Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 224: Phần thưởng hôn

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 224: Phần thưởng hôn
Thưởng?

Hạ Hải Dụ nhéo nhéo lông mày, vừa nhìn vẻ mặt của anh cũng đã biết anh không có ý tốt rồi!

Nghĩ giỏi lắm!

Bất quá.....

Giãn lông mày, Hạ Hải Dụ cười có chút giảo hoạt, "Được! Liền thưởng cho anh một cái hôn!"

Đường Húc Nghiêu quả thực là thụ sủng nhược kinh, anh nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, "Mau hôn anh!"

"......" Tự đại cuồng!

Hạ Hải Dụ nhẫn nhịn, hướng Đường Húc Nghiêu ngoắc ngoắc ngón tay, đợi đến khi anh lại gần mình, cô bưng lấy gương mặt anh, từ từ đưa môi tới.

Mặc dù chỉ là một cái hôn, nhưng Hạ Hải Dụ vẫn còn chút khẩn trương, thẹn thùng, ra lệnh, "Anh nhắm mắt lại!"

"Được!" Đường Húc Nghiêu rất phối hợp, nội tâm vô cùng chờ mong. Bởi vì biết tình trạng thân thể của hai người bọn họ bây giờ là hoàn toàn không thể tiến thêm một bước nào, cho nên chỉ có thể dùng một cái hôn để an ủi đôi chút!

Hạ Hải Dụ cũng nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ rung, tiết lộ sự khẩn trương của cô, nhưng khóe môi lại nhếch lên làm bại lộ âm mưu nhỏ của cô.

Cánh môi mềm mại của cô dán lên môi anh, sau đó tựa như cô đùa dai cắn cánh môi của anh, thừa dịp thời điểm anh há miệng, cô đêm đầu lưỡi xấu xa trượt vào.

"......"

"......"

Hai người cùng ngớ ra.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn, nhưng lần này sao lại kỳ quái như thế?

"Mùi vị gì?"

"Mùi vị gì?"

Hai người trăm miệng một lời.

Mau tách ra, nhanh chóng hít từng ngụm khí.

Bọn họ từ trong miệng của nhau nếm hương vị canh bổ của người kia!

Hạ Hải Dụ ảo não, vốn nghĩ rằng chỉ trong miệng mình mới có hương vị khó nuốt, cho nên mới muốn cho anh cũng nếm, nhưng không nghĩ được trong miệng anh cũng có!

Đáng ghét!

Đường Húc Nghiêu híp một con mắt, anh biết, cô sẽ không tốt bụng hôn mình như vậy!

Lắc đầu một cái, không thể tiếp tục hôn nữa, anh đứng dậy đi đến phòng bếp rót hai cốc nước.

Hạ Hải Dụ cầm cốc nước, rầm rầm uống vài ngụm, nước hòa tan trong miệng mùi vị kỳ quái trong miệng, sau đó hướng anh làm mặt quỷ, đứng dậy chạy hướng phòng ngủ.

"Cục cưng chắc sắp tỉnh rồi!"

Đường Húc Nghiêu cũng uống hai ngụm nước, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ừm, cục cưng ngủ cũng được một lúc lâu rồi, đã tới lúc tỉnh dậy!

Vừa nghĩ tới tiểu gia hỏa mềm nhũn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, tim anh liền lập tức mềm mại, chạm vào xương sườn của mình, thật hận không lập tức bình phục, càng hận hơn là cục cưng không thể lập tức lớn lên, được như vậy thì anh mới có thể thật sự ngay lập tức cõng cục cưng đi chơi!

Sải từng bước dài, Đường Húc Nghiêu cũng đi vào phòng ngủ.

Trên giường lớn, cục cưng nằm ngay ở chính giữa, càng có vẻ nhỏ bé, lại càng thêm đáng yêu, khuôn mặt bé nhỏ hồng hồng, ừm, rất muốn véo một cái!

Dĩ nhiên, véo một cái chỉ có thể ở trong ảo tưởng của anh, nhưng anh lại không bỏ được!

Nếu không thể véo, vậy chỉ có thể hôn thôi!

Đi tới gần, Đường Húc Nghiêu khó khăn úp sấp trên giường, cúi đầu hôn lên gương mặt của cục cưng một cái, ưm, da thực trơn, thực mềm, ngây thơ mà đáng yêu, hơn nữa còn mang theo mùi thơm của sữa!

Vẫn chưa thỏa mãn......

Ngửi mùi thơm đặc thù này, anh cảm giác lòng mình đang sôi sục!

Ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh.

Hạ Hải Dụ nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, "Anh muốn làm gì?"

"Muốn tiếp tục chuyện mới vừa rồi!"

Không đợi cô cự tuyệt, cánh tay dài của anh đã vươn tới, hơi dùng lực một chút, liền bắt được cô, tư thế áp đảo của anh liền đem cô rơi vào trong ngực của mình.

Hạ Hải Dụ chết đã đến nơi mà vẫn còn giãy giụa, "Em chưa đánh răng!"

"Không sao! Anh cũng chưa đánh răng!"

Kiên quyết hôn, hung hăng hạ môi xuống, trong nháy mắt đặt lên môi cô thì lại chuyển thành dịu dàng, triền miên.

Mùi vị kỳ quái trong miệng đã sớm hết, mặc dù có thì bọn họ cũng không để ý, bởi vì mùi vị mà bọn họ thưởng thức, chỉ có ngọt ngào!

Vừa hôn xong, anh như cũ lưu luyến không rời môi cô, nhìn hai mắt mờ mịt mê man của cô, nhỏ giọng nói, "Anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh!"

Không gian bên trong căn phòng là một mảnh ấm áp điềm tĩnh, đậm tới mức giống như ngọt ngào không tan được, rất muốn cứ như vậy mà thời gian trôi đi.

Bỗng ——

"Oa oa....oa oa.." Cục cưng rất đúng giờ tỉnh lại.

Hạ Hải Dụ nghiêng đầu sang, nhìn thấy gương mặt đáng yêu của cục cưng trong nháy mắt nhăn nhúm lại, "Ngoan nha, cục cưng không khóc nữa, mẹ ở đây mà!"

Vội vàng ẵm cục cưng lên, kiểm tra, "Á...... cục cưng lại tiểu rồi!"

Đường Húc Nghiêu phản ứng khá nhanh, "Anh đi lấy tã!"

Nhảy dựng lên.

Á...... đau quá!

Động tác quá nhanh, động đến xương sườn, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đổ trên trán.

Hạ Hải Dụ kinh ngạc, "Anh làm sao thế?"

"Không sao...... Không sao cả....." Nhẫn nhịn, Đường Húc Nghiêu kiên nhẫn nói.

Hít một ngụm khí, anh từ từ đứng dậy, đi đến trước ngăn tủ lấy tã mới ra.

"Hải Dụ, động tác của em hình như không đúng!"

"Không đúng ở đâu chứ?"

"Khi anh xem y tá làm hình như không giống vậy!"

"Không thể nào?"

"Thật mà..... anh nhớ hình như là như vậy...... để anh làm để anh làm xem......"

“Á.....anh làm lại càng không đúng...... cứ để em làm đi!"

Bậc cha mẹ mới nhận chức, chân tay luống cuống đổi tã cho cục cưng, đợi đến lúc thay xong tã thì đứa nhỏ đã say giấc!

Có cha mẹ ngốc là lỗi của cô bé sao, không sao cả..., vì trình độ tiếp nhận của cô bé rất cao!

◎ ◎ ◎

Gần tối, Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ tay trong tay tản bộ trên bờ biển, một con rùa biển to lớn chậm rãi bò qua họ.

"Em rất muốn sờ vào nó!" Hạ Hải Dụ nhao nhao muốn thử, nhưng cô lại rất lo lắng, “Nó có cắn em không anh?"

Đường Húc Nghiêu bật cười, "Em cứ thử xem!"

"......" Hạ Hải Dụ vẫn không dám, nghiêng đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu chơi đùa mới.

Chợt, dừng tầm mắt lại.

Trên bờ cát trắng như tuyết, có một vỏ sò nhỏ, màu đỏ, hình trái tim.

Cô chạy tới, một tay cầm nó lên, cát theo ngón tay trượt xuống, cuối cùng trong lòng bàn tay chỉ còn lại vỏ sò.

Đường Húc Nghiêu đi tới, nghi ngờ hỏi, "Sao vậy?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận