận việc, "Em cũng đi!"

"......" Hạ Hải Dụ ở dưới mặt bàn len lén bấm chân của anh một cái.

Chỉ là Đường Húc Nghiêu đã mừng như điên, đối với một ít đau đớn đó hoàn toàn không để ý, lấy đũa gắp thức ăn cho cô, "Vợ yêu, ăn nhiều một chút, em bây giờ là ăn cho hai người đấy!"

Khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, nhỏ giọng nói, "Không nhất định là mang thai, anh tạm thời đừng khoa trương như vậy!"

"Cái gì khoa trương, anh dám khẳng định 200%, tuyệt đối là có!"

Hạ Hải Dụ không muốn nói chuyện cùng anh nữa, bưng bát cơm lên ăn.

"Vợ yêu, ăn nhiều cá chút, cá có dinh dưỡng!"

"......"

"Ôi không được a..., cá có xương, vẫn là ăn thịt tốt hơn!"

"......"

Hạ Hải Dụ buồn bực ăn cơm, hận không thể vùi mặt vào chén cơm, quá mất mặt rồi!

Tuy xấu hổ nhưng trong lòng vẫn là rất mong đợi, nếu quả như thật có em bé, vậy cũng thật là ý trời, lúc ấy bọn họ đã nói, nếu như có em bé liền kết hôn, hiện tại thời gian vừa vặn.

Khóe miệng, kìm lòng không được vểnh lên.

Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Ngọc nhìn đối phương, cảm xúc trong lòng thật phức tạp.

◎◎◎

Sau khi ăn xong, Triệu Chỉ Ngọc gọi điện thoại hẹn trước thời gian với bác sĩ,.

"Hải Dụ, lúc ba giờ chị em mình sẽ tới gặp bác sĩ Daphne, đây là bác sĩ đã khắm thai cho chị trước đây, cô ấy sẽ đích thân kiểm tra giúp em.”

"Vâng, em cám ơn chị." Hạ Hải Dụ vô cùng cảm kích nói.

Trên ghế sa lon, mấy người ngồi chung một chỗ nói xấu việc trong nhà, bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẳm xanh thẳm, thỉnh thoảng có mấy đám mây trắng trôi qua, phong cảnh đẹp như tranh.

Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ ngồi chung một chỗ, liếc nhìn ảnh cưới của Đường Húc Đông và Triệu Chỉ Ngọc.

Trong hình, nét mặt của Triệu Chỉ Ngọc tươi cười như hoa, mặc chiếc áo cưới xinh đẹp có màu trắng thuần khiết, có màu hồng ngọt ngào, còn có màu đỏ rực rỡ...... Mỗi bộ đẹp một vẻ!

Hạ Hải Dụ không nhịn được đưa tay lên sờ, mặc dù chỉ là hình, nhưng cô lại giống như thật, có thể chạm tới những thứ tơ lụa mềm mại kia, không tự chủ được hâm mộ ra tiếng, "Thật là xinh đẹp!"

Đường Húc Nghiêu cúi đầu nhìn cô, môi mỏng giơ lên, "Thích không?!"

"Vâng!" Hạ Hải Dụ thành thực gật đầu, ánh mắt tiếp tục si mê.

"Vậy ngày mai chúng ta phải đi thử áo cưới đi!" Đường Húc Nghiêu không hề báo động trước lê tiếng.

Hạ Hải Dụ sửng sốt một chút, "Quá nhanh đi?!"

Đường Húc Nghiêu cười dịu dàng dị thường, cầm tay Hải Dụ đặt ở trên bụng của cô, "Chờ đợi thêm nữa, em có thể không mặc được áo cưới!"

"......" Hạ Hải Dụ chu mỏ một cái, hình như là vậy, nếu như thực xác định là mang thai, đúng là không còn kịp rồi! Cô cũng không muốn ưỡn bụng cử hành hôn lễ!

Công chúa nhỏ Tuyết Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, lười biếng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người bé, hơn nữa ăn uống no nê, rất nhanh sẽ khiến cô bế buồn ngủ, con mắt nhỏ xinh đẹp có vẻ đã díp lại, nháy mấy cái, liền ngã đầu ngủ thiếp đi.

Mới vừa còn nói bi bi bô bô không ngừng, lập tức đã ngủ, Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cũng cảm thấy thật thần kỳ, quay đầu nhìn nhau, trong đôi mắt cũng không giấu vẻ hâm mộ.

Triệu Chỉ Ngọc khom lưng ôm con, mỉm cười nói, "Chị ôm con bé trở về phòng trẻ, các em cứ ngồi nói chuyện tiếp."

"Vâng."

Tầm mắt của Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải dõi theo, đều là một bộ dạng thèm nhỏ dãi, ông trời, đứa nhỏ thật là đáng yêu!

Đường Húc Đông nhìn thấy tình cảm gắn bó của hai người, đáy lòng lo lắng càng sâu. Tựa như muốn trốn tránh, đứng lên, "Nghiêu, Hải Dụ, anh cũng đi vào phòng trẻ, một mình Chỉ Ngọc anh không yên tâm."

"Đi đi đi đi!" Đường Húc Nghiêu khoát tay áo, lúc nào cũng để tâm tới một người, anh hiện tại cũng đã hiểu cảm giác đó!

Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, ừ, mới một giờ rưỡi a, ba giờ mới đi bệnh viện! Thật là lâu chết người rồi!

Thời gian chờ đợi ở bên trong luôn đặc biệt gian nan, mỗi một phút mỗi một giây đều giống như hành hạ, nhưng để được hạnh phúc thì đều đáng giá!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận