Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! - Chương 282: Kiểm tra số còn lại

Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi! Chương 282: Kiểm tra số còn lại
Bọn họ ở hòn đảo Poros xinh đẹp chơi ước chừng mười ngày, lúc rời đi con rất lưu luyến.

Nơi này dường như dùng vô số tường trắng ngói đỏ xây lên, kéo dài theo dãy núi như một bức tranh tĩnh mịch. Từ tu viện gác chuông kéo đến đây như một bức hoạ cuộn tròn có vẻ phá lệ bắt mắt, là một thứ tượng trưng cho tinh thần.

Vòng xoay có một con đường rộng, bọn họ mỗi ngày đều theo đó mà tản bộ hoặc cưỡi ngựa, hoặc chỉ đơn giản là ngồi trên thuyền ngắm cảnh... Khiến người say mê chính là bên cạnh bến tàu có vài quán cà phê, mái che to che lấp ánh nắng mặt trời được xếp theo những chiếc bàn, bọn họ vẫn ngồi đó bình phẩm từng tách cà phê thơm ngào ngạt, lắng nghe từng giai điệu du dương, nắng chiều tà dường như khiến con người say trong đó, một loại say mê chậm rãi.

Hạ Hải Dụ khó quên vị rượu nho thơm lừng kia, Thuỷ Tinh thì luyến tiếc chỉ có con Husky đáng yêu trong khi Đường Húc Nghiêu lại thấy vô cùng thoả mãn khi bên cạnh vừa có người vợ anh yêu thương và đứa con gái bé bỏng.

Nhìn thấy vợ yêu cùng con gái đều giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn vẻ luyến tiếc, Đường Húc Nghiêu không thể không giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi! Anh đáp ứng hai người, sau này trở về nhà có thể chất một vạn bình rượu nho, cũng có thể nuôi một trăm con Husky"

" Ông xã, không cần nhiều như vậy. Một trăm bình... Không... mười bình là đủ rồi!"

" Ba, con cũng chỉ cần một con chó thôi"

Hai mẹ con khoát trên người quần áo giống nhau như đúc, diễn cảm lại càng như đúc giống nhau. Lòng tham nho nhỏ, thỏa mãn nho nhỏ, Đường Húc Nghiêu nhất thời mềm lòng.

Một nhà ba người lưu luyến rời khỏi đảo Poros, trạm dừng thứ ba trong chuyến du lịch tuần trăng mật này chính là... đảo Mick Nors.

Đây là một trong những hòn đảo tư nhân xa hoa nổi tiếng nhất thế giới. Những ngôi nhà nho nhỏ màu trắng hoặc hồng, hoặc xanh, hoặc lam, giáo đường trắng. Dọc theo đường biên của một ngọn đồi nhỏ có năm cối xay gió to lớn, đây là biểu tượng của cả hòn đảo.

Ban ngày nên thoải mái bơi lội bên bờ biển, ánh nắng cực kỳ tốt.

Hoàng hôn, những quán bar phía tây bờ biển dần dần náo nhiệt, bởi vì nơi này là vị trí tốt nhất để ngắm hoàng hôn trên biển, bọn họ cũng lần đầu tiên được nhìn thấy ánh mắt trời thật đẹp lặn dần phía bên kia đường chân trời.

Ánh sáng chói mắt đến rực rỡ cùng dần dần chuyển sang quả cầu lửa đỏ chót, theo đường chân trời chìm dần chỉ trong nháy mắt. Bọn họ cùng nhau hét ầm lên, Thuỷ Tinh lại càng quá kích động mà vỗ tay đến hồng hồng.

"Ba mẹ, mặt trời lặn ở đây đẹp quá, thật thần kỳ! Chúng ta sau này lại đến đây được không?" Ánh mắt Thuỷ Tinh mở thật to, tràn ngập khát vọng.

Đường Húc Nghiêu mang con gái vẫn đang ngồi trên cổ mình ôm vào lòng, sủng nịch hỏi: "Thuỷ Tinh, con thích nơi này thì ba mua luôn hòn đảo này được không?"

"A!?" Không chỉ Thuỷ Tinh mà ngay cả Hạ Hải Dụ cũng kinh ngạc.

" Ông xã, anh đang ở đây nói bậy bạ gì đó?"

"Người mua có thể bỏ tiền vào, chế tạo lại hải đảo thành địa điểm du lịch hào hoa. Bà xã, em thấy thế nào?!"

"Anh điên rồi!" Hạ Hải Dụ đem Thuỷ Tinh từ trong lòng Đường Húc Nghiêu ôm lấy, tránh cho con gái bị anh lây bệnh.

Đường Húc Nghiêu dở khóc dở cười, vợ của anh tại sao lại đáng yêu như thế chứ? Tại sao lại không tin anh có rất nhiều tiền và anh rất muốn vì hai người họ tiêu hết tiền vậy?

Cách đó không xa có một ngân hàng tư nhân, Đường Húc Nghiêu kéo Hạ Hải Dụ đến yêu cầu trợ lý chuẩn bị cho cô xem số tiền bên trong sổ tiết kiệm của mình. Ở đây tuy chỉ bằng số "tiền tiêu vặt" của anh nhưng ít ra cũng có thể khiến cô tin anh có khả năng làm điều đó.

Vẻ mặt Thuỷ Tinh cũng cực kỳ không tin nổi, cô mặc dù biết ba ba có rất nhiều tiền nhưng cô đối với khái niệm tiền tài cũng có giới hạn. Khi nhìn đến số tiền kia, bé dường như muốn nấc cục.

Nhìn thấy cả vợ lẫn con có bộ dáng cực kỳ khẩn trương, Đường Húc Nghiêu càng muốn nở nụ cười. Anh từ trong bóp da rút ra tờ chi phiếu, Hạ Hải Dụ lại bỗng nhiên giữ chặt tay anh.

" Ông xã, anh không phải nghiêm túc chứ?"

" Mua đảo sao?" Anh nhíu mày: "Ừ! Nghiêm túc!"

"Nhưng mà... cả Đường Thị đều đã được đưa ra làm từ thiện... vẫn là nên bớt tiêu xài đi. Chúng ta kết hôn đã dùng rất nhiều tiền rồi, lại vừa mới mua nhà, còn cả chuyến đi tuần trăng mật này nữa... Sau này chúng ta lại càng cần nhiều tiền hơn, Thuỷ Tinh còn phải đi học, học phí ở Mỹ rất đắt"

"Mẹ, kỳ thật con thấy không đi học tốt hơn nhiều!" Thuỷ Tinh tận dụng thời cơ thử thuyết phục mẹ xem sao.

Đường Húc Nghiêu tức cười, hai mẹ con đang diễn hài kịch sao?

"Cầm lấy đưa vào máy đi" Anh đưa thẻ cho cô.

Thấy anh kiên trì, Hạ Hải Dụ đành phải phối hợp, từ từ đưa vào máy.

Anh ôm bả vai của cô, môi mỏng để sát vào bên tai nhỏ giọng nói: "686852068520"

Cô nghe lời bấm từng số một, rồi lại nghe thấy anh giải thích: "Mật mã này anh mới sửa, phiên dịch sang tiếng Trung là... vợ yêu vợ yêu anh yêu em, vợ yêu anh yêu em"

"..." Lời của anh như một viên địa lôi khiến cô thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

Cô dừng động tác đưa vào máy, nghiêng đầu sang chỗ khác hờn dỗi: "Anh đừng làm rộn!"

"Không đùa, anh thề!"

Trời ạ, ai tới cứu cô với, da mặt ông xã của cô dày đến không đo được rồi!

Cố ý trừng mắt nhìn anh, sau đó tiếp tục bấm mật mã, cuối cùng ấn xuống chữ xác nhận, lại thấy thật sự thông qua.

"Kiểm tra số còn lại!" Anh tiếp tục chỉ thị.

Cô nhún nhún vai, nhẹ nhàng ấn một cái, vài giây sau trên màn ảnh liền thấy một chuỗi con số thật dài.

Như bị sét đánh!

" Đây chỉ là phần phụ anh giữ lại thôi" Anh tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Hạ Hai Dụ cảm thấy được hai mắt của mình hoa lên, cái đó rốt cuộc là bao nhiêu đây? Trời ạ! Cô muốn dùng ngón tay để đếm cũng không được.

"Muốn anh giúp em đếm không?" Đường Húc Nghiêu quyết định giúp cô một phen "Đây là sáu trăm năm mươi chín..."

"Câm miệng!" Hạ Hải Dụ trách mắng hắn, sau đó khẩn trương nhìn xem chung quanh, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng"

Đường Húc Nghiêu cười ra tiếng, thật là đáng yêu, cô chẳng lẽ không biết muốn lấy được số tiền này ra phải cần đến vân tay và vân mắt của anh sao?

Hạ Hải Dụ xoa tay, rút thẻ tiền ra đưa lại cho anh, gương mặt cực kỳ âm trầm.

" Ba! Mẹ làm sao vậy?"

"Mẹ con là do quá cao hứng thôi!"

Nghe được lời của anh, Hạ Hải Dụ bỗng nhiên vươn tay ra, không chút khách khí thưởng cho anh một quyền.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận