Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 102: Bị chán ghét nhất

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 102: Bị chán ghét nhất
Ừm?

Lại là vật gì?

Hạ Hải Dụ cả kinh trợn tròn hai mắt, dùng ánh mắt như nhìn người quái dị mà nhìn cái hộp nhỏ tinh tế trước mặt.

Đây mới là nhẫn sao?

Thình thịch...... Thình thịch...... Tim đập dồn dập rối loạn.

Hạ Hải Dụ gắng dùng sức nuốt nước miếng, khiếp vía thốt lên, "Cái đó..... Em trai Hạo Nhiên......"

Bạch Hạo Nhiên thấy cô chần chừ, liền chủ động mở cái hộp ra, bên trong đúng là một chiếc nhẫn, nhưng cũng không phải chiếc nhẫn chân chính, mà được làm từ chocolate.

Chocolate, biểu tượng lãng mạn nhất cho lễ tình nhân.

Chiếc nhẫn, lãng mạn nhất cùng lời hứa hẹn.

Kim cương thể hiện sự lưu truyền vĩnh viễn, nhưng anh hi vọng trước tiên mình có thể mang đến một phần lãng mạn cho cô, để nó hòa tan trong lòng cô.

"Hải Dụ, chiếc nhẫn này là anh tự mình làm, tặng cho em."

"Cái này......"

"Hải Dụ!" Bạch Hạo Nhiên cắt đứt cự lời tuyệt của cô.

"Hải Dụ, em có biết vì sao anh chưa tặng nhẫn chính thức cho em không, bởi vì hiện nay anh không cách nào cho em quá nhiều, mặc dù em không phải là người tham hư vinh, nhưng anh là một người đàn ông, anh sẽ không để em phải khổ cực theo anh."

"Còn nữa..., lần trước anh thổ lộ đã bị em cự tuyệt, anh hiểu được hiện giờ em chưa có cùng loại tình cảm với anh, vì vậy anh sẽ không gây áp lực cho em, bây giờ chúng ta tuy không ở cùng nhau nhưng anh vẫn luôn thích em.."

"Trước tiên anh tặng em chiếc nhẫn chocolate, để cho em biết được tâm ý của anh, hi vọng em có thể từ từ tiếp nhận anh, tương lai không lâu sau anh sẽ đổi nó thành chiếc nhẫn kim cương, em sẽ nguyện ý chứ."

Lòng Hạ Hải Dụ dâng lên gợn sóng, vui sướng cùng cảm động cùng nhau đan xen.

Làm gì đây, em trai Hạo Nhiên luôn đối xử tốt với cô, mấy năm trước cô và Hải Tinh thiếu chút nữa lưu lạc nơi đầu đường, là anh bỗng nhiên xuất hiện, trợ giúp cô, mang cho cô ấm áp, cho cô tình nghĩa chân thành nhất, không chỉ cho cô một cái "Nhà", hơn nữa còn mang cho cô loại cảm giác như một người thân...... Hiện tại luôn thích cùng chiếu cố cô bận tâm vì cô, cô thật sự rất cảm động!

Nhưng mà..... căn bản cô không đáng giá để anh đối xử tốt với cô như vậy!

Em trai Hạo Nhiên là một người tốt, dáng dấp đẹp, thành tích vượt trội, nên cùng với một cô gái tốt hơn, giống như những bạn học của anh, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, chỉ có cô gái như vậy mới xứng với anh.

Hạ Hải Dụ nắm chặt người máy nhỏ trong tay mình, cúi đầu không dám nhìn anh, "Em trai Hạo Nhiên, cậu là một người ưu tú, ở trường học chắc chắn có rất nhiều cô gái thích cậu......"

Bạch Hạo Nhiên lắc đầu, "Anh không biết có cô gái nào thích mình hay không, nhưng đó không phải là điều quan trọng, bởi vì anh chỉ thích một người —— Hải Dụ, anh yêu em!"

Nụ cười của Hạ Hải Dụ cứng đờ.

Lặng im.

Bọn họ còn có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Hai trái tim, đồng dạng rung động, chỉ là nguyên nhân khẩn trương thì không đồng dạng.

Trầm mặc phút chốc, Bạch Hạo Nhiên cười miễn cưỡng, "Hải Dụ, không sao, chuyện yêu một người, anh yêu em là đủ rồi."

"......" Không phản bác được.

Rất muốn nói điều gì đó an ủi anh, nhưng không biết nói gì cho phải, nói gì đều không đúng, vậy không nói thì hơn, bởi cô thật sợ làm anh tổn thương hơn nữa, tổn thương một người “em trai” đối với cô, cùng với một người thân của cô.

"Thật xin lỗi." điều duy nhất cô có thể nói, chính là ba chữ này.

Cúi đầu thật thấp, áy náy tràn đầy lồng ngực, thậm chí hốc mắt nhất thời có chút chua xót.

Tâm can Bạch Hạo Nhiên cũng tắt nghẹn không ít hơn so với cô, cô khổ sở, anh so với cô càng đau lòng hơn.

"Ngốc quá, cái này thì có gì mà phải thật xin lỗi." anh nâng lên môi, nở nụ cười nhạt, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, mang theo ý đùa giỡn cầm chiếc nhẫn chocolate chiếc nhẫn đút tới bên miệng cô, "Nếm thử xem sao, mùi vị có được không."

Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa khóc lên, đây chính là tấm lòng của em trai Hạo Nhiên mà, cô không thể tiếp nhận tình cảm của anh, sao có thể hàm hồ mà ăn?

Không, không thể ăn!

"Tôi...... hiện tại ta không ăn, tôi muốn giữ lại." Hạ Hải Dụ đem chiếc nhẫn chocolate cất vào trong cái hộp, đóng lại, cẩn thận bỏ vào túi.

"Em trai Hạo Nhiên, cám ơn cậu!"

Buổi tối, Hạ Hải Dụ mang chiếc nhẫn chocolate về nhà.

Tâm tình có chút ngẩn ngơ, tốc độ đi bộ cũng tự nhiên chậm lại, gió mát buổi đêm, thổi loạn tóc cô, lòng tràn ngập tâm tư.

Đưa tay lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, đem chiếc nhẫn chocolate ra, nhìn một chút, thở dài.

Em trai Hạo Nhiên, tôi đặt nó ở trong tủ lạnh có được không, nhất định tôi sẽ giữ nó thật tốt!

Chậm rãi đi lên lầu 5, đang muốn lấy chìa khóa mở cửa, của phòng đối diện nhà trọ lại"Ầm" một tiếng mở ra, bóng dáng cao to của Đường Húc Nghiêu xuất hiện trước cửa.

Hạ Hải Dụ hơi hơi ngẩn ra, "Không phải anh nói là buổi tối đã có hẹn sao, vậy sao giờ còn anh vẫn ở nhà?"

Đường Húc Nghiêu nheo mắt thành một đường, tầm mắt ngừng lại trên chiếc nhẫn chocolate trong tay cô, khuôn mặt đẹp trai ngay tức khắc hiện lên một mảnh lo lắng.

◎◎◎

Hôm sau, là ngày lễ tình nhân, trước cửa phòng làm việc của Hạ Hải Dụ chất đầy chocolate.

Các nhãn hiệu lớn trên toàn cầu, đều có đủ cả.

Các thầy cô giáo và học sinh đi ngang qua không ai không dừng chân một lại kinh ngạc tán thưởng, chỗ này đủ để mở một cửa hàng chocolate!

Mà tất cả số chocolate, lại chỉ tặng cho một người.

"Cô giáo Hạ, người đó, anh ta đối với cô thật là tốt, hôm qua thì tự mình đến, hôm nay thì gửi nhiều quà tặng đến vậy, những thứ này không ít tiền đâu!" Có người không ngừng hâm mộ.

"Chỉ khoe khoang chứ đâu làm được gì, nhiều chocolate như vậy, sợ rằng ăn một năm cũng ăn không hết đi!" cũng có khối người ghen tỵ.

Đối với sự châm chọc, biểu tình Hạ Hải Dụ có chút cứng ngắc, còn có điểm bối rối không biết làm sao, đang do dự có nên gọi điện cho em trai Hạo Nhiên hỏi xem có phải do cậu ấy gửi đến hay không.

Lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông.

"Thích không?" giọng nói khàn khàn mê người xuyện qua loa điện thoạị truyền đến rõ ràng.

"Sao?" Hạ Hải Dụ nhíu mày, nhất thời không phản ứng kịp, tại sao lại là Đường Húc Nghiêu?

"Chocolate!"

Hạ Hải Dụ bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là anh ta tặng!

Mơ hồ, đầu có chút đau nhức.

"Đường Húc Nghiêu, tôi cho anh biết, tôi ghét nhất chocolate!"

Phụp!

Cô chợt cúp điện thoại.

Trong phòng làm việc tổng giám đốc của Khoa học công nghệ Húc Dương, Đường Húc Nghiêu tay cầm điện thoại, nghe âm thanh “Đô đô” truyền đến, một cỗ ngột ngạt trong lồng ngực, người đàn ông khác tặng chocolate thì xem như bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay, còn mình tặng chocolate liền bị chán ghét nhất!

Nhanh tay với lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn, giận dữ đứng dậy, Maybach màu trắng chạy nhanh như bay trên đường, hướng học viện Khổng Tử đi tới.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận