Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 209: Triền triền miên miên

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 209: Triền triền miên miên
Cả ngày nay, Hạ Hải Dụ có cảm giác như mình đang trong giấc mơ, sinh nhật năm nay, là sinh nhật bước sang tuổi 21 vô cùng hạnh phúc của cô!

Đường Húc Nghiêu không chỉ đến, mà còn chuẩn bị rất nhiều thứ, tất cả tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi trước, không chỉ có bánh sinh nhật, có hoa hồng, còn có các món ăn ngon, thậm chí anh còn an bài bác sĩ và y tá của bệnh viện bên kia dùng xe chuyên dụng đưa Hải Tinh tới đây, mặc dù em trai chỉ có thể ngây ngốc nửa giờ, nhưng cô đã thỏa mãn vô hạn rồi.

Ước gì sinh nhật năm nào của mình cũng được như năm nay!

Cô thật tham lam!

Nhưng đã mong ước thì đương nhiên phải ước điều tốt đẹp nhất rồi!

Ban ngày, hạnh phúc như trong ảo mộng lặng lẽ trôi qua, chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Thiệu Hành kéo Vân Tiểu Tiểu lên, "Đi, chúng ta đi dạo chợ đêm!"

"Hay a!" Vân Tiểu Tiểu cực kỳ vui mừng, cầm túi xách lên, kéo tay Thiệu Hành ra cửa.

Trong phòng khách, giờ chỉ còn hai người là Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ.

Trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập đang được hâm mộ, nhưng hiển nhiên hai người không có ý định xem nó.

"À...... đã không còn sớm, đi nghỉ thôi!" Một đôi mắt đen thâm thúy lóe ra tai hấp dẫn xấu xa.

Được ôm thân thể mềm yếu của cô, được ngửi mùi hương quen thuộc, cảm giác thật tốt, thật quá tốt!

"Đường Húc Nghiêu, tay anh để vào đâu đấy?" Hạ Hải Dụ nheo mắt, nhìn đôi tay ma chưởng của anh đã chui vào trong áo ngủ của mình.

"Xuỵt...... Anh chỉ muốn sờ cục cưng." Cố ý giảm thấp thanh âm, giọng nói mang theo từ tính mê hoặc.

"Tốt nhất là vậy!" Hạ Hải Dụ ‘hừ’ một tiếng hờn dỗi, sau đó để mặc anh ôm nàng vào phòng ngủ.

Anh cẩn trọng tỉ mỉ đặt cô đặt lên giường, sau đó rất vô sỉ mà nằm xuống theo.

Hạ Hải Dụ trợn trừng mắt, được rồi, cô thừa nhận, cô rất thích được anh ôm, vậy thì cứ để mười phút đi!

Bàn tay to lớn của anh đặt trên bụng cô, chợt ——

"Á!" Hạ Hải Dụ kinh hô thành tiếng, Đường Húc Nghiêu cũng cực lực hít một hơi khí lạnh.

Bụng tròn vo của cô bỗng nhiên lồi lên, cục cưng đang đá nha!

Đường Húc Nghiêu chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, "Hải Dụ...... Đây là sao vậy?"

"Cục cưng đá em!"

"Thường xuyên như vậy?" Anh khẩn trương hỏi.

Hạ Hải Dụ cười cười, dĩ nhiên không thường rồi, chỉ có cục cưng hưng phấn mới có thể đá như vậy.

Nhưng nhìn bộ dạng anh khẩn trương, cô không nhịn được cố ý đùa giỡn anh, "Cục cưng bình thường rất biết điều, vừa rồi khẳng định là do anh sờ con, con mất hứng, mới đá anh!"

"Sao có thể chứ? Nào có cục cưng nào không thích ba động vào!" Đường Húc Nghiêu tựa như không phục, lại sờ bụng cô.

Kết quả ——

"Á!"

Cục cưng lại đá!

Đường Húc Nghiêu ảo não, Hạ Hải Dụ không nhịn được bật cười.

"Sao nào? Sao nào? Em nói không sai chứ! Cục cưng thật sự không thích anh sờ!"

"......" Đường Húc Nghiêu híp mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười tà ác, "Được rồi, không thích sờ, vậy thì hôn đi!"

Bàn tay nhanh chóng vén áo cô lên, liền hôn một cái trên bụng cô.

Vốn là vui đùa, nhưng một cái hôn này, đều làm hai người chợt ngẩn ra.

Môi của anh rất nóng, hơi thở của anh cũng vậy, mà da thịt của cô rất trơn, rất ấm, một cỗ ấm áp ái muội lặng lẽ trào dâng trong phòng ngủ, rồi chậm rãi lan tràn.

Ngẩng đầu, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt nóng bỏng khiến cô có chút không chống đỡ nổi, chằm chằm mãnh liệt nhìn cô, gắt gao không rời, trong hai tròng mắt như có hai ngọn lửa muốn đem cô thiêu đốt.

Kìm không được, hai gò má Hạ Hải Dụ ửng hồng, cô biết anh muốn làm gì, nhưng......

Không để cô cự tuyệt, anh đã bắt đầu hành động, ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo cô.

Thật quá lâu quá lâu rồi không cùng cô, mặc dù hiện giờ thân thể cô không tiện, nhưng anh có thể thề, tuyệt đối sẽ không quá kịch liệt, chỉ cần dịu dàng một chút là tốt! Một chút là tốt!

Anh cởi từng cúc áo, đến cúc áo cuối cùng, cô chợt giữ chặt tay anh, hai mắt mờ sương, "Em...... em giờ rất béo, rất xấu."

Bụng của cô rất tròn, rất lớn, mỗi ngày tắm rửa, cô đều cảm thấy có chút kỳ quái, thậm chí có chút tự ti.

Anh nở nụ cười, một nụ cười tươi rói, "Được ôm mẹ cục cưng là điều tốt đẹp nhất!"

Môi của hắn anh trên bụng cô, sau đó từ từ đi lên, thân thể của cô giống như mang theo mùi hương trái cây thơm ngát, làm anh muốn ngừng cũng không được.

"Bà xã.....bánh bao của em lớn rồi, giờ ít nhất cũng phải là cỡ B a!"

"Câm miệng!" cô kháng nghị đấm nhẹ anh một cái.

Biết cô thẹn thùng, cho nên anh đưa tay tắt đèn, chỉ để lại đèn bàn đầu giường, ánh sáng mờ ảo, nhưng cũng rất có phong tình.

Hạ Hải Dụ vẫn còn điều lo lắng, "Thế này có làm cục cưng thương tổn không?"

"Sẽ không..... anh sẽ rất cẩn thận, rất tỉ mỉ...... anh cam đoan, chỉ cần em thấy không thoải mái, thì có thể hô ngừng ngay!"

“Anh có thể thề không?"

"Anh thề!"

"Vậy anh phải nhanh kết thúc đấy!"

"......" Chưa bắt đầu đã nói kết thúc, cô thực biết cách đả kích tự tôn của đàn ông!

Đêm lãng mạn, vừa mới bắt đầu.

Sau triền miên, trên giường một mảnh hỗn độn, dấu vết nông nông sâu sâu, trong không khí cũng tràn ngập hơi thở cùng hương vị ngọt ngào.

Cô thở gấp một cách tội nghiệp, cả người đỏ rần, hai mắt mờ nước, chật vật đến cực hạn, ôm lấy anh, cọ đầu vào người anh, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trước khi ngủ, có thể nói ngủ ngon với nhau, là kỳ vọng của bọn họ, cũng là niềm hạnh phúc đơn giản nhất.

Hồi lâu sau, bọn họ đều chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở vững vàng vang lên trong không gian yên tĩnh.

Đêm, mỗi giây mỗi phút mỗi giờ từ từ trôi qua......

Bình minh, từng giây từng phút từng giờ sắp đến.....

Trời sáng, là họ phải nói chia tay.

Nghĩ đến đây, hai người đang giả bộ ngủ, lòng thì ẩm ướt.

Cô lật người, nhìn mặt anh, thấp giọng nỉ non: "Nếu có người hỏi em: tại sao em yêu anh, em chỉ có thể trả lời là: bởi vì là anh, bởi vì là em."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận